Ở trong Huyền Nguyên Quan quần ma loạn vũ, đồng thời trên một sơn đạo cách phía nam Hắc Phong Khẩu không xa, hơn mười con tuấn mã phì phì, cất vó lao nhanh như tên bắn.
Mọi người phong trần mệt mỏi. Dẫn đầu là Phó tổng tiêu đầu tiêu cục Thái Bình – Viên Vạn Vũ.
Viên Vạn Vũ kéo dây cương cho con ngựa giảm tốc độ, xoay người lại ôm quyền nói với một người trẻ tuổi chạy theo phía sau:
– Thiếu tiêu đầu, trước mặt không xa chính là Hắc Phong Khẩu.
Người trẻ tuổi phía sau này cưỡi trên một con ngựa đen cao lớn, trên người trường bào màu trắng, ống tay áo có hình một con rồng màu vàng nho nhỏ.
Sau khi người này nghe xong cũng khẽ kéo cương ngựa, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười nhạt nói:
– Làm phiền Viên tổng tiêu đầu dẫn đường.
Nói xong, hắn gật đầu ra hiệu với người trung niên đi ngang bên cạnh.
Người trung niên kia mặc trang phục thư sinh, mặt vàng không râu, mắt nhìn về phía trước nhưng không nói một lời.
Người trẻ tuổi được gọi là Thiếu tiêu đầu lại xoay người nói với Viên Vạn Vũ:
– Một đám sơn tặc chỉ là gà đất chó ngói mà thôi! Chỉ mong hàng hóa hoàn hảo không tổn hao gì.
– Tiêu cục ta làm mất tiêu vật, lẽ ra nên đến đây cùng bọn họ đòi lại một công đạo. Tiêu cục Long Thành cùng đông chủ không chỉ không trách tội, còn phái người cùng Thiếu tiêu đầu tự mình đến đây, trên dưới tiêu cục Thái Bình ta vô cùng cảm kích!
Trên gương mặt Viên Vạn Vũ đỏ bừng, rất áy náy nói.
– Thiếu tiêu đầu yên tâm, người của tiêu cục ta tới đều là cao thủ xin được đi đầu!
Nói xong, hắn quay đầu lại nhìn nhóm Xa Hải cùng các tiêu cục, vung tay lên quát:
– Lên trại Hắc Phong.
Sau đó chân dưới đã thúc vào bụng ngựa, đi đầu rời đi.
…
Trại Hắc Phong, trước sảnh Tụ Nghĩa.
Một vị nam tử áo lam hơn ba mươi tuổi đang chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ vênh váo đối mặt với Lưu Nhất Đao.
Vết sẹo trên mặt Lưu Nhất Đao bị một tia ráng chiều chiếu xuống, dữ tợn một cách lạ thường. Khóe mắt hắn giật giật vài cái, gương mặt hiện ra cười mỉa và cúi người nói:
– Tại hạ đã phái người đi tìm người có y đạo cao thâm tới cứu trị Tiền đường chủ, vẫn mong Thạch phó đường chủ đợi một lát, lộ trình trăm dặm, khoái mã qua lại cũng chỉ khoảng ba hai canh giờ. Nói vậy hẳn đám người nhị đệ ta đang trên đường trở lại thôi.
– Hừ! Trại Hắc Phong các ngươi cướp một tiêu, nhiều nhân thủ như vậy còn có thể khiến Tiền đường chủ phải tiến vào trong. Bây giờ tự nhiên tìm kiếm lang trung khắp nơi, sợ người trong giang hồ không biết sao?
– Vậy… vậy?
Trong lòng Lưu Nhất Đao thầm mắng, Tiền đường chủ không phải võ công cao cường sao? Ai sẽ ngờ tới lại xảy ra biến cố như vậy? Còn không phải là sợ hắn đã chết sẽ bị các ngươi gây phiền toái sao? Hiện nay lại xuất hiện một Thạch đường chủ, mẹ nó… Trong lúc nóng ruột, vết sẹo trên mặt Lưu Nhất Đao lại giật giật.
Ngô tiên sinh không biết từ chỗ nào đi tới cúi đầu khom lưng xuất hiện ở trước mắt Thạch đường chủ.
– Ha ha! Thạch đường chủ không nên đổ oan cho Đại đương gia nhà ta. Tiền đường chủ vẫn hôn mê bất tỉnh, Đại đương gia cũng không có cách nào liên lạc của các ngài, trong lòng lo lắng cho an nguy của Tiền đường chủ thôi… Ha ha! Bởi vậy mới… Ha ha! Như vậy như vậy…
Vẻ mặt Thạch đường chủ lạnh lẽo, liếc mắt nhìn dáng vẻ hèn mọn của Ngô tiên sinh, trong nét mặt lộ vẻ chán ghét.
– Dẫn ta đi gặp Tiền đường chủ!
Sau khi lạnh lùng nói một câu, Thạch đường chủ đã đi ra ngoài trước. Nhìn vẻ mặt của hắn, nếu không phải nghe lệnh hành sự, hắn xem thường có bất kỳ liên quan nào cùng đám tặc nhân này.
Lưu Nhất Đao thấy thế thì liên tục không ngừng nói với ở phía sau:
– Tại hạ dẫn đường cho Thạch đường chủ.
Bên ngoài một gian nhà gỗ trên núi, Ngô tiên sinh co đầu rụt cổ đi vào trong nhìn, lại giẫm chân tại chỗ. Trong phòng, trên chiếc giường gỗ là Tiền đường chủ mê man bất tỉnh, toàn thân đầy vết máu đang nằm.
Vẻ mặt Thạch đường chủ càng thêm lạnh lẽo, Lưu Nhất Đao không ngừng nhìn lén quan sát đối phương.
– Đại đương gia, không xong rồi…
Bên ngoài nhà gỗ đột nhiên truyền đến tiếng la.
Ngoài phòng, Ngô tiên sinh co đầu lại, lập tức chạy trốn không thấy bóng dáng.
– Kêu tang à! Mẹ nó, ta có gì không xong…
Lưu Nhất Đao tức giận thở hổn hển bước ra khỏi nhà gỗ, hung ác mắng.
Một tên sơn tặc từ phía xa chạy tới, y phục trên người bị xé thành từng mảnh, trên mặt vẫn kèm theo vết máu. Hắn thấy dáng vẻ Lưu Nhất Đao trợn tròn đôi mắt đầy hung ác thì bị hù dọa cho dừng lại từ phía xa thi lễ, vẻ mặt hoảng sợ nói:
– Không phải… Không phải Đại đương gia không tốt. Là… Là tiêu cục Thái Bình dẫn theo người giúp đỡ xông lên núi, các huynh đệ không ngăn được…
Nghe thủ hạ thở hổn hển nói xong, trong lòng Lưu Nhất Đao trầm xuống, quay đầu lại liếc nhìn bên trong nhà gỗ, giọng căm hận mắng:
– Hoảng hốt cái gì! Lão tử lập tức đi qua đây.
Tên sơn tặc này nghe vậy liền quay đầu bỏ chạy, cũng không biết là trốn tới đâu.
Lưu Nhất Đao hấp ta hấp tấp trở lại trong nhà gỗ, giọng điệu sốt ruột nói:
– Thạch đường chủ, nay sơn trại ta gặp họa lớn rồi! Vẫn mong Thạch đường chủ ra tay trợ giúp.
Thạch đường chủ chậm rãi xoay người, vẻ mặt lạnh lẽo nói:
– Trại Hắc Phong ngươi gặp họa lớn có liên quan gì đến ta? Có quan hệ gì cùng bang Thương Hải đâu? Lưu đương gia không nên nói chuyện lung tung, hừ!
Lưu Nhất Đao nổi giận, tay chỉ vào Thạch đường chủ, toàn thân tức giận run rẩy, vết sẹo trên mặt càng thêm đỏ. Hắn thẹn quá thành giận, buột miệng nói ra:
– Mẹ nó ngươi… bỏ đá xuống giếng, bây giờ lại trở mặt, ta…