Hai ngày sau đó, nàng càng trở nên ân cần, bữa nào bữa nấy cũng đều là sơn hào hải vị và mĩ tửu. Sở Ly ăn uống vui vẻ, không nói gì nhiều, Tuyết Lăng bán tin bán nghi đi tu luyện. Ban ngày không luyện nữa, giờ Tý mỗi ngày thức dậy, ngồi ngay ngắn, luyện nửa canh giờ, khi mệt mỏi thì ngủ, nàng cảm thấy tinh thần rất phấn chấn, tu luyện vào giờ Tý cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Cứ như vậy, thời gian tu luyện của nàng dài lên, hiệu suất cũng tăng lên, hơn hẳn những ngày tu luyện trước đây, càng nghĩ càng thấy thần kỳ.
Sáng sớm, mây đen che khuất mặt trời, bầu trời âm u. Sở Ly thì vô cùng vui mừng, uống rượu, ăn cơm, khoan thai, tự đắc ngồi nhìn sân nhà, linh thổ đã hình thành, có thể trồng được rồi. Hắn khẽ thở phào, cách làm ra linh thổ hắn đọc được từ sách, đây là lần thực tiễn đầu tiên, thực ra trong lòng cũng rất lo lắng.
Cách làm linh thổ là bí truyền của hoàng thất, phủ Quốc Công chỉ có linh thổ chứ không biết cách làm, đây là vũ khí quan trọng để hoàng thất kìm hãm phủ Quốc Công và các tông phái võ lâm.
Hắn đọc qua mấy chục cuốn sách viết về linh thổ, tất cả chỉ đề cập đôi ba điều, hắn dung hợp chắt lọc toàn bộ số sách đó mới tổng kết ra phương phương pháp này. Tới nay xem ra mình khá may mắn, phương pháp này cuối cùng đã thành công, sau này có thể thử trồng linh thảo, kiểm nghiệm hiệu quả của linh thổ.
Tuyết Lăng lặng lẽ đứng bên cạnh Sở Ly, thi thoảng lại rót thêm rượu cho hắn, trên người nàng tỏa ra hương thơm dịu nhẹ. Nàng cẩn thận quan sát gương mặt của Sở Ly, thấy tâm trạng hắn khá vui vẻ, trong lúc rót rượu liền khẽ hỏi:
– Công tử, Thái Âm quyết tại sao nhất định phải tu luyện vào giờ Tý?
Nàng đặt bình rượu xuống, hai tay dâng chén bạch ngọc lên:
– Cảm nhận được hiệu quả rồi?
Sở Ly đón lấy chén rượu, ngắm nhìn hàng trúc vi vu, chậm rãi hỏi.
– Vâng.
Tuyết Lăng khẽ nói:
– Tu luyện dễ hơn và nhanh hơn.
Sở Ly khẽ nhấp một ngụm rượu, đặt chén rượu xuống, gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhai chậm rãi:
– Tuyết Lăng, bình thường ngươi có đọc sách không?
– Đương nhiên …nhưng thời gian quá ít, đọc không nhiều.
– Đọc những sách gì?
– Phần lớn là sách lịch sử.
– Lý luận võ học thì sao?
– Đọc một ít.
– Muốn luyện giỏi võ, lý luận võ học rất quan trọng, còn cả sách y học, võ và y không tách rời.
– Sách y học?
Lăng Tuyết ngạc nhiên.
Sở Ly lại cầm chén bạch ngọc lên nhấp một ngụm, nói:
– Đọc hiểu hết sách y học, rồi lại xem lý luận võ học sẽ có rất nhiều cảm ngộ.
– Vâng.
Tuyết Lăng khẽ gật đầu.
Sở Ly ít tuổi như vậy đã đạt tới Tiên Thiên, lợi hại hơn cả tiểu thư, nàng cũng mong muốn tu luyện được võ công tuyệt thế, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội trước mắt, coi Sở Ly là tấm gương.
Sở Ly nói:
– Tinh khí trong cơ thể luôn di chuyển, giống như con người đi đường vậy, vào giờ Tý, tinh khí phần lớn tập trung tại lộ tuyến tâm pháp của Thái Âm quyết, tu luyện sẽ hiệu quả gấp đôi, ngoài giờ Tý ra tu luyện sẽ chỉ tổn hại cơ thể, e rằng ngươi chưa luyện thành Thái Âm quyết thì đã gục ngã rồi!
– Nghiêm trọng vậy sao?
– Rất nhiều tâm pháp võ công đều có hại cho cơ thể, luyện tới Tiên Thiên mới có thể bù đắp.
Sở Ly lắc đầu nói:
– Tiên Thiên là một mốc sinh tử…
Hắn thở dài, vô số người đều dừng lại ở cửa ải Tiên Thiên, sống không quá sáu mươi tuổi, nhưng mọi người đều không sợ hãi, không cam tâm làm người bình thường, vì thế võ học ở thế giới này mới thịnh hành như vậy.
Tuyết Lăng mím môi, giọng nói có phần dịu nhẹ:
– Công tử có cách để tu luyện nhanh hơn không?
Sở Ly ngẩng đầu nhìn nàng.
Đôi mắt Tuyết Lăng trong veo, long lanh có vài phần thỉnh cầu, nàng vốn cao ngạo là thế khi làm bộ dạng này càng thêm phần đáng thương, Sở Ly cười nói:
– Đúng là có.
– Xin công tử dạy cho ta!
Tuyết Lăng dịu dàng nói.
Sở Ly đặt chén bạch ngọc xuống bước ra ngoài đình, nói một câu “Nhìn kĩ nhé”, động tác chậm rãi, vung tay, đá chân, co duỗi, vạch đường cong, giống như thái cực quyền thời hậu thế.
– Tổng cộng có tám động tác, tất cả đều là luyện Thủ Thái Âm và Túc Thái Âm Kinh, tới giờ Tý thì luyện trước nửa giờ, rồi hãy luyện Thái Âm quyết.
– Vâng.
– Tám động tác rất đơn giản, nhớ cả rồi chứ?
Tuyết Lăng ngại ngùng nói:
– Công tử có thể luyện thêm một lần nữa được không?
– Lần này quan sát thật kỹ nhé.
Sở Ly vừa chậm rãi thực hiện lại một lần nữa, vừa nói:
– Chậm rãi vừa phải, không nhanh, khoan thai nhẹ nhàng, tuyệt đối không dùng lực.
Tuyết Lăng bắt chước sau lưng hắn, tám động tác rất đơn giản, nàng đã học thuộc.
– Hả, ta đã làm phiền hai người rồi!
Đột nhiên một tiếng cười giòn tan vang lên, ngắt ngang động tác của hai người, Tô Như mặc áo màu vàng đào uyển chuyển bước tới đứng trước cổng.
Sở Ly mỉm cười chắp tay.
Tuyết Lăng cúi người hành lễ:
– Tổng quản.
Tô Nhi cười tươi bước vào sân, tới gần phía trước:
– Sở Ly, tâm trạng vui vẻ nhỉ!
Sở Ly xua tay:
– Tuyết Lăng có cơm ngon rượu ngon phục vụ, đương nhiên cần được báo đáp, không có gì đáng nói, tổng quản, mời vào.
Hai người bước vào tiểu đình ngồi bên bàn đá.
Tuyết Lăng rót hai chén trà dâng lên sau đó nhẹ nhàng rời khỏi tiểu đình.
Trong đình chỉ còn lại hai người.
Tô Như nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đặt chén trà bạch ngọc xuống, thở dài:
– Tìm được rồi.
Sở Ly ngẩng đầu lên:
– Tìm được cả rồi sao?
– Đúng vậy.
Tô Như mỉm cười:
– Tốn không ít công sức, cây Kinh Hòe và Minh Hà đều đang vận chuyển về, chỉ có cây Ô Thanh là không dám động tới.
Sở Ly nở nụ cười như thể trút bỏ được gánh nặng, phủ Quốc Công không hổ thế lực lớn mạnh, ba loại cây này rất hiếm có, đều sinh trưởng ở những nơi địa thế hiểm trở, nếu chỉ có một người có lẽ cả đời cũng không tìm được một loại.
– Mai ta sẽ lên đường.
– Sở Ly ngươi thực sự muốn ra khỏi phủ?
Tô Như nhíu mày, lo lắng nhìn hắn:
– Ngươi không quên chuyện Đại Lôi Âm tự chứ?
– Ta sẽ cải trang, có thể qua mắt bọn họ.
Sở Ly nói, trên thế giới này không có thuật thay đổi dung mạo, nhưng có thể thông qua cải trang để khiến dáng vẻ thay đổi hoàn toàn.
– Nguy hiểm lắm!
Tô Như lắc đầu:
– Ta thấy hãy bỏ đi, để Cố Lập Đồng đi!
Sở Ly lắc đầu:
– Việc này rất quan trọng, ta phải đích thân hành động.
– Cố Lập Đồng cũng rất lợi hại!
– Yên tâm đi, ta không dễ bị chặn lại vậy đâu!
Tô Như đập tay xuống bàn đá, thét lên:
– Ngươi thường có tâm lý ăn may, sớm muộn gì cũng chết trong tay đám hòa thượng thối đó thôi!
Cây Ô Thanh rất khó tìm, khó sống, động vào sẽ chết, hắn có Khô Vinh kinh mới dám cấy ghép, người khác rất khó thực hiện, người khác rất khó di chuyển trồng chỗ khác.
– Tổng quản, cây Ô Thanh rất quan trọng.
Sở Ly lắc đầu:
– Nếu xảy ra sơ suất gì, vậy sẽ làm lỡ việc lớn, tổn thất nghiêm trọng!
– Nó có quan trọng thế nào cũng không bằng tính mạng của ngươi!
Tô Như giận dữ nói:
– Cây Ô Thanh sống, ngươi thì chết, vậy thì cây Thiên Linh ai trồng được? …Không được, ngươi không được đi!
Sở Ly nhìn nàng, không biết phải làm sao.
Tô Như trừng mắt nhìn hắn, nói:
– Để Cố Lập Đồng đi, hắn cũng không tồi, đừng tưởng rằng khắp thiên hạ này chỉ mình ngươi lợi hại!
– Đó là cây Ô Thanh…
Sở Ly thở dài.
Tô Như nói:
– Ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại trong phủ, không được ra ngoài!
– …Vậy được thôi!
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Hắn cũng là người rất quý mạng sống, có kiêng dè Đại Lôi Âm tự, nếu thực sự gặp phải chưa chắc đã thoát được, không cần mạo hiểm thì tốt nhất không mạo hiểm.
Lúc này Tô Như mới nở nụ cười:
– Lăng Tuyết sai bảo thuận lợi chứ?
– Cũng được.
– Ngươi không được có ý đồ gì đâu đấy!
– Không dám!
– Hừm, đàn ông các ngươi ấy, đừng quên còn có Triệu Dĩnh.
Sở Ly cười khổ, Triệu Dĩnh à, da mặt mỏng, chỉ vì mấy câu nói ác ý của Chu Ngọc Đình mà đang né tránh tai tiếng, thật đơn thuần, ấu trĩ, nhưng rất đáng yêu.
Tô Như mím môi cười, nói:
– Sao vậy, có xích mích?
Sở Ly mỉm cười.
Tô Như cười rạng rỡ hơn:
– Có cần ta giúp ngươi một tay không?
Sở Ly cười nói:
– Tính cách của nàng ấy không thể vội vàng được.
– Xem ra ngươi cũng không bốc đồng cho lắm.
Tô Như khẽ cười:
– Khá bình tĩnh, vậy ta sẽ sắp xếp Cố Lập Đồng đi di chuyển cây Ô Thanh.
– Bảo hắn ta cẩn thận.
Sở Ly nói:
– Cây Ô Thanh rất khó chăm sóc.
Tô Như đứng dậy, vẫy tay với hắn rồi rời đi.
…
Hai ngày nay Tuyết Lăng luôn mỉm cười, càng nhìn càng thấy xinh đẹp.
Nàng thích mặc áo trắng, không nhuốm chút bụi trần, làm việc gì vấy bẩn lên quần áo đều lập tức thay bộ khác, tuyệt đối không chín bỏ làm mười, cho dù thường xuyên giặt đồ cũng phải mặc áo trắng.
Sở Ly cảm nhận khí của linh thổ, trồng Đàm Mộng hoa và Tử Minh hoa lên, phía đông nam và tây nam khu vườn đều trồng một cây đại thụ, to bằng một người ôm, không mấy bắt mắt. Hai cây đại thụ này chính là cây Minh Hà và Kinh Hòe, khí tức bình ổn, sinh khí dồi dào.
Đàm Mộng hoa và Tử Minh hoa phát triển rất mạnh mẽ, cứng cáp, nhanh hơn nhiều so với ở đất thông thường, theo tính toán của hắn, ít nhất cũng có thể rút ngắn một phần ba thời gian.
Hắn lại phát động Khô Vinh kinh sẽ chỉ cần một phần ba thời gian.
Khô Vinh kinh chỉ ở tầng thứ nhất, nếu tiếp tục thăng cấp, hiệu quả thúc đẩy sẽ càng mạnh thêm, kết hợp với linh thổ, hiệu quả sẽ rất đáng kinh ngạc.
Tuyết Lăng thu dọn bát đũa, tắm gội xong trên người tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, nàng bước tới trước mặt Sở Ly:
– Công tử, hai ngày nay ta tu luyện rất nhanh.
Sở Ly quan sát nàng ta một lượt:
– Ngươi luyện thử tám động tác kia ta xem.
– Được.
Tuyết Lăng vội vàng đáp lời.
Nàng bước ra khỏi mái đình, gương mặt xinh đẹp nghiêm nghị, dáng vẻ nghiêm trang, bắt đầu diễn luyện, động tác chậm rãi, khoan thai, vô cùng nho nhã.
Sở Ly lớn tiếng nói:
– Cười, mỉm cười!
Tuyết Lăng gượng cười.
Sở Ly nói:
– Cười sẽ khiến quan khiếu thoải mái, tinh khí càng thêm linh động, cần dùng tâm thái chơi đùa để luyện!
Tuyết Linh điều chỉnh tâm thái, nụ cười tự nhiên hơn nhiều, động tác càng thêm mềm mại.
– Ừm, chính là như vậy, nhưng vẫn chưa đủ mềm mại, hãy tưởng tượng mình là một đứa trẻ sơ sinh, không dùng lực, chỉ thực hiện động tác tư thế, hoạt bát, thoải mái!
Tuyết Lăng điều chỉnh lại tâm thái và động tác của mình, tinh khí dần trở lên khác biệt.
Sở Ly hài lòng gật đầu, ngộ tính của Tuyết Lăng không tệ, mạnh hơn tư chất của nàng nhiều, chỉ điểm tỉ mỉ một lần là có thể hiểu ra.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí nhìn thì biết là Tô Như, hắn xua tay ra hiệu Tuyết Lăng cứ tiếp tục, còn mình thì ra khỏi đình mở cửa, Tô Nhi mặc bộ đồ vàng đào đứng ngoài cửa, sắc mặt nghiêm nghị.
Sở Ly nghiêng người đưa tay mời.
Tô Như uyển chuyển bước vào trong tiểu viện, liếc mắt nhìn qua mấy cây Đàm Mộng hoa và Tử Minh hoa, ánh mắt long lanh dừng lại trên hai cây đại thụ một lát.
Nàng bước thẳng vào trong phòng khách, lặng lẽ ngồi trên ghế thái sư.
Tuyết Lăng đã dừng động tác, nhẹ nhàng bước vào, dâng trà lên xong lùi ra, đóng cửa phòng khách lại.
Sở Ly uống một ngụm trà, nhìn Tô Như:
– Cây Ô Thanh xảy ra chuyện rồi sao?
– Chết rồi.
Tô Như thở dài, nói:
– Cố Lập Đồng cũng cố hết sức rồi, đáng tiếc…
Sở Ly nhíu mày. Giờ thì phiền phức rồi, đang đợi nó, cây Minh Hà và Kinh Hòe đều sống cả, chỉ cần cây Ô Thanh về tới nơi, ba cây hợp lại là có thể thử làm sống dậy cây Thiên Linh.
Khóe miệng Tô Như không biết từ lúc nào mọc một mụn nước nhỏ, giọng nói khàn khàn:
– Sở Ly, không thể dùng cây khác thay thế sao?
Sở Ly lắc đầu.
– Vậy phải làm thế nào?
– Không thể tìm được cây Ô Thanh khác sao?
– Ngươi muốn làm gì?
Tô Như trừng mắt, nói:
– Muốn ra khỏi phủ?
– Việc tới nước này rồi chỉ có thể đích thân ta ra tay thôi.
– Đừng hòng.
Tô Như nổi giận nói:
– Hay là mang một cành cây về xem có thể sống được không?
– …Không được.
Sở Ly thở dài.
Cây Thiên Linh cần khí của ba cây này bồi dưỡng, không đủ khí, cây Thiên Linh sẽ không thể sống được.