*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vùng quê Tô Tri Vi nhắc đến không phải là một khu du lịch nông nghiệp mà là quê nhà bà của cô, một thị trấn ven thành phố.
Những người tham gia lái hai chiếc ô tô, một của Hạ Đông, chiếc còn lại của Dương Nhất Tỉnh.
Đoàn người ngoại trừ Tô Nhượng, Dương Nhất Tỉnh, Quất Tử, còn có Tịch Vũ và Tiểu Ngư Nhi.
Đoạn đường từ thành phố họ sống đến thị trấn không quá xa, lộ trình tầm một tiếng đồng hồ. Nhưng khi vừa ra khỏi đường cao tốc họ gặp một chút sự cố ngoài ý muốn, xe của Dương Nhất Tỉnh đâm phải một con rắn.
Mặt Hạ Đông chợt đen như than, tăng tốc chạy vượt qua, suýt bị cảnh sát giao thông chặn lại.
Tịch Vũ ngồi cùng xe Hạ Đông không rõ nguyên nhân chuyện này, Tiểu Ngư Nhi ngồi cạnh hỏi:
“Anh Đông sợ rắn à?”
Diệp Dạng ngồi trên ghế phụ, hơi bất đắc dĩ giải thích với họ sự cố lúc trước, tên trai thẳng sắt thép như Tiểu Ngư Nhi vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao Hạ Đông lại căng thẳng như vậy.
Tịch Vũ thở dài lắc đầu, nói:
“Khó trách tại sao cậu vẫn còn độc thân đến giờ…”
“…”
Tiểu Ngư Nhi: Nói chuyện thì nói chuyện, có thể đừng công kích cá nhân không?
Thị trấn quê bà nội Tô Tri Vi không tệ, trấn nhỏ gần núi gần sông, không khí trong lành, nhịp sống nhàn nhã, trên đường họ còn gặp vài cặp đang chơi cầu lông.
Hầu hết những ngôi nhà ở đây đều thấp tầng, không xuất hiện các cao ốc, nhưng những dãy nhà ở đây đều có nét đặc trưng riêng và mang một phong vị đặc biệt.
Bà nội là một người rất hiền từ, chồng bà đã mất nhiều năm trước, một thân một mình tại quê nhà sống cuộc đời thanh tĩnh. Nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ đến con cháu, lần này Tô Tri Vi và Tô Nhượng về chơi còn mang theo bạn đến, làm bà vui vẻ đến cười híp cả mắt.
“Đây là Tiểu Diệp.”
Bà nội nắm tay Diệp Dạng, quay đầu nhìn Hạ Đông:
“Còn đây là Tiểu Đông.”
“Đều là những đứa trẻ ngoan, mấy đứa ở đây cứ chơi thoải mái, quan trọng là vui vẻ vui vẻ.”
Tóc bà đã bạc trắng như tuyết, khuôn mặt đọng lại dấu vết thời gian, dáng vẻ này của bà làm Diệp Dạng nhớ đến bà cố của mình.
Hình ảnh người bà dịu hiền trong trí nhớ của cậu dần phai nhạt đi, muốn giữ cũng chẳng thể giữ được. Cậu chỉ nghe nói, vào thời điểm bà từ giã cõi đời đã gọi cậu là “Dạng Dạng”.
Những ngày trong quá khứ, chỉ có bà cố mới gọi cậu như vậy, nhưng bây giờ nhiều thêm một người.
Nhà bà nội là một ngôi nhà ba tầng, trang hoàng đẹp mắt, nhưng chỉ có bốn phòng, Tô Nhượng và Dương Nhất Tỉnh môt phòng, Diệp Dạng dĩ nhiên chung phòng với Hạ Đông.
Ba cô gái khác chung một phòng, Tiểu Ngư Nhi ở một mình một phòng.
Khi Hạ Đông mở vali để cất đồ dùng cá nhân, anh phát hiện trong vali có hai bộ hoodie, cũng chính là hai bộ áo hoodie anh mua lần trước.
Anh cầm hai cái áo ấy lên, dựa vào cửa nghiêng đầu sang nhìn Diệp Dạng đang bận rộn.
“Em mang theo hai bộ này là vì muốn mặc đồ đôi với anh sao?”
Diệp Dạng đỏ mặt lên:
“Không ạ… Mang đại thôi.”
Hạ Đông cười bỡn cợt:
“Em không muốn thật à?”
Diệp Dạng không nói gì, Hạ Đông đi đến mép giường ngồi xuống, tựa đầu vào thành giường, giọng nói lười nhác:
“Nếu em không muốn… Vậy nếu ngày mai em mặc nó thì anh mặc cái khác, đợi đến khi em không mặc thì anh lại mặc chiếc màu xanh đen này…”
“…”
Diệp Dạng đành phải thừa nhận ý đồ nhỏ này của mình với Hạ Đông:
“Em chỉ nghĩ, từ khi mua về, chúng ta vẫn chưa có dịp gì mặc…”
Hạ Đông cười một tiếng, ôm bạn nhỏ vào lòng xoa xoa.
“Anh cũng muốn…”
Đến giờ trưa, mọi người cùng ngồi vào bàn, ăn bữa cơm do bà nội chuẩn bị. Có vẻ việc gắp thức ăn cho người khác đã là thành truyền thống của gia đình họ Tô, trong suốt quá trình dùng cơm, bà nội luôn tay gắp đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, ai cũng không khuyên được.
Tiểu Ngư Nhi cười tủm tỉm dỗ bà vui:
“Bà nội ơi, đồ ăn bà nấu ngon quá trời.”
Bà cười ha hả, đáp:
“Không phải bà làm, do bà đặt ở tiệm cơm gần đây, bà lớn tuổi rồi không đứng lâu vậy nấu được đâu.”
Tiểu Ngư Nhi lập tức sửa lời:
“Bà nội thật tinh tế, đồ ăn ở tiệm cơm này thiệt ngon.”
Bà nội lại cười nói:
“Bà kêu thằng Nhượng chọn đó.”
“…”
Tiểu Ngư Nhi: Thời thế bây giờ vỗ cái mông ngựa cũng khó khăn vậy sao?
Tịch Vũ ngồi bên cạnh che miệng cười trộm, Diệp Dạng phì cười ra tiếng, ngay cả Hạ Đông và Quất Tử cũng thấy buồn cười.
Tô Nhượng chế nhạo:
“Bây giờ cậu có nên khen bà nội tôi sinh được một đứa con tốt, nếu không sao lại có một đứa cháu nhìn xa trông rộng như tôi không?”
Dương Nhất Tỉnh bật cười, như tắm mình trong gió xuân.
“Đừng quậy nữa, ăn cơm thôi.”
Sau khi bà nội gắp rau một lượt, ánh mắt bà nhìn về phía cô gái có hơi xa lạ ở đây.
“Tiểu Vũ à, năm nay con bao lớn rồi?”
Tịch Vũ có dự cảm không tốt lắm:
“… Dạ, hai mươi sáu ạ.”
Bà nội cười hiền từ:
“Vậy con có bạn trai chưa?”
“…”
Cô biết ngay mà.
Tô Tri Vi có lòng tốt đến giải vây:
“Bà nội, bà đừng làm bà Nguyệt mãi thế.”
Bà nội thở dài:
“Con là cháu nội còn không cho bà kéo dây tơ hồng, bây giờ nhà người khác cũng không cho kéo.”
Vừa nói, bà nội tựa hồ có chút đau lòng, nói với Tô Nhượng:
“Cháu trai ngoan của bà cũng vậy, đã lớn vậy rồi còn không tìm cháu dâu.”
Mọi người đồng loạt im lặng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Dương Nhất Tỉnh, tay cầm đũa của Dương Nhất Tỉnh cũng dừng lại, khuôn mặt không để lộ cảm xúc nào.
Tô Nhượng thở dài, thật có cảm giác nằm không cũng trúng đạn.
“Nội à, không phải cháu đã mang cháu dâu về rồi sao?”
Bà lập tức rạng rỡ lên hẳn.
“Ai là cháu dâu của nội? Cháu với Quất Tử quen nhau à?”
Tô Nhượng không để ý đến bàn tay Dương Nhất Tỉnh đang vỗ mình dưới gầm bàn, trực tiếp nắm lấy nó.
“Anh ấy là cháu dâu của nội đó.”
Quất Tử cùng Tô Tri Vi thầm mắng “đồ không biết xấu hổ”, Diệp Dạng và Tiểu Ngư Nhi cùng Tích Vũ, cả ba người đều sửng sốt, kinh ngạc trước sự bạo gan của Tô Nhượng.
Dương Nhất Tỉnh bất đắc dĩ nhìn Tô Nhượng, hắn trịnh trọng đứng lên, hô một tiếng:
“Cháu chào bà nội.”
Bà nội có vẻ ngây ngẩn một hồi, nói:
“Cháu nội ngoan, đừng khoe khoang nữa, người đẹp trai thế sao có thể là vợ con được?”
“…”
Tô Nhượng: Bà nội có tư tưởng hơi truyền thống, không tiếp thu được cũng là chuyện bình thường.
Trong lúc Tô Nhượng bắt đầu thất vọng, bà đột nhiên nói thêm một cậu:
“Thà nói cháu là vợ người ta còn xem được, mặc dù hơi kém chút.”
Đến bây giờ Tô Tri Vi thật sự không nhịn được, không khách khí chút nào mà cười lớn, cơn buồn ngủ cũng bay biến mất.
“Nội ơi, nội nói ra chân tướng rồi đó, haha.”
Bà nội nhìn trái nhìn phải.
“Nhượng à, còn thật sự tìm một người đần ông bầu bạn sao?”
Tô Nhượng đắc ý, chọc chọc vào eo bạn trai mình:
“Đúng ạ, anh ấy thật sự là người yêu của cháu.”
Dương Nhất Tỉnh nắm tay Tô Nhượng, nói:
“Bà nội à, cháu và Nhượng đã ở bên nhau được nhiều năm rồi, cháu sẽ tốt với em ấy.”
Bà nội có chút bối rối:
“Tình cảm của người trẻ tuổi nội không hiểu lắm, nhưng nếu đã quyết định ở bên nhau thì phải sống thật tốt… Thật tốt.”
Bà đặt đũa xuống:
“Mấy đứa ăn đi, bà lớn tuổi, ăn ít.”
Tô Nhượng mở miệng định gọi bà nội lại.
Tô Tri Vi nhìn bóng lưng của bà nội cũng đặt bát đũa xuống, nói với Tô Nhượng:
“Phản ứng của nội so với chúng ta nghĩ tốt hơn nhiều, nhưng anh cũng phải để bà có thời gian tiêu hóa.”
Nói xong, cô kéo Quất Từ đi theo bà.
“Chúng ta đi theo bà đi.”
Nhóm ba người bà cháu rời đi, Dương Nhất Tỉnh mới bất đắc dĩ nói:
“Sao em nói bất ngờ thế, dọa bà nội sợ thì sao?”
Tô Nhượng chọc cơm trong bát, đáp:
“Nội thương em nhất, bà sẽ hiểu thôi, hơn nữa một ngày nào đó cũng phải nói thẳng thôi, nói sớm một chút cũng tốt.”
May thay, bà nội có vẻ có thể chấp nhận, không hề tỏ ý ghê tởm hay phản đối.
Hà Đông cũng đồng ý với cách làm của Tô Nhượng, nhưng lại phát hiện bạn nhỏ nhà mình có vẻ ngơ ngác, anh xoa xoa đầu cậu, hỏi:
“Em nghĩ gì thế?”
Khi Tô Nhượng vừa comeout với bà, Diệp Dạng đột nhiên nghĩ đến cậu với Hạ Đông sớm muộn gì cũng tới ngày này, cậu không để ý, cho dù người trong nhà có muốn đoạn tuyệt quan hệ, cậu cũng không muốn tách khỏi Hạ Đông.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
3. Đêm Nay Có Mưa
4. Đông À, Hạ Lạnh
=====================================
Còn Hạ Đông thì sao? Cha Hạ Đông không biết con trai mình thích đàn ông, nếu biết liệu ông có chấp nhận việc con trai mình và cậu ở bên nhau không?
Diệp Dạng cúi đầu, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
“Không có gì đâu ạ.”
Hạ Đông nắm tay bạn nhỏ đặt lên đùi, giọng nói sáng tỏ:
“Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết.”
Bà nội trở về phòng, không biết nói chuyện gì với hai người cháu gái, lúc ra ngoài, tâm trạng đã tốt hơn, còn mỉm cười rất tươi, cùng mọi người dùng cơm, còn giúp dọn bàn rửa bát.
Bà nội vẫn chưa quên chuyện phải kéo dây tơ hồng cho Tịch Vũ:
“Tiểu Vũ này, bà thấy Tiểu Đông với Tiểu Ngư cũng không tệ, cháu có thể xem xét, Tiểu Diệp có nhỏ quá, bạn trai nhỏ tuổi hơn không dài lâu đâu…”
Tịch Vũ khóc không ra nước mắt, về nhà bị thúc giục, đi chơi cũng bị giục.
Hạ Đông nghe xong chỉ mỉm cười:
“Nội à, con có bạn trai rồi ạ.”
Bà nội cười đáp:
“Có thì tốt, có thì tốt.”
Nói xong thì bà mới chợt giật mình phản ứng:
“… Bạn trai?”
Hạ Đông gật đầu, chỉ vào bóng lưng Diệp Dạng đang lau bàn:
“Là Tiểu Diệp ạ.”
Bà nội lại sửng sốt một chút, sau đó thật lòng gật đầu, cười nói:
“Tiểu Diệp rất tốt, đứa nhỏ này ngoan vô cùng, hai đứa nhất định phải ở bên nhau thật tốt.”
Cơm nước xong xuôi, mọi người dự định đi câu cá ở một hồ nước trong trấn, Tô Tri Vi nhìn Diệp Dạng cười hỏi:
“Hạ Đông làm cá diếc kho tộ rất ngon, Tiểu Diệp Tử ăn thử chưa?”
Diệp Dạng gật đầu, hai mắt sáng lên.
“Rồi ạ, ngon lắm.”
Hạ Đông nhìn đôi mắt tỏa sáng của những người khác mà không nói nên lời.
“Mọi người câu được thì tôi sẽ làm, chúng ta nói trước vậy, chủ yếu là do bạn nhỏ nhà tôi muốn ăn nên tiện thể làm cho mấy người thôi.”
Hạ Đông nói thế trước mặt mọi người vẫn làm Diệp Dạng hơi đỏ mặt, ngoài ra ở đây còn bốn tên đàn ông độc thân phối hợp xen vào:
“Được rồi, chỉ là tiện thể thôi, tiện thể.”
Bà nội mượn cho họ ba chiếc cần câu, đoàn người bèn xách theo giỏ tre ra bờ hồ.
Tám người đi cùng nhau tạo nên một khung cảnh đặc biệt, thị trấn này vốn không phải địa điểm thu hút khách du lịch, rất ít người ngoài đến đây, nên tỷ lệ người bản địa quay đầu lại nhìn họ lên đến một trăm phần trăm.
Cá trong hồ này được nuôi, thuộc sở hữu tư nhân, nhưng chủ hồ vẫn cho họ thuê thời gian câu cá trong hồ. Năm mươi mốt tệ một người, có thể câu cá trong hai giờ, ông chủ thấy họ có nhiều người nên lấy thêm cho họ vài chiếc ghế đẩu.
Bởi vì đoàn người Diệp Dạng chỉ mang theo ba cần câu nên chỉ tính tiền ba người.
Hồ rất lớn, nước hồ không trong vắt nhưng vẫn có thể thấy hình ảnh phản chiếu của bầu trời xanh biếc và mây trắng lững lờ trôi bên trên.
Nắng đầu tháng sáu không quá gay gắt nhưng cũng chẳng nên phơi nắng quá lâu, vài người tìm một gốc cây che bóng, ngồi trên ghế đẩu do ông chủ đưa.
Tô Nhượng và Dương Nhất Tỉnh không có hứng thú với chuyện câu cá, hai người vào khu rừng gần đó không biết làm gì.
Tịch Vũ nhìn hình dáng thân mật của hai người, vuốt cầm.
“Làm sao bây giờ? Tôi muốn đi xem quá.”
Tiểu Ngư Nhi gật gật đầu, cũng vuốt vuốt cằm:
“Nói thật thì, tôi cũng muốn đi.”
Quất Tử trong khoảng thời gian này luôn sống ở Cựu Lâm, vô cùng quen thuộc với hai vị khách thường trú này.
“Đừng nghĩ tới chuyện khác nữa, năm mươi tệ cũng là tiền, lo câu cá đi.”
Tô Tri Vi nhìn cần câu chằm chằm như muốn nói gì đó, nhưng Quất Tử biết cô đang nghĩ gì, nhất quyết không cho.
“Tôi sợ cậu không cẩn thận ngủ gục, rồi gục luôn dưới hồ.”
Tô Tri Vi đau khổ nhìn mama Quất Tử, tuy vậy Quất Tử không hề dao động, kéo người ra ngoài.
___________
Thông báo nhỏ: Sỡ dĩ tuần trước không đăng là do bận dọn đồ về nhà, nhưng e là một hai tuần sau tui cũng không đăng truyện được do phải về quê. Mà tui cũng không chắc bao giờ lên lại nhưng sau khi về sẽ đăng chương ngay nha, yên tâm là đăng bù đầy đủ hết nà. (°∀°)
Cuối cùng, chúc mọi người ăn tết vui vẻ nhó.