Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 36



Nhậm Khâm Minh đứng trong nhà bếp quay ra nhìn, trong phòng khách tất cả mọi ngời đều vây quanh Nguyễn Tụng, chúi vào xem điện thoại của Lưu Mục Ngôn.

Trịnh Thanh là người đầu tiên nịnh hót: “Oa, cậu em này nhìn đẹp trai phết đấy!”

Khương Kỳ Kỳ và Lương Nghệ là thật lòng, lập tức ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Tần Tư Gia: “Đây là em trai của chị ạ? Hoàn toàn có thể ra mắt được luôn ý.”

Tần Tư Gia khiêm tốn xua tay: “Không phải là em trai ruột đâu, chỉ là bạn rất thân thôi, nhà bọn tôi với nhà cậu ta quen biết đã nhiều năm, tôi cũng lâu lắm rồi không gặp cậu ta, không ngờ cậu ta dậy thì thành công phết.”

Mọi người nhất trí tán thưởng khiến Nhậm Khâm Minh có chút đứng ngồi không yên.

Căng thẳng giống hắn, còn có cả Trịnh Thanh.

Dù sao nếu chỉ là quan hệ bạn bè thân thiết, không có máu mủ gì, vậy Tần Tư Gia và cậu trai trong ảnh hoàn toàn có thể gán ghép với nhau được!

Y vội vàng hỏi: “Cậu em này bao nhiêu tuổi vậy? Nhìn thì hình như không chênh lệch nhiều với chúng ta nhỉ.”

Tần Tư Gia đúng là đã lâu không gặp đối phương, không nhớ được.

Lưu Mục Ngôn trả lời thay: “Năm nay hai mươi ba.”

Tất cả mọi người há hốc mồm: “Thế mà mới có hai mươi ba ạ???”

Tuy nói bọn họ cũng mới hai sáu, hai bảy, nhưng chênh lệch vài tuổi này giống như một con lạch trời, khó có thể giải thích được.

Vẫn còn là nít ranh.

Trịnh Thanh trong nháy mắt an tâm lại, Tần Tư Gia không thích kiểu tình chị em lắm.

Trái lại là Nguyễn Tụng.

Trước đó nghe mọi người khen người trong ảnh chụp không thấy anh hé răng gì, nhưng vừa nghe thấy tuổi tác của đối phương, anh lại đột nhiên có phản ứng, hỏi lại một lần nữa: “Cậu ta mới hai ba ạ?”

Lương Nghệ: “Chắc còn chưa học xong nhỉ?”

Lưu Mục Ngôn dường như rất thích cậu cháu trai này của mình, lúc giới thiệu đối phương hoàn toàn không tiếc rẻ câu chữ: “Thằng bé ra nước ngoài du học từ hồi cấp ba, năm ngoài mới hoàn thành chương trình thạc sĩ, năm nay quyết định trở về nước để phát triển, người nhà thằng bé cũng rất vui.”

Nghe lý lịch thì chuẩn một bộ công tử con nhà giàu.

Nhậm Khâm Minh nghĩ trong mấy người họ, ít nhất Khương Kỳ Kỳ sẽ nói giúp mình.

Kết quả lần này ngay cả Khương Kỳ Kỳ cũng làm phản, mê mẩn ngắm bức ảnh kia không nhúc nhích: “Hai mươi ba cũng tốt mà! So với anh Tụng nhỏ hơn ba tuổi!”

Nhậm Khâm Minh: “…?”

[Ha ha ha ha ha, anh nhà Mị: Tình yêu rồi cũng sẽ biến chất ư? Doge.jpg]

Khán giả ở khu bình luận trôi sốt ruột muốn chết.

[Có thể khiến Kỳ Kỳ phản bội, vậy nhất định là không kém anh giai nhà Mị lắm đâu, doge.jpg]

[Nói chuyện đủ lâu rồi á, cho tui xem ảnh chụp cái đi, tui là thợ chụp ảnh đây, camera man mau nhào lên đi, phát điên.jpg]

[Nếu đạo diễn Lưu đã tham gia chương trình, vậy đừng coi bọn yêm là người nào nữa, không cho bọn yêm xem sao bọn yêm giúp ngài khuyên thầy Nguyễn được, đáng thương.jpg]

[Dù sao cũng là người đã nạp VIP, mẹ đây chỉ muốn nhìn con trai cả thôi, có gì mà không thể thỏa mãn chứ, đáng thương.jpg]

[Tuy anh nhà Mị đang ở trong bếp, nhưng tai sắp dài ra đến phòng khách rồi, ha ha ha ha ha.]

[Tôi vốn không hiếu kỳ đâu, nhưng mà đến thầy Nguyễn cũng chìn chằm chằm vào bức ảnh kia, doge.jpg]

Trong lúc Nhậm Khâm Minh bận rộn trong bếp, tất cả mọi người ở phòng khách vẫn líu ra líu ríu vây quanh Lưu Mục Ngôn, nói chuyện về cháu trai ông.

Nhậm Khâm Minh thực ra cũng muốn đi ra nghía một cái, xem rốt cuộc người trong ảnh trông như thế nào, có thật là đẹp trai đến vậy không.

Nhưng hắn vừa mới nói cứng xong, giờ lại không nhịn được mà đi ra, vậy chẳng phải đúng như Lưu Mục Ngôn nói, hắn đang chột dạ sao.

Lòng tự trọng của trẻ ba tuổi khiến Nhậm Khâm Minh nghiến răng nghiến lợi bám trụ, giữ vững cương vị của mình, quyết tâm làm một bữa thật hoành tráng, hạ thấp giá trị của cháu trai gì kia đi.

Điều kiện gia đình tốt, lớn lên ưa nhìn thì có lợi ích gì, nhất định không bằng việc hắn nấu được những món Nguyễn Tụng thích ăn.

Kết quả vừa mới bưng món ăn từ phòng bếp ra, đặt lên trên bàn.

Lưu Mục Ngôn lập tức nhấc chiếc kính gọng đen nặng trịch của mình xuống, ung dung thong thả nói với Nguyễn Tụng: “Cháu trai tôi cũng biết nấu ăn đấy, nói là vì mỗi ngày học học học quá nhàm chán, nên tiện tay thi luôn chứng chỉ làm bánh ngọt.”

“…”

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

Nhậm Khâm Minh bị đè bẹp hoàn toàn, trên người còn đang mặc tạp dề màu hồng phấn mà sắc mặt đã đen thui.

Cuối cùng vẫn là Nguyễn Tụng gắp một chiếc đùi gà thưởng cho bạn nhỏ, mới dỗ được người ngồi vào chỗ của mình.

Nhưng Lưu Mục Ngôn hôm nay rõ ràng là muốn trả đũa Nhậm Khâm Minh, cả bữa ăn ông không nói chuyện gì khác, chỉ rình rình nhắc đến cháu trai của mình.

Không nói tên, cũng không lấy ảnh ra khoe hắn, chỉ không ngừng khen.

Lấy được những loại giấy chứng nhận nào, có sở thích gì, đã từng yêu đương gì chưa có giữ mình trong sạch hay không, thật sự giống y như hội bô lão muốn đẩy mạnh tiêu thụ con cháu trong nhà, nói chi tiết tỉ mỉ cho Nguyễn Tụng nghe.

Trịnh Thanh không vì cái gì khác, kia chính là người lớn trong nhà Tần Tư Gia, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho người ta nên cũng liều mạng phụ họa theo.

Y rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, muốn đi đến hôn nhân!

Tần Tư Gia thì đơn thuần là tò mò, không biết bạn hồi nhỏ của mình bây giờ ra sao.

Lương Nghệ EQ cao, giữ phép lịch sự cơ bản.

Về phần Khương Kỳ Kỳ.

Lưu Mục Ngôn nói một câu, cô hận không thể víu theo hỏi thêm ba câu, hai chữ “Tán thường” anh đẹp trai viết cả lên mặt.

Nhìn Nhậm Khâm Minh là thấy căng thẳng, nào có tốt như vậy?

Mà Nguyễn Tụng làm người trong cuộc thì chỉ cúi đầu cười cười, tập trung ăn cơm, gần như đếm từng hạt cơm trên đũa vậy.

Nhậm Khâm Minh rất nhanh chú ý đến sự khác thường của anh: “Hôm nay em nấu không ngon à?”

Nguyễn Tụng day thái dương lắc đầu.

Từ lúc sáng thức dậy giọng anh đã hơi khàn khàn, dùng giọng mũi hít sâu một hơi: “Ngon lắm, nhưng mà tôi bị cảm, không có khẩu vị.”

Thực ra hôm nay ekip chương trình vừa phát hiện ra Nguyễn Tụng bị cảm thì đã hỏi có cần mua thuốc cho họ không rồi.

Nhưng Nguyễn Tụng trừ xưa đến nay không thích uống thuốc, cảm thấy có lẽ là sáng nay rời giường sớm nên hơi mệt, chỉ qua quýt uống một viên sủi với chút trà gừng, nghĩ mình có thể đỡ hơn.

Kết quả triệu chứng bệnh không chỉ không giảm bớt, trái lại còn có chiều hướng nặng hơn.

Nhậm Khâm Minh đang định tìm tổ đạo diễn bảo họ lấy cho mình ít thuốc, thì di động của Nguyễn Tụng vang lên.

Đúng lúc anh cũng ăn không trôi.

Nhậm Khâm Minh chủ động nói chờ khi nào anh đói bụng sẽ hâm lại thức ăn cho anh.

Nguyễn Tụng gật đầu, nói với mọi người một tiếng rồi đặc đũa xuống rời khỏi bàn ăn.

Trên ban công, Nguyễn Tụng ra khỏi phòng đứng hóng gió một hồi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, mũi thông thoáng hơn không ít, câu đầu tiên đã hỏi người bên kia điện thoại: “Đang xem phát sóng trực tiếp của bọn tôi à?”

“Đúng lúc tôi cũng đang ăn cơm.”

Cố Dữ Châu ngồi một mình trong phòng làm việc rộng rãi, đối diện với đống đồ ăn trợ lý đặt cho mình, chỉ ăn vài miếng đã thấy no, mỗi lần đều lãng phí không ít.

Nguyễn Tụng nằm sấp trên lan can xoa xoa huyệt thái dương đau nhức của mình, lời ít ý nhiều hỏi: “Có việc gì à?”

Cố Dữ Châu: “Chỉ là thấy anh không thoải mái, không muốn ngồi lại bàn ăn, tôi vừa liên lạc với ekip chương trình của mọi người, để họ đi mua thuốc cảm cho anh.”

Gió từ dưới thung lũng mơn man thổi qua người, Nguyễn Tụng không đáp lại, chỉ nói: “Tôi hơi đau đầu, nếu gọi điện chỉ để nói vậy thì tôi cúp đây.”

Cố Dữ Châu cầm đũa chọc chọc phần cơm trắng trong hộp, nhanh chóng đổi giọng: “Mấy hôm trước Phong Tiêu tìm tôi, hỏi trong tay tôi có dự án nào thích hợp để cô ấy làm hay không. Tôi từng xem qua kịch bản cô ấy viết, thực ra không tệ, phong cách cũng thiên về chủ đề hồi hộp gay cấn, nghĩ rằng IP vụ án giết người hàng loạt này có thể cùng nhau hợp tác, đến lúc đó có thể giúp anh giảm bớt một chút gánh nặng, chỉ là không biết ý anh thế nào.”

Nguyễn Tụng: “Cậu là nhà sản xuất, cậu nói là được, cảm thấy cô ấy ok thì cùng làm.”

Đối với một dự án lớn như vậy, nếu thật sự chỉ có mình anh làm biên kịch mới cần phải ngạc nhiên.

Cố Dữ Châu: “Anh không định tự mình kiểm tra năng lực của cô ấy sao?”

Y gọi điện đến hỏi cũng là vì lo Nguyễn Tụng chê Phong Tiêu cản trở.

Kết quả Nguyễn Tụng khịt khịt mũi: “Ánh mắt cậu không phải rất tốt sao, sao lại muốn tôi phải kiểm tra, định phát thêm lương cho tôi à?”

Khóe miệng Cố Dữ Châu cong lên, mỉm cười: “Được, vậy hôm họp thảo luận kịch bản tôi sẽ gọi cả cô ấy tới.”

“Trong hai ngày tới à?” Tối qua Nguyễn Tụng thấy mình được thêm vào nhóm chat của tổ dự án.

Cố Dữ Châu gọi điện đến cùng là để thông báo chuyện này: “Tôi thấy mấy khách mời khác của chương trình cũng có lúc sẽ làm việc, hoặc nghỉ trưa, nếu mỗi chiều chiếm dụng của anh hai ba tiếng sau khi ăn xong hẳn là không có vấn đề gì nhỉ?”

Dù sao tất cả thành viên của tổ dự án đều đã vào vị trí, chỉ thiếu mỗi Nguyễn Tụng đang bận tham gia show.

“Nếu ekip chương trình có sắp xếp gì, chúng tôi cũng có thể dựa theo thời gian biểu của anh để điều chỉnh.” Cố Dữ Châu nói đến đây, thực ra trong tay đã lấy được kịch bản tiếp theo của chương trình rồi.

Nguyễn Tụng không có ý kiến gì: “Cụ thể ngày nào sẽ bắt đầu?”

Cố Dữ Châu dừng một chút: “Vậy ngày kia đi? Chờ anh đỡ cảm đã.”

Nguyễn Tụng “Ừ” một tiếng, sau đó cuộc điện thoại rơi vào khoảng lặng.

Cố Dữ Châu ngồi trong phòng làm việc chờ một chốc, đang định nói thêm gì thì Nguyễn Tụng ở đầu kia đã hỏi: “Không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy.”

Cố Dữ Châu vô thức hỏi: “Anh không có gì muốn nói với tôi à?”

Nguyễn Tụng gõ gõ đầu ngón tay lên lan can, dường như thật sự không biết gì: “Nói cái gì? Cậu còn có hạng mục khác muốn hợp tác với tôi à?”

Cố Dữ Châu: “Cũng không phải không thể.”

Nguyễn Tụng thù dai nhớ lâu: “Trước là ai bảo cho tôi 20 nghìn tệ, không cho tác quyền đã muốn mua phần mở đầu của tôi?”

Cố Dữ Châu vừa nghe nhắc đến chuyện này thì sốt hết cả ruột, trực tiếp khai ra tất tần tật: “Đó là vì trong nước có rất nhiều nhà sản xuất phim, tôi vừa mới trở về, muốn tỏ ra bản thân lão luyện một chút.”

Sau đó tỏ vẻ lão luyện bèn lão luyện đến kẻ khó nhằn là Nguyễn Tụng, xong còn bị vả mặt, trải nghiệm một lần thật là thơm.

Nguyễn Tụng sao có thể không biết, nếu không anh đã chẳng chờ đến tận bây giờ mới tính sổ: “Vậy chờ khi nào cậu có hạng mục thì nói tiếp, cúp đây.”

“Chờ đã!”

Cố Dữ Châu rốt cuộc vẫn nhịn không được, chủ động chọc thủng: “Chú Lưu không phải đã đưa ảnh tôi cho anh xem à?”

Trước đó ở phòng khách, ảnh mà Lưu Mục Ngôn lấy ra cho mọi người xem quả thật là của Cố Dữ Châu.

Lúc đầu nhìn thấy, Nguyễn Tụng quả thực cũng kinh ngạc một chút, những cũng chỉ có một chút mà thôi, sau đó rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Giờ Nguyễn Tụng thậm chí còn không thay đổi giọng điệu chút nào, đáp: “Đúng là đã xem, có chuyện gì?”

Cố Dữ Châu nghẹn một hơi trong họng.

Nguyễn Tụng kiên nhẫn đợi y hai giây: “Không còn chuyện gì tôi cúp đây.”

Sau đó Cố Dữ Châu còn chưa kịp mở miệng nói gì, trong điện thoại đã truyền ra tiếng “Tít tít”.

Nguyễn Tụng hứng gió núi một hồi, từ thông thoáng thoái mái ban đầu chuyển sang có chút lạnh.

Bầu trời kéo mây nhìn như muốn mưa, nhiệt độ cũng theo đó giảm xuống.

Anh mặc áo cộc tay, không thể đứng ngoài này quá lâu, cúp điện thoại xong đang định quay trở vào phòng thì đụng thẳng vào người ở phía sau, không biết xuất hiện từ khi nào.

“Không phải cậu đang ăn cơm sao?” Nguyễn Tụng hoa mắt chóng mặt nhìn hắn.

Tối hôm qua bọn họ lăn lộn trong phòng tắm một đêm, đã tắt hết thiết bị ghi âm ở ban công với trong phòng lại, đến tận lúc này, ekip chương trình thấy khán già kêu gào ở khu bình luận trôi, nói không nghe được hai người nói gì mới phát hiện ra.

Nhậm Khâm Minh đạp lên khung cửa ban công, sau lưng chính là rèm cửa sổ, cũng không biết đã đứng đó nghe từ lúc nào, không đầu không đuôi ném ra bốn chữ: “Cậu ta thích anh.”

Không chỉ mặt gọi tên, nhưng trong lòng hai người đều rõ người được nói đến là ai.

Nguyễn Tụng dám chắc ban nãy mình không bật loa ngoài, Nhậm Khâm Minh đứng ở khoảng cách này không thể nghe thấy tiếng: “Cậu biết người gọi điện là cậu ta à?”

Nhậm Khâm Minh: “Ban nãy anh vừa đi xong, bọn họ bèn cho em xem ảnh.”

Không nhìn còn tốt, nhìn một cái hắn lập tức đứng ngồi không yên, không ngừng không nghỉ đuổi theo vào phòng, trực giác mách bảo hắn, cú điện thoại này chính là của Cố Dữ Châu gọi đến.

“Tổ đạo diễn còn đưa thuốc cảm cúm cho em, nói là có người nhờ bọn họ chuẩn bị.” Nhậm Khâm Minh rầu rĩ dựa vào khung cửa, cái mũi chó không bỏ qua bất cứ dấu vết nào.

Nếu đổi lại là trước đây, Nguyễn Tụng đang không thoải mái nhất định sẽ mặc kệ.

Nhưng hôm nay không biết là làm sao, có lẽ là do bị cảm nên anh cũng nhẹ dạ hơn, chủ động vươn tay ôm eo Nhậm Khâm Minh, dựa cả người mình lên, nói: “Cũng đâu phải lần đầu thấy có người khác thích tôi.”

Nhậm Khâm Minh xị mặt, càng thấy không vui: “Anh cũng biết thế.”

Nguyễn Tụng: “Chút tâm tư đấy của mấy cậu, muốn không biết cũng khó.”

Thậm chí ngày trước, anh còn phát hiện ra Nhậm Khâm Minh thích mình trước cả bản thân hắn.

Nhậm Khâm Minh được anh ôm, muốn hỏi nếu sau này hai người hợp tác thì có phải mỗi ngày đều gặp mặt tiếp xúc như vậy không, muốn hỏi đối phương là công tử nhà giàu, chẳng lẽ không có một hai vị hôn thê, còn muốn hỏi rốt cuộc ban nãy gọi điện thoại, hai người đã nói những gì.

Chẳng qua là bất luận câu nào hỏi ra đều giống như hắn đang cố tình gây sự.

Nhưng hắn thực sự không nén được cảm giác tủi thân trong lòng: “… Đừng nói sau này anh còn muốn hợp tác với cậu ta thêm nhiều lần nữa nhé?”

Mấy năm nay hắn quấn lấy Nguyễn Tụng không buông, bên người anh vẫn luôn có không ít người theo đuổi, người có tiền cũng không phải số ít, nhưng chưa lần nào hắn để đối phương vào mắt, luôn tự tin rằng Nguyễn Tụng sẽ không để mặt đến họ.

Nhưng hôm nay không biết có phải do bị Lưu Mục Ngôn ảnh hưởng hay không, luận về tướng mạo, Cố Dữ Châu không kém, luận về gia thế, Cố Dữ Châu lại càng không kém, thậm chí nếu nói về ngành nghề, Cố Dữ Châu so với hắn càng có nhiều chuyện để nói với Nguyễn Tụng hơn.

Đây là lần đầu tiên có người thực sự khiến Nhậm Khâm Minh nảy sinh cảm giác bất an với địa vị không thể lay chuyển của mình, nó chợt khiến hắn nhận ra, bản thân mình trước khi trở thành ảnh đế được săn đón như bây giờ thì cũng chả là cái thá gì.

Thậm chí, coi như bây giờ hắn là ảnh đế, thì trong mắt những người có quyền có thế, hắn chẳng qua cũng chỉ là một con hát mà thôi.

Tâm tư Chó con nhà mình cong cong nhiễu nhiễu nghĩ gì, Nguyễn Tụng đang cảm mạo sốt nhẹ cũng có thể nhận ra.

Anh ôm Nhậm Khâm Minh, đầu óc quay cuồng, hai chân như không còn tí sức nào, chỉ có thể dựa sát vào ngực Nhậm Khâm Minh, nhỏ giọng nói: “Chắc cậu cũng biết, tại sao “Đóa hướng dương cuối cùng” lại muốn viết hai đứa nhỏ đều là vai chính, mà không viết đơn độc người nào đúng không.”

Trong màn hình phát trực tiếp, ánh sáng xuyên thấu qua èm cửa màu vàng nhạt chiếu vào phòng.

Rèm cửa sổ phản chiếu bóng của hai người rất rõ ràng.

Nhậm Khâm Minh rốt cuộc không nhịn được, vươn tay đáp lại, ôm người trong lồng ngực nói ra nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng mình: “… Bọn họ rất có tiền.”

Nguyễn Tụng nghe nhịp tim đều đặn của đối phương, nhiệt độ nóng bỏng từ lồng ngực lan ra toàn thân, cảm giác choáng váng buồn nôn giảm đi không ít, nhắm hai mắt nói nhỏ: “Tại sao lại muốn so sánh với bọn họ, chúng ta không phải người của cùng một thế giới với họ.”

Chỉ một câu ngắn ngủi, Nhậm Khâm Minh đã được trấn an.

Lại ôm người càng chặt hơn.

Tuy Nguyễn Tụng chưa bao giờ xác nhận rõ về chuyện “Ở bên nhau”, nhưng trong lòng Nhậm Khâm Minh, hai người họ chính là đang ở bên nhau.

Lúc đang yêu đương là ở bên nhau, lúc tách ra cũng vẫn là ở bên nhau, luôn luôn là như vậy.

Mặc kệ tương lại có thân bại danh liệt hay thế giới bị hủy diệt, cũng không cần biết người khác đảo lộn như thế nào, hai người họn họ vẫn có thể sưởi ấm cho nhau trong thế giới này, đây là chuyện không cần phải giải thích cho bất cứ ai nghe.

Cũng không thể giải thích rõ.

Nhậm Khâm Minh ôm chặt lấy anh, đứng trên khuông cửa khẽ lắc lư: “Vậy anh hôn em một cái đi.”

Nguyễn Tụng được hắn ôn lấy lắc lư nhè nhẹ như vậy thì mí mắt nặng trĩu díp lại, xương cốt được hơi ấm truyền đến không nhịn được thả lỏng hơn, uể oải lắc đầu: “Lây đấy.”

Người phía trên lại nói: “Em không sợ lây, anh Tụng hôn em một cái thôi.”

“Muốn hôn cậu tự hôn đi.” Nguyễn Tụng có cảm giác mình sắp ngủ đến nơi rồi.”

Nhậm Khâm Minh bướng bỉnh: “Em muốn anh hôn em cơ.”

“Hôn một cái thôi là được à?”

Nhậm Khâm Minh lần này học khôn: “Vậy hôn hai cái nhé?”

Nguyễn Tụng rốt cuộc bị hắn chọc cười.

Giống như mình hay bị mẹ Nguyễn mắng là “Thằng nhóc thối”, anh cũng mắng người phía trên là “Thằng nhóc thối” y như vậy, mắt không thèm nâng ngẩng đầu tìm đến môi Nhậm Khâm Minh.

Trong cơn buồn ngủ mơ màng, cùng làn gió thổi từ thung lung, mỗi răng quấn quýt lấy nhau.

Trí tưởng tượng của khán giả khu bình luận, cách tấm rèm cửa sổ đã sắp bay vọt lên trời, thậm chí còn không biết mình đã ngừng gọi Nhậm Khâm Minh là “Anh” từ lúc nào.

[Thầy Nguyễn chủ động đúng không!! Đúng không!!!]

[Tui với một mèo ba chó tui nuôi trong nhà đứng ra làm chứng! Thực sự là thầy Nguyễn chủ động đó! Ảnh ngẩng đầu trước, xong rồi Chó con mới cúi đầu!!]

[Nếu đã muốn như vậy, vậy đao của tôi không thể thu lại được rồi… Tại sao không thể thay bằng cái rèm nào trong hơn một tí chứ, làm dầy như vậy để được cái chi!!! @ ekip chương trình @ ekip chương trình @ ekip chương trình.]

[Hức hức hức hức, Mị điên cuồng chụp màn hình cắn đường, CP của Mị ngọt quá.]

[Yêm cũng thích ôm nhau âu yếm với bạn trai như thế này này, ai hiểu được đây!!]

[Chó con cứ yên tâm lớn mật hun chết luôn cho tui đi! Ai cũng không được phép quấy rầy!!!]

[Xin ekip chương trình thương xót, Mị thật sự muốn nghía cháu trai đạo diễn Lưu một cái, xem người có thể khiến Chó con thành ra như vậy mồm ngang mũi dọc nó ra sao, mọi người đều được xem, cớ làm sao mà khán giả bọn Mị lại không được, chó con ôm chân.jpg]

[Cho nên là thầy Nguyễn thực sự rất tốt ý, chúng ta chỉ có thể thấy anh ấy nói năng chua ngoa, chứ không thấy được trái tim mềm mại của ảnh, 15551.]

[Đúng! Từ hôm qua tôi đã cảm thấy như thế rồi! Rõ ràng hai hôm nay Chó con thực sự có chút rầu rĩ, thầy Nguyễn cảm nhận được, cũng kiên trì dỗ dành, người nào gặm chết tôi không nói ra đâu, đáng thương.jpg]

[Có mấy người hèn ghê ý, tối qua trực tiếp khiêng người vô phòng tắm thì không ứ hự gì, giờ cách rèm cửa sổ xem hai cái bóng thơm chút chút thì lại phấn khích thành như vậy (Không sai, người tui đang nói chính là tui đó, che miệng rơi lệ.jpg)]

[Đã nói là muốn xem kịch hay của Chó con rồi, chờ Chó con hoảng thật, Mị lại là người thấy đau lòng, Mị cũng hèn, đầu mèo rơi lệ.jpg x3]

Thậm chí còn có người lôi đồng hồ bấm giờ ra tính xem hai người rốt cuộc hôn nhau bao lâu.

Nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra, đây không phải là chuyện chớp nhoáng, tư thế hai người ôm nhau giống như là đang hôn, nhưng dường như sau đó lại chỉ đang tiếp tục ôm mà thôi.

Cố Dữ Châu cúp điện thoại xong vẫn ngồi trong phòng làm việc xem livestream.

Cho nên y biết Nhậm Khâm Minh vào phòng lúc nào, cũng biết Nhậm Khâm Minh sau khi nhìn thấy người trong ảnh là y trên bàn ăn, mới quay trở về phòng.

Mà lựa chọn của Nguyễn Tụng chỉ cần vừa xem là hiểu.

Hôm đó Nguyễn Tụng nhớ, hình như mình dựa vào lồng ngực Nhậm Khâm Minh ngủ một giấc.

Vừa có thể đảm bảo sự thông thoáng, hai cánh tay rắn chắc sau lưng còn có thể giúp anh cản gió lạnh, cứ như vậy khiến anh ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, cho nên thời gian trôi qua bao lâu anh cũng không biết.

Nhậm Khâm Minh cứ đứng ngốc ở cửa ban công ôm anh như thể bị phạt đứng, má áp lên trán Nguyễn Tụng, không ngừng ôm anh lắc lư.

Mãi đến khi ekip chương trình thấy bên ngoài cần hai người họ xuất hiện, vào phòng gọi, việc này mới dừng lại.

Đầu Nhậm Khâm Minh cúi thấp hơn, hôn hai cái lên chóp mũi Nguyễn Tụng.

Giống như một loại ám hiệu mà người ngoài không thể nhìn hiểu, Nguyễn Tụng lập tức tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Mở miệng ra câu đầu tiên là: “… Trời tối rồi à?”

Nhậm Khâm Minh ôm anh đứng ở đây một tiếng đồng hồ, sắc trời bên ngoài càng lúc càng âm u: “Chưa tối, không ngủ được bao lâu, chỉ là sắp trở trời thôi.”

Nguyễn Tụng nhỏ giọng “Ồ” một tiếng, lại dựa vào lồng ngực hắn ngây ra thật lâu, cảm thấy cảm giác lâng lâng khó chịu trong người giảm đi nhiều, đầu không choáng, mũi cũng không còn bị nghẹt nữa.

Chờ hai người ra khỏi phòng, ekip chương trình đã pha sẵn thuốc cảm vào nước.

Chất lòng màu nâu đâm sóng sánh trong ly, Nguyễn Tụng vẫn cảm thấy đắng, mới dính môi một chút đã cau mày đẩy ra.

Nhậm Khâm Minh nhanh chóng đưa nước trắng qua.

Khu bình luận, Tần Tư Gia và những người khác đều sững sờ, không ngờ hóa ra Nguyễn Tụng cũng có một mặt trẻ con như vậy.

Cũng may ngoài loại thuốc phải pha với nước này, ekip chương trình còn chuẩn bị cả thuốc con nhộng.

Nguyễn Tụng nhìn viên thuốc màu sắc rực rỡ đó mà như đang nhìn thuốc độc, Nhậm Khâm Minh phải khuyên can đủ kiểu với dỗ được anh uống.

Tiếp đó, Lưu Mục Ngôn thân là khách quý tới tham gia, bèn tuyên đọc nhiệm vụ bản thân mang đến một lần.

Gần như không khác lắm với suy đoán của Nhậm Khâm Minh.

Dùng hai thùng thiết bị lớn ông mang đến, cùng tất cả mọi người trong nhà gỗ quay thành một bộ phim ngắn hoặc phim siêu ngắn*.

*Gốc vi điện ảnh – Microcinema dùng để mô tả các bộ phim nghiệp dư hoặc kinh phí thấp được quay chủ yếu bằng video kỹ thuật số, được chỉnh sửa trên máy tính và sau đó được phân phối qua băng video, đĩa hoặc qua Internet.

Do Lưu Mục Ngôn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế với các tác phẩm của mình, cho nên ekip chương trình không có bất cứ yêu cầu gì với bộ phim này, chỉ nói tác phẩm quay ra khiến Lưu Mục Ngôn cảm thấy thỏa mãn là được.

Phần phân công công việc rất nhanh đã bắt đầu.

Khương Kỳ Kỳ là người đầu tiên xung phong nhận việc, nói cô có thể đảm nhiệm phần hóa trang tạo hình, phụ trách trang phục cho diễn viên.

“Vậy để tôi phụ trách phần ánh sáng đi, trước đây có mỗi cái này là tôi có học qua một chút.” Lương Nghệ đẩy kính mắt, bất đắc dĩ mỉm cười.

Sau đó là Trịnh Thanh và Tần Tư Gia: “Vậy hai người bọn tôi soạn nhạc nền cần dùng đi.” Căn cứ vào nội dung bộ phim viết một đoạn nhạc ngay tại chỗ.

Mọi người thay phiên nhau lên tiếng.

Lúc chuyển tới Nguyễn Tụng, Nguyễn Tụng không hề nghĩ ngợi, coi đó là điều hiển nhiên, nói: “Vậy tôi làm biên kịch, phụ trách phần kịch bản đi. Trước tiên cần xác định độ dài của phim, là mười phút, một phút hay nửa tiếng, sau đó phạm vi ghi hình xác định ở trong nhà gỗ, hay có thể sử dụng toàn bộ ngọn núi?”

Nguyễn Tụng vừa nói xong muốn ngẩng lên nhìn tổ đạo diễn, lại phát hiện tất cả mọi người có mặt đều đang nhìn anh trân trối, như thể trên mặt anh bị dính cái gì.

Nguyễn Tụng vô thức đưa tay lên sờ mặt một cái: “… Làm sao thế?”

Tần Tư Gia: “Có thể thấy cậu đúng là bị cảm thật rồi, uncle chị chưa bao giờ quay kịch bản người khác viết cả, đều là tự biên tự diễn hết, cậu quên hở?”

Nguyễn Tụng: “?”

Nguyễn Tụng: “…… Ừ ha.”

Vậy vấn đề lại tới nữa.

Nguyễn Tụng mờ mịt nhìn mọi người: “Vậy mọi người muốn tôi làm gì, cũng không thể để tôi diễn chung với Nhậm Khâm Minh chứ?”

Lúc này Lưu Mục Ngôn mới lên tiếng: “Thực ra trước khi tới tôi có xem chương trình của các cô các cậu, đã xác định được nội dung bộ phim rồi.”

Nguyễn Tụng: “?”

“Đại khái là hai người yêu nhau đã chia tay nhiều năm, tình cờ gặp lại trong một căn nhà gỗ giữa rừng núi hoang vắng vào một đêm mưa gió, chuyện diễn ra trong đêm, sẽ có cảnh giường chiếu, hai người các cậu chuẩn bị tâm lý trước đi.”

Nguyễn Tụng: “???”

Nhậm Khâm Minh: “!!!!!”

Tức thì hai mắt của khán giả khu bình luận sáng như đèn pha ô tô.

[Cứ nói đến chuyện này là Mị không thấy buồn ngủ nữa đâu!! Háo sắc.jpg]

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chó con: Chào mọi người, tôi sống rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.