Liên quan đến phim ngắn, ban đầu chương trình “19 ngày bên nhau” muốn lấy ra để tạo đề tài marketing, quảng cáo đây là bộ phim siêu ngắn của Lưu Mục Ngôn.
Kết quả cư dân mạng vẫn luôn hành động trước bọn họ một bước, đẩy hastag #Chó cỏ không làm được# lên hotsearch.
Không ít bloger có tích xanh tranh nhau chia sẻ lại.
Nhưng mà không chỉ vì gặm CP, ví dụ như trong đó có một Weibo có lượt chia sẻ nhiều nhất, nội dung là như sau.
[ @ Chỉ muốn nói: Đầu tiên phải nói rõ, tôi là người theo dõi chương trình “19 ngày bên nhau” từ đầu, cũng rất yêu quý các vị khách mời, nhưng vẫn chưa đến mức gặm điên cuồng, hiện giờ đặc biệt đăng bài cũng chỉ muốn nói một câu, vì tôi cảm thấy điều này thực sự rất cần thiết. Bản thân tôi chỉ đại diện cho chính mình, và tôi vô cùng thích trạng thái quan hệ giữa thầy Nguyễn cùng Nhậm Chó con, từ đấu đến cuối họ hoàn toàn không ngại thể hiện ham mu.ốn của bản thân với người kia. Bởi vì đối với người trong nước mà nói, vấn đề “Tình d.ục” luôn là một cái gì đó không nên thể hiện quá lộ liễu, mọi người đều ăn ý lựa chọn giấu giếm nó, giống như chỉ cần không nói đến là nó sẽ không tồn tại, có thể đây chính là tập quán ăn sâu vào trong tư tưởng mà thời đại trước để lại. Đối mặt với ham mu.ốn của bản thân là một phần rất quan trọng trong việc đối mặt với chính mình, vấn đề giải phóng tình d.ục lẽ ra nên sớm được đưa vào chương trình giáo dục từ lâu, mà không phải chỉ là đàm luận về những thay đổi ngoài bề nổi, chắp tay trước ngực.jpg]
Phần bình luận bên dưới nháy mắt biến thành kênh dành cho người lớn.
[Thực không dám giấu, tui còn tưởng chỉ có mình tui là thích điểm này ở thầy Nguyễn!]
[Thật ra lần trước em trai Vạn Thanh Nguyệt tới tham gia cũng đã có thể nhìn ra rồi, thầy Nguyễn trực tiếp bảo cậu ta vẫn còn nhỏ, sẽ không lái xe trước mặt câu ta 23333.]
[Có thể nói thẳng ra cũng rất tốt, đời sống tìn.h dục của thầy Nguyễn với Chó con nhất định là rất hài hòa, doge.jpg]
[Đây mới là thế giới của người trưởng thành, muốn lái xe! Chỉ cần xem xe! (Chống nạnh giơ căn cước công dân ra).]
[Xin các chị em bạn dì hãy hứa với Mị, cái lúc ý ý thích gì hay không thích cái gì, nhất định phải có gì nói đó với bạn trai của mình ha, nếu không có ấm ức cũng không ai biết được, hẹn gặp lại.jpg]
[Chính vậy, nếu vì thấy ngại lại mà cứ giấu mãi không nói, lâu dần sẽ dẫn đến cảnh quan hệ không hài hòa, thờ ơ lãnh cảm với nhau, vậy thì thực không ổn tí nào.]
[Thì thào nói nhỏ một câu, thực ta tui có hơi hơi muốn giải tán với bạn trai mình bây giờ, nhưng mà chuyện giường chiếu của bọn tui hợp quá, nên tui lại không có tiền đồ, không đành lòng nói ra, giơ nắp xoong chắn đạn.jpg]
[Đã như thế, tôi cũng xin cống hiến một chút trường hợp thực tế bản thân đã trải qua vậy, tôi với chồng kết hôn được năm năm, mỗi lần ý ý đều hết sức săn sóc dịu dàng, mãi đến tận gần đây bọn tôi mới phát hiện, thực ra cả hai đều có chút chút thích mạnh bạo xp xp, bây giờ tình cảm của bọn tôi tốt lắm, y như hồi mới yêu nhau vậy, thẹn thùng.jpg]
[Quan trọng nhất vẫn là người làm cha làm mẹ, bây giờ bọn trẻ cái gì cũng biết cả, đừng có giấu giấu giếm giếm, mập mờ con cá cờ, cho rằng bọn trẻ còn nhỏ, mấy vụ cưỡng h,iếp đâu có chừa con của mọi người ra vì chúng nó còn nhỏ đâu, ông cụ ngồi tàu điện ngầm xem điện thoại.jpg]
Mọi người trong ekip chương trình, không ai có thể ngờ được, một video ngoài lề của bọn họ, có thể khiến người xem kéo đến đề tài “Giáo dục giới tính” này.
Nhưng dư luận chính là như vậy, không thể dự doán phương hướng phát triển của một đề tài mới là chuyện bình thường, cũng chẳng có ai dám vỗ ngực đảm bảo, lần nào bản thân cũng có thể thao túng, điều hướng dư luận.
Cho nên bọn họ cũng chỉ nhìn lướt qua các đề tài có tính tích cực, rồi không ra tay can thiệp vào.
…
Trong nhà gỗ.
Kể từ hôm Nguyễn Tụng đổ bệnh, ba ngày liên tiếp anh đều bị ấn lên giường để truyền nước.
Theo như lịch hẹn với Cố Dữ Châu, buổi họp thảo luận về kịch bản sẽ được tổ chức vào chiều thứ ba, Cố Dữ Châu biết anh bị bệnh, cố ý dời lịch lại cũng bị Nguyễn Tụng từ chối.
Dù sao truyền nước cũng tương đối nhàn rỗi, bây giờ bắt đầu sớm thì mai mốt công việc cũng sẽ kết thúc sớm hơn, sớm ngày nhận lương.
Việc gì mà không làm?
Vì vậy, ekip chương trình đặc biệt dành một không gian riêng cho Nguyễn Tụng ⸺⸺ trong lúc anh nằm trên giường, vừa họp vừa truyền nước, họ chỉ ghi hình chứ không ghi âm.
Như vậy, mọi người sẽ không bỏ lỡ cảnh Nguyễn Tụng làm việc, cũng không gây cản trở đến anh.
Nguyễn Tụng không phản đối, miễn là không kết nối với màn hình máy tính của anh, chia sẻ hình ảnh ra bên ngoài là được.
Nhưng Cố Dữ Châu vẫn có chút lo lắng, tổ chức họp online xong, chờ tất cả mọi người đều đã có mặt, y vẫn nói: “Nếu nửa chừng anh cảm thấy chóng mặt hay không thoải mái ở đâu, thì nhất định phải nói ra.”
Trong màn hình, Nguyễn Tụng uể oải nằm dựa vào đầu giường, trong tay cầm một cốc nước nóng, đã tiến vào trạng thái làm việc: “Hạng mục này tôi làm biên kịch chính, cuộc họp cũng là tôi điều hành. Nếu tôi không nắm chắc được trạng thái của bản thân, tôi chắc chắn sẽ không đề nghị mở họp, làm lãng phí thời gian của mọi người.”
Ý ngay mặt chữ, chính là để Cố Dữ Châu đừng nghĩ mấy cái vô dụng, anh có thể nào thì cũng không đến nỗi thiếu chuyên nghiệp như vậy.
Nói xong, Nguyễn Tụng không chờ Cố Dữ Châu đáp lời, đã nói với những người đang tham gia họp khác: “Trước tiên mọi người tự giới thiệu về mình đi, làm quen với nhau một chút, sắp tới, ít nhất là trong vòng nửa tháng nữa, mỗi ngày chúng ta đều sẽ tiến hành họp bàn với nhau.”
Bây giờ là vì Nguyễn Tụng còn đang bận quay chương trình, không thể gặp trực tiếp mọi người nên mới tổ chức họp online, nhưng chờ chương trình kết thúc, Nguyễn Tụng nhất định là sẽ đi theo đoàn phim.
Trước mặt trong phòng họp, tính cả Nguyễn Tụng có tổng cộng bảy avatar đang sáng.
Trong đó, hai cái là của Cố Dữ Châu và Phong Tiêu, bốn người còn lại, một là giám chế, một là trợ lý biên kịch, hai nick cuối cùng là của hai chỉ đạo nghệ thuật.
Trong đó giám chế cùng nhà sản xuất phim Cố Dữ Châu chỉ tham dự cuộc họp định hướng cơ bản của dự án sơ bộ.
Giai đoạn sau, khi hoàn thành được bản đề cương, quyết định được phương hướng chính, rồi thảo luận về cốt chuyện chi tiết của từng tập phim, bọn họ sẽ không tham dự nữa, cùng lắm chỉ đến để nghiệm thu kịch bản cuối cùng mà thôi.
Nguyễn Tụng yêu cầu mọi người tự giới thiệu mình, thực ra chỉ là để mọi người trao đổi ngắn gọn họ tên, hoặc biệt danh của mình để tiện xưng hô.
Nhưng cái này trong mắt giám chế lại bị hiểu thành anh đang nịnh bợ y, bèn xung phong là người đầu tiên tự giới thiệu, kể chi tiết là từ trước đến giờ mình đã từng làm những hạng mục gì, thành thử những người phía sau cũng không thể không kể theo.
Nguyễn Tụng nghe một lượt, phát hiện người Cố Dữ Châu tìm tới xác thực rất lành nghề, người có mặt không nhất định đều đã tham gia vào các bộ phim truyền hình nổi tiếng, nhưng gần như đều có kinh nghiệm ở hạng mục trinh thám phá án này.
Trong đó thậm chí có mấy người anh cảm thấy rất được, chỉ là trong phần giới thiệu phim họ không được nhắc đến nên độ nổi tiếng không cao lắm.
Cũng chính lúc này, Nguyễn Tụng mới biết, nhà đầu tư phía sau bộ phim “Bình minh trong bão tuyết” lại là Cố Dữ Châu.
Y có thể ở độ tuổi hai mươi mấy, mới bước chân ra xã hội, quyết đoán xem trong một quyển tiểu thuyết ba không, thuyết phục được nhiều nhà đầu tư khác cùng mình bỏ ra cả trăm triệu, cuối cùng đạt được thành công rực rỡ, thật sự là một chuyện rất đáng chú ý.
Dù cho có cả yếu tố về nền tảng gia đình của y trong đó, cũng phải khen một câu tuyệt.
Mắt nhìn tác phẩm thực sự không tồi.
Chỉ là mọi người lần lượt giới thiệu xong, đến lượt Phong Tiêu, cô lại thấy lúng túng.
Trong số tất cả các tiền bối có mặt ở đây, chỉ có mình cô vẫn còn là sinh viên, hơn nữa cũng chỉ có một mình cô hoàn toàn không có kinh nghiệm tham gia dự án nào có thể kể ra.
Trước đó, tất cả kịch bản của cô đều được viết dưới danh nghĩa phòng làm việc của Viên Ấn Hải, cùng lắm cũng chỉ trao đổi cùng Viên Ấn Hải đôi câu, đây là lần đầu tiên cô họp thảo luận kịch bản on line với nhiều người như vậy.
Càng không muốn để mọi người biết được cô cũng là một trong những người bị hại trong vụ gian lận học thuật của Viên Ấn Hải.
Vì thế trước lý lịch đẹp xuất sắc của các tiền bối, Phong Tiêu hít sâu một hơi: “Em… Tạm thời không có bất kỳ kinh nghiệm tham gia hạn mục nào, kịch bản trước đây từng viết cũng bị gác lại vì đủ loại nguyên nhân, cho nên sau này có chỗ nào em làm không tốt, hay có gì sai sót, còn làm phiền mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”
Giám chế Lý vừa nhìn đã biết chính là tay già đời, y thuận theo tiếp lời: “Nếu chúng ta đã có duyên được giám đốc tiểu Cố dẫn dắt, được ngồi ở đây gặp gỡ trao đổi với nhau thế này, vậy nói rõ nhất định từng người đều có ưu điểm của mình, có kinh nghiệm hay không không quan trọng, ai mà chẳng phải tích lũy từng chút từ con số 0!”
Nói trắng ra y vẫn là đang nịnh nọt Cố Dữ Châu có mắt nhìn.
Cố Dữ Châu đang định mở miệng nói giúp một câu.
Nguyễn Tụng đã gọn gàng dứt khoát lên tiếng giải vây: “Phong Tiêu là đàn em của tôi, mọi người cứ gọi cô ấy là Tiểu Tiêu được rồi, tôi là Nguyễn Tụng, mọi người muốn gọi thế nào cũng được.”
Từ trước đến giờ Nguyễn Tụng ghét nhất là mấy chuyện xã giao quanh quanh co co này.
Thân phận đàn em này vừa được dọn ra, mọi người quả nhiên không có ý kiến gì, trong lòng đều ngầm mặc định trình độ chuyên nghiệp của Phong Tiêu nhất định không tồi.
Phong Tiêu ở trong lòng thầm cảm động.
Lúc tự giới thiệu bản thân, cô đặc biệt không đề cập tới đại học A, cũng không nhắc đến Viên Ấn Hải chính là vì lo mình biểu hiện không tốt, kéo chân Nguyễn Tụng, kết quả Nguyễn Tụng lại chủ động nói ra.
Thật sự rất dịu dàng, là một người miệng lưỡi chua ngoa nhưng tâm lại mềm, hức hức hức…
…
Lần đầu tiên mở họp là có chuẩn bị trước.
Nguyễn Tụng không nói một câu dư thừa nào, truyền nước xong chưa được bao lâu, đã định vị xong đối tượng khán giả, thiết lập tính cách cơ bản của nhân vật, dàn ý chính của cốt truyện, v.v… Tiến độ công việc cực nhanh.
Giữa chừng, ekip chương trình mời bác sĩ tới rút kim truyền dịch cho Nguyễn Tụng, anh chỉ cảm ơn ngắn gọn một câu với đối phương rồi lại đưa mắt về màn hình.
Cố Dữ Châu nghe bác sĩ đề nghị, tốt nhất anh nên ngừng tay, để rịt bông lên mu bàn tay một lúc.
Nhưng Nguyễn Tụng đang vội vàng ghi chép lại ý kiến thảo luận của mọi người, mười ngón tay lướt như bay trên bàn phím, hoàn toàn không có lấy một chút thời gian rảnh nào.
Cố Dữ Châu đang định chen vào nói mấy câu, trên màn hình đã lặng lẽ xuất hiện một bàn tay khác đang duỗi thẳng ngón trỏ, chính xác chọc vào mu bàn tay đang đánh chữ của Nguyễn Tụng, giúp anh rịt bông.
[…?]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
Khán giả khu bình luận bị động tác cẩn thận từng tí một duỗi tay đến bên giường của Nhậm Khâm Minh làm cho phấn khích.
[Tui nói Chó con đúng là cục gạch mà, chỗ nào thầy Nguyễn cần là dịch tới vá vào chỗ đó, doge.jpg]
[Là ai tìm người khác tới ghép CP dzợ? Ô, hóa ra chính là Mị ư, nhe răng.jpg]
[Thầy Nguyễn lúc làm việc đẹp giai dữ dội, tui có thể nhìn ảnh đánh chữ cả một ngày cũng được, nuốt nước miếng.jpg]
[Có lẽ đây chính là chênh lệch giữa tôi và anh đại đi, sự chú ý của tôi vĩnh viễn không thể vượt quá con số 30 phút, hẹn gặp lại.jpg]
[Tui cũng vậy, làm được một chốc tui đã lười chảy ra, phải cầm điện thoại lướt lướt.]
[Mặc dù không nghe thấy thầy Nguyễn nói gì, nhưng không hiểu sao có cảm giác khí chất của ảnh có thể carry toàn trường, cảm giác như là leader của hội nghị vậy.]*
*Mấy cái tiếng anh này toàn để theo bản gốc của tác giả đó nha.
[Khi nào tôi có thể tập trung hoàn thành xong công việc như vậy, sếp sẽ tăng lương gấp đôi cho tôi, doge.jpg]
[Chó con nhà chúng ta là chuẩn đàn ông sau lưng một người đàn ông thành công đấy, đôi khi cũng có dụng phết chứ đùa.]
Sau đó Nhậm Khâm Minh còn kiêm chức giám sát uống nước, trợ lý đút đồ ăn gì gì đó nữa.
Không hề lên tiếng, chỉ yên lặng nằm ở nửa giường bên kia xem điện thoại di động, hình như đang đọc sách gì đó, mọi người chỉ có thể thấy loáng thoáng trên màn hình toàn chữ là chữ.
Mãi đến 2 rưỡi chiều.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng của Nguyễn Tụng rốt cuộc cũng kết thúc.
Mọi người lần lượt thoát khỏi phòng họp, chỉ còn lại Phong Tiêu và Cố Dữ Châu.
Phong Tiêu cũng giống những người khác, gọi Nguyễn Tụng là thầy Nguyễn, mở mồm một cái, câu đầu tiên chính là cảm ơn anh ban nãy đã đỡ lời cho mình.
Nguyễn Tụng cảm thấy hết sức bình thường, dù sao trước giờ cô cũng chưa từng tham gia họp thảo luận kịch bản, anh cầm cốc nước nóng trong tay nói: “Gọi đàn anh là được rồi, bây giờ em vẫn ở nhà Cố Dữ Châu à?”
Thực ra từ lúc bắt đầu họp anh đã để ý rồi.
Những người khác thấy khung cảnh sau lưng hai người không giống nhau, lại không biết bài trí trong nhà Cố Dữ Châu thế nào, đương nhiên là không nghĩ gì.
Nhưng lần trước anh đã đến đó rồi.
Chỉ là một người ở phòng khách, còn người kia ở phòng làm việc mà thôi.
Phong Tiêu có hơi xấu hổ: “Bạn cùng phòng ký túc xá của em hay chơi game với nghe nhạc, có hơi ầm ĩ, nên Cố Dữ Châu bảo em tới đây.”
Nguyễn Tụng nghe Phong Tiêu gọi thẳng tên của Cố Dữ Châu thì không nói gì, chỉ “Ồ” một tiếng.
Cố Dữ Châu thì lại hoảng hết cả hồn, chỉ lo Nguyễn Tụng hiểu lầm giữa bọn họ có gì đó, sốt sắng muốn giải thích.
Nhưng lần này không chờ y kịp mở miệng, Nhậm Khâm Minh ở bên cạnh đã đứng dậy, hắn tưởng video tắt rồi, bèn tự nhiên dán lại, thơm lên mặt Nguyễn Tụng một cái.
Thơm xong quay sang nhìn mới phát hiện, cuộc gọi video trên màn hình vẫn còn hai người chưa thoát ra.
Trong màn hình chia nhỏ, Phong Tiêu hưng phấn che miệng, trên khuôn mặt nhỏ viết đầy mấy chữ, “Cám ơn trời, cám ơn đất, gặm được rồi”, trái lại là Cố Dữ Châu.
Nghiêm túc mà nói, đây là lần thứ hai hai người “Gặp mặt”.
Nhậm Khâm Minh trực tiếp vòng tay qua ôm Nguyễn Tụng, nhướng mày với đối phương, y như trẻ mầm non lên ba đang ra vành ra vẻ.
Cố Dữ Châu thấy trong lòng không thoải mái, nhưng còn Phong Tiêu ở đây nên không tiện nói.
Nguyễn Tụng thì lại đang vội vàng lưu biên bản cuộc họp mọi người gửi trong nhóm Wechat về máy, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh của hai người kia, miệng vẫn còn đang nhỏ giọng nói chuyện với Phong Tiêu: “Thực ra tôi thấy mạch suy nghĩ của em rất tốt, chỉ là vì nhịp điệu chủ trì cuộc họp của tôi tương đối nhanh, chờ lần sau em thích ứng được thì chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.”
Phong Tiêu được khích lệ, mặt mày hớn hở gật đầu.
Nguyễn Tụng lại quay sang nhìn Nhậm Khâm Minh: “Ban nãy cậu xem cái gì vậy? Kịch bản à?”
Vợ vừa lên tiếng hỏi, Nhậm Khâm Minh lập tức không so kè với người bên kia video nữa, cả người dính lên người Nguyễn Tụng: “Là đạo diễn Lưu, không phải đã hứa là ông ấy phối hợp với em một lần, em phối hợp với ông ấy một lần à.”
“À.”
Còn chưa chờ Nguyễn Tụng hỏi kỹ, Tần Tư Gia bên ngoài đã bắt đầu gọi: “Khâm Minh! Tiểu Tụng! Hai người có đang bận gì không? Uncle chị sắp đi rồi!”
Trong màn hình, hai người giống như đã hẹn sẵn từ trước, cùng nhau ngẩng đầu lên, hếch cằm đáp lời với bên ngoài: “Đến đây!”
Góc độ hếch cằm cũng không lệch nhau là mấy.
[Quá đỉnh, đây đại khái chính là chồng chồng đồng lòng trong truyền thuyết nhỉ? Tủi thân.jpg]
[Quả thực ngày mà hai người chia tay, chính là ngày mà cuộc đời gặm CP của Mị đặt dấu chấm hết, không có đôi nào thật hơn đôi này được hết.]
[Chị em lầu trên đừng như vậy mà, chỉ chia tay thôi chứ chi, ly hôn còn có thể tái hôn mà, chia cái tay thôi sao không thể hợp lại được, tui đã nghĩ thông rồi, nhe răng.jpg]
[Nghĩ thông +1, ở trong mắt Mị, hai người này dù có tách ra rồi cũng sẽ quay về với nhau thôi, thói quen cơ thể không thể lừa được ai hết, hẹn gặp lại.jpg]
[Vậy “Phần 2” của tôi đâu, “Phần 2” to đùng của tôi cứ thế bay luôn sao! Rơi lệ.jpg x3]
Theo nhiệm vụ được giao, vốn phải quay hết phần 2 luôn.
Nhưng cân nhắc đến vấn đề sức khỏe của Nguyễn Tụng, không thể lại tiếp tục bị ướt nữa, kế hoạch quay chụp cũng xem như thôi.
Giờ phút này cách ngày Lưu Mục Ngôn đến nhà gỗ nhỏ đã qua hai ngày, là lúc nên rời đi rồi.
Tắt video call xong, Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh nhanh chóng mặc quần ngủ ở trong chăn, đi ra khỏi phòng. Kết quả bên ngoài ai nhìn hai người họ cũng cười, làm cả hai ngơ ngác không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Mãi đến khi bọn họ thuận theo tầm mắt của mọi người nhìn xuống dưới chân mình.
Hay lắm, mặc nhầm quần rồi.
Từ lúc Nguyễn Tụng bị cảm, Nhậm Khâm Minh không hiểu sao cũng bắt đầu mặc đồ ngủ giữ nhiệt theo anh.
Bây giờ hai người, môt người áo trắng quần xanh, một người áo xanh quần trắng.
[Cứu tui cứu tui, trời ơi cứu tui, đừng bắt tui phải cười nữa mà, cái cốt truyện hề hước nào đây?]
[Chó con không cảm thấy chỗ mắt cá chân mình hơi bị hở, hơi bị lạnh à, cười ẻ.]
Trước khi chia tay, Lưu Mục Ngôn không ngoài dự đoán, một lần nữa xác nhận lại chuyện vào đoàn phim với Nhậm Khâm Minh.
Quay chụp phim ngắn tuy không hoàn thành đúng như những gì Nhậm Khâm Minh đã nghĩ, nhưng cũng coi như một loại phương thức tìm vui khác, cho nên hắn rất thoải mái tuân thủ cam kết với Lưu Mục Ngôn, vừa rồi lúc Nguyễn Tụng họp, hắn cũng đã xem xong hết kịch bản.
“Cốt truyện rất thú vị, tôi đã bàn bạc với người đại diện của mình rồi, thời gian vào đoàn phim không thành vấn đề.”
Lưu Mục Ngôn hài lòng gật đầu, mục đích đã đạt được, chuyến đi này xem như không uổng phí.
Trong lúc mọi người đứng xếp hàng ở cửa tiễn biệt, Lưu Mục Ngôn đột nhiên quay lại, nói với cháu gái mình, “Gia Gia, cháu gửi số Wechat của Tiểu Tụng cho chú đi.”
Tần Tư Gia rất vui vẻ, lập tức moi điện thoại trong túi ra tìm số liên hệ: “Được ạ được ạ, hai người muốn trao đổi về kịch bản mới nào ạ?”
Nguyễn Tụng vốn cũng nghĩ là như vậy.
Kết quả Lưu Mục Ngôn lại đẩy cặp kính gọng đen dày cộp của mình, nói: “Chú thực sự cảm thấy Tiểu Tụng rất tốt, mai mốt Nhậm Khâm Minh không giữ được người, bị cậu ấy đá đi, chú giới thiệu cháu trai cho cậu ấy là vừa xinh.”
Tần Tư Gia, Nguyễn Tụng, Nhậm Khâm Minh: “?”
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, lần này đạo diễn Lưu tìm được nhược điểm của Nhậm Khâm Minh, có thể đe dọa bắt Nhậm Khâm Minh đóng phim được rồi.]
[Thế nên là bây giờ áp lực đang đè nặng lên vai Chó con rồi, hi vọng mai mốt Chó con nhớ lưu ý một chút, doge.jpg]
Cuối cùng vẫn là Trịnh Thanh giãy giụa một lúc lâu, mãi mới lấy được can đảm nhỏ giọng hỏi: “Vậy cháu thì sao hở uncle?”
Lưu Mục Ngôn hoàn toàn không nể mặt: “Ai là uncle của cậu, khi nào kết hôn mới tính.”
Nói xong, Lưu Mục Ngôn cũng không thèm nhìn Trịnh Thanh thêm một cái đã lên xe luôn, để lại đối phương đứng câm nín rớt hai hàng lệ.
Nhân viên của ekip chương trình rất nhanh đi tới, cầm bịt mắt muốn che hai mắt y lại.
Trịnh Thanh giật mình không ngừng lùi về phía sau: “Không phải tôi chỉ gọi uncle có một tiếng thôi hả, có cần giết người diệt khẩu thế này không?”
Tần Tư Gia phì cười: “Gì mà giết người diệt khẩu, đang bảo anh nhắm mắt lại, dẫn anh đi một nơi đó.”
Trịnh Thanh: “???”
Trịnh Thanh: “Thế mà còn không phải giết người diệt khẩu! Còn tính luôn đến việc vứt xác rồi đây này!”
Tần Tư Gia càng không nhịn được cười, vỗ đối phương bép một cái để y đừng có nói nữa.
Loa thông báo trong nhà gỗ bắt đầu thông báo hành trình buổi chiều và tối này cho bọn họ.
[Tiếp theo mọi người có 15 phút để quay về phòng thay quần áo, thu thập đồ dùng cá nhân đơn giản, chúng ta sẽ bắt đầu một chương mới của “19 ngày bên nhau”, đón chào lần đầu tiên xuống núi hoạt động sau 11 ngày sinh hoạt tại nhà gỗ! Đồng thời, vì thời gian quay về là buổi tối ngày mai, nên xin mọi người nhớ mang thêm quần áo để thay rửa!]
Để đảm bảo tất cả mọi người đều nhận được thông tin, thông báo về lịch trình được phát lại hai lần.
Phản ứng đầu tiên của Khương Kỳ Kỳ chính là quay sang hỏi tổ đạo diễn: “Vậy chúng ta có thời gian mua sắm không? Nếu có thì không cần mang theo quần áo làm gì đâu, đến lúc đó rồi đi mua là được mà.”
Khu bình luận dồn dập nói, đây chính là sự khác biệt giữa người có tiền là dân chúng bình dân.
[Chúng ta ra ngoài: Đừng quên cái này, đừng quên cái kia. Phú bà ra ngoài: Hai tay trống trơn, cần cái gì thì đi mua cái đó.]
Tổ đạo diễn rối rắm một hồi, trần đời chưa thấy có ai hỏi trực tiếp như vậy: “Chắc là có, buổi tối mọi người dùng cơm xong sẽ có một khoảng thời gian hoạt động tự do.”
Khương Kỳ Kỳ không khỏi vui mừng, lắc lắc cánh tay Lương Nghệ.
Trời biết đất biết, cô ở trên núi mấy ngày nay, có bao nhiêu nhớ nhung với những tháng ngày thích là được đi lượn phố mua mua mua trước kia.
Nguyễn Tụng thì lại nhạy cảm nhớ đến chuyện Tần Tư Gia muốn che mắt Trịnh Thanh, trở về phòng tiện tay lấy một bộ quần áo từ trong valy hành lý ra: “Đừng nói cậu cũng muốn che mắt tôi nhé?”
“Hả?” Nhậm Khâm Minh giả ngu.
“Ban nãy không phải nhân viên chương trình cầm ba cái bịt mặt tới à, nếu muốn gạt Trịnh Thanh, vậy nhất định cũng sẽ chọn thêm người trong hai đôi còn lại nữa. Sau đó nhìn phản ứng của Tư Gia với anh Trịnh, rõ ràng một người biết chuyện, một người không.”
Mạch suy nghĩ của Nguyễn Tụng vẫn mạch lạc rõ ràng như trước, vừa nói vừa nhìn Nhậm Khâm Minh: “Trong hai người chúng ta, nếu tôi không biết gì, vậy không phải cậu là người biết sao?”
“……”
Nguyễn Tụng cũng không cần đáp án, chỉ nhìn ánh mắt hắn xác nhận một chút, bèn rộng lượng xua tay, an ủi trái tim nhỏ bé của đối phương: “Thôi được rồi, tôi sẽ giả vờ như không biết gì hết.”
[Ha ha ha ha, đậu mịa, thầy Nguyễn đỉnh cao!!]
[Thật sự quá là thông minh, chuyện gì cũng không thể che giấu nổi thầy Nguyễn, này cứ cho là mai mốt anh nhà Mị có muốn phạm sai lầm gì, phỏng chừng cũng không có tự tin cùng cái lá gan kia, doge.jpg]
[Cảm tưởng Chó con bị vỗ mấy cái, mồ hôi lạnh có khi chảy đầy lưng rồi, nhe răng.jpg]
Hiển nhiên, khán giả khu bình luận cũng biết kế hoạch tiếp theo của ekip chương trình là gì.
Sau khi hai người Nguyễn Tụng thay đồ xong, cầm đồ dùng cá nhân đi ra tập trung trước cửa nhà gỗ, bên ngoài đã có ba chiếc xe bảo mẫu đang đỗ.
Trong tay Tần Tư Gia, Lương Nghệ, Nhậm Khâm Minh đều cầm bịt mắt, chuẩn bị đeo lên cho bạn cặp của mình.
Trịnh Thanh, Khương Kỳ Kỳ đều nghiêm chỉnh ra dáng tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ có Nguyễn Tụng cực kỳ giả tạo “Oa” theo một tiếng.
Khu bình luận cười nghiêng ngả.
[Thầy Nguyễn: Sau này đừng có ai nói tôi không hòa đồng nữa, ok? Thật sự rất cố gắng rồi đấy.]
[Đừng hỏi nữa, đây chính là kỹ năng diễn xuất học từ vị ảnh đế Chó con nào đó, doge.jpg]
…
Ba chiếc xe bảo mẫu chở ba cặp đôi, xe vừa xuống đến đường cái dưới chân núi, mọi người đã chia nhau hành động.
Ba người Nguyễn Tụng, Trịnh Thanh, Khương Kỳ Kỳ ngồi ở trong xe, bị bịt mắt suốt dọc đường nên không nhìn thấy con đường bên ngoài, cũng hoàn toàn không biết mình được đưa đi đâu.
Nhân viên chương trình đi cùng trong xe liên tục trao đổi với ba vị khách mời về những chủ đề nóng nhất trong phòng phát sóng.
Người tinh mắt một chút đều có thể phát hiện ra, suốt trong lúc đi, Nhậm Khâm Minh đều nắm lấy tay Nguyễn Tụng, không biết là đang ngắm nghía cái gì.
Thậm chí so với người thực sự không biết chuyện sắp xảy ra như Nguyễn Tụng, Nhậm Khâm Minh thoạt nhìn còn lo lắng hơn.
[Rốt cuộc Chó con định đưa thầy Nguyễn đi chỗ nào vậy, làm tui tò mò chết được.]
Bọn họ chỉ biết là chiều nay, ba cặp đôi sẽ tách ra quay riêng, bí mật chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho đối phương, dẫn họ đi chỗ nào đó.
Còn chỗ này cụ thể là chỗ nào, định là làm cái gì, khán giả cũng không biết.
Hình ảnh trong phòng phát sóng được chia là ba ô nhỏ, mỗi ô là hình ảnh trong một chiếc xe bảo mẫu và giữ nguyên như vậy rất lâu.
Nơi họ định tới cách nhà gỗ không gần, đi từ lúc trời hãy còn sáng đến khi tối mịt, ánh hoàng hôn nhá nhem nơi chân trời.
Khu bình luận chỉ có thể miễn cưỡng thấy được chút cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe, lộ ra qua ống kính phát trực tiếp, từ đó đoán được, Khương Kỳ Kỳ và Lương Nghệ đại khái là đi đến khu thương mại sang trọng nhất. Trịnh Thanh và Tần Tư Gia thì chạy chếch về phía ngoại thành đầu bên kia của thành phố A. Chỉ có Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh là mọi người không thể đoán được, khung cảnh ngoài cửa sổ càng lúc càng trống trải, cuối cùng ngay cả cả cửa kiến trúc cũng không có mấy, thông tin nhận được gần như bằng 0.
Tất cả mọi người đều đang đoán, Nguyễn Tụng cũng đang tự mình đoán.
Mãi đến khi Nhậm Khâm Minh đột nhiên vươn tay kéo kính chắn gió của xe lên.
Trong lòng Nguyễn Tụng hơi động: “Sao tự nhiên lại đóng cửa sổ?”
Nhậm Khâm Minh chỉ cầm tay anh cười, không nói lời nào.
Không đến nửa tiếng, xe bảo mẫu rốt cuộc dừng lại.
Cửa xe mở ra, toàn bộ hình ảnh trong phòng phát sóng đều tối sầm lại, chuyển sang mô tả góc nhìn chủ quan của Nguyễn Tụng khi bị bịt mắt.
Chờ Nguyễn Tụng xuống xe, tháo bịt mắt ra.
Tất cả mọi người cùng Nguyễn Tụng đồng thời “Mở mắt”, giật mình nhận ra trước mắt mình chính là một vùng biển rộng lớn vô tận.
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh tà dương chìm xuống mặt biển mênh môn vô tận ngoài khơi, ánh hoàng hôn vàng rực hắt lên người Nguyễn Tụng, ôm trọn cả bờ cát trắng, khung cảnh hết sức ngoạn mục.
[Cho nên ban nãy đóng cửa sổ lại là vì sợ Nguyễn Tụng ngửi được mùi biển à!!!]
[Hê, không ngờ hôm nay lại là Chó thông minh, mà sao tự nhiên lại muốn ra biển vậy?]
Trong lúc mọi người vẫn đang theo ống kính máy quay ngắm nhìn cảnh đẹp, bên ngoài bất ngờ vang lên hai tiếng pháo giấy “Bùm”, “Bùm”.
Nguyễn Tụng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Thấy cách đó không xa, Nhậm Khâm Minh không biết lấy từ đâu ra một bó hoa hồng trắng rất lớn, ngốc ngốc bước lên cây cầu lát ván dọc theo ven biển, từng bước đi tới, quỳ một gối xuống, lấy hộp nhẫn từng bị từ chối một lần ra, nghiêm túc quỳ gối bên chân anh, ngẩng đầu lên hỏi: “Câu hỏi của em vẫn giống như sáu năm trước, em có thể theo đuổi anh một lần nữa không?”
Gió biển thổi mơn man góc áo anh, Nguyễn Tụng cúi đầu nhìn hắn, không lên tiếng.
Mãi đến khi tổ đạo diễn ở bên ngoài màn hình hỏi nhỏ: “Bờ biển này có ý nghĩ đặc biệt gì với hai người sao?”
Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh không hẹn cùng im lặng 2 giây, sau đó đồng thanh nói: “Đây là nơi cậu ta/tôi tỏ tình với tôi/ em ấy lần đầu tiên.”
[Ấu siệt, tuy không biết tại sao lại là “Theo đuổi một lần nữa”, nhưng mà Chó con chuẩn bị nhẫn kìa… Đồng ý với người ta đi, đồng ý đi đồng ý đi!!! Gào thét.jpg]