Mấy người đàn ông uống bia cùng nhau là cách nhanh nhất để kéo gần mối quan hệ, sau vài chai bia, quan hệ của bốn người cùng thân thiết hơn.
Dương Lan nhìn hai người sẽ nhớ lại bản thân y và Chu Châu khi còn trẻ, họ chỉ kém nhau một tuổi, quen nhau trong trường đại học, Dương Lan là đàn anh của Chu Châu.
Khi đó, hai người vừa gặp đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng mười năm trước không giống như hiện tại, họ lén lút yêu nhau một thời gian, cuối cùng bị gia đình phát hiện nổi trận lôi đình.
Chuyên ngành đại học của Chu Châu đặc biệt, sau khi tốt nghiệp sẽ lập tức được tuyển đi, tương lai rất đáng mong đợi.
Dương Lan không muốn Chu Châu dính cái danh đồng tính này mà hủy đi tương lai của hắn, vì thế y dứt khoát chia tay, bỏ xứ đi xa.
Đi một lần hết bảy tám năm.
Qua ba mươi tuổi, họ đã không còn trẻ nữa. Dương Lan được chuyển về làm giảng viên đại học, y cũng muốn trở về xem những năm nay Chu Châu sống như thế nào.
Đã kết hôn chưa, có phải đã có một bé gái xinh xắn hay bé trai đáng yêu, có phải với vợ hắn tương kính như tân không…
Để rồi những suy nghĩ đau lòng đấy đều tan vỡ vào khoảnh khắc y nhìn thấy Chu Châu, hắn không đến đơn vị và nhà trường đề cử trước đó, mà chỉ mở một hiệu sách bên cạnh trường đại học ấy.
Hắn cũng không kết hôn, thậm chí chưa từng quen người nào khác, cố chấp chờ đợi ở đây, đợi chờ Dương Lan quay về.
Một lần chờ đến tám năm.
Giây phút họ gặp nhau sau ngần ấy năm xa cách, hết thảy như năm xưa, nhưng họ vẫn bỏ lỡ nhau những tám năm.
Lúc đầu, Chu Châu không hỏi tại sao Dương Lai vì sao lại muốn rời đi, cũng không hỏi y vì sao đột ngột trở về. Chỉ là bướng bỉnh theo đuổi Dương Lan lần nữa, muốn y cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu.
Diệp Dạng nghe kể lại, trong lòng chua xót.
“Nếu năm đó không bỏ lỡ nhau thì thật tốt quá ạ…”
Tám năm không hề ngắn, nó có thể là một đoạn thời gian quý giá nhất đời người, nhưng họ vô tình để mất tám năm bầu bạn cùng nhau.
Dương Lan uống hết nửa chai bia trong tay.
“Đều đã qua… Khi đó còn quá trẻ, dễ xúc động, cứ nghĩ làm vậy là tốt nhưng lại vô tình làm tổn thương người ấy.”
Chu Châu khui một chai bia khác, im lặng không nói gì.
Hạ Đông khẽ thở dài.
“Hai anh bây giờ cũng không tệ, hẳn là đã mười năm?”
Dương Lan cười đáp:
“Ngày mai là vừa trong mười năm.”
Diệp Dạng chợt nói:
“Vậy nên hai anh đến đây là để kỷ niệm ạ?”
“Đúng vậy.”
Dương Lan chạm nhẹ vào tay Chu Châu.
“Kỷ niệm tròn mười năm.”
“Không cần hâm mộ.”
Hạ Đông nói nhỏ vào tai Diệp Dạng.
“Chờ đến ngày kỷ niệm mười năm của chúng ta, nhất định cho em một ngày kỷ niệm khó quên.”
Không phải Diệp Dạng hâm mộ, chỉ là cảm thấy Dương Lan và Chu Châu có thể bầu bạn suốt mười năm, thật sự hạnh phúc.
Nhưng cậu càng tin, bản thân và anh Đông nhất định có thể bên cạnh nhau mười năm tiếp, lại thêm mười năm nữa, mãi cho đến ngày già đi.
Bãi biển về đêm đẹp vô cùng, xung quanh là những ánh lửa nhỏ từng các lò nướng, cách đó không xa là mặt biển lấp lánh không thấy điểm cuối.
Bốn người uống sạch hai két bia, két thứ hai được mua sau, ba người uống xong cũng không thấy gì, chỉ có Diệp Dạng là mặt mũi đỏ bừng, đầu óc choáng váng.
Hạ Đông vòng tay qua ôm eo Diệp Dạng, để cậu tựa vào lòng mình.
“Tôi đưa em ấy về trước, nếu uống tiếp sợ ngày mai không dậy nổi.”
Dương Lan gật đầu.
“Chúng tôi cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, sáng mai gặp.”
Hạ Đông ôm Diệp Dạng đứng dậy.
“Sáng mai gặp.”
Vào lều, Hạ Đông kéo khóa lên, đặt Diệp Dạng vào túi ngủ.
“Ngủ đi, sáng mai anh gọi em dậy.”
Diệp Dạng lắc đầu, ôm vai Hạ Đông không buông.
“Không, em không buồn ngủ.”
Hạ Đông dở khóc dở cười, lần nào uống rượu Diệp Dạng đều sẽ như vậy.
“Không buồn ngủ thật?”
Diệp Dạng ngồi lên đùi Hạ Đông, vùi mặt vào cổ anh, dụi dụi không ngừng.
“Em không ạ.”
Đèn nhỏ trong lều vẫn sáng, nếu có người bên ngoài nhìn vào, thấy tư thế của họ chắc lại nghĩ họ làm gì không đàng hoàng.
Hạ Đông tắt đèn nhỏ đi, đặt Diệp Dạng vào trong túi ngủ, tay anh vẫn đỡ gáy Diệp Dạng.
“Ngủ trước được không? Nếu không mai em không dậy sớm nổi đâu.”
Diệp Dạng nằm không yên, dùng sức câu cổ Hạ Đông.
“Em có thể dậy sớm mà, không buồn ngủ.”
Đối với ông nhỏ này, Hạ Đông có có chút biện pháp nào.
“Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo một lát?”
Diệp Dạng nhấc chân cọ lên người Hạ Đông, mềm giọng:
“Anh… Em muốn…”
“…”
Có thể chịu được à?
Vốn Hạ Đông không có ý này, lúc chiều Diệp Dạng bị say sóng, ban nãy vừa uống rượu, anh không nỡ làm gì cậu. Sáng sớm mai phải dậy sớm ngắm bình minh, còn phải ngồi thuyền trở về thành phố.
Diệp Dạng dán môi mình lên môi Hạ Đông.
“Em không khó chịu…”
Hạ Đông thấp giọng nói:
“Em nghĩ kỹ, khóc lóc đòi ngừng cũng không được đâu.”
Diệp Dạng uống say càng thẳng thắng.
“Em nói cũng vô dụng, anh vẫn muốn tiếp tục thôi.”
Hạ Đông bật cười, bàn tay dần trượt xuống eo Diệp Dạng.
“Nhưng không mang gì theo thì làm sao đây?”
Diệp Dạng nhẹ giọng hừ một tiếng.
“Đâu phải lúc nào anh cũng dùng đâu…”
Hạ Đông nhéo lên eo Diệp Dạng lật người cậu xuống, lại vỗ vào mông cậu.
“Nằm xuống.”
Diệp Dạng bị đánh có hơi đau, cũng hơi ngứa nhưng vẫn chủ động phối hợp với Hạ Đông.
“Anh nhẹ thôi ạ, bên cạnh còn người…”
Hạ Đông xoa lên vị trí bị đánh ban nãy, buồn cười hỏi:
“Bây giờ mới nhớ còn người khác sao? Em tự bịt miệng lại, đừng lên tiếng.”
Thật ra, lều của họ khá xa những lều khác, chỉ là ban đêm yên tĩnh, tiếng động quá lớn vẫn sẽ bị để ý.
Diệp Dạng nước mắt rưng rưng, Hạ Đông nói cậu tự bịt miệng mình xong thì mặc kệ cậu, chỉ lo dùng sức mà mặc Diệp Dạng cắn chặt răng ngăn tiếng r3n rỉ.
Diệp Dạng cố nén, tủi thân nói:
“Anh không chịu ôm em…”
Hạ Đông bất đắc dĩ, anh cúi người xuống tựa cằm lên vai Diệp Dạng, an ủi bạn nhỏ đang tủi thân.
“Anh sai.”
Một tay Hạ Đông chạm vào mu bàn tay Diệp Dạng, mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau, tay còn lại giúp Diệp Dạng che miệng lại, nhỏ giọng hỏi bên tai cậu:
“Nhẹ hay mạnh một chút?”
Hồi lâu mới nghe âm thanh Diệp Dạng đáp lại qua kẽ tay của Hạ Đông.
“Nhẹ chút ạ…”
Lần này Hạ Đông không làm trái ý Diệp Dạng nữa, toàn bộ quá trình đều nhẹ nhàng dựa theo nhịp điệu của bạn nhỏ, đến khi kết thúc cũng không đi quá xa, cuối cùng anh vẫn sợ Diệp Dạng ngày mai phải ngồi tàu trở về thấy khó chịu.
Sau khi kết thúc, Hạ Đông dùng khăn lau người cho Diệp Dạng, hai người ôm nhau ngủ thiếp đi.
Chưa được mấy tiếng sau, chuông báo thức của Hạ Đông đã vang lên, đánh thức cả hai dậy. DIệp Dạng vẫn nhắm mắt dụi vào ngực Hạ Đông.
“Em buồn ngủ quá…”
Hạ Đông cũng hơi buồn ngủ, nhưng đã năm giờ sáng, nếu không dậy sẽ không kịp nữa.
Hạ Đông ôm Diệp Dạng ngồi dậy.
“Tối qua, lúc em tán tỉnh anh thì nói thế nào?”
Diệp Dạng nhắm mắt nằm trong ngực Hạ Đông, đáp:
“Do em uống nhiều quá…”
Hạ Đông xoa xoa eo cậu.
“Uống nhiều vậy vẫn cứng?”
“…”
Diệp Dạng xem như không nghe, tiếp tục dụi dụi.
“Buồn ngủ…”
Hạ Đông thở dài.
“Không muốn ngắm bình minh?”
“… Muốn ạ.”
Nếu không họ đã không đến đây.
Hạ Đông chọc ghẹo:
“Vừa muốn ngắm bình minh vừa muốn ngủ, sao không phân thân luôn?”
Diệp Dạng miễn cưỡng mở đôi mắt nhập nhèm.
“Em không muốn cử động…”
“…”
Hạ Đông nghiêng người kéo khóa lều, ôm Diệp Dạng ngồi trước cửa lều, để cậu tựa vào người anh hướng mặt ra biển.
“Vậy chúng ta xem ở đây.”
“Được ạ.”
Một luồng sáng ấm áp dần trải dài phía chân trời, xua tan từng chút bóng tối trên mặt biển.
Diệp Dạng theo bản năng híp mặt lại.
“Sáng quá…”
Hạ Đông ôm lấy eo Diệp Dạng, che ánh sáng giúp cậu.
“Đợi chút lại xem.”
Bầu trời dần chuyển sang màu lam trong lành, những áng mây đo đỏ nối nhau liên tiếp với đường chân trời.
Lúc này DIệp Dạng mới tỉnh táo lại, mở to hai mắt nhìn về phía xa.
Trong những đám mây bồng bềnh đó dần dần xuất hiện một vòng tròn nhỏ, mang một màu đỏ ấm áp.
Mặt trời dần nhô lên, bao bọc những đám mây ấy trong ánh sáng rực rỡ.
Diệp Dạng tựa người vào ngực Hạ Đông, hơi híp mắt.
“Thật xinh đẹp…”
Nhưng sự chú ý của Hạ Đông hoàn toàn không nằm ở khung cảnh rạng rỡ phía trước, anh khẽ rũ mắt nhìn đôi hàng mi khép hờ của Diệp Dạng.
Quanh bãi biển có rất nhiều thiếu niên thiếu nữ tạo dáng chụp ảnh, hoặc cả một gia đình chụp hình cùng nhau.
Hạ Đông hôn lên tóc mai Diệp Dạng.
“Em muốn chụp vài tấm không?”
Diệp Dạng lắc đầu, cậu không quá hứng thú với việc chụp ảnh lắm.
“Nhiều người quá, bỏ đi ạ…”
Hạ Đông cũng không có ý định chụp ảnh, Diệp Dạng suy nghĩ một lát. Cậu nâng tay trái Hạ Đông lên không trung, đặt tay mình lên, sau đó lấy điện thoại ra chụp tấm ảnh hai bàn tay đan nhau của họ.
Trong ảnh, bai bàn tay rõ ràng của nam giới, ngón giữa đều mang một chiếc nhẫn giống nhau, giữa những khe hở trên bàn tay như tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Diệp Dạng đăng bức ảnh này lên Moments, nhưng vẫn chưa ai thích hoặc bình luận, vì đa phần thời gian này mọi người vẫn đang ngủ.
Trên bãi biển dần có nhiều người đến hơn, nhiều người chú ý đến hành động thân mật của hai người nhưng không có ác ý nào, chủ yếu vì tò mò sau lại vì chuyện khác hấp dẫn không để ý nữa.
Diệp Dạng vẫn ngồi ngắm toàn bộ quá trình mặt trời mọc lên cao, trong thời gian đó Hạ Đông vẫn nhìn chăm chú vào lồ ng ngực bạn nhỏ, trong lòng cảm thấy êm dịu.
Cuộc đời của bạn nhỏ nhà anh chỉ mới bắt đầu, nhưng anh tin tưởng họ luôn đi cùng nhau đến điểm kết thúc, tại bãi biển này cùng ngắm bình minh lần nữa.
Bàn tay khi đó của họ có thể đã đầy nếp nhăn, nhưng không sao, lúc ấy ngón áp út của họ vẫn mang một chiếc nhẫn giống nhau.
“Dạng Dạng à.”
Hạ Đông đột nhiên gọi.
“Dạ?”
Diệp Dạng đáp.
“Chúng ta kết hôn nhé.”
Giọng điệu của Hạ Đông thật bình tĩnh, tựa như đang hỏi hôm nay ăn gì vậy.
Diệp Dạng sửng sốt trong chốc lát.
“Dạ, được ạ.”
Nhưng lát sau cậu chợt bối rối.
“Nhưng chúng ta kết hôn thế nào, chỉ đãi tiệc rượu thôi ạ? Em không có người nào để mời hết…”
Hạ Đông bật cười.
“Ý anh là chúng ta ra nước ngoài đăng ký kết hôn.”
Bàn tay anh vỗ nhẹ lên cái bụng nhỏ của Diệp Dạng.
“Nếu em muốn đãi tiệc rượu trong nước thì chúng ta có thể từ từ chuẩn bị.”
“À…”
Diệp Dạng ngước mặt lên nhìn ánh mắt trời có chút chói mắt.
“Khi nào đi vậy ạ?”
“Khi về nhà chúng ta lại lên kế hoạch thật tốt, có thể du lịch nước ngoài một thời gian.”
Hạ Đông chỉ đột nhiên có ý định này, tuy kết hôn ở nước ngoài không có giá trị về mặt pháp lý nào trong nước, nhưng cũng là một chứng nhận.
Vì ở đấy, có hai trai tim tựa vào nhau.
“Được ạ.”
Diệp Dạng ngẩng đầu, hôn lên cầm Hạ Đông.