Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 17: Chương 17



Lần này Bùi Dã không dẫn Trì Kính Dao thẳng lên núi, mà đi tới một khu rừng ở cách thôn không xa.
Bên trong khu rừng này có rất nhiều gốc cây, nhìn vết chặt thì có vẻ là mới bị đốn gần 1-2 năm trước.
“Nhị ca, sao chúng ta lại tới đây?” Trì Kính Dao chạy tới đứng lên một gốc cây, hỏi Bùi Dã.
“Đại thụ trong khu rừng này bị đốn hạ không ít trong 2 năm nay, mùa hè ve sầu chui lên từ đất không có cây để bò lên, chúng sẽ chọn những cành lá ở gần.” Bùi Dã nói xong liền kéo một nhánh cây mới mọc từ gốc cây cũ, lật lá lên liền thấy một cái xác ve bám ở dưới.
Mắt Trì Kính Dao sáng lên, nhảy xuống khỏi gốc cây đi tìm xung quanh, không bao lâu quả thật đã tìm thấy một cái xác ve.
“Nhị ca, huynh thông minh quá đi!” Trì Kính Dao lấy xác ve xuống, nói với Bùi Dã: “Những chuyện này mà huynh cũng đoán được.”
Bùi Dã được vật nhỏ khen thông minh, tâm trạng cực kỳ phức tạp, im lặng một lúc mới nói: “Ngươi lùn như vậy, cứ tìm xác ve ở chỗ thấp đi, ta đi tìm trên cây.”
“Dạ.” Trì Kính Dao vội đáp lời.
Bùi Dã lại dặn dò cậu vài câu, lúc này mới cầm gậy trúc đi tới chỗ có cây.
Trì Kính Dao uống [Tinh lực sung phát hoàn], lúc này toàn thân đều tràn đầy sinh lực, đang lo không có chỗ dùng đây.
Hiếm khi cậu “xa xỉ” một lần, dùng 20 tích phân cho mình, tất nhiên không muốn lãng phí, cả người như uống phải máu gà, chạy tới chạy lui ở cánh rừng, hận không thể kiểm tra từng nhánh cây mới nhú ra từ gốc cây cũ một lần.
Cứ như vậy, Trì Kính Dao bận rộn khoảng gần 2 canh giờ, thu hoạch cũng không ít, được hơn 80 cái.
Cậu vừa kiếm xác ve vừa đổi, cuối cùng chỉ đơn giản là làm tròn số dư tích phân của mình mà thôi.
Trước đó, số dư tích phân của cậu là 364, hôm trước đổi thử một xác ve được 2 tích phân, hôm nay lại đổi 20 tích phân lấy một viên [Tinh lực sung phát hoàn], số dư tích phân còn lại 346 tích phân.

Trì Kính Dao đổi 77 xác ve nhặt được, lại được thêm 154 tích phân, cuối cùng tích được 500 tích phân.
Lúc Bùi Dã mang bao tới, liền thấy Trì Kính Dao ngồi khoanh chân trên gốc cây bẻ ngón tay.

“Nhị ca, huynh kiếm được bao nhiêu vậy?” Trì Kính Dao vội hỏi.
Bùi Dã đưa túi cho cậu, ý bảo Trì Kính Dao tự đếm.
Trì Kính Dao đếm đếm, Bùi Dã kiếm được tổng cộng là bốn mươi mấy xác.
Nhưng Bùi Dã tìm trên cây cao, khó khăn rất nhiều, nhiêu đây cũng là không ít rồi.
“Thật tốt quá!” Trì Kính Dao bỏ số xác ve mình để lại vào túi, nói: “Thêm mấy cái này của ta, tổng cộng là 50 cái.”
Bùi Dã ngẩn ra, nhướng mày hỏi: “Suốt hai canh giờ, ngươi chỉ kiếm được mấy cái như vậy thôi sao?”
“À……..” Trì Kính Dao chột dạ cười cười, nói: “Ta vẫn ngố hơn nhị ca nhiều.”
Bùi Dã nghe vậy thấy hơi bất đắc dĩ, hắn thấy vật nhỏ này chạy tới chạy lui trong rừng, không ngờ chỉ là thùng rỗ kêu to.
Trì Kính Dao không thể nói chuyện về thương thành hệ thống cho hắn, chỉ có thể cười ngượng ngùng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Buổi trưa hai người không về nhà, chỉ ăn một ít lương khô Trì Kính Dao cầm theo.
Bùi Dã tìm chỗ để đặt gây trúc, rồi dẫn theo Trì Kính Dao lên núi.
Hắn vốn nghĩ nếu vật nhỏ này than mệt sẽ đuổi về nhà rồi đi tiếp.
Nhưng Trì Kính Dao đi đường hận không thể nhảy cẫng lên, không hề thấy mệt mỏi chút nào.
Đường đi lên núi Trì Kính Dao đã đi vài lần rồi, cũng khá là quen thuộc.

Lúc trước chỉ cảm thấy con đường này xa kinh khủng, chưa đi đã thấy sợ.

Nhưng hôm nay, Trì Kính Dao đi lên núi mà không cần cố sức chút nào.

Lúc sau, Bùi Dã thậm chí phải tăng nhanh bước chân để đuổi kịp cậu.
“Nhị ca, nếu huynh mệt thì nghỉ một lát đi.” Trì Kính Dao nói với Bùi Dã.
Bùi Dã liếc mắt nhìn cậu, cố gắng chịu đựng không để mình thở hổn hển.
Hắn thật không hiểu, từ trước tới giờ vật nhỏ này rất yếu ớt, sao hôm nay lại như một con khỉ thế này?
Bùi Dã kiểm tra bẫy xong, không thu hoạch được gì.
Cuối cùng chỉ bắt được một thỏ ở một cái bẫy kẹp.
Khi hai người định mang thỏ về, khóe mắt Trì Kính Dao thoáng thấy một bóng trắng lủi qua bụi cây không xa.

Cậu quay đầu lại nhìn, lẩm bẩm: “Đó là…….!cáo sống sao?”
Tất nhiên Bùi Dã cũng thấy được, lúc này đưa con thỏ cho Trì Kính Dao ôm trong lòng, bỏ lại một câu “Đừng chạy lung tung” rồi đuổi theo bóng trắng đó.
Con cáo trắng kia chạy rất nhanh, chỉ nửa khắc mà đã chạy được rất xa.
Nhưng Bùi Dã không có ý định từ bỏ, trong tay cầm phi đao, chạy nhanh qua cánh rừng đuổi theo hướng của cáo trắng.
Trì Kính Dao không dám chạy lung tung, mắt vẫn dõi theo Bùi Dã và con cáo kia.
Ngay khi cậu nghĩ Bùi Dã sẽ tay không mà về, liền thấy Bùi Dã bỗng vung tay, phi đao phóng ra, cắm thẳng vào người con cáo trắng.
Trì Kính Dao lần đầu tiên nhìn tận mắt Bùi Dã dùng phi đao săn thú, không khỏi ngây người.
Thầm nghĩ trong lòng, không hổ là đại lão, cảnh vừa nãy quả thực anh tuấn ngời ngời!

“Nhị ca, huynh lợi hại quá!” Trì Kính Dao ôm thỏ trong lòng chạy về phía Bùi Dã.
Bùi Dã ngồi xổm xuống kiểm tra con cáo một chút, xác nhận một đao đã mất mạng, liền rút phi đao ra, xách con cáo trong tay.
Nhưng khi hắn định đứng dậy, trước mắt bỗng tối sầm, suýt nữa là ngã quỵ xuống đất.

Hôm nay Bùi Dã chạy theo Trì Kính Dao một quãng đường xa như vậy, mới vừa nãy lại đuổi theo con cáo quá nhanh, lúc dừng lại thì cơ thể hơi không thoải mái, hơn nữa đứng lên quá đột ngột nên mới bị choáng váng đầu.
Hắn vội duỗi tay đỡ lấy thân cây, cố gắng điều chỉnh hô hấp, muốn cho cơ thể nhanh chóng hồi phục lại.
“Nhị ca!” Trì Kính Dao thấy cơ thể Bùi Dã hơi loạng choạng, tưởng hắn bị thương, sợ tới mức ném con thỏ trong tay ra mà không kịp suy nghĩ, nhanh chóng chạy tới.
Bùi Dã nghe được động tĩnh, giương mắt nhìn về phía Trì Kính Dao, liền thấy vật nhỏ hoảng hốt chạy về phía hắn.
“Cẩn thận dưới chân!” Bùi Dã hét lên, cùng lúc đó phi đao trong tay phóng về phía Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao chỉ thấy tia sáng lóe lên trước mắt, theo bản năng rụt cổ dừng chân lại.
Cùng lúc đó, dưới chân cậu vang lên tiếng lạch cạch, phi đao bắn trúng bẫy kẹp.
Trì Kính Dao:……..!
Nguy hiểm quá.
Nếu cậu bước thêm hai bước nữa thì chân của cậu đã đạp trúng bẫy kẹp rồi.
“Không sao chứ?” Bùi Dã vội vàng bước tới, cau mày hỏi.
Trì Kính Dao sợ quá mức, nhìn lướt qua bẫy kẹp dưới đất, lắc lắc đầu.
“Đã nói ngươi đừng chạy lung tung…….” Giọng của Bùi Dã hơi lo lắng, dường như định mắng một trận.
Nhưng hắn lập tức nhìn khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch của vật nhỏ, ánh mắt cũng hơi hồng, lời nói sau đó liền nuốt ngược lại.
“Đợi ở đây, đừng có nhúc nhích.” Bùi Dã nhặt lại phi đao của mình, xách con cao vừa mới ném đi tới đây.
Trì Kính Dao không dám động đậy, chỉ ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, nhìn Bùi Dã lại đặt lại bẫy kẹp.

“Nhị ca……..” Trì Kính Dao đi theo sau Bùi Dã, nhìn Bùi Dã xách con thỏ cậu vừa mới ném đi lên, nhỏ giọng hỏi: “Ta thấy huynh vừa nãy hình như không thoải mái, huynh không sao chứ?”
Bùi Dã không lên tiếng, chỉ im lặng đi tới một bên, tìm một chỗ ngồi xuống.
Lúc này Trì Kính Dao mới phát hiện, sắc mặt của Bùi Dã còn khó coi hơn cậu, không chỉ hơi trắng bệch mà trán còn chảy mồ hôi.
“Không sao, nghỉ một lát là ổn.” Bùi Dã nói xong tựa vào cây, nhìn có vẻ rất mệt mỏi.
Trì Kính Dao suy nghĩ nhanh chóng, ý thức được biểu hiện này của Bùi Dã có vẻ giống như là tụt huyết áp…….
Trước đó cậu đã cảm thấy Bùi Dã ăn khá ít, còn tự hỏi đối phương ăn ít hơn cả cậu, vậy thì sao mà no được?
Bây giờ nghĩ lại, e là Bùi Dã thường xuyên ăn không đủ no, hôm nay vất vả như vậy, thể lực chắc cũng cạn kiệt rồi.
“Nhị ca.” Trì Kính Dao cẩn thận ngồi xổm bên cạnh hắn, hỏi: “Huynh thấy choáng đầu đúng không?”
Bùi Dã nhìn cậu một cái, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không có sức.
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, đổi một viên kẹo đường trong thương thành.
“Nhị ca, há miệng nào.” Trì Kính Dao đưa kẹo đường tới bên miệng của hắn.
Bùi Dã cau mày nhìn cậu, vẻ mặt thoạt nhìn có chút khó hiểu.
Trì Kính Dao nhân lúc hắn không có sức, vươn tay nhỏ bóp miệng của hắn, nhét viên kẹo đường vào miệng hắn.
Vẻ mặt Bùi Dã hết sức phức tạp, ra vẻ muốn nhổ ra nhưng bị Trì Kính Dao bịt miệng lại.
“Đây là tiên đan đó.” Trì Kính Dao nói: “Ăn vào có thể trường sinh bất tử.”
Bùi Dã:………
– —————————————–
Tác giả có điều muốn nói:
Bùi Dã: Rốt cuộc là ta bị bệnh hay là nó bị bệnh?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.