Tiễn Hổ hung hăng chém mấy đao qua lại đột nhiên cười dữ tợn, cơ thể nhảy lên thật cao về phía sau, múa đao chém về phía Thanh Vân đạo trưởng.
Tiểu Nhất thấy trạng giật mình kinh ngạc, trong lòng biết mình rút lui thì căn bản không ngăn cản kịp. Dưới tình thế cấp bách, thần thức cậu thoáng động, một cái nỏ và một mũi tên đột nhiên xuất hiện ở trên tay. Hai tay cậu khẽ kéo dây cung cắn răng giơ tay bắn về phía Tiễn Hổ.
Theo dây cung vang lên một tiếng “phụt”, mũi tên thép đã bắn ra và cắm thật sâu vào lưng của Tiễn Hổ. Hắn kêu thảm, ngã mạnh về phía mặt đất…
Tiểu Nhất mượn cơ hội thân hình chớp động xông về phía phòng nhỏ của mình. Chỉ trong giây lát, cậu đã cầm Thanh Vân Kiếm trong tay và trở lại trước mặt sư phụ.
Không ai nhìn thấy rõ đối phương lấy ra tên nỏ từ đâu. Đây chính là vũ khí giết người nên khó có thể đề phòng được. Trong nháy mắt, tình thế đã xoay chuyển, đám sơn tặc trở nên hỗn loạn.
Tiễn Hổ được một đám sơn tặc bảo vệ, chỉ thấy một mũi tên thép cắm thật sâu ở trước ngực, miệng hắn không ngừng phun ra máu tươi, mặt tím lại và trợn trừng mắt.
Mọi người theo nhị đương gia cùng nhau đến đây, hiện nay nếu như nhị đương gia chết ở đây, trở lại Đại đương gia nhất định sẽ trút lửa giận lên người bọn họ. Nhưng bây giờ bọn họ phải làm sao cho phải? Trong lòng mọi người bất an, nhìn nhau với ánh mắt mờ mịt luống cuống.
Mấy tên sơn tặc không cam lòng, trong tay cầm binh khí oán hận trừng mắt nhìn Tiểu Nhất, thể hiện tư thế nóng lòng muốn thử.
Tiểu Nhất cầm trường kiếm ở trong tay, bộ dạng không hề sợ hãi mà bĩu môi quát:
– Hừ! Muốn chịu chết thì cứ tới thử xem!
Nói xong, trên tay cậu không khỏi dùng sức, một tia linh khí xuyên qua cánh tay tràn vào Thanh Vân Kiếm:
“Oong” một tiếng vang lên, kiếm quang dài một tấc xuất hiện ở trên mũi kiếm.
Tiểu Nhất bị bản thân dọa cho giật mình, vội vàng thu lại linh lực, nghĩ thầm đừng có hủy mất bảo kiếm của sư phụ đấy.
Trong đình viện Huyền Nguyên Quan lớn như vậy, còn có đầy người đang đứng, trên trường kiếm của Tiểu Nhất có chút động tĩnh, vẫn làm cho đám sơn tặc sợ hãi. Đây là kiếm quang thật sự khi phóng khí ra ngoài mới có được à? Theo lời đồn đại, các cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ có khả năng sử dụng ra kiếm quang, tiểu hài này không phải sẽ là cao thủ chứ? Mà cậu ta có khinh công khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi, không phải là cao thủ lại là gì!
Hơn phân nửa đám sơn tặc lập tức tắt ý định bắt đứa trẻ ăn mày này về gánh tội thay.
Lúc này, nam tử gầy go từng bị Tiễn Hổ mắng lúc trước đã vượt qua đám người đi ra phía trước, khom người thi lễ nói với Thanh Vân đạo trưởng và Tiểu Nhất:
– Chúng ta chỉ nghe lệnh đến đây, vừa rồi thật sự có chỗ thất lễ. Tại hạ thay mặt các huynh đệ nhận tội với đạo trưởng! Bây giờ tình trạng của nhị đương gia đã như thế, chuyện này tạm dừng ở đây. Không biết ý của đạo trưởng thế nào?
Hai mắt Thanh Vân đạo trưởng hơi khép, tay vuốt râu dài, từ chối cho ý kiến.
Tiểu Nhất quay đầu liếc mắt nhìn sư phụ, cổ tay nhất thời chuyển động để bảo kiếm ra sau người, ưỡn ngực, nghiêm trang nói với nam tử này:
– Các ngươi vô cớ bắt nạt tới tận sơn môn, sủ nhục sư phụ ta vốn không thể dừng lại được. Niệm tình kẻ ngoan độc hung dữ đã bị thương nặng, coi như đã có trừng phạt nho nhỏ. Mà thôi! Các ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây, từ nay về sau không được trở lại quấy rầy nữa!
Trong miệng cậu nói như thế nhưng cũng nhìn thấy được tên sơn tặc bị nỏ bắn trúng khó giữ được tánh mạng, trong lòng khó tránh khỏi có chút hoảng loạn, nhưng vẫn còn cứng giọng.
Trong lòng nam tử kia thầm nghĩ, giết người còn chỉ tính là trừng phạt nho nhỏ, tiểu đạo sĩ giống ăn mày này làm gì giống với đứa trẻ chứ! Nhưng tình thế mạnh hơn người, ai bảo mình đuối lý, lại kiếm quang kia cũng quá kinh người, nhị đương gia còn chết ở chỗ này nữa là mấy người mình, hay là trở lại nói thật về Đại đương gia trước đã!
Nam tử kia vội vàng cúi người nói:
– Đa tạ đạo trưởng đại nhân đại lượng! Chúng ta sẽ rời đi ngay đây.
Nói xong, hắn vung tay lên với mọi người, định nâng người bị thương xuống núi.
Ai ngờ Tiểu Nhất còn nói thêm:
– Khoan đã!
Trong lòng mọi người nói thầm, tiểu đạo sĩ này định lật lọng sao?
– Trả lại mũi tên kia cho ta.
Tiểu Nhất nói xong nhìn sơn tặc mọi người lộ ra vẻ mặt không hiểu, lại khẽ xoa mũi cúi đầu và trừng mắt nói:
– Mũi tên này không dễ có được nên không thể làm mất được!
Đám sơn tặc nhìn về phía nam tử gầy gò kia. Người sau lắc đầu, đi về phía mấy người đang nâng Tiễn Hổ, tay ôm lấy chỗ đau và đánh mạnh:
– phụt” một tiếng, mũi tên kèm theo một tia máu bắn ra ngoài, rơi ở trên mặt đất bên trong viện.
Cơ thể Tiễn Hổ giãy dụa mãnh liệt. Nam tử kia xem như không thấy vậy, gật đầu ra hiệu cho đám người lùi về phía dưới chân núi.
Tiểu Nhất thoả mãn mím môi, tiến lên nhặt mũi tên và cúi đầu cẩn thận lau vết máu đi, sau đó quay trở lại chỗ của sư phụ.
Mới đi được hai bước, Lâm Nhất ngẩng đầu lên thì biến sắc kêu:
– Sư phụ… Sư phụ ngài sao vậy?