Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 44: C44: Về quê



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Tri Vi đến bệnh viện kiểm tra, cuối cùng được chẩn đoán mắc chứng ngủ rũ.

Bác sĩ đưa cho cô một ít thuốc, đồng thời dặn dò trong khoảng thời gian này cô nên có người bên cạnh, kiểm soát chặt chẽ thời gian cô làm việc và nghỉ ngơi, kết hợp vận động thể dục thể thao phù hợp.

Tất nhiên, người bên cạnh này là Quất Tử.

Diệp Dạng đã nói với Tô Tri Vi về dự định học tiếp của cậu, Tô Tri Vi vô cùng dứt khoát vung tay thả người.

Đồng thời hiếm khi nói được một lời hay với Hạ Đông:

“Tên bi3n thái Hạ Đông cuối cùng cũng làm được việc tốt.”

Diệp Dạng chỉ có thể dở khóc dở cười đáp lại.

Khi cậu về đến nhà, Hạ Đông vẫn chưa về, anh đang cùng Giang Nam xử lý công việc, thừa dịp Hạ Đông không ở đây, cậu vào Weibo của Ngụy Lạc, muốn xem lại hot search ngày hôm qua.

Hot search đó bây giờ đã bị gỡ bỏ, trên Weibo của Ngụy Lạc đăng một tin làm sáng tỏ, cô giải thích rằng, bản thân và ZERO chỉ là quan hệ bạn học, có cuộc gặp gỡ đêm đó là vì họ đều đến dự buổi họp mặt bạn học cấp ba.

Điều khiến Diệp Dạng chú ý là bài đăng thứ hai của Ngụy Lạc, là một bài đăng lại, bài đăng đó có nội dung như sau:

[ Đừng kéo dây tơ hồng tùy tiện, bé cưng nhà tôi sẽ ghen. ]

Theo bên dưới dòng caption là hình ảnh hai bàn tay mười ngón đan vào nhau, một bàn tay to, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Một tay khác nhỏ một hơn một chút, nằm trong bàn tay to lớn kia.

Đây đúng là tay của Diệp Dạng và Hạ Đông.

Sau khi Ngụy Lạc đăng lại, kèm theo một câu chúc trăm năm hạnh phúc.

Diệp Dạng click vào, mở Weibo của bạn trai nhà mình, sau bài đăng công khai đó, bên dưới có rất nhiều bình luận.

【Thật sự chỉ là bạn học thôi sao? Ngụy Lạc là người của công chúng, hợp lớp sao lại ở một mình với người đàn ông khác? Chắc chắn có gì đó mờ ám】

【Mọi người nói xem bàn tay này có phải Ngụy Lạc hay không】

【Lầu trên suy nghĩ hơi nhiều rồi, tôi lấy ảnh chụp ra so sánh, rõ ràng không phải cùng một người, bàn tay Ngụy Lạc nhỏ hơn, với mảnh mai hơn một chút】

【Nói đến manh mai… Hmm mọi người có cảm thấy bàn tay này không giống của nữ không】

【Nghe lầu trên nói có vẻ đúng thật… Bàn tay trên thoạt nhìn giống của nam hơn, hẳn là ZERO, tay còn lại tuy nhìn cũng mảnh khảnh nhưng khớp xương khác biệt, móng tay dày và tròn hơn…】

【Tôi là một sinh viên ngành y, có thể đảm bảo với mọi người, ảnh hai bàn tay này không cái nào của nữ hết】

【Hai người nam thật ghê tởm quá】

【Bạn trên nói năng cho cẩn thận, chuyện yêu đương của người ta, liên quan gì đến bạn, ghê tởm thì đừng nhìn】

【Bạn nói lời này chắc là đang tự nói bản thân ghê tởm đúng không? 】

Bình luận phía sau Diệp Dạng không đọc kỹ, cậu nhấn thích lên vài bình luận chúc phúc hai người, đồng thời nhấn theo dõi bạn trai nhà mình trên Weibo, không tới một phút, có thông báo Weibo bạn trai tên ZERO đã theo dõi cậu.

Đồng thời còn gọi điện đến.

“Anh đã thuê gia sư cho em rồi, cậu ta là sinh viên đại học N, khá chuyên nghiệp.”

Diệp Dạng gật đầu mới nhớ ra mình đang nói chuyện qua điện thoại Hạ Đông không nhìn được, mới đáp:

“Được ạ.”

Cậu do dự một lát, hỏi:

“Người đó tính phí thế nào vậy anh?”

Hạ Đông nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói thật.

“Hai trăm một buổi, cũng không đắt lắm.”

(*200 tệ ~ 665.000 vnd)

Diệp Dạng thở dài trong lòng, nhất thời im lặng, số tiền này là một khoảng lớn, cậu không có khả năng chi trả, nhưng cậu không thể dùng tiền của Hạ Đông như một lẽ đương nhiên được.

Hạ Đông luôn nói chờ khi cậu có công việc sẽ nuôi anh, nhưng đợi đến khi đó ít nhất phải bốn năm năm nữa. Với cả, đến khi đó, không biết mối quan hệ của hai người sẽ phát triển thành như thế nào.

Diệp Dạng thích Hạ Đông, cậu luôn muốn có thể ở cạnh anh mãi. Nhưng ai có thể biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, hay có việc gì ngoài ý muốn chứ?

Cậu vẫn luôn hy vọng trong mối quan hệ này, không chỉ mỗi Hạ Đông đối xử tốt với cậu, mà cậu càng hy vọng hai người có thể trả giá ngang nhau.

Hạ Đông thấy bạn nhỏ không nói gì thì biết cậu lại suy nghĩ lung tung. Anh lên tiếng chào hỏi đôi ba câu với mấy người bên phía Giang Nam, sau đó dỗ dành bạn trai nhỏ.

“Dạng Dạng à, em tính báo đáp anh thế nào đây?”

Diệp Dạng sửng sốt một lát mới hoàn hồn.

“Dạ?”

Hạ Đông đốt một điếu thuốc lên, nhưng không hút.

“Không nói về tiền bạc, giữa hai chúng ta nhắc đến tiền thật là mất tình cảm quá…”

Trong khi Diệp Dạng đang căng thẳng chờ đợi, Hạ Đông cười khẽ, nói:

“Nếu không, lấy thân báo đáp thì sao?”

Giọng nam trầm thấp mang theo hàm ý trêu chọc truyền ra từ điện thoại Diệp Dạng, làm tai cậu ngứa ngáy cả lên.

Cậu dừng lại một chút, trả lời bằng một giọng điệu bình tĩnh:

“Được ạ.”

Lần này đến phiên Hạ Đông sửng sốt, anh còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì giọng nói của bạn nhỏ lại truyền đến bên tai anh:

“Anh ơi, nhớ anh.”

“Đm!”

Giang Nam nghe thấy một tiếng chửi thề sau khi Hạ Đông cúp điện thoại, hắn ngẩng đầu nhìn sang công tử Hạ đang mang bộ dáng dục cầu bất mãn.

“Tôi có cảm giác, mình thật sự sắp phạm tội.

Khi Hạ Đông trở về, trời đã chập tối. Anh thấy bạn nhỏ đang dựa vào sofa xem video, giọng nói phát ra hình như là của Ngụy Lạc.

Anh hơi bất mãn, bạn nhỏ xem video của người khác mê mẩn đến nỗi không phát hiện anh đã quay về.

Anh nhẹ tay nhẹ chân bước đến gần, không phát ra tiếng động đặt tay lên thành ghế sofa.

Ngụy Lạc trong đoạn video hình như đang trả lời phỏng vấn một mình, nữ MC hỏi:

“Fans khá tò mò về thói quen ăn uống của chị, chúng ta đã nói xong rồi nhưng fans lại muốn biết thêm một chuyện khác.”

Ngụy Lạc ngồi trên ghế, bắt chéo đôi chân dài của mình.

“Ví dụ như?”

Nữ MC cười, hỏi:

“Fans muốn biết cô Ngụy đã từng yêu ai chưa.”

Sắc mặt Ngụy Lạc bình tĩnh, đáp:

“Từng có, chẳng qua đã là chuyện rất lâu rồi.”

Nữ MC lại hỏi:

“Vậy hiện tại cô Ngụy có đang thích ai không, nghe nói quan hệ gần đây của chị và thầy Thu không tệ?”

Ngụy Lạc chỉ trả lời nửa câu đầu.

“Không thích ai.”

Nữ MC thử hỏi lại lần nữa:

“Vậy cô Ngụy gần đây có suy nghĩ về việc tìm người mới hay không?”

Ngụy Lạc dừng một chúp mới đáp:

“Không có.”

Nữ MC hỏi:

“Vì sao ạ?”

Lúc này Ngụy Lạc mới nheo mắt cười một chút, cô nhìn về vị trí camera.

“Có lẽ vì thời niên thiếu gặp được người quá mức kinh diễm, sau khi mất đi nhìn lại người khác, chỉ cảm thấy tẻ nhạt nhàm chán.”

Video đột ngột kết thúc ở đây, hình như là những video trước đây của Ngụy Lạc.

Xem xong, Diệp Dạng ngồi trên sofa trầm tư.

Đột nhiên, một bàn tay đưa đến che mắt cậu, hương vị quen thuộc quẩn quanh chóp mũi. Cậu giãy giụa một lát thì nhận ra người đó là Hạ Đông, bèn thả lỏng cơ thể.

Cậu trai rực rỡ thời niên thiếu của Ngụy Lạc sau nhiều năm lại dịu dàng với những năm tháng thiếu niên của Diệp Dạng, cậu may mắn thế nào chứ.

Người đứng sau hiểu lầm cậu còn muốn giãy giụa, anh dùng một tay khác bắt lấy hai cổ tay của cậu.

Hơi thở ấm áp phía sau phả lên chiếc cổ nhạy cảm.

Diệp Dạng theo bản năng ngẩng đầu lên, lộ ra điểm yếu của bản thân.

Vì đôi mắt bị che mờ, tầm nhìn không rõ ràng, cậu chỉ có thể nhìn thông qua những khe hở trên bàn tay, cậu không biết Hạ Đông muốn làm gì, trong lòng hơi bất an.

“Anh Đông ơi…”

Cơ thể Hạ Đông vẫn ở phía sau sofa nhưng lại hơi khom lưng về phía trước, bây giờ trước mắt anh là khuôn mặt căng thẳng của bạn nhỏ và chiếc cổ thon dài lẫn yết hầu đang di chuyển.

Anh cười khẽ.

“Sao thế? Sao lại gọi là anh Đông mà không phải anh?”

Diệp Dạng chưa kịp đáp lời đã cảm giác được điểm yếu của mình bị người khác tập kích – Hạ Đông cắn vào yết hầu của cậu.

Cậu kêu lên một tiếng, Hạ Đông buông ra nhưng môi vẫn vương vấn nơi ấy.

Diệp Dạng không nhìn được vẻ mặt Hạ Đông lúc này, nhưng vì đôi mắt không thể nhìn thấy nên cảm giác như được khuếch đại lên vô hạn, cậu nh ỏ giọng xin tha:

“Anh Đông ơi… Sẽ để lại dấu đó.”

Hạ Đông “chậc” một tiếng, hài lòng ngắm nhìn kiệt tác của mình, một vùng da trên cổ bạn nhỏ đỏ bừng nhưng không để lại trái dâu nào.

Nhưng anh vẫn không buông bàn tay đang che mắt Diệp Dạng, chỉ chuyển tầm mắt từ vết đỏ ấy lên cánh môi.

Môi của bạn nhỏ mang một màu hồng nhạt, mỗi khi hôn lên sẽ càng đỏ hơn.

Hạ Đông thích màu đỏ tươi này.

Anh nhìn chăm chú vào cánh môi hồng nhạt này, ý định muốn biến chúng thành màu đỏ tươi.

Trong chốc lát, toàn bộ phòng khách chỉ còn mỗi tiếng ngáy của Khò Khò, khe khẽ tựa như một đoạn nhạc đệm nho nhỏ cho hai người.

Đến khi Hạ Đông rời khỏi ghế sofa, môi Diệp Dạng đã đỏ bừng còn hơi sưng lên, anh ôm bạn nhỏ vào lòng, bất ngờ phát hiện:

“Bé cưng à, em…”

“Dạ…”

Đôi mắt của Diệp Dạng cuối cùng cũng được buông tha mà nhìn thấy ánh sáng, cậu phát hiện trên mặt Hạ Đông tràn ngập hai loại cảm xúc đang đấu tranh, kích động cùng nhẫn nại.

Cậu vô thức li3m đôi môi ngứa ngáy của mình.

“Anh Đông… Có muốn em giúp chút không ạ?”

Những ngày tiếp theo đơn giản mà ấm áp, cuối tuần Diệp Dạng ở nhà học bù, tiền của Hạ Đông cậu không thể lãng phí, Diệp Dạng có thể cảm thấy bản thân tiến bộ rất nhanh.

Vào những ngày trong tuần, cậu đi cùng Hạ Đông đến phòng tập gym, đồng thời dành thời gian tập vẽ truyện tranh, tác phẩm để nộp lên cuộc thi Ngôi sao truyện tranh cậu cũng đã vẽ xong, gửi vào những ngày cuối cùng trước khi hết hạn nộp.

Cảm hứng cho tác phẩm này là bức ảnh chụp của Hạ Đông và Ngụy Lạc bởi paparazzi trước đó.

Trong bức tranh, cậu vẽ một cơn mưa phùn lát đát, ngọn đèn đường chiếu lên con phố vắng vẻ, chỉ có một người lẳng lặng đứng ngược hướng sáng, cầm một chiếc ô chưa vội mở. Ánh sáng lờ mờ chỉ chiếu được một góc mặt, người đó nhìn ra con đường lớn phía trước, ánh mắt vừa dịu dàng vừa luyến lưu.

Hạ Đông biết người trong tranh là ai, bèn trêu chọc Diệp Dạng:

“Em muốn hối lộ giám khảo sao?”

Diệp Dạng tỏ thái độ thà chết chứ không nhận:

“Ai nói bức tranh này vẽ anh chứ?”

Hạ Đông tặc lưỡi mấy cái, vô cùng cảm thông làn da mỏng manh trên mặt bạn nhỏ:

“Em nói không thì là không vậy.”

Sau khi nộp tác phẩm, ngày một tháng sáu rất nhanh đến.

Tô Tri Vi rất mong chờ được về quê chơi dịp tết thiếu nhi, xắn tay áo lên mà nhanh chóng thu dọn hành lý trước mấy ngày, háo hức chờ mọi người đi cùng.

(*Xắn tay áo lên (nguyên tác: 摩拳擦掌): Một thành ngữ của Trung Quốc, bính âm là: mó quán cā zhǎng, có nghĩa là mô tả cách mọi người đang phấn chấn và háo hức thử trước khi chiến đấu hoặc làm việc gì đó. Trích từ “Lý Quỳ phủ nhận kinh”)

Vừa nhắc đến quê, Diệp Dạng nhớ ngay đến chuyến đi chơi khu du lịch nông nghiệp lần trước, Hạ Đông miễn cưỡng lắm mới nhận lời mời của Tô Tri Vi.

Ai bảo cô là bệnh nhân chứ? Thế giới bao la, bệnh nhân là lớn nhất.

Trong lúc Diệp Dạng đang thu dọn hành lý, Khò Khò có lẽ cảm nhận được mấy tên quan viên dọn phân muốn ném mình ra ngoài, bèn nằm lỳ trong vali, nhìn Diệp Dạng meo meo mấy tiếng.

“Anh Đông, lần trước chúng ta đi chơi không vui lắm, xem như lần này bù lại đi. Chuyện ngoài ý muốn đâu phải lúc nào cũng xảy ra đâu ạ.”

Diệp Dạng dỗ xong Hạ Đông đang không vui, tiếp tục quay sang dỗ dành chú mèo nhà mình:

“Khò Khò ngoan nha, bọn anh đi cùng lắm là hai ngày về thôi.”

Cho dù tính luôn hôm nay, họ cũng đi có ba ngày nên đành để Khò Khò ở nhà, không đưa đến bệnh viện thú cưng được.

Trước khi rời đi, hai người kiểm tra lại cửa chính, cửa sổ, nước uống kèm thức ăn, xác nhận không có vấn đề gì mới ra ngoài.

_____________

Tác giả có lời muốn nói: Vắng vẻ quá, lạnh lẽo quá, nhưng có ai ở đó đó~

Vậy mà bị khóa chương… Tiếp cái hôn khó đến vậy sao

Sửa xong rồi, mong bạn kiểm duyệt xem xét

Vậy đáng ra, sau màn hôn đó chúng ta đã có nhiều thứ để xem hơn ==


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.