Trong sáu năm qua, mặc dù Nhậm Khâm Minh từng bị vô số ống kính vây quanh từ ngày này sang ngày khác, bị đủ loại thiết bị ghi hình độ phân giải cao chắn trước mặt, bị tiền bối phê bình chỉ trích trước mặt công chúng, bị bạo lực mạng, mãi cho đến khi hắn đứng được trên bục nhận giải…
Nhưng cảm giác đều không bằng một phần nghìn của giây phút này.
Hắn nâng nhẫn, quỳ thẳng tắp cứng đờ trên mặt đất, giống hệt như hồi vẫn còn là học sinh. Dường như chỉ trong chuyện này, bất luận là đã bao nhiêu tuổi hắn cũng không có chút tiến bộ nào.
Sắc trời dần tối, hai bên cầu gỗ quả nhiên được thắp sáng đèn giống như trong ký ức, lấp lánh, giống như vĩnh viễn không bao giờ tắt uống lượn dọc theo bờ biển, canh giữ vùng biển này quanh năm suốt sáng.
Hai cặp khách mời khác ở hai ô nhỏ còn lại trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đã đi đến nơi.
Một là nhà hàng Pháp cao cấp, một là phòng trà tư nhân kiểu Trung Quốc truyền thống ở vùng ngoại ô, lúc gỡ bịt mắt xuống, Khương Kỳ Kỳ và Trịnh Thanh đều vô cùng ngạc nhiên và xúc động.
Lời giải cho bí mật đã được hé lộ, hóa ra vị trí lúc này của ba cặp đôi đều là nơi tình yêu của họ bắt đầu.
Mà người đưa họ đến đây cũng chính là người đã tỏ tình trước.
Khu bình luận bừng tỉnh ngộ, chẳng trách lúc ngồi trên xe, Nhậm Khâm Minh không nhịn được mà cứ ngắm nghía ngón tay Nguyễn Tụng mãi!
Trong màn hình, Tần Tư Gia, Lương Nghệ chờ người yêu mình thấy rõ cảnh tượng trước mắt, từng người cũng lấy ra hộp nhẫn bản thân đã tỉ mỉ chuẩn bị trước giống Nhậm Khâm Minh.
Mỗi người ôm một bó hoa lớn.
Trịnh Thanh nhận được hoa đồng đỏ, Khương Kỳ Kỳ nhận được hoa hồng phấn, Nguyễn Tụng thì là hoa hồng trắng.
Những gì họ nói cũng tương tự, đều là, tuy họ bây giờ đang ở bên nhau, nhưng vẫn muốn theo đuổi đối phương một lần nữa, để đối phương trải nghiệm lại một lần.
Trong ba cặp đôi, Trịnh Thanh là người phản ứng nhanh nhất.
Y lập tức kéo Tần Tư Gia từ trên mặt đất đứng dậy, khuôn mặt thẳng nam sắt thép nín đến đỏ bừng, vừa là kích động vừa là không nỡ, kéo người ôm vào lòng xoa đầu: “Loại chuyện cần phải quỳ xuống thế này, nên gọi anh chứ, dù sao lần này anh cũng nên là người theo đuổi em…”
Khương Kỳ Kỳ thì trực tiếp hơn, vừa quay đầu lại thấy Lương Nghệ quỳ gối trên đất, nước mắt cô đã muốn rơi xuống, giống hệt như lần đầu lúc mới nhận lời yêu, che miệng thật lâu mới nhận nhẫn rồi ôm lấy Lương Nghệ không buông.
Ban đầu khu bình luận cũng không hiểu sao Khương Kỳ Kỳ lại cảm động đến vậy.
Sau đó mới biết hóa ra lúc bọn họ chính thức yêu đương mặc dù là Lương Nghệ mở lời, nhưng thực ra trước đó Khương Kỳ Kỳ đã khổ sở theo đuổi đối phương suốt một thời gian dài, lần nào tỏ tình cũng thất bại bị từ chối, đến khi sắp nản lòng muốn bỏ cuộc, Lương Nghệ mới chịu, đồng thời còn đặt nhà hàng chuẩn bị bất ngờ này cho cô.
Người hai bên này thấy nhẫn gần như đều lập tức chấp nhận, bắt đầu anh anh em em với nhau.
Màn hình quay trở lại tập trung vào Nguyễn Tụng, hàng triệu cặp mắt trong phòng phát sóng đang mòn mỏi mong chờ đáp án của anh, xem nó sẽ ngọt ngào như thế nào.
Nhưng Nguyễn Tụng từ đầu đến cuối chỉ thẳng lưng đứng ở đó, khuôn mặt không thể tìm ra bất cứ một biểu cảm nào khác đột nhiên hiện lên một nụ cười tự giễu, nửa trêu chọc nửa nghiêm túc, quay đầu nhìn về ống kính máy quay bên cạnh, nói: “Nếu tôi từ chối, có phải sẽ bị mắng không?”
[…?]
[???????]
Cho dù câu này của Nguyễn Tụng khiến người nghe chả tài nào hiểu nổi, những không biết có phải do khí chất của anh hay không, mà không ai cảm thấy anh đang nói đùa.
Ngay cả tổ đạo diễn cũng cẩn thận từng li từng tí một, ở bên ngoài hỏi vào: “Thầy Nguyễn đang nói đùa, hay là…”
Nguyễn Tụng: “Số lần tôi nói đùa có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
[???]
Mọi người vẫn không muốn tin.
Mãi đến khi bọn họ nhìn thấy Nhậm Khâm Minh đang quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ hoe…
[Đậu má… Thật á hả? Thầy Nguyễn nói nghiêm túc đấy à…]
[Mặc dù tui biết thầy Nguyễn không phải kiểu người dễ bị bầu không khí xung quanh ảnh hưởng mà thay đổi quyết định, nhưng đây là Chó cỏ của anh ấy mà…]
[Mị không hiểu, bây giờ tim Mị đang đập bùm bùm đây này, chỉ sợ gặp phải sự kiện kinh hoàng nào, Mị sẽ tắt thở ngay tức thì.]
[Ét ô ét, tôi không vì chuyện thầy Nguyễn từ chối mà tan nát cõi lòng, mà đã tan nát cõi lòng vì đôi mắt đỏ hoe của Nhậm Khâm Minh từ trước đó rồi, quay về phải xem lại mấy bộ phim điện ảnh của người này mới được…]
[Ai tới tát cho yêm một cái đi, yêm không tin đây là sự thật, nếu yêm là anh nhà, nhất định bây giờ quỳ cũng quỳ không nổi, trực tiếp khóc ngất luôn rồi…]
[Làm ơn mà, thầy Nguyễn thỉnh thoảng tốt bụng một chút, để Chó con nhà mình được vui đi, Mị xin đó, mèo con rơi lệ.jpg x3]
Không ai hiểu được tại sao Nguyễn Tụng lại tạt một ca nước lạnh ra như vậy.
Ban đêm, nhiệt độ ngoài bãi biển hạ xuống, gió biển nhè nhẹ mơn man ban đầu cũng bị nhiệt độ thấp làm cho se se lạnh.
Nguyễn Tụng vươn ngón tay, gẩy gẩy sợi tóc Nhậm Khâm Minh bị gió biển thổi rối, chỉ nói: “Đứng lên đi.”
Câu trả lời cũng giống như trước đây.
Sáu năm trước, hai người họ mới vừa hai mươi, đang tuổi hăng hái, Nhậm Khâm Minh dùng số tiền đầu tiên mình kiếm được đưa Nguyễn Tụng đi ra bờ biển.
Hắn nghĩ mình trước đây bị từ chối là do bản thân chưa đủ tốt, không có tiền đồ, hiện giờ có tiền đồ rồi, Nguyễn Tụng nhất định sẽ đồng ý với hắn.
Nhưng sự thực chờ hắn là, nụ cười trên mặt Nguyễn Tụng lập tức tắt ngấm ngay khi thấy hắn quỳ xuống lấy nhẫn ra.
Khi đó hắn trẻ tuổi tính tình nôn nóng, hoàn toàn không hiểu được trong đầu Nguyễn Tụng đang nghĩ gì, bị từ chối thì chỉ cảm thấy khó hiểu, hai người gần như có thể nói là rời đi trong không vui.
Nhậm Khâm Minh thậm chí còn lên kế hoạch từ trước.
Hôm đó bọn họ ra biển cùng nhau, sau đó một tuần nữa hắn tổ chức sinh nhật luôn, niềm vui nhân đôi.
Kết quả đả kích lần này thật sự khiến hắn có chút chết tâm, hoài nghi có lẽ cả đời này bản thân cũng không thể đạt được đến tiêu chuẩn của Nguyễn Tụng, có phải đã đến lúc hắn nên buông tay không.
Nhưng chỉ mấy ngày sau, hắn nhận được một vai phụ có phần diễn nhiều nhất từ trước đến giờ, Nguyễn Tụng cũng được Viên Ấn Hải tuyển vào làm trong phòng làm việc của ông ta, tin tốt nối nhau mà tới.
Sự u sầu trên mặt Nguyễn Tụng rốt cuộc cũng tiêu tan, hắn gần như ôm một tia hỵ vọng cuối cùng, lúc Nguyễn Tụng bảo hắn ước rồi thổi nến sinh nhật, lại một lần nữa ngỏ lời với anh.
Kết quả Nguyễn Tụng đồng ý.
Hơn nữa còn rất vui vẻ mà đồng ý, thực hiện điều ước sinh nhật của hắn ngay tại chỗ.
Nhậm Khâm Minh vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn như trước không hiểu gì, khăng khăng truy hỏi rằng tại sao trước đó Nguyễn Tụng không nhận lời, vậy mà chỉ mới vài ngày đã đổi ý.
Hắn tuyệt đối không tin đó thật sự chỉ là vì tâm trạng anh đang tốt.
Lúc đó Nguyễn Tụng trả lời hắn, là vì trong mấy ngày qua, rốt cục anh đã nhìn thấy con đường tương lai.
Chờ hắn ngốc xong hỏi tiếp con đường tương lai là gì, Nguyễn Tụng lại kiểu gì cũng không chịu nói tiếp.
Nhậm Khâm Minh cũng từng hỏi anh, mình cái gì cũng không hiểu như vậy, có phải rất ngây thơ hay không.
Nguyễn Tụng lại nói với hắn, hắn không cần hiểu, nhưng như bây giờ cũng rất tốt, cái gì cũng không nghĩ mà ở bên cạnh anh, đơn giản như vậy thôi.
Thực ra nếu nói về “Ở bên nhau”, bọn họ vẫn luôn là như vậy, chỉ là chuyện ở giữa có thêm một cái danh phận, hay thiếu một cái danh phận.
Cho nên dù trong lòng Nhậm Khâm Minh có hoài nghi, nhưng chẳng mấy chốc hắn cũng đặt nó sang một bên, sinh hoạt của hai người không có thay đổi gì quá lớn.
Mãi đến tận khi hai người bọn họ chia tay.
Hoặc nói đúng hơn là Nhậm Khâm Minh bị đơn phương bỏ lại.
Hắn vô số lần hồi tưởng lại những chuyện hai người đã trải qua từ thời cấp ba cho đến hiện tại ở trong đầu, luôn lầm tưởng rằng do mình chưa đủ tốt, không cho Nguyễn Tụng cảm giác an toàn, Nguyễn Tụng mới không nhận lời hắn.
Nhưng bây giờ rõ ràng hắn có sự nghiệp trong tay, Nguyễn Tụng lại hoàn toàn không cần hắn nữa.
Mà trong thời gian một năm tách ra này, Nhậm Khâm Minh cuối cùng cũng nhớ ra “Nhìn thấy” mà Nguyễn Tụng nói.
Khi đó Viên Ấn Hải tuyển anh vào làm trong phòng làm việc của ông ta, giống như là một viên thuốc an thần cho tương lai của anh, phương hướng cuộc đời trong nháy mắt trở nên sáng rõ, rất cả thoạt nhìn tràn đầy hi vọng, tiền đồ như gấm.
Nói cách khác, Nguyễn Tụng nghĩ đến chuyện “Bên nhau” của hai người họ, không chỉ không quan tâm đến sự nghiệp của hắn, mà có khi còn hoàn toàn không để ý rằng liệu hắn có sự nghiệp hay không.
Nhưng bây giờ Viên Ấn Hải cũng được mà Phương Duy cũng thế, nhưng vướng mắc của Nguyễn Tụng đều đã qua rồi.
Tài hoa của anh đã được tất cả mọi người biết đến, cũng nhờ tham gia show giải trí mà có được rất nhiều fan hâm mộ, độ nổi tiếng khá cao, vượt xa sáu năm trước, cũng là có tương lai có hi vọng, cũng là tiền đồ như gấm.
Nhậm Khâm Minh không nghĩ ra tại sao Nguyễn Tụng lại từ chối mình.
Lúc này ở trong lòng hắn, không chỉ có nỗi oan ức trong thời gian một năm họ tách ra, mà còn có nỗi oan ức của rất nhiều năm trước đó nữa, tất cả đều nhằm lúc này gào thét nhào tới, khiến hắn nhất quyết quỳ dưới đất, không nhận được đáp án thì thề không bỏ qua: “Em không hiểu…”
Nguyễn Tụng nhìn thẳng vào hắn.
Anh giật mình, cảm thấy sáu năm qua, hóa ra người không tiến bộ không chỉ có mình Nhậm Khâm Minh.
Lần này, anh thậm chí không thể làm giống như trước kia, trực tiếp quay lưng bỏ đi, thậm chí gần như ngay lập tức bại trận bởi đôi mắt đỏ chót gắng nhịn như một đứa trẻ lạc đường của nhậm Khâm Minh.
Giống như trong khoảnh khắc nào đó, anh lại nhìn thấy cái đuôi nhỏ luôn bám theo sau mông mình hồi cấp ba.
Anh muốn kéo Nhậm Khâm Minh dậy: “Cậu đứng lên trước đã.”
Nhậm Khâm Minh bướng bỉnh: “Anh không nói thì em không đứng lên.”
Nguyễn Tụng không kéo được hắn, bèn dứt khoát cúi người ngồi xếp bằng xuống đường gỗ lát, mặt đối mặt với Nhậm Khâm Minh, nói cho hắn biết: “Không liên quan đến cậu, là bản thân tôi thấy không hài lòng với chính mình.”
Nhậm Khâm Minh lập tức đáp lời: “Đó là trước kia, bây giờ mọi chuyện đều đã qua rồi tại sao anh vẫn thấy không hài lòng?”
Lấy độ nổi tiếng của Nguyễn Tụng bây giờ, sau này muốn làm gì mà không được, cho dù chỉ dựa theo yêu thích trước kia, tập trung làm biên kịch thì cũng hoàn toàn không có không có hạng mục tốt tới tay.
Nhậm Khâm Minh tính cả rồi, cảm thấy trạng thái đôi bên bây giờ, đã không chênh lệch bao nhiêu với hôm sinh nhật năm đó, cho nên mới thuận theo sắp xếp của ekip chương trình mà ngỏ lời.
Nhưng Nguyễn Tụng lại nở một nụ cười bất đắc dĩ, nhìn hắn nói: “Sao có thể coi là quá khứ được? Năm nay tôi hai mươi sáu rồi Nhậm Khâm Minh, tôi đã không còn phải là tôi năm hai mươi tuổi nữa.”
Trong ống kính, hai người một ngồi một quỳ, góc nhìn của hai người đã từ Nhậm Khâm Minh ngửa đầu chuyển thành Nguyễn Tụng ngửa đầu.
Sóng biển mang theo gió đêm vỗ lên bờ cát, đầu tóc hai người đều bị thổi rối, lại không ai để ý đến máy quay bên cạnh.
Liên quan đến những vấn đề này, Nguyễn Tụng căn bản không muốn vạch trần vết sẹo cho bất cứ ai trông thấy, nhưng nhìn hai mắt Nhậm Khâm Minh đỏ quạch, anh thực sự không thể nhìn được, đưa tay áp lên má hắn: “Cậu cũng hai mươi sáu rồi. Bắt đầu từ năm hai mươi tuổi, cậu luôn ở đó, vô cùng nỗ lực cố gắng, nhận được những gì mình đáng được nhận… Nhưng sáu năm này của tôi đã bỏ đi rồi.”
Hai mươi tuổi có thể hài lòng chỉ với việc đã xác định được con đường tương lai là trở thành một biên kịch phim, hai mười sáu tuổi làm sao còn khả năng thỏa mãn với những thứ này.
Thứ Nguyễn Tụng bị đánh cắp, không phải chỉ là một hai năm có thể xem nhẹ, mà là trọn vẹn sáu năm.
Trong sáu năm qua, Nhậm Khâm Minh đã từ một kẻ vô danh tiểu tốt trở thành ảnh đế nổi tiếng, có cả danh vọng tiền tài trong tay, nhưng anh lại tự đánh mất chính mình.
Khu bình luận trong nháy mắt vỡ òa, vừa khóc vừa nói nước mắt của mình không đáng giá.
[ “Nhưng sáu năm này của tôi đã bỏ đi rồi”, tôi không nói đứa nào ở đây khóc ngu luôn rồi đâu, oa oa oa.]
[Hình nhưng Mị đột nhiên hiểu ra, tại sao thầy Nguyễn lại từ chối…]
[Tui cũng vậy, hôm nay tui muốn khóc chết luôn trong phòng phát sóng này, đừng ai cản tui.]
[Cái tên ác ôn ngu lâu khó đào tạo Viên Ấn Hải kia, sáu năm đó, đây chính là sáu năm đó, thật sự chỉ có thể bắt ông ta bồi thường tiền chứ không thể tống người vào tù à, má nó, rơi lệ.jpg x3]
[A a a a a, Mị đau lòng chết mất, giết người cùng lắm là đầu rơi xuống đất, tại sao lại nhất định muốn đâm vào tim Mị, 155551.]
[Hai đôi kia nói theo đuổi một lần nữa, có lẽ thật sự chỉ là một kiểu lãng mạn khác, nhưng đặt ở chỗ Chó con với thầy Nguyễn, càng giống như đang cầu hôn nha, hức hức hức.]
[Đúng! Tôi bây giờ đang thấy điên cuồng đấy, vừa gặm đường vừa thấy đau lòng, vừa khóc xong vừa cười, khiến ba mẹ tôi sợ hết cả hồn.]
[Chó con sắp khóc thật rồi, thầy Nguyễn đang cười nhưng cảm giác như cũng sắp khóc đến nơi ý, a a a.]
“Em không quan tâm.”
Nhậm Khâm Minh nước mắt lưng tròng, nín một lúc lâu rốt cuộc vẫn “Lã chã” rơi xuống: “Em không để ý anh đạt được thành tựu gì.”
Thậm chí không để ý liệu Nguyễn Tụng có tài năng hay là không, hắn từ đầu tới cuối chỉ đơn giản là muốn Nguyễn Tụng mà thôi.
Nhưng Nguyễn Tụng lại nói: “Nhưng tôi để ý.”
Hôm nay anh vẫn mặc bộ quần áo đơn giản mọi ngày, ngẩng đầu cố gắng giữ nụ cười trên môi, hai tay nâng mặt Nhậm Khâm Minh, ngón tay cái từng chút một giúp hắn lau sạch nước mắt: “Nhưng tôi cảm thấy bản thân mình không xứng với cậu, không muốn mơ mơ hồ hồ hứa hẹn với cậu.”
Sợ mình có một ngày không thể đi tiếp được nữa, không thể đạt được thành tích xuất sắc như mọi người kỳ vọng thì phải làm sao, chêch lệch giữa mình và Nhậm Khâm Minh càng lúc càng lớn thì làm sao bây giờ.
Hiện giờ có lẽ không thấy gì, nhưng tương lai một ngày nào đó, bất cứ lúc nào anh cũng có thể rơi vào vực sâu mà Viên Ấn Hải tạo ra một lần nữa, dẫm vào vết xe đổ trước đây, trở thành một vòng tuần hoàn ác tính.
“Có thể là tôi quá kiêu ngạo, cũng có thể do lòng tự trọng của tôi quá lớn, vốn tôi thật sự không muốn nói những thứ này.” Nguyễn Tụng nghiêm túc lau nước mắt cho hắn, lặp lại một lần nữa: “Là tự bản thân tôi không thể chịu được chính mình, không có quan hệ gì với cậu hết, hiểu chưa?”
Kể cả những lần trước đây Nhậm Khâm Minh hỏi anh, anh đều thấy vô cùng khó chịu với bản thân, tại sao anh vẫn tầm thường như vậy.
Lần này khu bình luận không chờ Nhậm Khâm Minh lên tiếng đã tự chủ tự phát đánh comment “Hiểu rồi” lên màn hình công khai.
[Cho nên lúc mở họp thảo luận kịch bản ảnh cố gắng như vậy, là vì muốn tạo ra thành tích mới đúng không, rơi lệ.jpg]
[Tui kiêu ngạo vì thầy Nguyễn, 55555.]
[Có thể hiểu được, tôi cũng là kiểu người muốn bản thân ổn định trước mới bắt đầu tính đến một mối quan hệ chính thức được, nếu không trong lòng thấy bất an lắm.]
[Chỉ khi vô cùng quý trọng mới cân nhắc về tương lai nhiều như vậy, thực tế là bọn họ vẫn luôn ở bên nhau mà, tôi cảm thấy thứ Chó con muốn lúc này, thực sự giống như cầu hôn hơn.]
[Lớp trưởng hồi cấp ba của tui ngày trước cũng y như thế này, ngoài miệng thì không nói nhưng yêu cầu với bản thân lại vô cùng nghiêm khắc, không giống tui, suốt ngày chỉ muốn nằm ườn ra. (Lớp trưởng cấp ba của tui giờ thành quan lý cao cấp của công ty rồi) Hút thuốc.jpg]
[Thầy Nguyễn rất! Rất! Tốt!! Mẹ không cho phép con trai không kiếm được tiền!!! Nhất định phải phát tài giống như Chó con vậy! Trở thành một biên kịch siêu siêu siêu đỉnh!!!]
[Người bình thường tham gia show giải trí mà nổi tiếng đều vui muốn chết, chỉ có thầy Nguyễn người ta là tỉnh táo, nên làm gì thì làm đó, thực ra rất muốn nói cho ảnh biết, có đôi khi thả lòng tí cũng được, không cần lúc nào cũng tỉnh táo vậy đâu!!!]
[Địa vị xã hội của hai bên mà chênh lệch quá lớn thì cũng là vấn đề đó, không thể đảm bảo là người có vị thế cao hơn sẽ mãi không thay lòng đổi dạ được (Tui giỡn á).]
[Thầy Nguyễn không nói không phải kiểu không thích lắm miệng, mà thật sự có thể cảm nhận được khí khái của người thư sinh, đi đâu cũng phải thẳng sống lưng ý, híc híc híc.]
[Hay là thầy Nguyễn đừng cười nữa được không, cứ khóc luôn đi cũng được, nhìn anh khóc trái tim yêm như muốn vỡ tan rồi, gạt lệ.jpg]
Giờ Nguyễn Tụng là người nổi tiếng lưu lượng, tiếng vỗ tay, hoa tươi vờn quanh bốn phía, nhưng những thứ này lúc nào cũng có thể rời đi.
Giống như cát xê năm triệu mà Từ Lan thương lượng giúp anh, rồi cũng sẽ có một ngày xài hết, anh không thể ôm “Đóa hướng dương cuối cùng” để kiếm ăn cả đời được.
Đến giờ phút này, khu bình luận đã không còn ai băn khoăn chuyện Nguyễn Tụng có nhận lời hay là không nữa.
[A… Thầy Nguyễn của mẹ, cục cưng của mẹ. chỉ cần anh mỗi ngày đều vui vẻ, cái mạng này của mẹ cho anh luôn đó!]
[Nhậm Khâm Minh, cái tên cún đần nhà anh còn ở đó mà khóc nữa à! Không cho khóc! Mau giúp tôi ôm thầy Nguyễn một cái xem nào 155551!!]
Phân đoạn này của hai người không bất ngờ chút nào, lại lần nữa lên top 1 hotsearch.
Không người ít cảm động phát khóc, trên Weibo mọi người bình luận sôi nổi.
[Sợ nhất là tình cảm sâu đậm tự nhiên thế này, anh ấy thực sự rất thương đối phương, rơi lệ.jpg x3]
[Sau này tôi mà còn nhìn thấy ai mở miệng ra nói chỉ có Nhậm Khâm Minh đơn phương yêu mến Nguyễn Tụng nữa, tôi sẽ đánh nổ cái đầu chó của người đó, chó con ôm chân.jpg]
Ngay cả hai cặp đôi khác là Tần Tư Gia và Khương Kỳ Kỳ đang ở chỗ khác, xem được video của hai người trên điện thoại cũng có chút không kiềm được.
Bản thân mình vẫn đang hẹn hò, nhưng lại cùng vô số khán giả khác giống nhau, đều lấy điện thoại ra, bắt đầu xem màn hình phát trực tiếp của hai người.
Cảnh đêm ven biển đẹp như đang quay phim thần tượng.
Nhưng Khương Kỳ Kỳ cảm thấy, cho dù có quay phim thần tượng thật, cũng không tìm đâu ra được hai nam chính đẹp trai được như vậy.
Nhìn qua ống kính máy quay, Nguyễn Tụng đang ngồi xếp bằng trên đường lát gỗ, thân hình gầy gỏ mỏng như lá lúa, chậm rãi dỗ dành từng câu: “Trước đây cậu vẫn luôn là người đuổi theo tôi, hỏi tôi, giờ cậu chờ thêm một chút, đến lúc đó đến lượt tôi cầm nhẫn hỏi cậu, ha?”
Không đồng ý, nhưng còn hơn cả đồng ý.
Khu bình luận điên luôn rồi.
[A a a a a a a a, thầy Nguyễn tốt quá điiii!!!]
Tất cả chờ đợi, đau khổ trước đó của Nhậm Khâm Minh, vào giờ phút này đều bị xóa sạch, hắn vùi mặt vào hõm vai Nguyễn Tụng, vừa gật đầu vừa chảy nước mắt.
Nguyễn Tụng cũng không nói gì, chỉ kiên nhẫn vỗ vỗ lưng hắn.
Chờ đến khi vệt ánh sáng màu lam xám cuối cùng nơi chân trời cũng biết mất, bóng đêm hoàn toàn buông xuống, Nhậm Khâm Minh nhào vào lồng ngực Nguyễn Tụng cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.
Hai người ngồi đối mặt nhau trên cầu gỗ như những đứa trẻ, xung quanh là ánh đèn lấp lóe.
Khi Nguyễn Tụng nhận ra Nhậm Khâm Minh không khóc nữa, thì vỗ lên gáy hắn hai cái.
Nhậm Khâm Minh biết này là ý bảo hắn thấy ổn rồi thì đứng lên, nhưng hắn vẫn đè lên vai Nguyễn Tụng, nghiêng đầu không biết thì thầm nói gì vào tai anh.
Chút buồn bã còn sót lại trong lòng Nguyễn Tụng nháy mắt bị quét sạch, anh bật cười nói với tổ đạo diễn: “Tên này bây giờ có chút gánh nặng thần tượng, cảm thấy chính mình khóc rất xấu, không muốn mọi người quay thẳng mặt mình.”
Tất cả mọi người: “…?”
Khu bình luận lập tức ngừng khóc, nín bặt.
[… Không hổ là anh á, Chó cỏ.]
Tuy yêu cầu này của Nhậm Khâm Minh rất vô lý, nhưng ekip chương trình vẫn thỏa mãn hắn, điều chỉnh vị trí máy quay thành quay từ sau lưng hai người họ.
Mặt biển xa xa gợn sóng lấp loáng, ánh trăng từ trên cao đổ xuống, tô điểm cho mặt nước một tấm áo mới màu trắng bạc.
Hoa hồng trắng, hộp nhẫn đều được đặt cạnh chỗ họ ngồi.
Hai người từ mặt đối mặt với nhau, biến thành ngồi song song trên mặt ván, nhìn về phía biển, bốn chiếc chân dài đung đưa giữa khoảng trống của cầu gỗ với bãi cát bên dưới.
Nhậm Khâm Minh thân hình cao lớn, cố tình lại muốn làm bộ cô dâu nhỏ, nghiêng đầu chen chúc gối lên bả vai Nguyễn Tụng, hai tay còn muốn duỗi ra ôm lấy eo anh, bản lĩnh bám người vô cùng điêu luyện.
[Lại thêm một lần nữa, ảnh chụp chung “Nữ vương và Chó con của anh ấy” nổi tiếng thế giới ra đời.]
Cũng trong lúc đó, mấy người Khương Kỳ Kỳ và Tần Tư Gia bọn họ bắt đầu ăn cơm, bước vào phân đoạn tiếp theo.
Nguyễn Tụng cũng đi tới nhà hàng hải sản mà sáu năm trước Nhậm Khâm Minh vốn định mời anh tới, cuối cùng lại vì cãi nhau mà không ăn được.
Camera man vẫn tuân theo yêu cầu lúc trước của Nhậm Khâm Minh, chỉ để một người đi theo phía sau họ.
Khu bình luận đều đang comment nói quán này rất nổi tiếng, không chỉ trang trí đẹp mắt mà hương vị đồ ăn cũng rất chuẩn, là nhà hàng lâu đời nhất định phải ghé khi đến đây.
Trước khi hai người vào quán, ekip chương trình đã tới trao đổi với những khách hàng khác bên trong, xin bọn họ đừng chụp ảnh, cũng đừng để ý quá nhiều, chương trình sẽ cố hết sức để không gây ra động tĩnh lớn, mọi người cứ dùng bữa như bình thường là được.
Vì nhà hàng này khá nổi tiếng, giá cả lại phải chăng, nên việc buôn bán hàng ngày đều rất tốt, từ sảnh chính ở tầng một, đến phòng riêng nhìn ra biển ở tầng hai thì đều cần phải đặt chỗ trước ít nhất là ba ngày.
Bao gồm cả bờ biển gần đó cũng phải mua vé để vào.
Lúc xe bảo mẫu đưa Nhậm Khâm Minh và Nguyễn Tụng tới đây thì thời gian bán vé cũng đã sắp kết thúc.
Cho dù khán giả xem phát sóng trực tiếp đột xuất muốn tới đây thì căn bản cũng không thể vào được, càng không nói đến chuyện muốn vào quán cùng hai người dùng bữa.
Nhậm Khâm Minh không muốn người xem thấy hai mắt sưng húp vì khóc của mình, nên dẫn Nguyễn Tụng đi thẳng từ lối vào nhà hàng đến cầu thang, ngoài khẩu trang được ekip chương trình chuẩn bị cho, hắn còn đòi thêm cả một cây kính râm.
Nguyễn Tụng bèn phụ trách cầm hoa hồng trắng với nhẫn.
Camera man chỉ theo họ đi đến cửa phòng riêng, phần quay chụp trong phòng thì chương trình đã bố trí camera cố định từ trước, có thể quay được cả hai người vừa vặn trong cùng một khung hình.
Nhậm Khâm Minh không hổ là người cả ngày giao tiếp với ống kính máy quay, ngồi xuống một cái là hắn đã kinh nghiệm đầy mình, điều chỉnh lại góc quay của camera, lúc nào cũng nghĩ đến gánh nặng thần tượng của mình.
Hai người tháo khẩu trang với kính râm xuống, trên bàn ngoài trừ dao nĩa, còn có một chiếc ipad do ekip chương trình để lại.
Vì không biết lúc nào hai người sẽ tới đây, nên lúc vào quán họ mới gọi đồ ăn, giờ phải chờ thêm.
Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, ipad chính là nhiệm vụ của hai người.
Ekip chương trình sẽ chọn ngẫu nhiên một vài câu hỏi từ khu bình luận của khán giả, gửi vào ipad để hai người trả lời, đồng thời khán giả đặt câu hỏi cũng có thể chỉ định người trả lời câu hỏi đó là ai.
Khu bình luận vốn đã rôm rả, ngay lập tức lại càng nhiệt tình hơn.
Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh nhận được câu hỏi đầu tiên.
[HỎI: Giơ tay giơ tay giơ tay, có thể cho yêm nhìn một cái xem nhẫn trong hộp nó như thế nào không, muốn biết ảnh đế mua nhẫn kim cương thì thường mua cái bao nhiêu xèng, đáng thương,jpg]
Hai người không thể nhịn được, bật cười.
Nhậm Khâm Minh không chút keo kiệt mở hộp nhận ra một lần nữa, đưa chiếc nhẫn bình thường không có gì lạ tới gần camera, cho mọi người xem đặc tả: “Năm nghìn tám, mua từ sáu năm trước, hồi vẫn còn là sinh viên ngố, lúc đó không đưa đi được, giờ vẫn chưa từ bỏ ý định muốn đưa thêm lần nữa, vẫn không…”
Mấy chữ “Đưa đi” Nhậm Khâm Minh còn chưa kịp nói hết, Nguyễn Tụng đã như không có chuyện gì xảy ra, cầm nhẫn từ trong tay hắn đeo lên ngón trỏ của mình.
Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, tự nhiên giống như từ trước đến giờ thứ này vẫn được đeo trên ngón tay anh vậy.
Tuy mọi người không nhìn được thẳng mặt Nhậm Khâm Minh, nhưng hắn đột nhiên che mắt quay mặt sang một bên, vành tai hồng hồng vẫn lọt vào trong ống kính.
Ngay sau đó là câu hỏi thứ hai.
[HỎI: Muốn biết hai người ở cùng nhau từ lúc nào? Tôi vốn tưởng cấp ba hai người đã bên nhau rồi, những ban nãy Chó con lại nói là “Sáu năm trước”. Đề nghi thầy Nguyễn trả lời!! Có lẽ thầy Nguyễn có thể get được cái chúng ta đang muốn biết!! (???)]
Nguyễn Tụng đầu tiên bình tĩnh nhìn chằm chằm câu hỏi này, chớp mắt một cái, hai giây sau mới cực kỳ không chắc chắn nhìn về phía ống kính: “… Lẽ nào muốn hỏi là một ý khác của “Bên nhau” à?”
Khu bình luận bắt đầu điên cuồng “Ha ha ha ha ha”.
Nhậm Khâm Minh quả nhiên đầu óc mơ hồ.
Đang định mở miệng hỏi xem là có ý gì, thì Nguyễn Tụng đã nhanh chóng trả lời: “Cái mọi người muốn biết thì là lúc 18 tuổi, chính thức ở bên nhau là năm thứ hai đại học, 20 tuổi, đại khái chính là kiểu mà mọi người hay nói đó,… trước yêu sau.”
Ở giữa có một chữ Nguyễn Tụng vì đảm bảo quả trình phát sóng được liên tục nên đặc biệt bỏ qua.
*Chịch trước yêu sau. (Xin lỗi các thím, nhưng cho tôi ghé một câu vào đây cái, thực sự là tôi quắn quéo quá ứ thể nhịn được:)))))))
Nhưng khán giả đã điên cuồng bổ sung giúp luôn trên khu bình luận công khai.
[Chính là nó!! Ý ý ý trước rồi yêu sau!!!]
[Yêm đã nói mà, núi Akina* thẳng hay cong còn phải xem thầy Nguyễn định đoạt, giơ ngón cái.jpg]
*Núi Akina này tôi có chú thích ở chương nào rồi ấy, đại ý nói về chuyện “Ý ý” của đôi bạn trẻ ý mà.