Liễu đường chủ cúi người hành lễ, vẻ mặt dè dặt.
Vẻ mặt chưởng môn giãn ra, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
– Lần này Liễu đường chủ xử sự quyết đoán, đoạt lại hàng hóa bị cướp là một công lớn. Môn phái sẽ có trọng thưởng khác!
– Tuy nhiên nhất định phải tra ra người ở sau lưng chỉ khiến này cho bổn tọa, dám đánh chủ ý vào phái Thiên Long ta thì không là nhân vật đơn giản gì. Còn nữa, hành sự nhất định phải bí mật!
Chưởng môn nói tiếp.
– Tuân mệnh!
Liễu đường chủ cúi người đáp.
– Vậy tiêu cục Thái Bình biết sự thật về số hàng hóa này không?
Trên gương mặt của chưởng môn có ý lạnh, thản nhiên hỏi.
Liễu đường chủ cảm thấy khủng hoảng, vội vàng đáp:
– Hồi bẩm chưởng môn, mặc dù tại hạ lấy ra thân phận của đông chủ xuất hiện, bọn họ vẫn không biết lai lịch của tại hạ.
Do dự một lát, hắn mới nói tiếp:
– Hơn nữa, Tần thiếu tiêu đầu của Tần thành là người một nhà, nói vậy… không cần lo lắng về chuyện này.
Chưởng môn trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
– Liễu đường chủ đã một đường bôn ba mệt nhọc rồi, vẫn mời đi xuống nghỉ ngơi đi!
Nhìn chăm chú theo bóng dáng Liễu đường chủ chậm rãi rời khỏi đại điện, chưởng môn ngồi một mình trầm tư thật lâu.
Giang hồ nguy hiểm đáng sợ như đi trên băng mỏng. Có chút sơ xuất thì một môn phái sẽ biến mất ở trong chốn giang hồ, bị một môn phái khác thay thế trong nháy mắt.
Phái Thiên Long đứng vững ở Đại Thương mấy trăm năm, môn nhân các đời đều tốn rất nhiều công sức, vào sinh ra tử để bảo vệ truyền thừa của môn phái không mất, còn không phải để môn phái có thể tiếp tục tồn tại, võ công có thể truyền thừa, con cháu có thể phát triển sao?
Con đường tắt lên trời mà tổ tiên đã cho ra, bọn họ nhất định phải nắm thật chặt ở trong tay!
…
Ngoài thành Tần thành, trong một đường sông hẻo lánh, một con thuyền đánh cá lướt ngang mặt nước.
Bên trong thuyền nhỏ có hai người một ngồi một nằm. Người đang ngồi không ngờ là Thạch đường chủ đã bỏ chạy khỏi trại Hắc Phong. Người nằm ở trong khoang thuyền là Tiền đường chủ mặt không có chút máu, đã tỉnh lại.
– Lần này sơ suất thiếu chút nữa thì chết ở chỗ này, cảm ơn Thạch huynh đệ đã cứu!
Trên mặt Tiền đường chủ hiện ra vẻ xấu hổ, suy yếu nói.
– Tiền đường chủ không cần khách sáo, còn đây là chuyện ta nên làm. Đáng tiếc sắp thành lại bại, đã phụ sự phó thác của bang chủ!
Giọng nói Thạch đường chủ vẫn lạnh lùng.
– Nơi này là địa bàn của phái Thiên Long, chúng ta chỉ có thể cẩn thận hành sự!
Tiền đường chủ bất đắc dĩ nói. sắc mặt hắn chợt đau khổ, phẫn nộ nói:
– Mà thôi! Trở lại thành thật bẩm báo, bất cứ việc gì cũng có bang chủ lão nhân gia tự mình định đoạt!
– Hừ! Theo suy nghĩ nông cạn của ta, biện pháp này của bang chủ thực sự không được tốt lắm. Chuyện bên trong bang vẫn không rời khỏi mưu tính sâu xa! crBiện phó bang chủ
Trong giọng nói của Thạch đường chủ có ý không cam lòng.
Đau đớn từ vết thương làm cho Tiền đường chủ phải rên lên một tiếng. Biết rõ Thạch đường chủ là người của Biện phó bang chủ, hắn cũng không tiện nói gì, chỉ lắc đầu nói:
– Chúng ta thân là thuộc hạ, có mấy lời không tiện nói lung tung. Thạch đường chủ đi quá giới hạn rồi! Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi! Phía trước có các huynh đệ tiếp ứng đang chờ!
Hắn thở hổn hển lại an ủi Thạch đường chủ:
– Lần này Thạch huynh đệ có công lớn, ta cũng sẽ thành thật bẩm báo với bang chủ.
Thạch đường chủ nghe vậy thì vẻ mặt dị đi, lặng lẽ đứng dậy và đi về phía chỗ lái thuyền.
Chiếc thuyền nhỏ lướt dọc theo đường sông, chậm rãi lướt nhanh về phía xa…