… Giống như nằm ở trên con trâu đá ngước mắt nhìn lên, mơ hồ có thể thấy được ngôi sao, giống như sắp bị lạc mất phương hướng ở trong trời đêm mênh mông vô bờ, một thân một mình, vắng vẻ giá lạnh…
Lại giống như trở lại trong phòng nhỏ của mình, là sư phụ gọi mình! Mình phải dậy luyện kiếm rồi sao?
Tiểu Nhất từ từ mở mắt, trời đất này khác với trong giấc mộng, quá chói mắt. Con mắt khép hờ của cậu lại cố mở ra.
– Tiểu Nhất, ngươi đã tỉnh rồi!
Trước mắt không phải là sư phụ, đây là một gương mặt đầy nếp nhăn, còn có đôi mắt trìu mến đang nhìn mình chằm chằm.
– Lư đại thúc sao? Sư phụ cháu đâu?
– Tiểu Nhất à! Cháu tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi!
Tiểu Nhất phát hiện mình nằm ở trong lòng Lư đại thúc, xung quanh là sân viện quen thuộc.
– Hôm trước ta đưa thịt dê cho sư phụ ngươi, nghe sư phụ ngươi nói ngươi không trở về. sáng sớm hôm nay không có việc gì làm, trong lòng cũng không yên nên mới đến xem, ai ngờ được… Ôi!
Thần trí của Tiểu Nhất hơi tỉnh lại, nước mắt tràn ra khỏi bờ mi. Cậu nhào vào trong lòng lão Lô, khóc ròng nói:
– Ô Ô… Sư phụ cháu đi rồi…
Vách đá phía bắc đỉnh Tiên Nhân, một con đường núi quanh co, núi đá gần đó lởm chởm, phía xa là dãy núi trùng điệp.
Cách vách đá hai dặm là một đầm nước trong. Bên đầm nước có một khe núi nhỏ, một dòng suối chảy về phía sâu bên trong.
Trên cao của khe núi có một ngôi mộ mới đắp.
Bên ngôi mộ là một gian nhà lá đơn sơ, nơi này là nhà mới của Tiểu Nhất.
vì sư phụ rời đi, Tiểu Nhất đau buồn ngất đi, vừa lúc được lão Lư đến đây thăm hỏi cứu.
Thanh Vân đạo trưởng mất đi cũng khiến cho lão Lư thương cảm. Ông giúp an táng Thanh Vân đạo trưởng xong, lo lắng cho cuộc sống của Tiểu Nhất nên mời cạu qua sống với mình, nhưng lại bị từ chối.
Tiểu Nhất muốn một mình canh giữ bên mộ của sư phụ để giữ chữ hiếu.
Không lay chuyển được ý định của Tiểu Nhất, lão Lư giúp cậu làm nhà lá rồi để cậu ở lại đây một mình.
Tiểu Nhất đứng ở trước mộ của sư phụ, trong ánh mắt đầy đau thương. Từ nhỏ, cậu giống như một con chim yến con được sư phụ che chở, sống không buồn không lo.
Sư phụ là người thân duy nhất đã đi xa, mình lại đi con đường nào?
Trong lòng Tiểu Nhất thấy mơ hồ không rõ!
Từ nhỏ cậu đã quen có sư phụ làm bạn. bây giờ ở một mình thật cô đơn!
Tiểu Nhất không muốn rời khỏi sư phụ, muốn lại ở bên cạnh sư phụ như trước đây. Cậu tin tưởng, mỗi ngày sư phụ đều đang nhìn mình, bảo vệ mình.
– Sư phụ! Tiểu Nhất nhớ kỹ những lời ngài nói trước khi chết! Con đường sau này, Tiểu Nhất cũng không biết mình có thể đi được bao xa, có thể đi được cao bao nhiêu, nhưng sư phụ hãy tin tưởng Tiểu Nhất sẽ đi tiếp…
Dùng ống tay áo nhẹ lau nước mắt, Tiểu Nhất xoay người nhìn về phía xa trong khe núi, trên mặt có phần kiên định cùng cố chấp!
…
Cách phía đông nam Tần thành hai trăm dặm có một ngọn núi với phong cảnh tuyệt đẹp, đâm vào trong mây. Đó chính là Cửu Long sơn.
Núi có chín ngọn núi, phía trên quanh năm có mây mù lượn quanh, giống như chín con rồng trên trời, rất là thần kỳ. Đây cũng là nguyên nhân nó được gọi là Cửu Long sơn.
Cửu Long sơn cũng là thánh địa trong giang hồ, sơn môn của phái Thiên Long.
Trong đại điện Thiên Long của phái Thiên Long, một người trung niên mặc trang phục màu tím đứng chắp tay. Phía sau hắn là một thư sinh áo xanh với vẻ mặt kính cẩn, cúi người hành lễ:
– Bẩm chưởng môn, lần này tại hạ may mắn không làm nhục sứ mạng, đã kiểm tra nhóm hàng hóa bị mất kia, mang về sơn mơn mà không hề bị hao tổn.
Nam tử mặc trang phục màu tím chậm rãi xoay người lại, mày kiếm hơi nhướng lên, đôi mắt hẹp dài lộ ra tinh quang liếc nhìn người áo xanh trước mặt, hắn thản nhiên nói:
– Liễu đường chủ cực khổ rồi! Không biết vì sao trại Hắc Phong có hứng thú với số hàng hóa này vậy?
Nói xong, một tay hắn khẽ vuốt ba chòm râu, cả người có vẻ nho nhã lại không mất uy nghiêm.
– Bẩm chưởng môn, lần này tại hạ cẩn thận điều tra, phát hiện ra một vài điều kỳ lạ.
– A! Mời Liễu đường chủ cứ nói.
– Khi tại hạ cùng với nhóm tiêu cục Thái Bình đánh vào trại Hắc Phong, phát hiện Đại đương gia của trại Hắc Phong là Lưu Nhất Đao đã bị người giết chết. Người bịt mặt Viên Vạn Chương của tiêu cục Thái Bình đánh bị thương nặng cũng chẳng biết đi đâu. Theo những gì được biết thì người bịt mặt này cũng bị thương nặng, mượn điều này để suy đoán, người giết Lưu Nhất Đao là người khác, nói vậy hẳn là đồng bọn của người bịt mặt. Khi tại hạ kiểm tra thi thể của Lưu Nhất Đao, phát hiện hắn bị người ta bóp nát cổ họng đến chết, thủ pháp gọn gàng dứt khoát này không thể là do sơn tặc bình thường gây ra được. Nói vậy… Lần này hàng hóa bị cướp, phải có người khác ở phía sau sai khiến, trại Hắc Phong chỉ làm giá áo cho người khác. Những điều này chỉ là suy đoán của tại hạ, vẫn mong chưởng môn định đoạt.