Hạ Đông tắm rất nhanh, sau khi ra ngoài bảo Diệp Dạng vào ngay.
“Nhanh lên em, đừng để bị cảm.”
Diệp Dạng gật đầu, vừa nãy trong phòng tắm ngoài bãi biển, Diệp Dạng chỉ tắm sơ thôi. Vì bị nước biển dội lên người khá nhiều, sờ vào hơi khó chịu, Diệp Dạng ngâm người trong nước ấm có xà phòng tắm hồi lâu, mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Cậu tắm ra, Hạ Đông cũng đã rửa mặt xong, đang nằm trên giường xem điện thoại. Diệp Dạng quấn áo tắm ngồi quỳ trên người Hạ Đông, ôm lấy mặt mà quan sát đôi mắt của anh.
“Còn đâu không ạ?”
“Không đau.”
Hạ Đông ôm eo Diệp Dạng.
“Em hôn chút thì nó không có chuyện gì nữa.”
Biết Hạ Đông chỉ đang chọc cậu cười, Diệp Dạng vẫn nghiêm túc cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mắt trái và mắt phải của Hạ Đông, hàng mi dài lướt qua môi, cậu chợt cảm thấy ngứa ngáy.
Diệp Dạng nói thầm:
“Có hơi đỏ…”
Hạ Đông bất đắc dĩ.
“Ngày thường anh cũng có mà.”
Tơ máu trong mắt vốn là chuyện bình thường, nhưng lúc này Diệp Dạng lại vì nó mà lo lắng.
Nghe được cam đoan của Hạ Đông, nói rằng anh không hề cảm thấy khó chịu chút nào, Diệp Dạng mới yên lòng.
Chuông cửa vang lên, Hạ Đông nói:
“Anh đã gọi bữa trưa.”
Diệp Dạng đè cơ thể Hạ Đông đang muốn đứng dậy, xuống khỏi người anh.
“Em đi mở cửa.”
“Được.”
Hạ Đông cố ý kéo dài giọng nói, cảm thấy vừa được nuông chiều lại vừa bất đắc dĩ.
Nói là bữa trưa nhưng thật ra là đã giờ cơm chiều, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn. Mưa thưa dần, trên mặt đất đọng lại rất nhiều vũng nước mưa.
Lúc dùng bữa, Diệp Dạng vừa ăn chợt rít lên một tiếng, hẳn là vết thương trong miệng bị nứt ra rồi.
Hạ Đông cau mày đặt đũa xuống, nâng cầm Diệp Dạng lên.
“Há miệng ra.”
Diệp Dạng mở miệng to thành hình chữ O, lúc này Hạ Đông mới phát hiện vết thương trong miệng cậu, vừa giận vừa đau lòng.
“Từ lúc đó à?”
Diệp Dạng đáp:
“Dạ…”
Hạ Đông sờ nhẹ lên đó, cả giận nói:
“Em mà cắn mạnh thêm có khi phải đi khâu rồi.”
“Không khoa trương như vậy…”
Diệp Dạng nói thầm, cậu biết Hạ Đông cố ý nói như thế.
“Không đau ạ, vừa rồi em vô ý cắn phải nó thôi.”
Hạ Đông buông Diệp Dạng ra, chỉ gắp cho cậu mấy món thanh đạm, không để cậu động đồ cay.
“Anh còn không nỡ hôn.”
Diệp Dạng hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
“Anh hôn cũng được ạ, không có gì nghiêm trọng…”
Hạ Đông nhịn cười.
“Bị thương như vậy sao anh hôn được? Vị cũng không ngọt.”
“…”
Diệp Dạng không để ý đến Hạ Đông nữa, im lặng tiếp tục ăn.
Trời bên ngoài vẫn còn mưa lất phất, hai người dùng cơm xong dọn dẹp một lát mới cùng ôm nhau nằm lên giường, Hạ Đông cười nói:
“Làm sao bây giờ? Hôm nay có lẽ phải ở khách sạn cả ngày rồi.”
Diệp Dạng đáp một tiếng, thật ra cậu cảm thấy không vấn đề cả, dù không được ra ngoài cậu cũng không quá thất vọng.
Hạ Đông suy nghĩ một lát, bèn nói:
“Trong khách sạn chắc sẽ có phòng KTV hoặc phòng bida, chúng ra đi xem một chút.
Diệp Dạng gật đầu, đáp:
“Được ạ.”
Hạ Đông hỏi:
“Vậy đi đâu đây? Nơi này hẳn sẽ có một quán cà phê sách, nhưng em thi xong rồi đừng đọc sách, chúng ta đi xem phim?”
Diệp Dạng đáp:
“Vậy xem phim ạ.”
Họ đã lâu chưa xem phim cùng nhau, áp lực học kỳ này áp lực quá lớn, lần nào Hạ Đông muốn dẫn Diệp Dạng ra ngoài chơi, cậu đều từ chối vì bận học.
Hai người thay quần áo thì ra khỏi phòng, phòng chiếu phim trên tầng của họ một lầu, trong thang máy có nhân viên phục vụ, nhân viên đấy hỏi họ số tầng muốn đi sau đó ấn giúp hai người.
Người nhân viên còn giới thiệu:
“Rạp chiếu phim của khách sạn chúng tôi có phòng chiếu phim loại thông thường, phim 3D, màn hình vòm và màn hình nước. Đối với khách phòng phổ thông chỉ được đến rạp chiếu phim loại thông thường và 3D, nhưng hai vị là phòng VIP nên có thể đến bất cứ phòng chiếu phim nào.”
Hạ Đông nói:
“Được, cảm ơn cô.”
Diệp Dạng được Hạ Đông nắm tay dẫn ra ngoài, lúc này mỏi hỏi:
“Lúc nãy cô ấy nói hai loại sau là sao ạ?”
Hai loại trước Diệp Dạng đều biết nhưng hai loại sau chưa từng nghe đến.
Hạ Đông giải thích:
“Phòng chiếu phim dạng màn hình vòm là loại màn hình lập thể được đặt ở ba hướng xung quanh người xem.”
Diệp Dạng hỏi:
“Vậy màn hình nước ạ?”
Hạ Đông cười nói:
“Hôn anh một cái thì nói cho em nghe.”
Diệp Dạng nhìn xung quanh thấy không ai chú ý thì vội chụt vào má một cái.
“Được chưa ạ?”
Hạ Đông chậc lưỡi, trả lời:
“Hôn nhanh quá, không tính.”
Diệp Dạng không bị lừa nữa, trong mắt hiện lên tia ranh mãnh.
“Không nói thì thôi, lát nữa chúng ta đi xem là biết mà.”
Hạ Đông nhướng mày, nhìn theo cánh tay bị hất ra của mình, ung dung đi theo bạn nhỏ.
Diệp Dạng bước đến cửa rạp chiếu phim, nhìn nhân viên đang kiểm trả thẻ VIP mới nhớ nó đang trên tay Hạ Đông.
Hạ Đông nhếch môi.
“Vừa rồi có ít người mà em không chịu hôn anh, bây giờ nhiều người như vậy.”
Diệp Dạng nhìn xung quanh, phát hiện có người lại thỉnh thoảng nhìn lướt qua họ, cậu thật sự không thể nào hôn Hạ Đông trước nhiều người như thế.
Hạ Đông nhàn nhã tựa người vào tường.
“Nghĩ kỹ chưa?”
Diệp Dạng nhỏ giọng nói:
“Khi về bổ sung được không ạ?”
“Không phải là không được…”
Hạ Đông chậm rãi đáp:
“Nhưng khi về không phải một nụ hôn là giải quyết được…”
Anh cúi đầu nói bên tai Diệp Dạng hai câu, mặt Diệp Dạng lập tức đỏ bừng.
Xung quanh có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cậu trong vài giây, hình như đang thắc mắc trời đâu nóng lắm sao mặt cậu trai này đỏ như vậy, giống như đổ rất nhiều mồ hôi.
Hạ Đông ngả ngớn hỏi:
“Em chịu không?”
Diệp Dạng kéo tay áo Hạ Đông.
“Chịu ạ…”
Ngay khi phim chiếu trên màn hình nước bắt đầu, người trong rạp đều lần lượt ngồi vào vị trí, giữ im lặng tuyệt đối.
Trên màn không gian rộng lớn phía trước, trong không khí chợt xuất hiện một tấm màn trong suốt như thủy tinh giữa không trung. Sau đó ánh sáng từ đâu đó chiếu vào, hiện lên cảnh tượng tương tác nối tiếp trong phim.
Diệp Dạng nghi hoặc:
“Đó là nước sao ạ?”
Hạ Đông gật đầu.
“Sau khi nước được phun ra và hóa thành sương tạo thành một tấm màn trong suốt, người ta dùng máy chiếu chiếu lên tấm màn đó.”
Diệp Dạng xem một hồi, không thấy có gì mới mẻ, ngược lại chất lượng hình ảnh còn không bằng những rạp cậu từng xem. Nếu không phải vì tò mò và ham mới lạ, chắc chẳng ai muốn xem.
Diệp Dạng nhéo nhéo lên cánh tay Hạ Đông, nhỏ giọng oán trách:
“Anh gạt em!”
Hạ Đông nhịn cười, nói:
“Hình như em là người muốn đến xem mà?”
Diệp Dạng nhớ đến lời hứa bên ngoài khi nãy của mình thì chỉ muốn trầm mặc.
“…”
Hạ Đông tiếp tục hỏi:
“Anh ép buộc em?”
“Không ạ…”
“Nhưng dù sao thì…”
Hạ Đông nhếch khóe môi, ghé vào tai Diệp Dạng nói:
“Cho dù không thích xem, chuyện đã đồng ý với anh không thể thất hứa.”
Diệp Dạng có ý muốn lảng tránh.
“Tối qua vừa mới làm mà…”
Hạ Đông nhướng mày.
“Hôm qua ăn rồi thì hôm nay không cần ăn nữa sao?”
“…”
Có thể so sánh được à!
Diệp Dạng trái lòng nói:
“Không ăn cũng được ạ…”
Hạ Đông ra vẻ, thở dài một tiếng.
“Được thôi, cơm tối nay em ăn một mình đi.”
“…”
Diệp Dạng sửng sốt.
“Anh nhìn em ăn.”
Hạ Đông xòe tay ra.
“Dù sao em cũng nói, ngày hôm qua ăn thì hôm nay có thể không ăn nữa.”
“…”
Diệp Dạng không ngờ Hạ Đông dùng kịch bản khác, ấp úng nói:
“Không ăn bữa tối sao được ạ…”
Hạ Đông hỏi:
“Hôm qua dùng bữa tối rồi, thế hôm nay vẫn muốn ăn nữa sao?”
Diệp Dạng trầm giọng đáp:
“Muốn ạ.”
Hạ Đông mỉm cười.
“Thế hôm qua làm rồi, hôm nay có làm không?”
Diệp Dạng cay đắng đáp:
“… Phải làm ạ.”
“Đây là do em nói, ai chơi xấu là chó con.”
Hạ Đông lấy điện thoại ra.
“Ghi âm làm chứng.”
“…”
Diệp Dạng yên lặng xoay người về màn hình nước, nghiêm túc xem phim nhớ cốt truyện, hoàn toàn xem Hạ Đông như không tồn tại.
Mãi cho đến khi kết thúc, Diệp Dạng không nhớ rõ nội dung nói về cái gì, chỉ nhớ thể loại phim là khoa học viễn tưởng. Toàn bộ quá trình cậu đều bị Hạ Đông quấy rối, chọc cậu nói chuyện chọc cậu cười, Diệp Dạng không thể trốn được.
Hạ Đông kéo người ra khỏi rạp.
“Đến phòng bên cạnh xem không? Màn hình vòm thú vị hơn nhiều.”
Diệp Dạng lần này đã rút ra được bài học, không hỏi có cái gì thú vị hay không.
“Được ạ.”
Bên này vừa kết thúc bộ phim trước không lâu, chuẩn bị chiếu một bộ phim khác. Đề tài bộ phim này nói về chiến tranh, ra mắt vào đêm giao thừa năm ngoài, Hạ Đông và Diệp Dạng đã xem rồi.
Nhưng trải nghiệm ở đây hoàn toàn khác, màn hình lập thể càng làm tăng tính chân thật hơn, tác động mạnh vào thị giác.
Khi nhân vật chính ngã xuống từ trên cao, xung quanh vang lên những tiếng cảm thán kinh ngạc, vì chiếc ghế họ đang ngồi bắt đầu rung chuyển. Đến khi nhân vật chính trúng đạn, Diệp Dạng cảm thấy có thứ gì đó đập vào lưng mình.
Diệp Dạng cúi đầu nhìn qua, họ cảm giác bản thân đang di chuyển, nhưng thật ra vẫn bất động. Có lẽ thị giác bị ảnh hưởng, thêm chiếc ghế di chuyển nên cũng nghĩ mình đang di chuyển theo.
Diệp Dạng nắm lấy tay Hạ Đông, nghiêm túc theo dõi cốt truyện.
Thỉnh thoảng sẽ có gió nổi lên theo diễn biến và âm nhạc, hoặc là đột ngột phun nước vào mặt, có hơi đáng sợ nhưng cũng rất thoải mái.
Sau khi kết thúc đã là sáu giờ tối, Hạ Đông dẫn Diệp Dạng lên tầng cao nhất.
“Em thấy thế nào?”
“Tầm nhìn tốt lắm ạ.”
Diệp Dạng hỏi:
“Rạp chiếu phim bình thường có loại màn hình này không anh?”
Hạ Đông nhớ lại.
“Hơi ít, hình như ở trung tâm thành phố có một rạp chiếu phim ngầm chiếu loại này.”
“Ấy, chắc đắt hơn bình thường đúng không ạ?”
“Cảm ơn.”
Hạ Đông cảm ơn nhân viên nhấn nút thang máy giúp họ.
“Cũng tạm, có lẽ đắt gấp đôi IMAX*.”
(*IMAX là định dạng phim điện ảnh 70 mm và quy chuẩn rạp chiếu phim được phát triển tại Canada. IMAX có khả năng thu và hiển thị hình ảnh với độ phân giải và kích thước lớn hơn so với các hệ thống phim thông thường.)
Hạ Đông không nhớ rõ giá, lần cuối anh đến đó là hai năm trước.
Bữa tối, Diệp Dạng và Hạ Đông dùng buffet món Pháp trên tầng thượng, họ ăn một lát thì ngồi bên cửa sổ nghỉ ngơi. Tầm nhìn rất tốt, Hạ Đông khoác vai Diệp Dạng, hai người cùng thưởng thức cảnh đêm.
Điện thoại Diệp Dạng vang lên một tiếng, là Triệu Thăng gửi ảnh chụp màn hình một đoạn tin nhắn: Nghe nói chuyện Trịnh Hòa hẹn hò với đàn ông bị ba cậu ta bắt được, nghỉ một ngày thi là do hai ngày trước kỳ thi bị ba đánh đến nhập viện.
Chuyện này Diệp Dạng đã biết trước, nhưng chuyện bị đánh cậu không rõ lắm.
Sau học kỳ một, Trịnh Hòa không lảng vảng trước mặt cậu nữa, mỗi lần gặp đều treo một nụ cười giả tạo tránh cậu đi.
—— Nghiêm trọng không?
—— Không biết nữa, tôi cũng ở khác lớp, chuyện này ầm ĩ đến tai giáo viên cả rồi.
—— Người đó của Trịnh Hòa cùng trường?
Nếu là như thế, có lẽ người nọ sẽ bị người nhà Trịnh Hòa gây sự giống như cậu lúc trước.
Nhưng may là đã thi đại học xong, cho dù cả trường biết cũng không ảnh hưởng quá lớn đến người nọ.
Không ngờ Triệu Thăng lại phủ nhận: Nghe nói người đó là một bartender ngoài trường, xăm kín cả người.
——….
Diệp Dạng đột nhiên nghĩ đến, việc này có liên quan gì đến Hạ Đông hay không…
Cậu ngước mắt nhìn Hạ Đông, không biết nên hỏi thế nào.
“Anh Đông…”
Tất nhiên Hạ Đông thấy rõ lịch sử trò chuyện của hai người.
“Gieo gió gặt bão thôi.”