Khu bình luận công khai, khán giả vẫn còn đang rối rít cảm ơn Lưu Mục Ngôn vì đã mang cảnh giường chiếu đến, hãy để mọi người cùng nhau hô lớn lời cảm ơn uncle đạo diễn Lưu!
Nguyễn Tụng day day huyệt thái dương, nói ra thắc mắc trong lòng, cảm giác tình huống bây giờ dùng hai chữ “KHOA TRƯƠNG” viết tin hoa đóng ngoặc kép là chuẩn nhất: “… Phòng phát sóng trực tiếp của chúng ta sẽ không bị khóa thật chứ?”
Ekip chương trình và Lưu Mục Ngôn đã bàn bạc xong xuôi khi quyết định ra nhiệm vụ này cho khách mời rồi: “Cho nên đến lúc đó chúng ta sẽ không phát sóng chi tiết quá trình quay chụp, chỉ phát bộ phim sau khi đã biên tập cắt nối xong thôi.”
“19 ngày bên nhau” là chương trình giải trí phát sóng trực tiếp, mỗi ngày ngoài phát trực tiếp ra cũng sẽ đăng bản đã được edit cắt chỉnh lên để phục vụ những khán giả không có thời gian rảnh xem live.
Ngoài ra, gần như mỗi một quý, tổ đạo diễn đều sẽ nghĩ biện phát sắp xếp một nhiệm vụ cần được nghỉ ngơi, nếu không, fan hôm nào cũng dán mắt nhìn chằm chằm phòng phát sóng cũng không thể chịu nổi.
Trên mặt Nhậm Khâm Minh đã không còn tìm ra được tí dấu vết miễn cưỡng không vui nào trước đó, chỉ cần một giây đã biến thân thành ảnh đế chuyên nghiệp, vừa “Kính nghiệp” vừa “Nghiêm túc”, khiêm tốn học hỏi đạo diễn: “Vậy cảnh giường chiếu lần này cũng giống bộ lần trước tôi quay với ngài, hay cần hai người đối diễn, quay cùng một lúc?”
Tuy nhìn từ góc độ của khán giả mà nói, dường như cứ nói đến cảnh giường chiếu thì nhất định phải là hai người quay chung, rất ám muội.
Nhưng xuất phát từ việc phải xem xét toàn bộ các yếu tố, từ thiết kế cảnh quay, góc độ, đánh giá, v.v… nên hầu hết những cảnh này đều tách ra quay riêng từng người, cuối cùng lúc cắt nối biên tập mới ghép hai góc quay lại.
Kể từ khi Nhậm Khâm Minh ra mắt đến giờ, có lẽ chính vì khí chất cô độc trên người, nên phim có cảnh tình cảm hắn nhận vốn không nhiều, hầu hết đều là những bộ phim chính kịch [1] khó nhằn.
Ngay cả lần hợp tác với Lưu Mục Ngôn, cũng chỉ có chút chút cảnh tình cảm rất nhỏ lại còn được quay theo kiểu ẩn dụ.
Cắt nối xong nhìn nóng bỏng đương nhiên là rất nóng bỏng, nhưng thực tế ngay cả tay của diễn viên nữ nhà người ta, hắn cũng không chạm tới một ngón.
Toàn bộ quá trình đều nghe theo hướng dẫn của Lưu Mục Ngôn, cùng hai ông quay phim ở trên giường quay lại đủ các tư thế.
Này mà đổi lại thành trước kia, có đánh chết Nhậm Khâm Minh, hắn cũng không bao giờ nghĩ mình lại có một ngày mong đợi được quay cảnh giường chiếu với ai đó như vậy.
Lưu Mục Ngôn hiển nhiên là có tính toán của mình, ung dung thong thả đẩy mặp mắt kính gọng đen của mình, nói: “Cụ thể là quay chung hay tách riêng, kỳ thực tôi vẫn chưa quyết định.”
Khu bình luận hú hét.
[Quay chung đê!!!]
[Đương nhiên là quay chung rồi!!!!!]
Nhưng Nhậm Khâm Minh lập tức hiểu được ẩn ý trong câu nói của Lưu Mục Ngôn, không thèm đếm xỉa đến, nghiến răng nói như đánh đố: “Chỉ cần ngài Ok thì tôi cũng Ok.”
Ý là chỉ cần lần này Lưu Mục Ngôn thỏa mãn hắn, vậy sau khi chương trình ghi hình xong, hắn cũng có thể thỏa mãn yêu cần hợp tác lần hai của Lưu Mục Ngôn.
Lưu Mục Ngôn đang định nói tiếp.
Nhậm Khâm Minh lại một lần nữa chiếm lấy cơ hội, chủ động đưa ra yêu cầu: “Nhưng phải thêm mấy tình tiết tôi muốn vào trong kịch bản.”
Tất cả mọi người có mặt đều khựng lại một chút.
Nguyễn Tụng nhướng mày, cười như không cười nhìn hắn: “Cậu còn muốn thêm cảnh nữa à?”
Cơ hội ngàn năm có một bày ra trước mắt, Nhậm Khâm Minh hiếm khi có can đảm giả điếc với Nguyễn Tụng, một đôi mắt cún long lanh chân thành nhìn về phía đạo diễn.
Tuy nói vụ mua bán này chắc chắn không lỗ, nhưng Lưu Mục Ngôn vẫn rất có nguyên tắc, chưa biết rõ thì không thể có chuyện đồng ý luôn: “Cậu muốn thêm tình tiết gì vào, nói nghe trước đã.”
Sau đó ngay câu đầu tiên Nhậm Khâm Minh nói đã khiến đuôi lông mày Nguyễn Tụng phải nhướng càng cao hơn.
“Bước ngoặt lớn một chút xem mới hay, cho nên tôi muốn trước khi chia tay, anh Tụng có lỗi với tôi, như vậy lúc gặp lại tôi mới có thể chiếm thế thượng phong.”
[?]
[??? Ha ha ha ha ha ha.]
[“Bước ngoặt lớn một chút xem mới hay”, “Như vậy lúc gặp lại tôi mới có thể chiếm thế thượng phong”]
[Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, đừng tưởng giả vờ nghiêm túc thì có thể che giấu được ý đồ của mình, doge.jpg]
[Tía má ơi, tui cười ẻ, ngày nghĩ sao đêm nằm mơ vậy, tiếp theo mời mọi người đón xem tuyển tập “Ước nguyện cả đời không thể trở thành hiện thực của Chó con”, giơ ngón cái.jpg]
Trực giác Lưu Mục Ngôn mách bảo, hắn vẫn còn chưa nói hết: “Còn nữa không?”
“Còn nữa, tôi muốn lúc anh Tụng phát sinh quan hệ với tôi, thực ra không phải tình nguyện.”
Nguyễn Tụng: “?”
[Ha ha ha ha ha, ấu siệt, lại còn muốn tình yêu kiểu cưỡng ép nữa chớ.]
[Thầy Nguyễn nhéo tai một lần để nhắc nhở, đếm ngón tay.jpg]
“Nửa chừng chậm rãi biến thành tình nguyện thì càng tốt hơn.”
[Ha ha ha ha ha ha ha, đậu mẹ, đây là kiểu phát triển tình tiết huyền ảo gì vậy?]
[Chó cỏ nhà mình là muốn được cảm thụ một lần câu “Làm đến khi đồng ý” à, liếm màn hình.jpg]
“Cuối cùng, trong lúc bọn tôi diễn nhất định phải yêu cầu thật nghiêm khắc, không thể vì đây chỉ là một phim ngắn quay trong show giải trí mà mặc kệ, phá hỏng thanh danh của ngài.” Lúc Nhậm Khâm Minh nói những lời này, từ đầu đến cuối đều né tránh tầm mắt của Nguyễn Tụng, vẻ mặt rất tự tin, giống như đang thực sự suy nghĩ cho Lưu Mục Ngôn.
[Cả nhà cười ẻ, Chó con chỉ thiếu điều không viết luôn câu “Tôi muốn ý ý với vợ” lên mặt thôi, ha ha ha ha ha.]
[“Yêu cầu thật nghiêm khắc”, “Phá hỏng thanh danh của ngài”.]
[Chó con: Trước đây NG 72 lần là vì không có vợ tôi ở đó, giờ vợ đang ở đây, NG 172 lần cũng không thành vấn đề, giơ ngón cái.jpg]
Trên bàn ăn, mọi người nghe xong yêu cầu của Nhậm Khâm Minh thì sắc mặt ai nấy đều quái quái.
Khương Kỳ Kỳ là người đầu tiên không nhịn được, xoay người ôm cổ Lương Nghệ, vai không ngừng run run, còn “Kích động” hơn so với lần khóc hôm trước.
Mà Lương Nghệ thấy mọi người cũng sắp không nhịn được nữa, xoa xoa đầu cô nói cô không nhịn được thì đừng nhịn nữa, lúc đó Khương Kỳ Kỳ mới cùng tất cả mọi người cười phá lên.
Nguyễn Tụng nghe hết từ đầu đến cuối, lại nhìn về phía Nhậm Khâm Minh, sắc mặt trông rất khó tả: “… Không ngờ cậu còn có ước mơ như vậy.”
Nhậm Khâm Minh tự cổ vũ tinh thần một lúc lâu mới dám quay sang nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt chân thành: “Không phải đâu vợ, em đóng phim lâu rồi, có chút bệnh nghề nghiệp, muốn theo đuổi sự hoàn mỹ.”
Khu bình luôn cười xỉu up xỉu down.
[Ha ha ha ha, xin lỗi nhưng mà Mị buồn cười quá, “Bệnh nghề nghiệp, theo đuổi sự hoàn mỹ”? Vỗ tay.jpg]
[Tin anh thà tin heo nái biết leo cây còn hơn, con Chó cỏ này hư quá đi, đừng có ỷ mình là ảnh đế thì có thể nói chuyện kiểu tào lao bí đao như vậy chớ, doge.jpg]
[Tuy biết thế nhưng mà… Thật sự xin lỗi thầy Nguyễn, tui thú nhận, tui hèn, thực ra tui cũng muốn nhìn anh bị đè ra rape!!]
[Hiu hiu hiu, Mị cũng vậy, đạo diễn Lưu nhanh đồng ý với anh nhà Mị đi! Đứng bắt Mị phải quỳ xuống cầu xin nha, đạo diễn Lưu!!]
[Hi vọng hôm chiếu phim, không còn cái quần nào còn sạch sẽ lành lặn để mặc đi ra khỏi phòng trực tiếp, Ok không? Háo sắc.jpg x3]
…
Sau một buổi trưa ngắn ngủi, khua chiêng gõ trống chuẩn bị, trời cũng vừa chập tối.
Trên núi trời tối sớm hơn, dường như ông trời cũng muốn giúp Chó cỏ thực hiện ước mơ, chỉ chờ mưa đổ xuống như trút, là mỗi người sẽ vào vị trí của mình, nhanh chóng bắt tay vào quay phim.
…
Gió lạnh gào thét, mưa rơi xối xả.
Tia chớp chói mắt xé đôi nền trời, tiếng sấm đì đùng vang bên tai.
Nguyễn Tụng kéo lê tấm thân mệt mỏi, không biết đã đi bao lâu, cả người bị ướt sũng bởi những hạt mưa, quần jeans sũng nước càng kéo nặng bước chân, phóng tầm mắt nhìn ra bốn phía, xung quanh không có lấy một bóng người, cành cây trụi lủi, thi thoảng có ánh chớp xẹt qua mới có thể trông thấy rõ.
Đường núi dưới chân lầy lội bùn, bóng đêm cùng mưa dệt thành một bức bàn dày không thể kéo mở, hơi bất cẩn một chút là sẽ té xuống vực sâu không thấy đáy.
Cũng may trời không tuyệt đường người, có một gian nhà gỗ nằm thấp thoáng ở lưng chừng núi, phía cuối con đường.
Căn nhà gốc mộc mạc đơn sơ, tấm gỗ bên dưới mái hiên thấm ướt do bị nước mưa bắn vào, thoạt nhìn rất trống trải, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ chiếc cửa sổ duy nhất trong phòng khách.
Lại một tia chớp lóe lên, Nguyễn Tụng không do dự gọi cửa.
Cửa nhà cũng được làm tối giản theo lối cổ điển, thậm chí ngay cả chuông cửa cũng không có, anh chỉ có thể giơ cánh tay đã tê cóng của mình lên, gõ mạnh lên ván cửa.
Nhưng tiếng mưa rào quá lớn.
Để đảm bảo người bên trong có thể nghe thấy, Nguyễn Tụng đổi thành lấy tay vỗ, để lại một dấu tay rõ rệt bên trên.
“Xin chào, xin hỏi có ai không?”
Nguyễn Tụng vừa đập cửa vừa gọi với vào bên trong, đôi môi mỏng của anh đã trắng nhợt đi, khuôn mặt trái xoan tái đến dọa người.
“Nếu có người, có thể cho tôi trú nhờ không?”
Không một tiếng động, Nguyễn Tụng gọi thêm một lần nữa, rồi lại hai lần.
Ngay khi anh sắp lạnh cóng không chịu nổi nữa, chuẩn bị đập cửa mạnh hơn, cánh cửa cũ kỹ của căn nhà đột nhiên vang lên lạch cạch, rồi két một tiếng mở ra một khe nhỏ.
Ánh sáng màu cam ấm áp từ bên trong lan ra, chủ nhà cảnh giác nhìn anh qua xích dây chốt an toàn: “Có chuyện gì sao?”
Nguyễn Tụng ngoài cửa bị ướt mưa, mái tóc sũng nước dán lên trên mặt, anh hơi cúi đầu không thấy rõ mặt mũi, chỉ có thể trông thấy nước đang không ngừng trượt xuống chiếc cằm nhọn của anh, bậc thang gỗ dưới chân cũng bị nước nhỏ thành một vũng đọng, anh khàn giọng, cố gắng nói to để át tiếng mưa rơi, giải thích với chủ nhà: “Mưa lớn quá, xe của tôi bị chết máy giữa đường! Có thể phiền cậu cho tôi ở nhờ một đêm không?”
Người đàn ông không vội đồng ý, từ đầu tới cuối chỉ lộ ra nửa khuôn mặt qua khe cửa, tiếp tục đặt câu hỏi: “Tại sao anh lại lên núi?”
Gió mạnh thổi lùa qua ống tay áo, Nguyễn Tụng phải cắn răng mới có thể đảm bảo rằng mình không run lên: “… Tôi vốn định lên núi vẽ thực vật, không ngờ trời đột nhiên đổ mưa, đường đất bị sạt lở, xe cũng chết máy, chỉ có thể đi bộ tìm xem có chỗ nào có thể trú mưa không!”
Khu vực này kết cấu đất không chắc, bùn đá tơi xốp, hễ có mưa lớn thì rất dễ bị lún sụt, buổi tối ở lại trong xe rất dễ gặp nạn.
Hiển nhiên, người đàn ông đã gặp qua không chỉ một hai người rơi vào tình huống tương tự, ánh mắt cẩn thận dò xét thân thể gầy yếu của Nguyễn Tụng hai lượt mới quay người lại: “Anh chờ một chút, tôi giúp anh lấy dép với khăn mặt.”
Dây chốt an toàn ở cửa vẫn chưa được kéo xuống, Nguyễn Tụng biết người minh bây giờ không được sạch sẽ, cẩn thận đứng ở cửa nói cám ơn.
Xuyên qua khe cửa, anh có thể thấy đèn chiếu sáng trong phòng chỉ có đúng một bóng đèn treo đã cũ, trên bàn trà phòng khách để một tách trà nóng, bên cạnh là một cuốn sách tiếng Anh rất dày đang đọc dở.
Lúc người đàn ông tìm được dép lê mang ra, Nguyễn Tụng ở ngoài cửa đang khom lưng vuốt ống quần, cố gắng vắt bớt nước bên trên.
Hai chân anh thon dài, mông tròn vểnh, áo sơ mi trắng trên người bị nước mưa xối ướt biến thành nửa trong suốt, một mảng lớn da thịt trong áo hiện ra, không khó để nhìn ra vai anh khá hẹp, còn có một đôi xương cánh bướm xinh đẹp.
Đói phương vẫn luôn kiên nhẫn chờ Nguyễn Tụng chỉnh trang xong.
Mãi đến khi Nguyễn Tụng giẫm lên tấm thảm lau chân bên trong, ngẩng đầu nhận khăn mặt, bọn họ mới coi như mặt đối mặt nhìn nhau lần đầu tiên.
Hai người đều sửng sốt.
Người đàn ông nhận ra anh, trên khuôn mặt tuấn tú ôn hòa lập tức hiện lên một tia cười lạnh: “Thật là trùng hợp.”
HIển nhiên trước đây bọn họ có quen biết.
Sắc mặt Nguyễn Tụng trở nên khó xử, đứng ở cửa vào không được mà lùi cũng chẳng xong: “… Tôi không biết hóa ra nơi này chính là quê nhà của cậu.”
“Có thể hiểu được.” Đối phương lại cười, khoanh hai tay lại không chừa cho anh chút mặt mũi nào, “Dù sao anh cũng đã bao giờ thật sự quan tâm đến tôi đâu.”
Dứt lời, cửa gỗ sau lưng Nguyễn Tụng “Rầm” một tiếng đóng sập lại.
Người đàn ông lập tức thay đổi thái độ lịch sự lễ phép với người lạ trước đó, đóng cửa xong quay người đi thẳng vào trong phòng, không thèm quay đầu lại nói: “Tôi thấy anh đừng lau nữa, dù sao vẫn ướt như cũ thôi, không thì vào tắm rửa thay quần áo luôn đi.”
Nghe thấy câu sau cùng của đối phương, bàn tay cầm khăn mặt của Nguyễn Tụng rõ ràng hơi cứng lại.
Người đàn ông dường như biết trong lòng anh đang nghĩ gì, đi tới hành lang dẫn vào phòng thì quay đầu lại chế nhạo: “Sao không vào, vừa rồi không phải chính anh gõ cửa nói muốn vào trú nhờ một đêm à?”
Nguyễn Tụng lúng túng đứng ở cửa không nói được lời nào.
Người đàn ông một lần nữa chọc thủng: “Hay là không dám tắm rửa, sợ tôi làm gì anh?”
Nguyễn Tụng nghe vậy, khuôn mặt vốn đã tái nhợt, nay lại càng trắng, bắt đầu ông nói gà bà nói vịt xin lỗi: “Xin lỗi, lúc đó tôi không biết cậu vẫn chờ mình, tôi nghĩ tốt nghiệp xong chúng ta sẽ tách ra, không phải cố ý biến mất, là do trong nhà…”
“Trong nhà đột nhiên có việc.”
Người đàn ông ung dung giúp anh nói nốt câu cuối, lại cười: “Được rồi, giờ tôi đã biết trong nhà anh có việc, cũng chấp nhận lời xin lỗi của anh. Vẫn không vào sao, muốn đứng ở cửa cả đêm à?”
Tất nhiên Nguyễn Tụng không thể đứng đây cả một đêm được.
Anh vừa mới thoát khỏi cơn mưa đêm lạnh lẽo bên ngoài trốn được vào đây, bây giờ cũng không tìm được chỗ nào khác để trú, chỉ có thể cúi đầu đi vào, không ngừng nhỏ giọng xin lỗi đi tới bên cạnh người đàn ông.
Người đàn ông nghe vậy nhưng trên đường dẫn anh vào phòng khách lại không đáp lấy một lời, cũng không mở đèn hành lang.
Trong hành lang tối đen như mực, không khó nhìn ra Nguyễn Tụng đi theo bên cạnh hắn đang rất lo lắng.
Tiếng mưa ngoài phòng vẫn rõ mồn một, người đàn ông đi trước dẫn đường đột nhiên dừng lại không báo trước, đưa tay đẩy cửa phòng: “Vào đi.”
Vừa dứt lời, ngoài tấm rèm cửa trong phòng lại có một tia chớp lóe lên, bài trí đơn giản trong phòng chợt được rọi sáng.
Nguyễn Tụng theo lời người đàn ông đi vào, trong lòng vẫn lo lắng không yên, liên mồm xin lỗi.
Người đàn ông cười với anh, nói: “Tôi đã nói là mình không còn bận tâm nữa, cũng đã ba năm rồi, tôi không đến mức bấu víu vào quá khứ mãi không buông.”
Nguyễn Tụng vui mừng khôn xiết: “Thật sao?”
Người đàn ông giây trước đáp “Đương nhiên”, giây sau đã mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn anh nói: “Cởi đi.”
Khóe miệng đang chuẩn bị cong lên của Nguyễn Tụng trong nháy mắt kẹt cứng.
Mãi đến khi nghe thấy người đàn ông đang khoanh tay đứng dựa vào khung cửa một lần nữa nói mình, tắm rửa không định cởi quần áo à, anh mới nhận ra mình vừa bị đối phương đùa bỡn.
“Chẳng lẽ định mặc nguyên quần áo ướt như thế trèo lên giường nhà tôi ngủ sao?” Người đàn ông cười tủm tỉm nói, tiếp tục ác ý hỏi ngược lại: “Hay là muốn tôi cởi giúp anh?”
Khuôn mặc căng cứng của Nguyễn Tụng lúc xanh lúc trắng, cố gắng lắm mới bình tĩnh lại được, chủ động đi về phía nhà tắm, nhẹ giọng nói: “Tôi vào trong thay.”
Nhưng anh còn chưa đi được hai bước, ngoài trời đột nhiên lại vang lên một trận sấm, tiếp theo là tiếng quát lớn của người đàn ông: “Tôi có cho phép anh đi vào trong thay à?”
Bước chân Nguyễn Tụng nháy mắt không thể động đậy, hai tay siết chặt thành nắm đấm, hầu kết trượt xuống.
“Dù sao cái gì cần thấy cũng đã thấy, nên sờ cũng đã sờ qua rồi, đây là đang thẹn thùng cái gì chứ.” Người đàn ông tháo mặt nạ ngụy trang của mình xuống, giọng nói lạnh như băng, từng bước một áp sát về phía Nguyễn Tụng.
Sau đó tiếng sấm dừng lại, tiếng nói cũng dừng lại.
Căn phòng từ đầu đến cuối không được mở đèn rơi vào trong bóng tối, cái gì cũng không thể nhìn thấy.
Im lặng ngắn ngủi chừng hai, ba giây, tia chớp một lần nữa không tiếng động lóe sáng ngoài ban công.
Trong màn hình người đàn ông thân hình cao lớn không biết đã đi đến phía sau Nguyễn Tụng từ bao giờ, khom lưng thành hình cánh cung, từ phía sau ôm chặt anh vào trong lòng.
Thân hình hai người tương phản rõ rệt, giá trị vũ lực của Nguyễn Tụng không bằng lấy một nửa của người đứng sau, chỉ có thể cứng ngắc đứng tại chỗ.
Nếu tia chớp đầu tiên không đủ để mọi người thấy rõ.
Vậy một đợt chớp dài phía sau lại vừa lúc chiếu sáng rõ ràng hành động âm thầm thò tay vào trong áo Nguyễn Tụng, tùy ý làm bậy của Nhậm Khâm Minh.
Ống kính quay nửa người từ từ phóng to thành hình cận cảnh.
Hình ảnh cuối cùng mọi người thấy là một cảnh đặc tả, cố định ở hình ảnh Nhậm Khâm Minh hơi nhắm mắt, nghiêng đầu hôn lên vành tai Nguyễn Tụng, thốt ra những lời trầm thấp như chiếc lưỡi rắn độc đang thò ra đánh hơi.
“Ba năm nay, tôi vẫn luôn rất nhớ anh.”
Nói xong, khán giả đều nín thở chờ đợi.
Tiếp đó màn hình một nhiên tối đen, một dòng chữ nhỏ bất thình lình nhảy ra: [Phần 1 – Kết thúc].
[?]
[?????????]
Gần như khu bình luận trôi trong phòng phát sóng vừa được mở ra một cái, mọi người đã mắng mỏ om sòm trên màn hình công khai.
[Đậu xanh rau má nhà nó chứ, quần cũng cởi ra rồi mà mấy người lại cho tui xem cái này???]
[Mấy người có bị sao không? Mấy người có bị sao không? Mấy người có bị sao không? Cái chuyện cắt phim thành hai phần này rốt cuộc là do thiên tài nào nghĩ ra được thế???]
[Sặc, nhất định là ekip chương trình hới mưng ra rồi, đồ của khỉ, dao phay.jpg x3]
[Nào nào nào, mấy người đi ra đây đi, yêm đảm bảo yêm không mắng chết mấy người đâu, mỉm cười.jpg, @ ekip chương trình.]
[Xin thông báo bây giờ là mười hai giờ đêm, xin hỏi tổ đạo diễn đã ngủ chưa ạ? Mị bây giờ bị mấy người cắt đứt mạch cảm xúc, không ngủ được đây nè, mỉm cười.jpg x3]
[Tổng cộng có nhõn 20 phút mà còn muốn chia làm hai tập? Mấy người thèm lượt truy cập đến điên rồi ư???]
[Đừng ai cản yêm, dù chỉ có một mình, hôm nay yêm cũng phải bỏ follow Weibo của “19 ngày bên nhau”, chào thân ái và quyết thắng.jpg]
Không đợi khu bình luận mắng được bao lâu.
Màn hình một lần nữa hiện lên một hàng chữ nhỏ: [Không phải bọn tôi cố tình cắt ở đây để chọc mọi người thèm đâu T.T, mà là…]
Phòng phát sóng trực tiếp tiết lộ tin tức mà mọi người muốn có.
Trong ống kính, không ngoài dự đoán của Lưu Mục Ngôn, Nhậm Khâm Minh cam tâm tình nguyện, tận dụng cơ hội đóng phim, hết lần này đến lần khác bị hô “Cut”, để cho tay vào trong áo Nguyễn Tụng ăn đậu hũ.
Mấy lần đầu Nguyễn Tụng còn nhịn được, nhưng người anh bị ướt, đến lần quay lại không biết thứ bao nhiêu thì đột nhiên hắt xì liên tục mấy cái.
Khương Kỳ Kỳ bên ngoài nhanh nhẹn đưa giấy ăn qua.
Đèn trần trong phòng được bật lên, để lô vô số máy móc được dựng lên quanh hai diễn viên chính.
Trên mặt Nhậm Khâm Minh không còn nét gì là đang nhập diễn trước máy quay, không nói một lời túm lấy cái chăn ấm được nhân viên công tác đưa tới, bọc lấy Nguyễn Tụng rồi ôm chặt vào lòng.
Trong phòng sáng lại bình thường rồi, rất dễ để nhận ra dấu hiệu bệnh trạng trên mặt Nguyễn Tụng.
Khu bình luận giật bắn mình, hóa ra sắc mặt trắng nhợt của Nguyễn Tụng trong phim ngắn không phải do trát nhiều phấn nền, mà là do bản thân anh đang phát sốt, máy quay vừa ngừng lại một cái là người lập tức run lên.
Giờ Nguyễn Tụng cõng theo Nhậm Khâm Minh sau lưng trông y như một con koala, tự lấy giấy ăn xì mũi.
Mọi người xung quanh hết đưa trà gừng, lại đưa quạt sưởi, quá trình quay phim hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng của họ.
Đúng như dự đoán, bình luận của khán giả lập tức đảo chiều.
Ban nãy mắng mỏ kinh như thế nào, thì bây giờ đau lòng nhiều bấy nhiêu.
[Má nó, tôi tưởng thầy Nguyễn hết bị cảm rồi cơ QAQ.]
[Hu hu hu, thực ra ban nãy lúc xem thầy Nguyễn dầm mưa, Mị đã nghĩ, nhỡ ảnh lại cảm thì làm sao bây giờ…]
[Giời ạ, đừng nói là từ đầu đến giờ đều là lết cái thân bệnh tật ốm yếu để đóng phim nhé, tôi còn đang bảo sao kỹ năng diễn xuất lại tốt dữ vậy, thật sự là mong manh yếu đuối hết sức, ôm đầu.jpg]
[Nghĩ kỹ lại, thế cũng được rồi, cũng đủ rồi, quần cởi được đến tầm này cũng rất ok rồi, còn cởi nữa thì người đau lòng chính là yêm, lau nước mắt.jpg]
Ekip chương trình để phòng ngừa khán giả lại một lần nữa mắng họ chỉ biết nghĩ đến hiệu quả của chương trình, để Nguyễn Tụng đang đau ốm mà còn phải đi làm, tiếp tục phòng hờ: [Thực ra chúng tôi có nói không hoàn thành nhiệm vụ lần này cũng không vấn đề gì, có thể ngừng quay phim ngắn, nhưng mà thầy Nguyễn dường như tìm được niềm vui khác…]
Theo như dự đoán của mọi người, tình tiết trong kịch bản là do Nhậm Khâm Minh đưa ra, vậy ít nhất Nhậm Khâm Minh kiểu gì cũng có thể làm tốt phần mình, ít nhất cũng phải lấy được cái giải chuyên nghiệp.
Kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, ngoài phần đầu diễn rất tốt ra, phần sau gần như tất cả đều là một mình Nhậm Khâm Minh bị NG.
Thay đổi như vậy, tất cả đều là vì, Nguyễn Tụng vừa trông thấy Nhậm Khâm Minh tỏ ra nham hiểm thì bất thình lình thốt ra một câu.
“Sao cậu dữ lên trông lại có chút gợi cảm nhỉ?”
Nhậm Khâm Minh được vợ khen một cái thì thoát vai luôn.
Người cao 1m87, vui mừng quỳ xuống trước Nguyễn Tụng đang ngây ngấy sốt, sự yêu thích trong mắt hoàn toàn không thể che giấu được.
Hiện trường quay phim, bao gồm cả Lưu Mục Ngôn và tất cả những người có mặt bị cảnh này chọc cho không nhịn được cười.
Bầu không khí hết sức vui vẻ.
Sau đó nữa, Nhậm Khâm Minh giống như bị trúng phải loại ma chú nào đó, lúc không quay thì còn tốt, cảm giác điên cuồng “Tình yêu ép buộc” rất mạnh mẽ.
Nhưng chỉ cần khởi động máy quay một cái, đối diện với tầm mắt của Nguyễn Tụng, hai chân hắn lại lập tức mềm nhũn, không phải sợ thì chính là cười ngố.
Nhất là phân cảnh ở trong phòng, lúc hắn bảo Nguyễn Tụng cởi quần áo.
Nhậm Khâm Minh vất vả lắm mới thành công được một lần.
Kết quả Nguyễn Tụng trong màn hình lại phấn khởi thẳng thắn nói cho hắn biết: “Cậu đột nhiên nhìn tôi hung hăng như vậy, tôi thật sự có chút hưng phấn!”
Tất cả nhân viên công tác có mặt tại hiện trường lại lần nữa phá lên cười.
Rõ ràng Nhậm Khâm Minh mới là người trêu ghẹo, vậy mà Nguyễn Tụng có thể chỉ dùng đúng một câu đã dễ dàng khiến người trải trăm trận, kinh nghiệm dày dặn như hắn lập tức ngại ngùng đỏ hết mặt mũi.
Nhưng Nguyễn Tụng nói thật lòng, anh dường như phát hiện ra một vùng đất mới, không chỉ một lần chủ động quay sang nói với Lưu Mục Ngôn: “Đạo diễn Lưu, không thì quay thêm lần nữa đi, tôi cảm giác Nhậm Khâm Minh còn có thể làm tốt hơn nữa.”
Nhân viên công tác: “… Ha ha ha ha ha ha ha!”
Vị ảnh đế nào đó lần này trực tiếp vùi toàn bộ cái đầu cún của mình vào trong chiếc chăn đang quấn lấy Nguyễn Tụng, vành tai lộ ở bên ngoài đỏ bừng như sắp chảy cả máu.
Và thế là, người mắc chứng cưỡng bách so với Lưu Mục Ngôn còn nghiêm trọng hơn, càng khiến Nhậm Khâm Minh muốn suy sụp hơn đã xuất hiện.
Hoặc nên nói, vợ chồng son vẫn là vợ chồng son người ta hiểu rõ nhất.
Có lúc Lưu Mục Ngôn cảm thấy ổn rồi, Nguyễn Tụng lại chắc chắn rằng Nhậm Khâm Minh vẫn chưa đạt tới cực hạn.
Hô “Cut” đến đoạn cuối, Nhậm Khâm Minh đã bị chỉnh cho không dám không khuất phục, cả người mất sức ngồi chồm hỗm trên mặt đất, lắc đầu với ống kính máy quay: “Sau này tôi không bao giờ tự nhận mình là ảnh đế nữa, tôi cảm thấy anh Tụng diễn còn giỏi hơn mình.”
Hắn vừa mới dứt lời, Nguyễn Tụng đang phấn khởi, hoàn toàn không cảm thấy mình là người bệnh đã chạy tới bắt người: “Nhanh nhanh, khẩn trương, trả bài cho xong đê, cậu không chạy được đâu.”
Toàn thể khán giả cười phớ lớ.
[Ha ha ha ha ha ha ha, trả bài thần con mợ nó thánh.]
[Cười ẻ, đây là hiện trường thận hư cỡ lớn nào vậy trời?]
[Chó con: Kịch bản rõ ràng do tôi đề xuất, vậy mà sao nó chẳng giống trong tưởng tượng của tôi chút nào vậy? Chó con ôm chân.jpg]
[Nói thiệt chứ, tui hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, cảnh bọn họ đấu kiếm với nhau trên giường trông như thế nào, thẹn thùng.jpg]
[Ế… Cảm giác như thầy Nguyễn chơi rất vui ý!!]
[Thầy Nguyễn nhéo tai hai lần nhắc nhở: Ngồi chồm hỗm cái gì mà ngồi, mau đứng lên, ngoắc tay.jpg]
Chờ video hậu trường kết thúc.
Xuất hiện trước mặt mọi người chính là Nguyễn Tụng đã thay quần áo khô, bị ấn xuống giường ngoan ngoãn truyền nước.
Ekip chương trình tìm đúng chỗ, treo bình dịch ở cạnh giường.
Hình ảnh cuối cùng trong phòng phát sóng chính là, Nguyễn Tụng vẫn chưa đã thèm, đang nghẹt mũi nhưng vẫn phải cố ngóc đầu lên hỏi Nhậm Khâm Minh bên cạnh: “Hay là, lần sau cậu cố kiên trì một chút, chúng ta thử lại?”
Nhậm Khâm Minh: “………”
[Ha ha ha ha ha, cả nhà nhanh oánh comment “Chó cỏ không làm được” lên màn hình với tui nào, doge.jpg]
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Khu bình luận: Được rồi, nhân dân cả nước đều biết anh không được rồi á, Chó con, doge.jpg]
– —
[1] Phim chính kịch (bao gồm phim điện ảnh chính kịch và phim chính kịch truyền hình), mà ở Việt Nam quen gọi là phim tâm lý xã hội, là một thể loại hư cấu tự sự (hoặc nửa hư cấu) có xu hướng mang tinh thần nghiêm túc hơn là hài hước. Yếu tố chính trong một bộ phim chính kịch là sự xuất hiện của xung đột – về tình cảm, trong xã hội, hoặc các vấn đề khác – và cách giải quyết của nó trong quá trình của mạch truyện. Các nhân vật trong cuốn phim đang trải qua một cuộc khủng hoảng trong cuộc sống, phải đối mặt với một quyết định thay đổi cuộc đời, phải làm lại cuộc đời vì mất mát, bị ngược đãi, có được may mắn ngẫu nhiên hoặc một cái gì đó tương tự.