Bạch Bào Tổng Quản

Chương 42: Tập kích



Tô Như liếc nhìn Sở Ly, Sở Ly hiểu ý gật đầu, hai người tách khỏi Tiêu Kỳ đi vào trong rừng. Sở Ly đã nhìn thấy cây Ô Thanh. Nó không khác mấy so với cây tùng, nhìn qua sẽ tưởng là cây tùng già, sức sống cạn kiệt vì thế nửa khô héo nửa còn xanh.

Tới trước cây Ô Thanh, Tô Như chỉ:

– Thế nào?

Sở Ly cười nói:

– Lợi hại!

Ở nơi hiu quạnh không một bóng người thế này cũng tìm ra được cây Ô Thanh, chỉ có thể nói rằng thế lực của pQuốc Công vô cùng lớn mạnh khó đoán, khiến người khác kiêng nể.

Tô Như cười tít mắt nói:

– Phân phát hình ngươi vẽ đi, chả mấy mà tìm được, một số hộ vệ trí nhớ rất tốt, tiểu thư thích kì hoa dị thảo, mọi người khi đi tìm sẽ để ý.

Tiêu Kỳ yêu thích kì hoa dị thảo, hoa cỏ trong phủ không có, các hộ vệ tìm về được sẽ có thưởng, thưởng không nhiều nhưng có thể lấy lòng tiểu thư thì còn quan trọng hơn tiền bạc.

– Có thể di chuyển về trồng không?

Tô Như hỏi.

Sở Ly đã bắt đầu đào đất.

Hắn vận Kim Cang Độ Ách Thần Công, da thấp thoáng kim quang, đặc biệt là đôi tay, giống như được sơn một lớp bột vàng, một chưởng của hắn vung xuống, bùn đất lập tức mềm ra như đậu phụ, đào rất nhanh.

Tô Như cầm kiếm định giúp thì bị Sở Ly ngăn lại, rễ cây Ô Thanh rất mềm yếu, không chú ý sẽ lập tức bị hỏng, ảnh hưởng sự phát triển của cây.

Tô Như đành đứng bên cạnh quan sát, hắn giống như một người bằng vàng, tốc độ đào mỗi lúc một nhanh, kim quang trên người mỗi lúc một sáng, giống như nội lực mỗi lúc một mạnh, khiến nàng vô cùng kinh ngạc.

Nửa canh giờ sau, Sở Ly đào xong rễ cây Ô Thanh, từ từ đẩy đổ, sau đó lại đào một cây tùng già cỗi bên cạnh, đây là một cây tùng thật sự, nhìn rất giống với cây Ô Thanh, hắn đào ra để tung hỏa mù.

– Không cần vận chuyển cả đất về sao?

Tô Như hỏi.

Lúc trước vận chuyển hai cây kia đều chuyển luôn cả khối đất vị trí rễ cây về, rễ được đất bao phủ hoàn toàn, không lộ ra ngoài không khí.

– Như thế này là được, đi thôi!

– Ta lập tức sắp xếp!

Tô Như uyển chuyển bước đi.

Nàng nhanh chóng dẫn theo hai hộ vệ tới, họ không nói lời nào, một người vác cây Ô Thanh, một người vác cây tùng, hai cây đều to chừng đùi người, cao hai mét.

– Cẩn thận nhẹ nhàng, đừng động vào làm hỏng.

Tô Như dặn dò:

– Chúng khó chiều hơn cả người!

– Tô tổng quản yên tâm, mọi người sẽ bảo vệ nó giống như một đại mĩ nhân vậy!

Một hộ vệ trung niên cười tít mắt nói.

Tô Như liếc nhìn hắn:

– Thường thúc, sớm muộn gì cũng chết trên bụng đàn bà thôi!

Hộ vệ trung niên cười khà khà:

– Thế càng tốt, đây chính là cách chết mà ta yêu thích nhất!

Tô Như giả bộ giận dữ trừng mắt nhìn ông ta, chậm rãi đi về.

Tiêu Kỳ ngồi trên tảng đá đọc sách, thấy họ về liền đặt sách xuống:

– Xong rồi à?

– Vâng.

– Vậy thì đi thôi.

Tiêu Kỳ cất sách đi.

Mọi người đứng lên rời khỏi rừng cây, bay người lên lưng ngựa, phi nhanh ra khỏi rừng.

Sở Ly liếc mắt về sau lưng, hai hộ vệ vác cây đi theo sát phía sau, phi ngựa rất nhanh, nội lực của Tiên Thiên cao thủ liên miên không ngớt, có thể duy trì được rất lâu.

Đi tới chiều tối, bọn họ liền tìm một rừng cây để nghỉ ngơi, chuẩn bị qua đêm.

Sở Ly tới trước cây Ô Thanh, tay đặt lên trên cảm ứng một lượt, sức sống có vẻ yếu ớt, nó rất khó chăm sóc, rời khỏi nơi sinh sống của mình sẽ nhanh chóng chết đi.

Hắn chuyển linh khí thuần khiết của cây cối xung quanh tới bổ sung sức sống cho nó. Được Sở Ly bồi dưỡng linh khí, nó nhanh chóng mơn mởn, hồi phục lại tinh thần.

Tiêu Kỳ và Tô Như đi theo hắn, để hộ vệ bảo vệ hắn ở giữa, có sự uy hiếp của Đại Lôi Âm tự, họ không dám sơ suất, không để cho Đại Lôi Âm tự có cơ hội ra tay.

Nửa đêm, Sở Ly đột nhiên mở mắt, mở Đại Viên Kính Khí, toàn cảnh phạm vi ba dặm xuất hiện trong đầu, màn đêm cũng không thể cản trở Đại Viên Kính Trí của hắn.

Sở Ly huýt một tiếng sáo dài, vang dội, cả khu rừng đều bị đánh thức.

Sở Ly thét lên:

– Có người!

Hai hộ vệ trực đêm không ngủ, nghe thấy tiếng huýt sáo liền nhìn Sở Ly.

Sở Ly đưa tay chỉ:

– Hướng đó có người đang tới, tốc độ rất nhanh!

Chỉ hai câu nói, đám đông hộ vệ đều tỉnh dậy, rút đao rút kiếm, thu nhỏ trận hình, bảo vệ ba người Sở Ly vào giữa, Tiêu Kỳ và Tô Như cũng tỉnh dậy, thần sắc bình tĩnh, các hộ vệ đều không hề hoảng loạn.

Sở Ly chỉ về hướng ngược lại:

– Bên đó cũng có một nhóm người!

– Hãy nghe hắn!

Tiêu Kỳ nói.

Các hộ vệ điều chỉnh đội hình, số người ở hai hướng kia đều tăng lên.

Tô Như hiếu kì nhìn Sở Ly.

Sở Ly nhíu mày:

– Trực giác, trực giác của ta trước giờ rất chuẩn!

Tô Như bĩu môi, liếc nhìn hắn, trực giác có chuẩn xác thế nào đi nữa cũng không thể bằng tận mắt nhìn thấy, nếu như hắn không chắc chắn thì đừng nói linh tinh.

Ánh trăng như suối nước trải xuống rừng cây.

Đối với mọi người ở đây, chỉ cần ánh sáng lọt qua kẽ lá là cũng đủ để nhìn rõ mọi thứ, hai hướng đông, tây đều có một nhóm người xuất hiện.

Hai nhóm người đều mặc quần áo dạ hành màu đen, trùm khăn đen bịt mặt, một nhóm thậm chí còn trùm cả đầu, chỉ để lộ ra những con mắt lóe sáng sắc bén.

Sở Ly nhìn qua là biết nhóm trùm cả đầu là hòa thượng – hòa thượng Đại Lôi Âm tự!

Hai nhóm người lại gần liền lập tức xông lên, không nói lời nào.

Các hộ vệ cũng không nói gì, ba nhóm người giống như câm lao vào hỗn chiến.

Bốn hộ vệ Thiên Ngoại Thiên đứng bên cạnh Tiêu Kỳ, không tham chiến, mười sáu cao thủ Tiên Thiên chia thành hai tốp, nghênh chiến hai nhóm người kia.

Sở Ly không biết thân phận của nhóm người còn lại, đệ tử của Đại Lôi Âm Tự tổng cộng có tám người, nhóm còn lại thì có hai mươi người, võ công cao cường.

Các hộ vệ bị áp chế, có thể bị phá bỏ phòng thủ bất cứ lúc nào.

Nhưng các hộ vệ rất kiên nhẫn, vẫn chưa bị hạ gục, ngược lại vẫn duy trì phản công, họ phối hợp rất ăn ý, hỗ trợ, yểm hộ lẫn nhau, giúp đối phương giảm bớt áp lực.

Sở Ly đưa mắt nhìn bốn ông lão, họ không hề có ý hành động, dưới Đại Viên Kính Trí hắn biết họ tuyệt đối không tùy tiện ra tay, cho dù hộ vệ có thương vong, không uy hiếp tới tiểu thư sẽ không ra tay.

– Hự!

Một tiếng kêu vang lên, Sở Ly nhìn thấy hộ vệ họ Thường lúc trước nói đùa với Tô Như đang ôm ngực ngã xuống, tim trúng một kiếm.

Sở Ly sa sầm sắc mặt, mặc dù không phải đệ tử của Đại Lôi Âm tự, là nhóm người kia hạ sát thủ, nhưng không có hòa thượng Đại Lôi Âm tự, các hộ vệ cũng không bị động như vậy, hắn không giết người nhưng người vì hắn mà chết.

Tay phải hắn đột ngột vung lên, một luồng hàn quang lóe sáng, một kẻ áo đen bịt mặt ôm cổ họng, ngã ngửa ra sau: “rầm” một tiếng ngã xuống đất.

Tay phải của Sở Ly vung ra liên tục, hàng loạt luồng hàn quang bay đi, mỗi luồng hàn quang lóe lên lại có một kẻ áo đen bịt mặt ngã xuống, chỉ trong chớp mắt đã hạ gục mười tên, tình thế lập tức thay đổi.

Chỉ trong bốn năm hơi thở, mười tên gục xuống, ánh mắt của đám người trong rừng đều đổ dồn về phía Sở Ly.

Tay phải Sở Ly cầm một lưỡi phi đao, lạnh lùng nhìn bọn chúng, ánh mắt lóe sáng, giống như một sát thần dưới ánh trăng, khiến lòng người khiếp đảm.

– Rút lui!

Có người khẽ nói, hai nhóm người rút lui như thủy triều, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi rừng cây.

Các hộ vệ vẫn giữ cảnh giác, một viên đan hoàn được nhét vào miệng hộ vệ họ Thường, ông ta lập tức ho mấy tiếng rồi ngồi dậy. Sở Ly mở tròn mắt, kinh ngạc nhìn Tô Như.

Hắn rõ ràng nhìn thấy tim hộ vệ họ Thường bị đâm, sau đó hắn mới chợt hiểu ra ngọn ngành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.