Tiểu Nhất lần lượt đọc nội dung bên trong ba ngọc giản cho sư phụ nghe. Thanh Vân đạo trưởng hăng hái tập trung tinh thần lắng nghe.
Khi Tiểu Nhất nói đến ghi chép thần kỳ trong tạp ký Đông Du, Thanh Vân đạo trưởng không ngừng gật đầu, tán thưởng. Khi nói đến thiên tài địa bảo cùng đan dược trong Bách Thảo Hối Soạn, ông đã chìm đắm trong đó.
Khi Tiểu Nhất nói ra di ngôn trong ngọc giản của Huyền Nguyên chân nhân, trên mặt Thanh Vân đạo trưởng toả sáng kỳ lạ, vẻ mặt rơi vào trong nghiêm trọng; đợi biết được tất cả mọi thứ trong ngọc giản, ông kinh ngạc rất lâu.
Cảm nhận được sự lo lắng của đệ tử, Thanh Vân đạo trưởng thở thật, tay vuốt râu dài và nói với Tiểu Nhất đầy thâm ý:
– Sư phụ suốt đời truy tìm Thiên Đạo, hôm nay mới biết sư phụ cầu Thiên Đạo thật ra cũng là tiên đạo. Ôi…! tiên đạo lại là cái gì? Tiên đạo là nghịch thiên lấy đạo, tranh tuổi thọ cùng trời, tranh lợi cùng đất. Dưới Thiên Đạo, vạn vật vì cỏ khô, người thuận sống, người nghịch chết, Thiên Đạo cùng tiên đạo tương bội nhưng cũng tương thừa. Trong tiên đạo tìm một tia sức sống của Thiên Đạo, dưới Thiên Đạo, không ngừng cố chấp. Đạo này mờ ảo! Đạo này gian nan! Hôm qua trên gối suy nghĩ tỉ mỉ, xuân đi trước hoa mới vội vàng tỉnh ngủ, lại không biết… Hoa nở hoa tàn xuân không quan tâm, tự lãng phí thời gian trong hồng trần nhẹ nhõm…
Than thở một lúc, ánh mắt Thanh Vân đạo trưởng thúy xa, vẻ mặt thản nhiên. Ông không hỏi tới lời của Huyền Nguyên. Có thể, tất cả đều không cần thiết phải nói nữa.
Những lời nói này làm cho Tiểu Nhất có rất nhiều cảm ngộ. Cậu biết, mặc dù sư phụ không có phần cơ duyên này của mình, nhưng lĩnh ngộ cùng tâm cảnh đối với đạo tu hành vượt xa mình.
– Tiểu Nhất à! Con biết cả đời này sư phụ đắc ý nhất là chuyện gì không?
Trên mặt Thanh Vân đạo trưởng lộ vẻ ấm áp, vuốt râu cười nhìn Tiểu Nhất. Thấy đệ tử lắc đầu, ông khẽ cười cầm hồ lô lên, ngửa cổ uống một ngụm rượu, ánh mắt lóe sáng đầy xúc động!
– Sư phụ đắc ý nhất là thu Tiểu Nhất làm đồ đệ!
Nói xong, Thanh Vân đạo trưởng cười ha ha, trong tiếng cười già nua lại có phần phóng túng, có một chút vui mừng, còn có một phần thản nhiên.
– Sư phụ đã gần đến kỳ hạn tuổi thọ. Hôm nay lại có Tiểu Nhất thay sư phụ vạch trần mơ hồ trong cả đời, may mắn thay, vui thay!
Thanh Vân đạo trưởng còn chưa nói dứt lời đã trầm giọng nói tiếp:
– Sư phụ có mấy câu nói, Tiểu Nhất phải thuộc lòng.
Tiểu Nhất nghe vậy, vội vàng nghiêm mặt lắng nghe.
– Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi lai; thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi đi, bất kể thế tục, bất kể giang hồ, bất kể con đường tu tiên sau này của con thế nào, hàng người theo thế đuổi lộc chỗ nào cũng có. Tiểu Nhất cần ghi nhớ: Thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Bản thân ngươi có thuật cùng bảo vật tu tiên, phải tránh khoe khoang biểu hiện trước người khác, nhớ kỹ đấy!
– Sư phụ, những pháp thuật cùng bảo vật là thứ người bình thường không có cách nào tu luyện à?
Tuy Tiểu Nhất biết sư phụ nói có lý, lại nghĩ sau này có bản lĩnh, còn có thể sợ đám sơn tặc kia chú ý sao?
Thanh Vân đạo trưởng tha thiết nói:
– Nhân lực có lúc cạn, mãnh hổ cũng có khi ngủ gật. Chưa kể bây giờ con chỉ vừa bước vào con đường này nên bản lĩnh thấp, cho dù sau này pháp thuật con cao cường, đối mặt với giang hồ thế tục ngàn vạn người thấy lợi tối mắt, con lại làm thế nào? Đợi con có đủ bản lĩnh để dựa vào bản thân tự bảo vệ mình, cái khác không cần nhắc tới.
Tiểu Nhất hiểu rõ lợi hại trong đó, vội vàng quỳ gối trên giường nhỏ thi lễ với sư phụ:
– Tiểu Nhất ghi nhớ giáo huấn của sư phụ!
Thanh Vân đạo trưởng gật đầu ra hiệu Tiểu Nhất đứng lên, giọng nói lộ ra vẻ uể oải, nói:
– Hôm nay sư phụ thoải mái lắm! Tiểu Nhất, con sử dụng tâm pháp Huyền Nguyên Quyết, thể hiện Huyền Nguyên Kiếm Pháp cho sư phụ xem thử đi!
Khi thi triển Khẩu quyết Huyền Nguyên cùng Huyền Nguyên Kiếm Pháp sẽ như thế nào? Tiểu Nhất vội vàng đáp một tiếng và nhảy xuống giường, suy nghĩ một lát, hắn cầm lấy Kim Long kiếm trong túi Càn Khôn, ở trong tay cân nhắc và có chút hưng phấn nói:
– Đây là vật của tổ sư, con sẽ sử dụng bảo bối tiên gia này tới luyện thử một lúc.
– Được! Sư phụ lại xem Tiểu Nhất thi triển kiếm pháp tiên gia thật sự của Huyền Nguyên Quan ta. Chúng ta đi ra sân thôi.
Vẻ mặt Thanh Vân Tử có chút phấn khởi, trên má hiện ra màu đỏ bừng khác thường. Chỉ là Tiểu Nhất đang kích động nên không suy nghĩ nhiều, cùng sư phụ đi đến trong sân.
Trăng sáng đã lên cao khiến cả Huyền Nguyên Quan được phủ một màu bạc.
Tiểu Nhất vận chuyển khẩu quyết Huyền Nguyên, linh khí không nhiều trong cơ thể theo tiết tấu của trời đất mà vận chuyển ra.
Trong tay cầm Kim Long kiếm, thi lễ với sư phụ xong, trong tay tiến hành Huyền Nguyên Kiếm Pháp rất trôi chảy.
Linh khí ở trong kinh mạch chậm rãi điên cuồng phun ra, theo cánh tay vào thân kiếm, Kim Long kiếm ngắn chỉ đầy thước bỗng nhiên phát ra kiếm quang màu vàng ba thước.
Theo kiếm chiêu thi triển ra, kiếm quang phun ra nuốt vào, ở hình thành một vòng thác nước màu vàng chảy xung quanh cơ thể Tiểu Nhất, lập tức hóa thành ánh sáng màu vàng bao quanh cậu lại. Trong nháy mắt, kiếm quang như tuyết bay nổ tung, chớp hiện xung quanh. Xung quanh vang lên từng tiếc “xích xích” vang dội, tia lửa từ trên tường gạch xung qanh bắn săn bắn ra khắp nơi, lập tức lưu lại từng vết kiếm mờ.
Thân hình Tiểu Nhất mềm mại linh động, kiếm quang màu vàng ở trong tay tung bay lên xuống, chiêu kiếm bình thường trước kia, hiện nay được diễn biến thành từng con giao long màu vàng, theo thân hình di chuyển trước sau trái phải bay ra từng đường kiếm khí, từng ánh sáng màu vàng.
Tiếp theo Quái Mãng Phiên Thân là Thương Long Nhập Hải, Tiểu Nhất múa rất cao hứng, một cái Ngân Hà Đảo Quải, ánh sáng màu vàng khắp nơi trên đất bỗng nhiên cuồn cuộn nổi từng điểm sao đầy trời, hội tụ lại thành rất nhiều kiếm khí như Ngân Hà lao nhanh về phía trước.
“Ầm” một tiếng lớn vang lên, tường viện bằng gạch xanh bị đánh thủng lỗ lớn.
Trong lòng Tiểu Nhất kinh hãi lại vui mừng như điên. Đây là uy lực kiếm pháp của mình sao? Đây là kiếm pháp tiên nhân sao? Cậu mừng rỡ khó nén được, trong đầu hiện lên năm thức sau của Huyền Nguyên Kiếm Pháp, trong lòng không khỏi nhẩm thức thứ chín của kiếm pháp, dùng khẩu quyết tiên nhân chỉ đường.
Đột nhiên, cậu cảm thấy một tia khác thường, Kim Long kiếm ở trong tay nhảy lên không ngừng, linh lực toàn thân đột nhiên vọt về phía thân kiếm, trong cơ thể thoáng cái trở nên trống rỗng, thần thức mơ hồ, đầu óc choáng váng muốn ngã xuống. Trong giây lát, linh lực trên thân đã tiêu hao sạch sẽ, không còn sót lại chút nào.
Tiểu Nhất thầm hô một tiếng:
– Không tốt!
Lập tức toàn thân như nhũn ra, tâm thần hoảng hốt, tê liệt đặt mông ngã xuống đất. Thanh kiếm nhỏ cũng lập tức ngừng đập, keng một tiếng rồi tuột tay rơi xuống.
Tiểu Nhất bị dọa cho sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, thầm nói nguy hiểm thật! Nói vậy hẳn là công lực không đủ! Bây giờ mình không thể thi triển ra năm thức kiếm pháp này.
Hắn gian nan bò dậy, nghĩ thầm lại để cho sư phụ lo lắng rồi. Cậu có chút bất an nhìn lại.
Sư phụ ngồi xếp bằng đầy đất, con mắt khép hờ, thần thái bình thản, mặt như có một lớp than chì. Chỉ có râu tóc bạc trắng tung bay trong gió dưới ánh trăng…
Tiểu Nhất thoáng ngẩn người ra, hơi lạnh xông lên đầu, thần sắc trong phút chốc đã cứng ngắc.
– Sư phụ… ?
Tiếng nói run rẩy, Tiểu Nhất khẽ gọi sư phụ.
Hai chân cậu nặng nề giống như đổ chì, gian nan đi đến ta mặt sư phụ:
Bịch một tiếng, cậu đã quỳ xuống.
Tiểu Nhất há miệng, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt hoảng loạn hiện lên một tia mong chờ, hai tay run rẩy, rối ren nắm uyển mạch của sư phụ.
Sư phụ dường như ngồi im nhưng sức sống hoàn toàn không có… Sư phụ đi… Sư phụ đi rồi…
Giống như có tiếng sấm liên tục đánh vào trong lòng, ngực cảm giác đau đớn, Tiểu Nhất há miệng phun ra một ngụm máu nóng, trước mắt lập tức tối sầm, ngã xuống đất…