– Lẽ nào không còn cách nào khác sao?
Tô Như nhíu mày nhìn hắn.
Sở Ly thở dài:
– Tổng quản cũng biết, chỉ có duy nhất một cách.
– Không được.
Tô Như lắc đầu:
– Ngươi không được ra khỏi phủ!
Sở Ly trầm ngâm.
Thực ra có một cách chính là phái một vài hộ vệ cho mình, để Đại Lôi Âm tự kiêng sợ không ra tay.
Nhưng như vậy kinh động quá nhiều người, linh thổ là việc tiến hành bí mật, không thể để người ngoài biết được, huống hồ là cây Thiên Linh.
Cây Thiên Linh rất ít người biết tới nhưng tuyệt đối không thể xem thường người khác, ngươi lợi hại nhưng sẽ có người khác lợi hại hơn, không chắc là không ai biết tới cây Thiên Linh, có thể suy đoán ra sự tồn tại của cây Thiên Linh từ cây Ô Thanh và cây Minh Hà, Kinh Hòe mà họ di chuyển trước đó.
Sức hút của cây Thiên Linh quá lớn, rất nhiều người muốn có được, sẽ gây ra rất nhiều tai họa, vì thế cần hành động bí mật, không thể kinh động nhiều người.
Tô Như vẫn không từ bỏ ý định:
– Mang một cành về cũng không thể sống được sao?
Sở Ly lắc đầu:
– Sống thì có thể sống, nhưng tới khi nào mới lớn? Cây non không có tác dụng, không thể nào đợi tới hai mươi năm được!
Ba loại cây này ít nhất cần tuổi đời hai mươi năm, ít hơn hai mươi năm linh khí sẽ rất yếu, không có tác dụng gì.
Rễ cây Linh Thụ gần như đã chết, dựa cả vào linh khí của nó để sống sót, thể chất không tốt sau này bồi dưỡng không được nữa thì chỉ có chết. Tô Như cắn chặt hàng răng trắng bóng, trầm ngâm không nói gì.
Sở Ly nói:
– Thế này đi, chúng ta sẽ đi ngược lại đạo lý.
– Làm thế nào?
Tô Như khẽ nghiêng người về phía trước.
– Chúng ta sẽ hành động rầm rộ, tiểu thư khi nào ra khỏi phủ?
– Ngươi muốn làm gì?
Tô Như tròn mắt nhìn hắn, hành tung của tiểu thư là bí mật, ngoài nàng ra không ai biết được.
– Lần sau tiểu thư ra khỏi phủ, ta sẽ trà trộn vào trong đám thị vệ, tiểu thư tiện đường đi qua chỗ cây Ô Thanh, sau đó chuyển cây về, thế có được không?
Hộ vệ và thị vệ của Tiêu Kỳ đều rất trung thành, sẽ không tiết lộ ra ngoài.
– Như vậy…
Tô Như trầm ngâm một lát:
– Đó cũng là một cách, khá ổn! …Ừm, khá ổn!
Nàng càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện, có hộ vệ của tiểu thư, Đại Lôi Âm tự sẽ không dám làm bừa, truy sát Sở Ly không giống với thích sát quân chủ, Đại Lôi Âm tự có ngang ngược, bá đạo thế nào đi chăng nữa cũng phải cân nhắc thật kĩ.
– Hãy để tiểu thư nhanh chóng xuất hành thôi!
– Được, ta sẽ thương lượng với tiểu thư, ngươi chuẩn bị đi, chỉ trong mấy ngày này thôi!
Tô Như đứng dậy, nàng biết hai ngày nữa tiểu thư sẽ đi bái kiến cô cô.
Sở Ly đi theo sau nàng ra khỏi phòng khách, Tuyết Lăng đang đứng dưới gốc cây Minh Hà luyện quyền, là tám động tác mà Sở Ly chỉ dạy lúc trước, Thái Âm quyết ban ngày không nên luyện, tám động tác này thì có thể.
Thấy Tô Như bước ra, Lăng Tuyết vội vàng thu thế, cùng Sở Ly tiễn nàng về.
Tô Như xua bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng bước đi, mất hút trong rừng cây.
Sở Ly quay về tiểu đình, ngồi xuống.
Tuyết Lăng bưng hai đĩa điểm tâm, hai đĩa hột dưa lên, đãi ngộ của Ngọc Kỳ đảo rất tốt, Sở Ly trước đây ở Đông Hoa Viên không được hưởng thụ thế này.
…
Sáng sớm ngày thứ ba, Sở Ly đang luyện Phá Vọng kiếm pháp ở Đông Hoa viên, Tô Như uyển chuyển bước vào trong tiểu viện vẫy tay:
– Chuẩn bị đi, lập tức xuất phát!
– Bây giờ xuất phát sao?
Sở Ly thu kiếm.
– Ừm, lập tức lên đường, có gì cần chuẩn bị không?
– …Không.
– Vậy thì đi thôi.
Tô Như quay người bước đi, Lý Việt từ trong đại sảnh bước ra, cười nói:
– Tổng quản, uống chén trà đã.
– Không uống nữa!
Tô Như xua tay:
– Đông Hoa viên ngươi có thể trông nom được không?
– Đương nhiên không vấn đề gì!
Lý Việt vỗ ngực.
– Nếu như không trông nom được, ta sẽ tìm người giúp ngươi.
Tô Như nói:
– Sở Ly có việc, không có thời gian.
– Không cần, không cần!
Lý Việt vội vàng xua tay.
Hắn rất biết thân biết phận, biết mình hay khiến người khác nổi giận vì hắn là kẻ nhiều lời, miệng nói không ngớt, Sở Ly có thể chịu đựng được nhưng người khác thì không chắc, cuối cùng sẽ khiến hai bên giải tán trong bực tức, chả bằng duy trì hiện trạng, mệt một chút nhưng yên tĩnh, tự tại.
Sở Ly cầm một tay nải, đi theo Tô Như rời khỏi Đông Hoa viên, hai người cưỡi ngựa đi qua Sùng Minh thành, tới ngoài thành thì đuổi kịp một tốp người.
Một nhóm hộ vệ áo xám bao quanh bảo vệ Tiêu Kỳ, thấy Tô Như xuất hiện liền mở một lối đi.
Sở Ly đi theo Tô Như tới phía trước.
Tiêu Kỳ cưỡi một con tuấn mã màu trắng, trên người mặc một bộ váy màu trắng, khoác một chiếc áo choàng xanh sẫm, dáng dấp mạnh mẽ.
– Lên đường thôi.
Thấy Sở Ly đi tới, Tiêu Kỳ liền giơ bàn tay ngọc ngà lên ra hiệu.
Sở Ly chắp tay, đi bên cạnh Tô Như, song song cùng Tiêu Kỳ.
Bốn hộ vệ áo xám cưỡi ngựa đi trước, bên cạnh có bốn ông lão, phía sau có hai mươi kị sĩ.
Sở Ly đưa mắt nhìn quanh, gương mặt của hai mươi kị sĩ đều khắc in trong đầu, sáu ông lão, mười bốn trung niên, không có thanh niên.
Hắn thầm kinh ngạc, phủ Quốc Công quả nhiên thế lực hùng mạnh, mười bốn Tiên Thiên cao thủ, sáu ông lão đều là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, cao thủ Thiên Ngoại Thiên đặt trong võ lâm sẽ là tông chủ của một phái.
Tiên Thiên cao thủ đặt trong võ lâm đã là cao thủ hạng nhất, có thể tung hoành một phương, nhưng trong phủ Quốc Công thì rất bình thường, Sở Ly ít đuổi đã trở thành Tiên Thiên cao thủ, đương nhiên rất đáng để người khác khen ngợi, nhưng dù sao cũng chỉ là Tiên Thiên cao thủ, đứng trong nhóm hộ vệ này cũng không có gì nổi trội.
Sở Ly mở Đại Viên Kính Trí nhìn suy nghĩ của bọn họ.
Đám người này trung thành có thể tin tưởng, nhưng không thể không đề phòng, không có phòng tuyến không thể đánh vỡ, không có người không có điểm yếu, chỉ cần nắm được điểm yếu bắt họ phản bội thì không phải là không thể.
Nhìn khắp một lượt, Sở Ly thở phào, đám người này đúng là rất đáng tin cậy.
Bọn họ sắc mặt nghiêm nghị, mắt không ngó nghiêng, thực ra là đang cố kìm nén lòng hiếu kỳ, muốn biết thân phận của Sở Ly là gì, rốt cuộc có phải nhân tình của tiểu thư hay không.
Sở Ly cười thầm trong bụng, bọn họ cũng thật dám nghĩ.
Hắn lặng lẽ cưỡi ngựa, không nói một lời, khiến Tô Như thi thoảng lại liếc nhìn hắn.
Sở Ly cũng thật biết nhẫn nhịn, không nói với hắn là đi đâu hắn cũng không hề hiếu kỳ sao? Cảm giác cắm đầu cưỡi ngựa rất bức bối, ấy vậy mà hắn cũng chịu được, quả nhiên không phải là kẻ tầm thường.
Sở Ly đã biết họ cần đi đâu, Diệu Tố Quan trên đỉnh Lạc Tuyết, bái kiến cô cô của Tiêu Kỳ là Tô Nguyệt Linh.
Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, bọn họ phi nhanh trên đường, tiếng vó ngựa chạy trên mặt đất vang như sấm, sau lưng dấy lên một làn khói vàng, giống như rồng vàng uốn lượn mãi không tan đi.
Tới buổi trưa, Tiêu Kỳ vẫy tay, Tô Như lớn tiếng nói:
– Mọi người dừng chân nghỉ một lát.
Mọi người từ từ dừng ngựa, tám kị sĩ tản ra xung quanh, kiểm tra địa hình, mười hai kị sĩ còn lại thì bảo vệ bọn họ ở giữa, quan sát bốn phương, vô cùng cảnh giác.
Bốn kị sĩ kia nhanh chóng quay lại, mọi người tiến vào trong một rừng cây, tháo dây cương cho ngựa ăn cỏ, uống nước, cho dù là lúc này nhóm ba người Tiêu Kỳ cũng vẫn được bảo vệ ở giữa.
Bảo vệ Tiêu Kỳ ở giữa đã trở thành bản năng của họ, bất cứ lúc nào cũng như vậy, mọi hành động đều rất tự nhiên, phản ứng theo tiềm thức.
– Sở Ly, chúng ta tới đỉnh Lạc Tuyết, chắc sẽ mất ba ngày.
Tô Như ngồi bên cạnh Sở Ly, khẽ vén lọn tóc mai:
– Không nói trước với ngươi, ngươi không giận chứ?
Sở Ly cười nói:
– Đây là quy tắc, ta hiểu, chúng ta tới đỉnh Lạc Tuyết làm gì thế?
– Cô cô của tiểu thư ở đỉnh Lạc Tuyết.
Sở Ly không hỏi thêm.
Tiêu Kỳ mặc một bộ váy trắng tuyết, không chút bụi trần, không hề có cảm giác đi đường mệt mỏi, thần thái thoải mái, thư thả:
– Khi về sẽ tìm cây đó!
– Vừa hay nó cách đỉnh Lạc Tuyết không xa.
Tô Như cười nói:
– Đúng là thuận đường.
Lúc đi và lúc về không cùng một đường, đây là kiến thức cơ bản của hộ vệ, trừ khi không còn đường nào khác.
– Vậy thì tốt.
Sở Ly cười nói.
– Đúng rồi, Tiêu cô cô rất lợi hại, ngươi gặp rồi đừng nói linh tinh nhé.
Sở Ly nhướng mày.
Tô Như nói:
– Nếu ngươi làm Tiêu cô cô không vui, lão bà ấy sẽ không khách sáo đâu!
– Vậy ta sẽ ở bên ngoài!
Tô Như mím môi cười, nói:
– Đương nhiên phải dẫn ngươi vào gặp mặt, Tiêu cô cô là một đại mĩ nhân!
Tiêu Kỳ liếc nhìn Tô Như, Tô Như vội vàng bịt miệng.
Tiêu Kỳ nói:
– Không nghiêm trọng như vậy, ngươi chú ý một chút là được.
– Vâng.
Sở ly cung kính đáp
Ba người nói chuyện một lát, uống hai ngụm nước liền tiếp tục lên đường.
Các hộ vệ càng thêm hiếu kỳ thân phận của hắn, người có thể lại gần tiểu thư nói chuyện như vậy thực sự không nhiều, thái độ nói chuyện tùy ý như vậy cũng thật hiếm thấy, ai gặp tiểu thư mà chả run sợ, không dám nói nên lời?
Buổi tối, họ tìm một khu rừng để dừng chân, may mà lúc này là đầu thu.
Buổi trưa ngày thứ tư, họ tới dưới chân một ngọn núi. Đây là một đỉnh núi hùng vĩ, bắt đầu từ lưng chừng núi, màu xanh tươi bị tuyết phủ trắng xóa, trở thành đỉnh núi tuyết, đỉnh núi tuyết cao vút tầng mây, nhìn không thấy đỉnh.
Sở Ly cho dù có Đại Viên Kính Trí cũng không nhìn thấy cảnh sắc trên đỉnh núi.
Họ cột chặt ngựa, thi triển khinh công đạp lên cây để đi, trên núi không có đường, chỉ có thể đi trên ngọn cây.
Lúc này các hộ vệ mới biết khinh công của Sở Ly rất lợi hại, trước đây cứ tưởng hắn chỉ là thị vệ, không biết võ công, ngoại hình của Sở Ly rất dễ đánh lừa người khác. Một lát sau, họ dừng lại trước một đạo quan thấp thoáng trong rừng cây. Bức tường của đạo quan loang lổ nhiều màu, thấm đượm màu sắc thời gian, ba chữ “Diệu Tố Quan” rõ ràng sắc nét, là nét bút của nữ giới.
Sở Ly quan sát một lượt, đạo quan bị cây cối che khuất, trên núi lại không có đường đi, dường như không có người qua lại, thực sự là một nơi kín đáo để tránh sự đời.
Họ vừa dừng chân, cửa đạo quan liền mở ra, một thiếu nữ thanh tú tay cầm phất trần xuất hiện, nàng chừng mười ba mười bốn tuổi, giọng nói trong trẻo:
– Tiêu tỷ tỷ, xin mời…!
– A Thục, cô cô đang làm gì vậy?
Tiêu Kỳ hỏi.
– Đang pha trà, đoán được Tiêu tỷ tỷ và mọi người tới thăm.
Thiếu nữ A Thục gương mặt ngập tràn linh khí, hai mắt sáng long lanh, là một mĩ nhân, chỉ cần đôi mắt xinh đẹp đó cũng đủ làm mê đắm vô số đàn ông.
Tiêu Kỳ nói:
– Tiểu Như và Sở Ly vào cùng ta!