Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 84: C84: Có duyên



Sáng hôm sau hai người đi dạo xung quanh một lát, buổi chiều mua vài thứ cần thiết bèn lên thuyền ra đảo.

Vé tàu phải đặt trước, nhưng quanh đây cũng có người dân địa phương lái thuyền ra đảo, nhằm vào những du khách không mua trước vé được hoặc chợt nổi lên ý định nên không kịp mua vé.

Hạ Đông đã sớm tính tốt kế hoạch, anh nắm tay Diệp Dạng xếp hàng trước con tàu chính thức.

Chiếc tàu này nhỏ hơn, giá cả cũng đắc hơn. Vì chỗ ngồi ít, trên tàu cũng chỉ có hơn mười người.

Điều Diệp Dạng không ngờ đến là, cặp đôi trung niên ngày đầu cậu gặp cũng ở đây, một trong hai người toát lên hơi thở tri thức, phát hiện ánh mắt của cậu thì bèn gật đầu cười với cậu một cái.

Diệp Dạng bị người khác phát hiện mình nhìn lén, chỉ có thể cười ngượng ngùng đáp lại.

Hạ Đông phát hiện tầm mắt của Diệp Dạng, anh nhìn thoáng qua hai người một cái thì thôi, nhàn nhã nói:

“Qua vài năm nữa, anh cũng bằng tuổi họ bây giờ.”

“…”

Diệp Dạng bất đắc dĩ.

“Năm nay anh mới hai mươi chín.”

Hạ Đông thở dài.

“Đợi em hai mươi chín, anh đã ba mươi chín rồi, thời gian không chờ một ai…”

Diệp Dạng cảm thấy lời nói Hạ Đông có ẩn ý.

“Anh muốn gì à?”

Hạ Đông nén cười, cúi đầu nói nhỏ vào tai Diệp Dạng.

“Thừa lúc chúng ta còn trẻ, phải làm nhiều chút…”

“…”

Mặt Diệp Dạng đỏ lên nhưng vì có nhiều người xung quanh cậu không thể làm gì, chỉ có thể lén nhéo lên hông Hạ Đông.

“Anh không được nói bậy ở đây…”

Hạ Đông bắt lấy tay Diệp Dạng.

“Sao lại nói bậy? Nhân lúc anh còn trẻ, em phải tốt với anh nhiều hơn…”

“…”

Thấy Diệp Dạng không nói gì nữa, Hạ Đông nói tiếp:

“Tối qua anh vẽ bức tranh đó, định đặt về, khi có điểm thi đại học rồi mặc cho anh xem được không…”

Tai Diệp Dạng đã đỏ như nhỏ máu, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cũng khiến cậu tê dại.

“…”

Hạ Đông tiếp tục hỏi:

“Được không?”

Diệp Dạng thấp giọng đáp:

“Bi3n thái!”

Hạ Đông cười khẽ.

“Vậy em có chịu hay không?”

Diệp Dạng giận nghiến răng.

“Được ạ…”

Thuyền đi đến giữa biển, gần như không thấy đất liền nữa. Diệp Dạng lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ chợt cảm thấy choáng váng, tim đập loạn xạ.

“Em đừng nhìn…”

Hạ Đông vẫn chậm một chút, vừa rồi anh cố ý trêu chọc Diệp Dạng vì không muốn để cậu nhìn ra ngoài biển. Tàu nhỏ nên vẫn có hơi lắc lư, nhìn về phía biển mênh mông rộng lớn bên ngoài, đa phần đều cảm thấy không thoải mái.

Đầu óc Diệp Dạng cảm thấy choáng váng nặng bề, mềm giọng gọi:

“Anh ơi…”

Hạ Đông lập tức đau lòng, để Diệp Dạng tựa vào người mình.

“Được rồi, đừng nhìn ra ngoài, chúng ta sẽ đến nơi ngay thôi.”

Diệp Dạng khẽ gật đầu, dựa vào người Hạ Đông không nhúc nhích.

Tuy nói vậy nhưng cũng gần một giờ mới đến nơi. Tàu dừng lại, Hạ Đông trực tiếp ôm Diệp Dạng đã chẳng còn chút sức lực nào lên bờ.

“Bé cưng say sóng à…”

“Em không biết nữa…”

Diệp Dạng đứng trên mặt đất nhưng vẫn dựa vào ngực Hạ Đông.

“Em chưa từng đi tàu bao giờ…”

Nghe giọng nói yếu ớt của Diệp Dạng, Hạ Đông đau lòng nói:

“Thấy buồn nôn không?”

“Có chút ạ…”

Diệp Dạng tủi thân đáp:

“Nhưng trong bụng em không có gì hết…”

Họ ăn chỉ ăn một bữa vào lúc mười một giờ trưa, đến giờ có lẽ đã tiêu hóa hết.

Người đàn ông trung niên mà Diệp Dạng nhìn lén trên tàu vỗ vỗ vai người kế bên, đến gần chỗ Diệp Dạng và Hạ Đông.

“Uống một viên sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Hạ Đông ôm vai Diệp Dạng nhận lấy, nhìn thoáng qua là tên một loại thuốc thường dùng khi say sóng hoặc say xe.

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì, nhà tôi cũng hay say sóng nhưng vẫn muốn cùng tôi ngắm mặt trời mọc.”

Ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ trìu mến.

“Đằng kia có một cửa hàng nhỏ, hai cậu có thể đến đó nghỉ ngơi.”

“Vâng, cảm ơn.”

Người đàn ông lắc đầu.

“Không sao, chuyện nhỏ thôi.”

Hạ Đông mua một chai nước nhỏ, đút Diệp Dạng một viên thuốc.

“Chúng ta ngồi đây một lát.”

Diệp Dạng đáp lại một tiếng, giữ quần áo Hạ Đông để bình tĩnh lại.

Qua một lúc, cơn đau dạ dày của Diệp Dạng dịu đi, ngón tay cậu khẽ cử động.

“Em ổn rồi ạ…”

Hạ Đông sờ lên trán Diệp Dạng.

“Không khó chịu nữa?”

“Dạ!”

Trên đảo này chỉ có một khách sạn duy nhất, khi Hạ Đông đặt phòng khách sạn thông báo đã hết phòng nên anh mới chọn cắm trại ngoài trời.

Họ mua một lều cắm trại và túi ngủ, và một số đồ dùng cần thiết trước khi đến bãi biển ngắm bình minh.

Vì họ đến khá trễ nên các chỗ dựng trại tốt đều có người chiếm trước. Hạ Đông và Diệp Dạng đi vòng quanh có nơi nào ổn hơn không. Sau đó họ thấy một nơi cách khá xa với đám đông một chút, bên cạnh có thêm một tán cây lớn ngăn cách họ với những người khác.

“Chỗ này được không?”

“Được ạ.”

Diệp Dạng không biết dựng lều, thật ra Hạ Đông cũng không rành lắm, chẳng qua anh đọc sách hướng dẫn cảm thấy có thể làm được.

Đến khi hai người bận rộn sắp xếp chỗ ngủ xong, trời đã tối hẳn.

Gần đó có vài đốm lửa nhỏ, vài người thuê bếp nướng, làm tiệc BBQ trên biển.

Hạ Đông nhìn qua phía đó.

“Chúng ta cũng thuê?”

“Dạ!”

Diệp Dạng khá hứng thú với việc tự mình nướng thịt.

Hạ Đông dùng bình xịt côn trùng xịt quanh lều một lần, sau đó kéo khóa liều lại ngăn muỗi vào.

“Đi thôi.”

Hạ Đông nắm tay Diệp Dạng đến nơi cho thuê bếp.

Nhưng chờ hai người vất vả xếp hàng xong, lại được thông báo là đã hết bếp nướng.

“…”

Hạ Đông gãi gãi lên mũi.

“Hay chúng ta đến quán ăn nha?”

“Được ạ.”

Không nhất thiết phải là đồ nướng.

Nhưng họ vừa chuẩn bị đi, cách đó không xa chợt có người đến chào hỏi.

“Hai cậu không thuê được bếp nướng đúng không?”

Là người buổi chiều đã giúp Diệp Dạng, Hạ Đông đối với người có thiện ý với anh cũng sẽ đáp lại bằng thiện ý.

“Đúng vậy.”

Diệp Dạng gật đầu, có hơi tiếc nuối.

“Muộn một chút ạ.”

“Vậy qua bên đó cùng ăn đi, chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, tôi đến đây lấy ít thức ăn, nhiều người sẽ vui hơn.”

Hạ Đông nghĩ một lát, cũng không từ chối.

“Vậy cảm ơn anh.”

Dương Lan cười nói:

“Đừng khách sáo.”

Chọn thức ăn xong, Hạ Đông bước lên trả tiền đồ nướng.

Họ biết người trước mặt tên Dương Lan, người còn lại tên Chu Châu.

Dương Lan vừa đi vừa bất đắc dĩ nói:

“Cậu lấy tiền đi, mấy đồ hải sản cũng không rẻ, người trẻ tuổi có tiền cũng không nên phung phí như vậy.”

Hạ Đông lắc đầu.

“Trước đó anh đã nói là không cần khách sáo, các anh cung cấp bếp nướng, chúng tôi cung cấp thức ăn, rất công bằng.”

Dương Lan dở khóc dở cười.

“Thuê một cái bếp nướng còn không đến một trăm tệ…”

Hạ Đông cười nói:

“Xem như chúng tôi mời các anh ăn bữa cơm, cảm ơn các anh vì đã giúp đỡ ban chiều, chờ khi có cơ hội thì mời chúng tôi lại một bữa là được.”

“… Được rồi.”

Dương Lan từ bỏ.

Điều ngoài ý muốn là lều Dương Lan và Chu Châu cách lều của họ cũng không xa lắm, chỉ cách nhau một con dốc.

Dương Lan giới thiệu với Chu Châu về Hạ Đông và Diệp Dạng, sau đó cũng giới thiệu Chu Châu với hai người.

“Đây là người yêu của tôi, Chu Châu.”

Chu Châu cười với hai người.

“Chúng ta cũng trùng hợp gặp nhau mấy lần.”

Diệp Dạng có chút kinh ngạc.

“Buổi tối mấy hôm trước ạ…”.

||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||

Chu Châu lắc đầu.

“Bạn trai cậu cứu đứa bé hôm trước, chúng tôi cũng có mặt nhưng ở quá xa, hai người không thấy.”

Dương Lan bổ sung.

“Buổi chiều ở rạp chiếu phim màn hình nước cũng thấy hai cậu, nhưng chúng tôi vào trước.”

Hạ Đông kinh ngạc.

“Thật là có duyên.”

Diệp Dạng chợt nhớ, quả thật khi họ vừa bước vào rạp đèn đã tắt hết, không thể nhìn rõ được ai bên trong.

Chu Châu cúi đầu xem đồ ăn họ mua về.

“Ấy, anh không mua rượu sao?”

Dương Lan vỗ tay một cái.

“A, anh quên, vừa nãy qua nói chuyện với họ lại quên mất.”

“Vậy tôi đi lấy, mọi người đốt than lên trước đi.”

Hạ Đông đứng dậy.

“Tôi đi cùng anh.”

“Được.”

Hai người rời đi, Diệp Dạng và Dương Lan cùng bày thức ăn ra đ ĩa, sau đó đốt than lên. Đợi lưới thép nóng lên, họ mới bôi một lớp dầu lên thịt, bắt đầu nướng.

Dương Lan tìm đề tài tán gẫu.

“Hai cậu dự định ở đây mấy ngày?”

“… Không biết ạ.”

Diệp Dạng ngơ người một lát, Dương Lan hỏi cậu mới nhớ ra mình chưa từng hỏi Hạ Đông về vấn đề này.

“Cậu tin tưởng bạn trai quá nhỉ?”

Dương Lan bật cười.

Diệp Dạng nói tiếng “Vâng”.

“Anh ấy tốt lắm.”

Dương Lan cười rộ lên.

“Nhìn thấy được, cậu ta quả thật là một người tốt.”

Y đã trông thấy cảnh tượng Hạ Đông mạo hiểm mạng sống cứu đứa trẻ nọ, nên hôm nay y mới chủ động bày tỏ thiện ý.

“Hai cậu còn là học sinh à?”

“Em phải ạ, anh ấy thì đã đi làm.”

“Nhìn không biết đấy.”

Dương Lan đưa cho Diệp Dạng một xiên thịt nướng.

“Tôi còn nghĩ cậu ta là sinh viên đại học, còn cậu hẳn là đàn em của cậu ta.”

Mặt Diệp Dạng đỏ lên, nếu có cơ hội, cậu cũng rất muốn trở thành đàn em của Hạ Đông, đáng tiếc là hai người kém nhau đến mười tuổi, cậu không thể cùng học đại học với Hạ Đông.

“Em năm nay vừa thi đại học xong, vẫn còn chưa biết điểm.”

Diệp Dạng mỉm cười.

“Anh Đông hai mười chín ạ.”

“Nhìn không ra.”

Dương Lan kinh ngạc thốt:

“Hai mươi chín thì nhỏ hơn Chu Châu mười tuổi, thoạt nhìn còn nghĩ chỉ hơn cậu vài tuổi.”

Nghe thấy có người khen Hạ Đông trẻ tuổi, tất nhiên Diệp Dạng rất vui, cậu chớp mắt đáp:

“Em cũng cảm thấy thế.”

“…”

Dương Lan bật cười.

“Cảm giác thi đại học thế nào?”

Diệp Dạng tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn ăn ngay nói thật:

“Không có vấn đề gì ạ.”

“Tự tin lắm!”

Dương Lan nướng thịt rất nhanh, thoáng chốc đã đầy một đ ĩa.

“Chúc cậu đỗ thủ khoa nhé.”

Hạ Đông và Chu Châu đã quay về, hai người mang theo một kết bia, tổng 24 chai, bốn người uống vừa đủ.

Diệp Dạng có tửu lượng kém nhất, ba người còn lại không tệ lắm.

Ăn thịt nướng xong mới được uống bia, Diệp Dạng đặt bốn con hàu sống lên vỉ nướng, mỗi người một con.

Chu Châu đứng dậy giúp cậu, vừa khui một lon bia, vừa đặt xúc xích và chân giò lên nướng.

“Cậu ngồi nghỉ một lát, để tôi làm.”

“… Được ạ.”

Thấy Hạ Đông ngoắc ngón tay với cậu, Diệp Dạng buông kẹp gắp thịt xuống, ngồi bên cạnh Hạ Đông.

Hạ Đông lấy một xâu thịt bò đến trước miệng Diệp Dạng.

“Đói bụng không?”

Diệp Dạng cắn miếng thịt bò đầu tiên, đáp:

“Không đói lắm, vừa nãy em đã ăn một chút ạ.”

Dương Lan nhìn họ, không ngừng mỉm cười.

“Thịt ốc này tươi lắm.”

Hạ Đông ăn trước một miếng mới đút cho Diệp Dạng.

“Hợp khẩu vị của em đấy.”

Diệp Dạng nhìn nụ cười của Dương Lan thì đỏ mặt, cậu nhận que nướng từ tay Hạ Đông.

“Để em tự làm ạ.”

Hạ Đông bật cười, biết Diệp Dạng xấu hổ, thân mật trước nhóm Tô Tri Vi không tính, nhưng Dương Lan và Chu Châu cũng không quá thân thiết với họ, chỉ vừa mới quen biết.

Nhưng Hạ Đông không cố ý, chỉ là thói quen hay đút Diệp Dạng thôi.

Hạ Đông cũng không ép buộc, đưa tiếp một xâu thịt óc cho Diệp Dạng.

Vị này Diệp Dạng thật sự thích, thịt tươi mềm, nhưng vì có thêm gia vị nên có hơi cay, uống với bia càng ngon miệng.

___________

E/n: Định để xưng hô của Diệp Dạng và Dương Lan là cháu-chú, vì chú Dương 40 tuổi rồi nhưng đọc ngoại truyện này nên Diệp Dạng gọi là anh Dương sửa lại em-anh hén.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.