Sở Ly bước lên thềm đá xanh chín cấp, tiến vào trong đạo quan.
Trong đạo quan ngập tràn màu sắc thời gian, giống như một người già tuổi xế chiều.
Trong đầu Sở Ly đã nhìn thấy nữ tử trong đạo quan, trên người mặc đạo bào màu xanh sẫm, tay cầm phất trần bạch ngọc, gương mặt trắng hồng mịn màng, là một tuyệt thế giai nhân, tuổi tác ngang tầm với Tiêu Kỳ.
Nét mặt hai người có phần giống nhau, đều mang khí chất đặc biệt, lạnh lùng và đoan trang.
Trong đạo quan chỉ có một giai nhân này, ngoài ra không còn ai khác, vậy đây chính là cô cô của Tiêu Kỳ – Tiêu Nguyệt Linh.
Hắn thầm than thở, vốn tưởng là một bà lão, không ngờ lại là một mĩ nữ trẻ tuổi. Hắn dùng Đại Viên Kính Trí quan sát, Tiêu Nguyệt Linh tuổi còn rất trẻ nhưng đã đạt cảnh giới Thiên Ngoại Thiên, khí thế hồn hậu, bốn hộ vệ Thiên Ngoại Thiên của Tiêu Kỳ cũng không thể sánh bằng.
Nàng ngồi trước bàn trà phong cách cổ trong đại điện, eo mông thẳng tắp, vòng ngực kiêu ngạo, lặng lẽ thưởng thức trà, tay nâng chén trà bích ngọc, hơi nóng lượn lờ.
Đại điện thờ ba bức tượng thần, giống hệt như thật, một người nam tử trung niên, khí chất phiêu dật bất phàm, hai người phụ nữ trung niên xinh đẹp, thoát tục, đứng cùng nhau giống như thần tiên quyến lữ.
Nàng ngồi đó uống trà trầm ngâm, giống như thòa thành một thể với ba bức tượng thần sau lưng.
“Cót két!”, cánh cửa đại điện mở ra, ba người Sở Ly cùng A Thục tiến vào trong điện.
A Thục vung phất trần, giọng nói trong trẻo:
– Sư phụ, Tiêu tỷ tỷ đã tới rồi.
– Ừm, mau tới ngồi đi.
Tiêu Nguyệt Linh thoát khỏi dòng suy tư, ngẩng đầu nhìn ba người, đôi mắt trong veo nhìn qua nhìn lại Sở Ly, dần trở lên sắc bén giống như một lưỡi dao mổ xẻ hắn ra để xem các cơ quan nội tạng bên trong.
– Cô cô!
– Bái kiến cô cô.
Tuyết Linh khẽ xua tay, ánh mắt vẫn quan sát Sở Ly:
– Ngươi là Sở Ly?
– Tiểu tử chính là Sở Ly.
Sở Ly chắp tay nói.
– Lại đây ngồi, uống trà.
Tiêu Nguyệt Linh nhẹ nhàng nói.
Sở Ly thẳng thắn đáp lời:
– Vâng.
Ba người bước tới bên bàn trà, ngồi xuống phía đối diện, mùi đàn hương phảng phất bay vào trong khoang mũi Sở Ly, hình như là hương thơm tỏa ra trên người Tiêu Nguyệt Linh, khiến người ta cảm thấy tĩnh tâm, không có tà niệm, chỉ có thanh tịnh, yên ả.
Trên bàn đã bày sẵn ba chén trà, giống như sớm đã biết bọn họ sẽ tới, Tiêu Nguyệt Linh đưa cho ba người.
Sở Ly hai tay đón lấy, khẽ nhấp một ngụm, lập tức một hương thơm dịu nhẹ trôi xuống bụng, từ đó lan tỏa ra, khí đục xung quanh người lập tức tan đi, toàn thân nhẹ nhàng, bay bổng.
Hắn thầm kinh ngạc, đây là linh trà, có thể tăng thể chất, tẩy tủy. Hắn chỉ thấy nó ở những câu chuyện kì thú trong sách, không ngờ hôm nay được uống loại linh trà trong truyền thuyết này, thật hào phóng.
Tiêu Nguyệt Linh cúi mắt, hàng lông mày cong dài giống như một chiếc quạt che đi đôi mắt long lanh, nhẹ nhàng thưởng thức linh trà.
Tiêu Kỳ và Tô Như cũng cúi đầu chuyên tâm uống trà, không nói lời nào, trong đại điện yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Đôi mắt to tròn của A Thục liên tục đảo quanh, hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng hiếu kì dừng lại nhìn Sở Ly.
Sở Ly cảm nhận được ích lợi của linh dược, khí đục tiêu trừ, nội lực vận chuyển nhanh hơn một phần. Hắn biết ích lợi của loại linh dược này, lần đầu uống hiệu quả tốt nhất, sau này sẽ từ từ giảm đi, nhưng năm tháng tích lũy sẽ cải thiện được thể chất của một con người, khiến người đó trở thành kì tài võ học.
Sở Ly uống rất nhanh, trà trong chén bích ngọc chả mấy đã hết, hắn đặt chén xuống, ngồi ngay ngắn, lặng lẽ nhìn Tiêu Nguyệt Linh, Tiêu Nguyệt Linh không hề quan tâm tới ánh mắt của hắn, chỉ cúi mắt, chú tâm uống trà.
Một lát sau, nàng uống trà xong liền ngẩng đầu lên:
– Tiểu Kỳ, con sắp Viên Mãn rồi!
– Còn thiếu một chút.
Tiêu Kỳ đặt chén trà bích ngọc xuống.
Tiêu Nguyệt Linh quan sát nàng, khẽ mỉm cười:
– Rất tốt! Hiệu quả của Tử Minh hoa đích thực không tệ. … Ài, con và mẹ con giống hệt nhau, cố chấp!
Tiêu Kỳ mỉm cười.
Sở Ly lần đầu thấy nàng cười, giống như mặt trời sau trận tuyết, rung động lòng người.
Tiêu Nguyệt Linh nhìn qua:
– Sở Ly, ngươi đang luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công?
Sở Ly gật đầu.
Tiêu Nguyệt Linh khẽ nhướng mày.
– Cô cô, con hơi lo lắng.
Tiêu Kỳ nói:
– Võ công của Đại Lôi Âm tự rất tàn độc, hiểm hóc, không biết có cạm bẫy không!
– Sở Ly vận công ta xem thử.
Tiêu Nguyệt Linh nói
Sở Ly vận Kim Cang Độ Ách Thần Công, lập tức trên da kim quang ẩn hiện, khí chất toàn thân lập tức thay đổi, từ ôn hòa bình tĩnh trở thành mạnh mẽ, bá đạo, ánh mắt cũng sắc bén thêm vài phần.
– Rất tốt!
Tiêu Nguyệt Linh gật đầu, mỉm cười:
– Chưa tới một tháng đúng không? Xem ra công phu thiền định của ngươi rất tinh thâm!
Đệ tử Đại Lôi Âm tự tu luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công, luyện mấy năm mới có thể nhập môn, còn Sở Ly mới luyện chưa tới một tháng, nếu Đại Lôi Âm tự biết được, chắc chắn sẽ giành về làm đệ tử.
Sở Ly mỉm cười, không có công phu thiền định thâm hậu hắn cũng không luyện được Đại Trí Độ Bổn Nguyên kinh, sau này trở thành Đại Viên Kính Trí, công phu thiền định càng thêm thâm hậu, thế gian hiếm có.
Tiêu Nguyệt Linh khẽ tung chưởng.
Sở Ly không di chuyển, mặc cho bàn tay nhỏ bé, nuột nà của Tiêu Nguyệt Linh đánh trúng ngực.
“Bùm” một tiếng vang lên, Sở Ly vẫn ngồi vững.
.Truy.ện được dịch trực tiếp. tại iREAD.
Tiêu Nguyệt Linh thu tay ngọc lại, trầm ngâm hỏi:
– Cảm giác thế nào?
Sở Ly ngẫm nghĩ, nói:
– Giống như rơi xuống biển cả.
Hắn thầm kinh hãi, chỉ một chưởng rất nhẹ, bàn tay trắng ngần giống bạch ngọc, nhỏ bé thon thả đánh lên người truyền tới nội lực cuồn cuộn, giống như sóng lớn giận dữ đổ tới, muốn đánh đổ mình.
“Bùm” Tiêu Nguyệt Linh lại vung tiếp một chưởng.
Sở Ly bay đi, hắn đạp ba bước trên không, nhẹ nhàng hạ xuống đất, ngồi lại bên bàn trà.
– Chưởng này thì sao?
– Giống như giông bão ập tới!
– Vị trí nào trên cơ thể có cảm giác?
– Không có vị trí cụ thể nào.
– Được!
Tiêu Nguyệt Linh thở phào, nhìn Tiêu Kỳ mỉm cười:
– Yên tâm đi, không luyện sai.
– Vậy thì tốt.
Tiêu Kỳ gật đầu:
– Không cho hắn luyện nhưng hắn nhất quyết luyện, võ công của Đại Lôi Âm tự đâu có dễ luyện.
Nguyệt Linh Nhi cười:
– Kim Cang Độ Ách Thần Công rất lợi hại, đáng tiếc chỉ người tinh thông Phật pháp mới có thể luyện.
Nàng nhìn Sở Ly:
– Bí kíp ngươi lấy được của hắn ta có mấy tầng?
– Ba mươi sáu động tác.
Sở Ly nói:
– Sáu tầng.
– Thực ra Kim Cang Độ Ách Thần Công tổng cộng có chín tầng.
Tiêu Nguyệt Linh nói:
– Nghe nói luyện tới tầng cao nhất có thể trở thành kim cang bất hoại thực sự, là có thể thành Phật, vì thế nó chính là một môn Phật pháp vô thượng, không được coi nhẹ, ngươi có thể thử.
– Chín tầng…
Sở Ly có chút giác ngộ.
Thời gian này hắn tu luyện cũng cảm thấy có gì đó thiếu sót, luyện không được thỏa mái lắm, hắn còn chưa hiểu lý do tại sao, thì ra là còn thiếu ba tầng.
– Ngươi rất may mắn.
Tiêu Nguyệt Linh khẽ cười mộtt iếng:
– Chỗ ta có một bộ công pháp Kim Cang Độ Ách Thần Công hoàn chỉnh, ngươi có thể luyện thử, …cảm thấy tâm trạng bất an, nôn nóng, nổi sát ý thì dừng lại.
– Vâng!
Sở Ly chắp tay trầm giọng nói.
– Trà cũng uống rồi, nên vận động một chút, Tiểu Kỳ, hãy để ta xem con tiến bộ tới bước nào rồi!
Tiêu Nguyệt Linh chậm rãi đứng dậy, vung phất trần bạch ngọc, sợi tơ mềm mại chạm vào chén trà, mấy chén trà lập tức văng thẳng ra xa hai trượng, dừng lại ở một góc đại điện, để lại một khoảng trống.
“Xoẹt” Tiêu Kỳ rút kiếm đâm đi, hàn quang lóe lên.
Tiêu Nguyệt Linh vung phất trần giống như những ngón tay, mềm mại len lỏi khắp nơi, không chút sơ hở, linh hoạt giống bầy rắn.
Kiếm quang của Tiêu Kỳ giống như tuyết, đâm đi phát ra tiếng “xoẹt xoẹt”, tốc độ cực nhanh, giống như chớp giật.
Sở Ly nhìn theo thầm khen trong lòng, kiếm pháp này quả thật đáng sợ, nếu mình và nàng giao đấu, chỉ đọ kiếm pháp, cho dù có Đại Viên Kính Trí hỗ trợ cũng chưa chắc đã đánh lại được, xem ra mình không thể chỉ hài lòng với Phá Vọng kiếm pháp, sau khi về phải tìm thêm một môn khoái kiếm nữa.
Phất trần và trường kiếm quấn quýt lấy nhau, người qua kẻ lại, khắp không gian như thể được bao trùm bởi tơ phất trần, kiếm quang như sấm chớp, len lỏi trong những kẽ hở nhỏ, mỗi lúc một gian nan, cuối cùng bị những sợi tơ nhỏ quấn chặt lấy.
Phất trần xoắn lại, kéo một cái, trường kiếm bay ra khỏi tay.
Tiêu Kỳ nhảy lên không đón lấy, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống đất.
– Khá lắm, đúng là có tiến bộ.
Tiêu Nguyệt Linh hài lòng gật đầu, cười nói:
– Lần sau, khi con đạt tới Tiên Thiên viên mãn hãy lại tới đây!
– Vâng.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu, tra kiếm vào bao.
Tiêu Nguyệt Linh xua tay:
– Được rồi.
– Cô cô, con về đây!
Tiêu Kỳ chắp tay hành lễ.
A Thục bê tới một hộp gỗ giao cho Sở Ly, Sở Ly đón lấy, chắp tay cám ơn Tiêu Nguyệt Linh.
Tiêu Nguyệt Linh mỉm cười:
– Hãy nhớ kỹ, cần lấy Phật pháp làm cơ sở, có thắc mắc gì có thể tìm lời giải đáp trong kinh Phật.
– Vâng.
Sở Ly mở hộp gỗ ra, lấy ra một cuốn sách lụa đã ngả vàng, chất liệu rất kì lạ, không phải vải cũng không phải giấy, hắn cẩn tỉ mỉ sờ qua, bề mặt dẻo dai, tinh mịn.
Hắn đọc qua một lượt, nhắm mắt một lát, rồi lại đọc một lượt sau đó cất lại vào trong hộp gỗ, đóng nắp lại, trả về cho A Thục.
A Thục kinh ngạc nhìn hắn.
Tiêu Nguyệt Linh nói:
– A Thục, cất về đi, tạm biệt, không tiễn!
– Cô cô, vậy con về nhé!
Tiêu Kỳ hành lễ, quay người bước ra khỏi cửa.
Ba người rời khỏi đạo quan, hai mươi hộ vệ đã bao quanh đạo quan, thấy họ bước ra liền thu nhỏ đội hình, bảo vệ Tiêu Kỳ xuống núi.
Sở Ly khi bay qua ngọn cây có quay đầu lại nhìn nhưng đã không thấy bóng dáng đạo quan đâu nữa.
Đến và đi đều rất vội vàng, Tiêu Kỳ làm gì cũng vô cùng dứt khoát, nhìn một lượt rồi đi, như thể rất lạnh nhạt. Nhưng hắn biết, tình cảm của Tiêu Kỳ và Tiêu Nguyệt Linh rất sâu đậm, Tiêu Nguyệt Linh là chỗ dựa tinh thần của nàng, chỉ cần nhìn một cái cũng thấy an lòng, có thể giúp nàng chuyên tâm xử lý mọi việc trong phủ.
Trong đầu Sở Ly hiện ra bảy mươi hai động tác, thấu hiểu toàn bộ công pháp.
So với ba mươi sáu tư thế của sáu tầng đầu, ba mươi sáu tư thế của ba tầng sau phức tạp hơn, khó luyện hơn, hắn rất tò mò kim cang bất hoại là có thể thành Phật thật sao?
Sau khi xuống núi, họ lập tức tìm ngựa, trải qua nửa ngày đường thì tới một khu rừng, Tô Như nói khẽ:
– Chính là ở đây!
Sở Ly khẽ gật đầu.
Tô Như lên tiếng:
– Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một lát đi.
Đám hộ vệ cảm thấy hơi lạ lùng nhưng cũng không hề nói gì, dừng ngựa quan sát xung quanh, bắt đầu cảnh giác.