Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 18: Chương 18



Mới đầu Bùi Dã còn hơi kháng cự khi Trì Kính Dao nhét thứ gì đó vào miệng hắn, nhưng khi kẹo đường bắt đầu tan trong miệng, hắn mới nhận ra đó là thứ gì.

Một viên kẹo đường, bình thường hắn rất ít khi được ăn.
“Ngươi lấy kẹo đường ở đâu?” Bùi Dã kinh ngạc nói.
“Không nói cho huynh đâu.” Vật nhỏ hếch cằm, thoạt nhìn khá đắc ý.
Trì Kính Dao biết, so với việc giải thích gì đó không rõ ràng, giả ngây giả ngố là cách để lừa dối tốt nhất.
Cậu quyết định, sau này nếu có chuyện gì liên quan tới hệ thống, chỉ cần không giải thích được thì cậu sẽ dùng chiêu này để đối phó.
Quả nhiên Bùi Dã không hỏi lại nữa, chỉ tựa vào cây nghỉ ngơi một lát.
Kẹo đường trong miệng từ từ tan ra, cơ thể hắn cũng hồi phục lại khá nhiều.
“Nhị ca, có phải huynh đói bụng quá không?” Trên đường về, vật nhỏ ôm con thỏ kia đi theo sau Bùi Dã, hỏi: “Ta thấy huynh còn ăn ít cơm hơn cả ta, nhất định là ăn không đủ no đúng không?”
Một tay Bùi Dã xách con cáo, xoay người muốn lấy con thỏ trong lồ ng của Trì Kính Dao, nhưng Trì Kính Dao không đưa cho hắn.
Lúc này cả người Trì Kính Dao tràn đầy sức lực, hận không thể cướp lấy con cáo cầm hộ Bùi Dã.
“Ta nghe người ta nói, thường xuyên ăn không đủ no thì sẽ bị choáng đầu.” Trì Kính Dao vừa đi vừa nói: “Nếu mỗi ngày huynh đều đói bụng, lâu dần nói không chừng sẽ sinh bệnh, còn có thể sẽ không cao lên được đâu.”
Mặc dù bây giờ Bùi Dã chỉ mới 11 tuổi, nhưng dáng người đã khá cao rồi.
Nhưng nam hài luôn sợ bản thân không đủ cao, tất nhiên Bùi Dã cũng như thế.
Trì Kính Dao vừa dứt lời, vẻ mặt Bùi Dã liền thay đổi một chút nhỏ xíu gần như không thể nhận ra.
“Ngộ nhỡ sau này nhị ca không cao bằng ta…….” Trì Kính Dao liếc mắt nhìn Bùi Dã một cái, lại nói: “Có thể sẽ không lấy được tức phụ đâu.”
Bùi Dã nghe vậy khựng chân lại, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nói nhiều như vậy làm gì?”
“Ta chỉ đang nói sự thật thôi, sau này huynh đừng để bụng đói nữa.” Trì Kính Dao dứt lời liền ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hỏi: “Nhị ca, có phải huynh lại chê ta phiền không?”
“Không phải.” Bùi Dã nhỏ giọng đáp lại.

Hắn vừa nói xong, trong đầu Trì Kính Dao lại vang lên âm thanh máy móc:
[Đã nhận được giá trí thiện cảm của Bùi Dã]
[Tiến độ công lược hiện tại: 12%]
[Nhận được 50 tích phân]
Trì Kính Dao:………
Sao tiến độ công lược của Bùi Dã luôn tăng vào lúc khó hiểu vậy trời?
Vừa nãy cậu cho Bùi Dã ăn kẹo mà có thấy giá trị thiện cảm tăng lên đâu!
Trì Kính Dao vừa nhìn lén Bùi Dã, vừa nhớ lại đoạn hội thoại vừa nãy cùng với Bùi Dã, không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt cả.

Chỉ là hai câu đối thoại đơn giản thôi, sao giá trị thiện cảm lại tăng được chứ?
Lần đạt được giá trị thiện cảm này khiến Trì Kính Dao cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Lúc này càng nghĩ càng thấy hoang mang………
Trì Kính Dao nhịn không được mà cẩn thận nhớ lại một vài lần giá trị thiện cảm tăng trước đó.
Ngoại trừ vài lần giá trị thiện cảm tăng trong tình huống tốt thật sự, còn lại vài lần đều tăng trong trường hợp khá bình thường.
Có hai lần là Trì Kính Dao khóc hỏi Bùi Dã có phải là ghét mình không, Bùi Dã nói không phải, sau đó giá trị thiện cảm liền tăng.

Lúc ấy Trì Kính Dao đã hiểu lầm, tưởng rằng mình khóc đã khiến giá trị thiện cảm của Bùi Dã gia tăng, nhưng sau đó sự thật đã chứng minh không phải như vậy.
Sau đó lại có một lần, cậu và Bùi Dã nói về chuyện bán da, nhân lúc đó tán gẫu vài câu, hỏi Bùi Dã có phải thấy rất cảm động hay không, Bùi Dã chỉ trả lời có lệ, giá trị hảo cảm cũng tăng lên.
Còn một lần khác, là khi Trì Kính Dao nhớ nhà, để Bùi Dã có thiện cảm với mình hơn, Bùi Dã chỉ an ủi tượng trưng một câu, lúc đó giá trị hảo cảm cũng tự dưng tăng lên.
Mà mới vừa rồi, Trì Kính Dao hỏi Bùi Dã có phải chê mình phiền hay không, Bùi Dã chỉ phủ nhận đơn giản mà thôi.

Trì Kính Dao:!!!
Hình như cậu đoán được quy luật gia tăng giá trị thiện cảm được hệ thống xác định rồi.
Chỉ cần Bùi Dã mở miệng thừa nhận không chán ghét cậu, hoặc là lời nói thể hiện thiện cảm với cậu, giá trị thiện cảm cũng sẽ gia tăng.
Như vậy cũng có thể giải thích vì sao Trì Kính Dao làm nhiều việc làm cậu tự cảm thấy có thể khiến Bùi Dã thay đổi, nhưng tiến độ công lược vẫn đứng im.

Ngược lại, mỗi lần Bùi Dã “bày tỏ cảm xúc” với Trì Kính Dao thì tiến độ công lược lại gia tăng.
Nếu đúng như Trì Kính Dao đoán, vậy những lần giá trị thiện cảm bỗng dưng tăng lên chắc hẳn là do Bùi Dã đã bày tỏ cảm xúc như vậy trước mặt người khác.
Cho nên……!căn cứ để hệ thống dựa vào đó gia tăng giá trị thiện cảm, chính là phải do chính miệng Bùi Dã thừa nhận sao?
Đầu Trì Kính Dao đầy dấu chấm hỏi, cảm thấy cách căn cứ này của hệ thống đúng là có hơi kỳ.
Nhưng dù sao hệ thống cũng không phải là người, đưa ra những quy tắc này cũng không khó hiểu.
Nếu so sánh hệ thống với một chương trình, vậy những từ “bày tỏ yêu thích” từ miệng Bùi Dã chính là “mấu chốt” để kích hoạt hệ thống, một khi kích hoạt thì hệ thống sẽ tự động gia tăng tiến độ công lược.
Nghĩ như vậy, Trì Kính Dao đột nhiên cảm thấy căn cứ xác định của hệ thống cũng không tồi.
“Nhị ca……” Để chứng minh suy đoán này, Trì Kính Dao cẩn thận hỏi Bùi Dã: “Huynh nói không chê ta, là thật sao?”
Bùi Dã nghe vậy dừng bước lại, cúi đầu nhìn về phía Trì Kính Dao.
Vật nhỏ ngẩng đầu mở to mắt nhìn về phía hắn, vẻ mặt thấp thỏm lại căng thẳng, dường như rất để ý câu trả lời.
“Ừm.” Bùi Dã nhìn vật nhỏ, còn nói rất nghiêm túc.
[Đã nhận được giá trị thiện cảm của Bùi Dã]
[Tiến độ công lược hiện tại: 13%]
[Nhận được 50 tích phân]

Trì Kính Dao:!!!
Cậu đoán đúng rồi.
Chỉ cần chính miệng Bùi Dã biểu đạt thiện cảm thật sự với cậu hoặc là khẳng định điều đó, tiến độ công lược sẽ gia tăng.
“Nhị ca…….” Trì Kính Dao duỗi tay kéo kéo áo Bùi Dã, lại nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay ta không gây phiền toái gì cho huynh đúng không?”
Dư vị của viên kẹo đường vẫn còn lưu lại trong miệng của Bùi Dã, nghe vậy gật gật đầu, nói: “Không có.”
Thoáng thấy ánh mắt vật nhỏ chờ mong nhìn hắn, Bùi Dã phá lệ khen cậu một câu, nói: “Ngươi làm tốt lắm.”
[Đã nhận được giá trị thiện cảm của Bùi Dã]
[Tiến độc công lược hiện tại: 14%]
[Nhận được 50 tích phân]
Trì Kính Dao nghe vậy gần như lệ nóng doanh tròng, cuối cùng cậu cũng tìm ra bí quyết để công lược đại lão rồi ——–
Đó chính là, cạy miệng đại lão, khiến đại lão khen cậu!
Trì Kính Dao vốn định rèn sắt khi còn nóng muốn kiếm thêm một chút tích phân, lại sợ nói nhiều khiến Bùi Dã mất hứng, ngược lại biến khéo thành vụng.
Bây giờ đã nắm giữ được cách tiến công, sau này không lo sẽ không kiếm được càng nhiều tích phân từ Bùi Dã.
Hoàng hôn buông xuống, hai người vội chạy về nhà.
Trước khi vào cửa, đột nhiên Bùi Dã nhớ tới chuyện gì đó, duỗi tay túm lại vật nhỏ đã bước nửa chân vào cửa.
Trì Kính Dao bị hắn túm lại, vội ngửa đầu nhìn hắn.
Bùi Dã im lặng một lúc lâu, nhỏ giọng nói: “Chuyện ngày hôm nay, đừng nói lung tung.”
“Chuyện gì ạ?” Trì Kính Dao mờ mịt hỏi.
Bùi Dã cau mày, nói: “Chuyện tiên đan.”
Tiên đan……..!kẹo đường?
Lúc này Trì Kính Dao mới phản ứng lại, chắc là Bùi Dã đang đề cập tới chuyện ăn không đủ no khiến đầu choáng váng.
Kiểu người như Bùi Dã nhìn thì lạnh lùng thờ ơ, nhưng thật ra rất tình cảm, chắc là không hy vọng người nhà vì vậy mà lo lắng cho hắn.
“Nhị ca muốn ta thay huynh giữ bí mật sao?” Trì Kính Dao vội hỏi.

“Ngươi nghĩ vậy cũng được.” Bùi Dã không phán bác.
Trì Kính Dao nghe vậy rất hào hứng, hai cánh tay nhỏ khoanh trước ngực, ra vẻ ông cụ non, nói: “Theo nguyên tắc của ta, muốn người khác giúp giữ bí mật sẽ phải trả giá đó.”
Bùi Dã không ngờ vật nhỏ lại nói như vậy, suýt chút nữa là bị cậu làm cho tức cười.
Trì Kính Dao cũng không hy vọng sẽ uy hiếp được Bùi Dã cái gì, nhưng hiếm khi có cơ hội nên muốn đùa hắn một chút.
Không ngờ là sau khi Bùi Dã im lặng một lúc lâu, hỏi: “Giá như thế nào?”
Trì Kính Dao thấy có hy vọng, vội ăn không nói có: “Ba nguyện vọng.”
Đây là cậu học theo tiểu thuyết võ hiệp, cốt truyện tương đối cũ, nhưng mà…….!Ai lại không muốn được ba nguyện vọng từ đại lão chứ?
“Có ý gì?” Bùi Dã khó hiểu nói.
“Chính là huynh phải đáp ứng ba nguyện vọng của ta vô điều kiện.” Trì Kính Dao giải thích.
Trong lòng cậu đã tính sẵn rồi, ba nguyện vọng này đều khiến Bùi Dã phải khen ngợi cậu thật nhiều.
Nhưng tất nhiên Bùi Dã cảm thấy yêu cầu của vật nhỏ này hơi vớ vẩn, dứt khoát bác bỏ.
Trì Kính Dao đi theo Bùi Dã vào cửa, thấy Bùi Nguyên đang ngồi ở phòng bếp giúp Dung nương thêm củi vào bếp.
“Đại ca!” Trì Kính Dao chạy tới cửa phòng bếp, cố ý nói to tiếng: “Hôm nay ta và Nhị ca cùng đi lên núi, Nhị ca đã…….”
“Trì Kính Dao!” Giọng của Bùi Dã đột nhiên phát ra từ sau lưng.
Trì Kính Dao cố nhịn cười, quay đầu vô tội nhìn về phía Bùi Dã, hỏi: “Chuyện gì vậy, Nhị ca?”
“Một.” Bùi Dã nói.
“Ba.” Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nhíu mày, lại nói: “Hai.”
“Bốn!” Trì Kính Dao nắm bắt được tâm tư của hắn, ra vẻ khá tự tin.
Bùi Dã không ngờ vật nhỏ lại tăng thêm, đành phải tâm không cam lòng không nguyện nói: “Ba.”
“Thành giao.” Trì Kính Dao nhếch mép cười với Bùi Dã, vẻ mặt vẫn ngây thơ như trước.
Bùi Dã:……….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.