Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 83: C83: Vẽ



Sau lần sinh nhật đó của Triệu Thăng, Hạ Đông đã gọi cho Tô Nhượng, muốn nhờ anh ta chụp vài tấm ánh không đứng đắn của Trịnh Hòa. Yêu cầu cậu ta tránh xa bạn nhỏ nhà mình một chút, đợi khi thi đại học xong sẽ xóa hết.

Lúc đầu Trịnh Hòa nhìn có vẻ khá ngay thẳng, nhưng dần dần Tô Nhượng phát hiện Trịnh Hòa qua lại với một tên đầu sỏ băng nhóm nào đó, muốn trả thù Diệp Dạng.

Hôm đó Tô nhượng trùng hợp phát hiện, anh ta tiện tay ban cho tên đầu sỏ vài chỗ tốt, tên đó lập tức nói mọi kế hoạch của Trịnh Hòa ra.

Chi tiết kế hoạch là gì, Hạ Đông không nói với Diệp Dạng, sợ bẩn tai cậu.

Lúc ấy, chỉ mới nghe được một chút Hạ Đông đã muốn bóp ch ết Trịnh Hòa ngay lập tức. Bây giờ nhớ lại, sắc mặt anh vẫn không tốt, hận không thể đấm Trịnh Hòa ngay tại chỗ.

Tô Nhượng bảo tên đầu sỏ đó bám theo Trịnh Hòa, mỗi lần cho gã ít tiền, cũng dặn dò đàn em dưới gã chụp vài tấm ảnh hoặc quay video.

Ngay từ đầu Trịnh Hòa chỉ muốn hợp tác một lần, không muốn liên quan gì đến gã nhưng sau này gã ta kiên quyết nên không làm thì sẽ không giúp cậu ta trả thù.

Mãi cho đến gần đến ngày thi tuyển sinh đại học, trông thấy Diệp Dạng sắp biến mất khỏi tầm mắt cậu ta, Trịnh Hòa mới bất đắc dĩ thỏa hiệp…

Hạ Đông nói:

“Chuyện bị gia đình bắt quả tang không liên quan đến anh, sau khi thi đại học anh mới nói Tô Nhượng gửi ảnh về cho gia đình nó.”

Cho nên Trịnh Hòa mới bị đánh nhập viện lần nữa…

Hạ Đông nhìn bạn nhỏ ngơ ngác, nửa đùa nửa thật nói:

“Thế nào, sợ à? Anh của em không phải người tốt lành gì, có thù phải báo, không từ thủ đoạn nào…”

Diệp Dạng hoàn hồn, hiếm khi giận dỗi nói:

“Đúng thế, kẻ xấu đó ban chiều vì cứu một đứa bé mà hù chết em.”

Hạ Đông bất cười.

“Em chưa quên được à?”

Diệp Dạng đánh anh một cái.

“Không quên được!”

Cuối cùng Trịnh Hòa gặp báo ứng, Diệp Dạng không có chút nào đồng cảm với cậu ta, trong lòng chẳng có chút buồn bực nào.

Từ nay hai người hai hướng đi, cậu đi đường của cậu, tôi đi đường của tôi, không bao giờ liên quan nữa.

Diệp Dạng và Hạ Đông cùng về phòng, nhiều người trong nhóm lớp vẫn đang bàn luận chuyện của Trịnh Hòa.

—— Tôi nghe nói cậu ta là học sinh lưu ban, giờ thi thiếu một môn, vậy có học lại không?

—— Có thể, nếu không chỉ có thể thi vào một trường đại học bình thường.

—— Sao không tìm người nào bình thường ấy, dính líu với một tên giang hồ làm gì.

—— Người nào cũng không được, chỉ cần là đàn ông, ba cậu ta đánh chết cậu ta luôn.

Diệp Dạng đọc một chút, không tham gia thảo luận gì. Chuyện lúc trước của cậu ầm ĩ khắp trường nhưng Trịnh Hòa đâu bị đánh chết, ngược lại ba mẹ Trịnh Hòa đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu cậu.

Lần này, may là không phải người trong trường, nếu không chỉ sợ tin đồn vớ vẩn cũng dìm chết người nọ.

Diệp Dạng hiểu rõ, thật ra Hạ Đông không đi qua xa. Nếu muốn, anh chỉ cần ngay ngày thi đại học gửi ảnh đến là được, vậy cậu ta không cần thi đại học nữa.

Không ngờ đến Hạ Đông chừa đường lui cho cậu ta, nhưng Trịnh Hòa lại tự chĩa họng súng vào đầu mình.

“Bây giờ còn tâm trạng để ý đến người khác à?”

Hạ Đông đè Diệp Dạng xuống giường.

“Buổi chiều hứa với anh cái gì, có nhớ không?”

“…”

Hạ Đông chống người lên, cười khẽ.

“Có file ghi âm làm bằng chứng.”

“…”

Quần áo hai người từ từ cởi ra, một tay Hạ Đông chống lên giường một tay luôn vào tóc Diệp Dạng, xoa nhẹ nhang.

“Đừng để răng chạm vào…”

“Ưm…”

Một lúc sau, Hạ Đông kéo Diệp Dạng lên.

“Món khai vị xong rồi, món chính nên bắt đầu thôi…”

Hạ Đông ném chai gì đó cho Diệp Dạng.

“Tự em làm đi.”

Diệp Dạng đỏ mặt không dám nhìn anh, bàn tay hơi run rẩy bóp ra một loại chất lỏng sền sệt lạnh lẽo.

Hạ Đông nheo mắt, kiên nhẫn nhìn cậu.

“Có vẻ được rồi đấy.”

Diệp Dạng nhỏ giọng đáp:

“Dạ…”

Cậu đứng dậy, chống tay lên bả vai Hạ Đông, từ từ ngồi xuống.

“Nhanh nào.”

Hạ Đông duỗi chân, tựa đầu vào giường, cười khẽ.

“Anh mới xem dự báo thời tiết, ngày mai vẫn có mưa thế nên hôm nay chung ta không cần kiêng dè…”

Diệp Dạng run lên.

“Ngày mai, tìm chị Quất Tử chơi cũng được ạ.”

Hạ Đông từ chối.

“Không được, buổi chiều em nên ngủ nhiều hơn.”

“…”

Toàn thân Diệp Dạng như nhũn ra, thật sự không thể động đậy tiếp.

“Anh tự làm được không?”

“Nói cái gì dễ nghe xem.”

Hạ Đông cười thầm.

Giọng nói Diệp Dạng nhẹ đi.

“Anh ơi…”

Hạ Đông không nhịn nổi nữa, xoay người lật cậu xuống…

Bên ngoài mưa giông dữ dội, che đi âm thanh nóng bỏng trong phòng, một đêm mộng đẹp trôi qua.

Hôm sau, Diệp Dạng tỉnh lại, quả nhiên trời vẫn con mưa, bầu trời âm u vô cùng. Hạ Đông đứng dậy mở cửa ban công, gió thổi rất mạnh, như đang tát vào mặt.

Hạ Đông đóng cửa ban công, trở về giường ôm Diệp Dạng.

“Em có đói không?”

Diệp Dạng lắc đầu.

“Không đói ạ.”

“Vậy ngủ thêm lát nữa?”

Diệp Dạng vẫn còn ngái ngủ nên nhanh chóng nhắm mắt lại, nằm trên ngực Hạ Đông “Dạ” một tiếng. Hạ Đông cúi đầu hôn lên tóc cậu, ôm cả người cậu vào ngực.

“Ngủ đi, lát nữa dậy ăn sáng.”

Một giấc ngủ đến trưa, Hạ Đông đã đặt bữa sáng lên bàn ăn, Diệp Dạng bò xuống giường, mơ màng nói một câu “Chào buổi sáng”.

“Chào buổi sáng.”

Hạ Đông xoay người lại, bất đắc dĩ nói:

“Em mặc đồ ngủ vào.”

Diệp Dạng chỉ mặc mỗi chiếc qu@n lót, cậu chớp mắt, “Ồ” một tiếng rồi trờ về phòng ngủ thay quần áo.

Cổ áo ngủ khá rộng, khi Diệp Dạng ngồi ăn nó vẫn nghiên sang một bên, những đốm nhỏ đỏ hồng trên quai xanh của cậu lồ lộ trước mắt Hạ Đông.

Hạ Đông nhìn mấy lần, không nhịn được bèn đưa tay ra giúp Diệp Dạng chỉnh sửa lại quần áo, nghiêm túc nói:

“Quần áo mặc đàng hoàng, đừng để xộc xệch.”

“…”

Diệp Dạng nuốt miếng trứng gà.

“Không phải do anh sao, em đã bảo là đừng để lại dấu mà…”

Hạ Đông làm như không nghe thấy.

“Chiều nay có lẽ sẽ tạnh mữa, tối mai chúng ta đến hòn đảo phía trước cắm trại, sáng ngày kia có thể ngắm mặt trời mọc.”

Theo kế hoạch hôm nay của Hạ Đông là ra ngoài biển chơi, nhưng mưa vẫn còn lớn, các bãi biển đều đã đóng cửa, họ chỉ có thể đi quanh khu vực gần khách sạn.

Đầu tiên, họ đến phòng bida, Diệp Dạng đánh vài lần, sau đó họ di chuyển đến quán bar trong khách sạn nghe hát một lúc.

Đủ rồi thì Diệp Dạng và Hạ Đông về phòng, hai người ngồi ngoài ban công, Hạ Đông dạy Diệp Dạng vẽ trên bảng vẽ điện tử.

“Đánh bóng chỗ này một chút…”

“Như vậy ạ?”

“Đúng vậy, đừng run tay.”

Hạ Đông làm mẫu một lần.

“Cứ xem bảng điện tử này như tờ giấy bình thường thôi.”

Diệp Dạng vẫn vẽ trên giấy bình thường, mãi đến nửa cuối năm ngoái mới bắt đầu được Hạ Đông dạy dùng bản vẽ điện tử. Nhưng vì chuẩn bị cho kỳ thi đại học, sở thích này chỉ có thể tạm gác qua một bên.

“Em dùng cọ này để tạo bóng trên tóc…”

“Phần tóc sau tai sẽ có máu đậm hơn.”

Hạ Đông dùng ngón tay chỉ.

“Tóc ở phần này cũng tối màu hơn một chút.”

Diệp Dạng vừa chăm chú lắng nghe, vừa sửa lại.

Bảng vẽ điện tử phức tạp hơn trên giấy đôi chút, nhưng quen thì không sao nữa. Tập lâu dần những đường vẽ cũng mượt mà hơn, màu sắc cũng hài hòa hơn.

Một bức tranh họ tốn gần bốn tiếng để hoàn thành, trong tranh là hình ảnh một người đàn ông đang nằm trên giường, trong lồ ng ngực là một thiếu niên quần áo xộc xệch.

Đương nhiên, nội dung bức tranh này do Hạ Đông đề xuất, tuy rằng theo phong cách manga nhưng hai người trong tranh vẫn giữ được vài nét đặc thù trên người Hạ Đông và Diệp Dạng.

Hạ Đông chậc lưỡi một tiếng.

“Eo Diệp Dạng nhà chúng ta đẹp thật..”

Anh vừa nhìn vừa dùng tay vỗ lên eo Diệp Dạng.

“Gửi cho anh làm màn hình khóa đi…”

Vành tai Diệp Dạng đỏ lên.

“Không được, người khác nhìn thấy thì làm sao đây ạ?”

Hạ Đông nghĩ chốc lát, nói tiếp:

“Cũng đúng, vậy làm màn hình nền máy tính đi, cũng chỉ có anh thấy.”

“…”

Diệp Dạng tự ý thức mình không nói lại Hạ Đông, nên để mặc anh.

Hạ Đông dụ dỗ:

“Vẽ thêm cho anh một bức nữa được không?”

Trực giác Diệp Dạng cảm thấy không ổn.

“Muộn rồi ạ, chờ xong cũng phải đến nửa đêm…”

Hạ Đông cười, nói:

“Đêm nay không làm gì cả, cũng không để em ngủ muộn. Nhưng giờ vẫn còn sớm, chúng ta vẽ một chút?”

“… Được ạ.”

Không đồng ý cũng không được, Diệp Dạng muốn trốn nhưng Hạ Đông đã ôm eo cậu không cho nhúc nhích.

Tốc độ vẽ tranh của Hạ Đông nhanh hơn Diệp Dạng nhiều, trước tiên phác thảo đơn giản, lúc này vẫn chưa nhìn rõ anh muốn vẽ gì. Đến khi nhìn Hạ Đông vẽ ra dáng người, mặt Diệp Dạng thoáng chốc lại đỏ bừng lên.

“Anh Đông!”

Diệp Dạng vừa thẹn vừa giận nói.

Hạ Đông ra vẻ đứng đắn.

“Sao em lại đỏ mặt, anh không vẽ em mà.”

Diệp Dạng xuống khỏi người Hạ Đông.

“Anh vẽ thong thả, em đi ngủ.”

Hạ Đông kéo Diệp Dạng về, ôm cậu vào lòng.

“Không được, em phải ở đây với anh.”

Diệp Dạng không đi được chỉ đành ngồi im lặng chờ Hạ Đông vẽ xong.

Nhưng cậu không mặt dày được như Hạ Đông, cậu không thể nhìn thẳng vào bức vẽ trên màn hình, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đủ làm cậu đỏ mặt.

Line xong, Hạ Đông bắt đầu tô màu, tông màu tổng thể khá tối màu. Hạ Đông tô màu cũng rất nhanh, sau khi kết thúc ghép các layer lại.

“Bé cưng à, anh vẽ xong rồi.”

“Em không xem!”

Tuy nói vậy nhưng Dệp Dạng vẫn vô thức liếc qua.

Hạ Đông phát hiện động tác nhỏ này của cậu.

“Đẹp không?”

“Không đẹp!”

Diệp Dạng phủ nhận.

“Nhưng anh thấy rất đẹp mà.”

Hạ Đong cười khúc khích.

“Khi nào em mới mặc cho anh xem?”

Diệp Dạng lẩm bẩm:

“Anh đừng nghĩ, không có khả năng.”

Hạ Đông đặt bảng vẽ qua một bên, bế Diệp Dạng đến phòng ngủ.

“Vậy làm sao bây giờ, anh muốn xem.”

Diệp Dạng giả vờ không nghe thấy. Google t𝑟ang này, đọc ngay không q𝐮ảng cáo ~ t𝑟 𝐮mt𝑟𝐮yen.V𝐍 ~

“Anh nhờ người khác đi…”

“Thật sao? Thế anh đi…”

“Anh dám!”

“Không dám, không dám, chỉ muốn xem em mặc thôi.”

Tiếng cười đùa vẫn vang lên đầy vui bẻ, trên bảng vẽ điện tử hiện lên một bức tranh, chỉ thấy một cậu trai ước chừng mười tám, mười chín tuổi đang quỳ trên bãi cỏ xanh biếc. Trên cơ thể không hề mặc quần áo, chỉ có chiếc đuổi thật dài che đi bộ phận riêng tư và đôi tai mèo không phải của nhân loại bình thường.

Bên dưới, Hạ Đông viết vài dòng: Diệp Dạng hình mèo, thật đáng yêu, giống như mặt trời vậy.

__________

Tác giả có lời muốn nói: Anh Đông không biết xấu hổ gì hết haha


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.