Hạ Đông mang cậu bạn nhỏ tới một chỗ cách nhà không xa lắm, hằng năm vào Tết Nguyên tiêu hay các lễ hội khác nơi này luôn chật kín người. Thật ra, Hạ Đông ít khi đến những nơi ồn ào lại còn chật ních người với người thế này. Nhưng năm nay lại khác, trong nhà còn một cậu bạn nhỏ nên anh muốn dẫn cậu ra ngoài chơi.
Sau khi họ tìm được chỗ đậu xe thì lại chen chúc trong biển người.
Nói là biển người không ngoa chút nào, chỗ này người người chen nhau không có kẽ hở.
Lúc đầu hai người vẫn còn đi song song với nhau nhưng không lâu sau đó Diệp Dạng bị tuột lại, người thật sự quá đông. Lúc Diệp Dạng hoảng loạn mà muốn gọi Hạ Đông, thì anh cũng quay đầu lại, chờ cậu đi đến.
Thấy cậu bạn nhỏ đã tới gần mình, Hạ Đông đưa tay ra nắm lấy cổ tay, dẫn cậu đi về phía trước.
Lòng bàn tay người đó vừa dày lại vừa ấm áp, sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo của Diệp Dạng, cậu ngoan ngoãn đi theo Hạ Đông cho đến khi họ đến trước một con sông.
Hai bên bờ sông thấp thoáng một vài tòa nhà cổ kính, có rất nhiều thuyền nhỏ treo đèn lồ ng trôi trên sông, đa phần đều là thuyền khách du lịch. Diệp Dạng phát hiện không ít du khách mặc Hán phục, ven đường cũng có những người hóa trang thành người bán hàng rong. Tất cả cho cậu một cảm giác không chân thật, dường như thời gian bỗng nhiên đảo ngược lại.
Hạ Đông kéo cậu đến trước một quầy hàng, hỏi đèn hoa đăng bán như thế nào.
Người bán hàng trả lời:
“Chúng tôi không bán đèn. Ở đây phải giải đố, giải được thì tôi tặng cậu một ngọn đèn hoa đăng.”
Người bán hàng giơ hai ngón tay tiếp tục nói:
“Mỗi lần giải đố cần mười lăm tệ, nhưng các cặp đôi sẽ được ưu đãi, hai mươi tệ hai lần giải đố!”
Hạ Đông nhất thời không nói nên lời, không phải đều phải trả tiền sao, thời buổi này giải đố còn phải tự bỏ tiền ra…
Nhưng Hạ Đông cũng có thể hiểu, đây chẳng qua chỉ là một chiến thuật marketing.
Cùng một mức giá nhưng kinh doanh ở quầy hàng này rõ ràng tốt hơn những quầy khác, xem ra thời thế bây giờ không ít người chi tiền để tự làm khổ mình.
Anh nhìn cậu bạn nhỏ bạn nhỏ bên cạnh, hỏi:
“Để tôi giải thử một câu rồi cho nhóc một ngọn hoa đăng chơi nhé?”
Diệp Dạng trả lời dứt khoát:
“Được ạ.”
“…”
Hạ Đông vốn nghĩ, nếu cậu bạn nhỏ từ chối, anh sẽ dẫn qua quầy bên kia mua một cái là được, đoán đi đoán lại không phải rất phiền phức hay sao? Chỉ là không ngờ, cậu bạn nhỏ trả lời quá dứt khoát.
Diệp Dạng nghi hoặc nhìn vẻ mặt phức tạp của Hạ Đông, không rõ anh bị làm sao.
Hạ Đông cười nói không sao, lúc anh định trả tiền thì có hai cô gái đi ngang qua. Một trong số họ nói với hai người:
“Hai anh đẹp trai này, có muốn mua đèn hoa đăng với bọn tôi không? Cặp đôi thì được giảm giá, quầy bên kia bán một ngọn đã lên đến 25 tệ rồi.”
Tuy nói là cùng họ mua, nhưng ánh mắt của hai cô gái đều dính lên người Hạ Đông. Diệp Dạng trong lòng có một loại cảm giác khó tả, cũng có hơi khó xử.
Thấy cậu không nói gì, Hạ Đông trực tiếp khoát tay với hai cô gái đó:
“Không cần, bọn tôi cần tiêu tiền chứ không cần tiết kiệm tiền.”
“…”
“…”
Hạ Đông chưa bao giờ thiếu tiền, không biết lời nói của mình đã trực tiếp đâm thủng ba trái tim non nớt.
Diệp Dạng thì không sao, dù gì người nói lời này là anh Đông của cậu.
Hai cô gái vẻ mặt thất vọng, cười một chút rồi rời đi.
“Tớ đã nói với cậu rồi mà không tin.”
“Người ta còn chưa làm gì, sao cậu biết được, lỡ như họ chỉ là không muốn bắt cặp cùng người lạ thì sao?”. Truyện Mỹ Thực
“Trực giác của phụ nữ.”
“Tớ cũng là phụ nữ mà…”
Âm thanh của hai cô gái xa dần, Diệp Dạng không hiểu họ đang nói chuyện. Ngược lại Hạ Đông tựa hồ hiểu ra gì đó, nhìn cậu bạn nhỏ bên cạnh không nhìn được thì cười ra tiếng.
Sau khi Hạ Đông trả 30 tệ lấy hai câu đố, ông chủ nói với họ rằng, họ có mười lăm phút và không được tìm kiếm trên mạng, sau đó yêu cầu họ ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh.
“Hai cậu có mười lăm phút, nếu khát có thể gọi thêm hai ly trà trái cây đặc biệt ở tiệm chúng tôi. Vừa ngon vừa bổ dưỡng lại không sợ béo.”
“…”
Ông chủ này thật sự là một thiên tài kinh doanh.
Hạ Đông nói:
“Cho chúng tôi hai ly.”
Trà trái cây làm từ kiwi và quả quất, hương vị không tệ, Hạ Đông đưa một câu đố cho Diệp Dạng, anh giữ một câu.
Câu đố trong tay Diệp Dạng có sáu vế, mỗi vế giải ra một chữ, hợp lại thành một câu khác.
Hạ Đông đưa câu đố đó cho Diệp Dạng vì anh thấy nó có quá nhiều ký tự, dù sao anh cũng muốn giữ chút thể diện trước mắt cậu bạn nhỏ, anh học tập không tốt thì chỉ cần bản thân biết là được.
Nội dung tờ giấy trong tay Diệp Dạng là:
Nhớ mãi không quên trái tim đã tan vỡ, hai người đến khi nào mới có thể gặp gỡ
Mục hoàng ngưu được chăn trước chùa Hàn Sơn, hai chữ “Kǒu lì” được ghép bằng một con dao
Hai mắt không phải lời hứa của Lâm Tâm, nếu bạn không có trái tim bạn sẽ bay đi(*)
Diệp Dạng vừa nhìn đại khái đã biết đáp án. Cậu nhìn về phía Hạ Đông, chỉ thấy anh Đông đang nhìn chằm chằm câu đố một cách đầy cay đắng, dường ánh mắt của anh có thể chọc thủng một lỗ trên tờ giấy đó vậy.
Hạ Đông cảm nhận được ánh mắt của cậu, hỏi rằng:
“Khó quá à? Nếu không giải được chúng ta qua bên kia mua nhé?”
“Xong rồi ạ.”
“… Xong rồi?”
Cú tát đến quá nhanh.
Ông chủ quầy hàng luôn chú ý bên này, ông chủ không nghe được Diệp Dạng nói gì, chỉ nghe câu nói của Hạ Đông thì có hơi kinh ngạc.
Thế nên ông chủ đi đến chỗ của Hạ Đông dò hỏi đáp án.
Hạ Đông bất đắc dĩ, chỉ vào cậu bạn nhỏ bên cạnh nói:
“Là nhóc này giải xong rồi.”
Ông chủ chuyển tầm mắt về phía thanh niên choai choai bên cạnh, Diệp Dạng trả lời:
“Đáp án là “Hôm nay tôi rất nhớ cậu”.”
“Giỏi lắm.”
Ông chủ giơ ngón cái lên, lấy một ngọn đèn hoa đăng cho Diệp Dạng, Hạ Đông cũng bất chấp mặt mũi đưa câu đố cho Diệp Dạng.
“Nhóc thần đồng này, tiện thế giải giúp tôi cái này với!”
Diệp Dạng có hơi ngượng ngùng tiếp nhận, tờ giấy chỉ có một câu:
Một đời loạn thế lại tương phùng.
Diệp Dạng suy nghĩ một lát cũng nói ra được đáp án.
Ông chủ vui vẻ đưa cho họ hai ngọn đèn hoa đăng, đèn hoa đăng có hình hoa sen, ở giữa đóa hoa có một cây nến nhỏ.
Họ cầm hai ngọn đèn đến bờ sông, thắp sáng và thả chúng xuống sông.
Hạ Đông cười nhìn Diệp Dạng, nhắc nhở:
“Cậu bạn nhỏ, thắp đèn phải ước nguyện.”
Diệp Dạng nghe vậy thì nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra.
Hạ Đông bảo cậu bản nhỏ ước một điều nhưng bản thân lại chẳng làm thế.
“Nhóc ước gì vậy?”
“…”
Tuy có hơi ngại nhưng Diệp Dạng vẫn trả lời:
“Hy vọng anh Đông cùng chị Tri Vi luôn bình yên vô sự.”
“Chậc chậc.”
Hạ Đông khoang tay, nói tiếp:
“Cậu bạn nhỏ này của tôi hình như hơi tham lam thì phải, như vậy là tới hai điều ước rồi. Nếu chỉ được chọn một thôi thì nhóc chọn ai nào?”
Diệp Dạng nghẹn đỏ mắt không nói được lời nào.
Hạ Đông cũng không bắt buộc cậu phải lựa chọn, chỉ là đùa cho vui thôi, nếu một ngọn hoa đăng có thể bảo vệ tính mạng con người, thì sao mỗi ngày lại có nhiều người chết vì tai nạn giao thông hay bệnh tật như vậy chứ?
Diệp Dạng thở phào nhẹ nhõm, vội chuyển chủ đề:
“Chúng ta có nên trở về không ạ? Bác…”
Hạ Đông “Chậc” một tiếng:
“Quả nhiên là bạn nhỏ không thích tôi nhỉ? Cho nên mới nóng lòng muốn gặp chị Tri Vi của nhóc.”
“…”
Diệp Dạng muốn phản bác lại nhưng không biết nên nói gì, chỉ đỏ mặt đứng tại chỗ.
Hạ Đông không vì vậy mà buông tha cho cậu.
“Sao cơ? Không nói lời nào là đồng ý à? Tôi đau lòng quá đi mất…”
“… Thích ạ.”
Vành tai Diệp Dạng đỏ bừng lên, thật lâu mới chậm rãi nói ra được câu này.
Hạ Đông cười to mấy tiếng, nhéo nhéo lỗ tai mẫn cảm của cậu, cảm nhận làn da dưới tay run lên mới nói:
“Tôi cũng thích nhóc lắm.”
Hạ Đông trêu chọc cho đã ghiền xong mới nói cho cậu, lúc này Tô Nhượng đang ở cùng người yêu nên không cần gấp làm gì.
Nói xong thì dẫn Diệp Dạng về chỗ đậu xe, sau đó lái xe về nhà ông Tô.
Khi họ đến nơi, những người Diệp Dạng quen biết hầu như đã đến đủ, một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề bưng cho cậu một đ ĩa trái cây.
“Đây là Tiểu Diệp mà ông nhà nhắc đến sao? Cậu bé thật đẹp trai quá.”
Tô Kiến Nghiệp ngồi ở sofa “Ừm” một tiếng, tuy rằng khuôn mặt vẫn nghiêm túc nhưng ánh mắt lại rất ôn hòa.
Hạ Đông ở bên cạnh giới thiệu giúp cậu:
“Đây là mẹ của Tô Tri Vi.”
Diệp Dạng nhận dĩa trái cây, đáp:
“Cảm ơn cô ạ.”
“Không có gì, đừng khách sáo.”
Mẹ Tô cười rất vui vẻ, nói tiếp:
“Ông nhà mỗi ngày đều nhắc đến cháu, ổng rất thích cháu đấy.”
“Chắc chắn phải thích thôi.”
Tô Tri Vi không biết đi tới từ lúc nào, nói:
“Tiểu Dạng ngoan như vậy, ai mà không thích chứ.”
Tô Nhượng và Dương Nhất Tỉnh lần lượt ra khỏi phòng, Tô Nhượng ném đến chỗ Diệp Dạng một con quái vật xấu xí, Diệp Dạng theo phản xạ có điều kiện mà lấy tay che đầu lại.
Tô Nhượng không nghĩ nhiều, giả vờ bất đắc dĩ nói:
“Trông tôi giống kẻ xấu vậy sao?”
Những người khác đều khá sửng sốt vốn cho rằng Tô Nhượng với cậu không quen biết nhau, chỉ có vẻ mặt Hạ Đông hơi tối lại.
Anh từ nhỏ đã luyện Thái cực quyền với cha, ỷ vào bản thân biết chút đánh đấm cho nên suốt thời trung học đánh nhau khắp nơi, không tập trung học hành.
Vừa rồi anh sợ cậu bạn nhỏ không bắt được, đang định giúp cậu thì đối phương đã giơ tay lên che đầu, phản xạ vô cùng nhanh giống như đã trải qua vô số lần…
“Dạ…”
Đến khi Hạ Đông đưa cho cậu con gấu nhồi bông hình quái vật đó thì Diệp Dạng mới phản ứng lại:
“Xin lỗi anh… Là do, chỉ là…”
Diệp Dạng hoảng hốt không biết phải làm sao, tay chân luống cuống, thật lâu cũng không nói được gì.
Tô Nhượng khoát khoát tay, buồn cười nói:
“Cậu không làm gì sai, xin lỗi anh làm gì?”
Dương Nhất Tỉnh nói với Hạ Đông:
“Nếu không thì cậu dẫn Tiểu Dạng vào phòng A Nhượng chơi đi, bên trong có vài đ ĩa game với mấy bộ điều khiển trò chơi không dây. Quất Tử vừa mới xuống máy bay ước chừng một lát nữa mới tới.”
Diệp Dạng đi theo Hạ Đông, vẻ mặt vô vùng thất vọng.
Cậu cảm thấy hành động vừa rồi sẽ làm Tô Nhượng không vui, rõ ràng người đó có ý tốt nhưng cậu tại sao lại như vậy chứ, tại sao chứ…
“Chúng ta chơi trò chơi chút, còn một người chưa tới.”
Hạ Đông dùng đề tài này chuyển suy nghĩ của bản thân khỏi sự việc vừa mới xảy ra.
“Quất Tử là bạn thân nhất của Tô Tri Vi và Tô Nhượng, ba người họ quen biết nhau từ nhỏ, có thể nói là mặc chung một cái quần lớn lên.”
Trên TV trò chơi còn dừng ở giao diện Super Mario, hình như Tô Nhượng vừa mới chơi trò này, Hạ Đông chuyển về chế độ hai người chơi.
Đột nhiên, Hạ Đông nhìn thấy thứ gì đó anh lao thắng đến đầu giường với tốc độ khó tin được, giấu đi bức ảnh ở đó.
Tô Nhượng nghe được âm thanh ồn ào nên bước vào kiểm tra, thì bắt gặp ánh mắt đầy vẻ phê phán của Hạ Đông.
Hai người trong âm thầm đối thoại với nhau qua ánh mắt, đại ý là thế này:
Tại sao lại treo loại ảnh thế này ở đầu giường hả?
Tô Nhượng: Chẳng có ai sẽ vào phòng của tôi cả, với lại tôi không biết hôm nay cậu tới.
Hạ Đông: Biết xấu hổ một chút đi, cảm ơn.
Tô Nhượng: Thấy thì thôi, có gì đâu.
Hạ Đông: Nhưng nhóc ấy vẫn còn là một đứa nhỏ!
Tô Nhượng: Lúc tôi hai mươi tuổi đã bắt đầu đi chơi đêm rồi.
“…”
Hạ Đông – cho đến bây giờ vẫn còn là một con chó độc thân – vừa nhận 10.000 điểm sát thương chí mạng, thanh máu trắng cây, trước mắt chưa có túi cấp cứu.
“…”
Diệp Dạng không hiểu sóng gió giữa hai người, cậu nghi hoặc nhìn tấm ảnh Hạ Đông cầm trong tay, hỏi:
“Có chuyện gì sao ạ?”
Hai người cùng đồng thanh trả lời:
“Không có gì.”
Nghe vậy Diệp Dạng không truy cứu nữa, tiếp tục chơi trò chơi với Hạ Đông.
Mà phía dưới khung ảnh bị che giấu ở đầu giường là ảnh chụp hai người đang hôn nhau, nếu Diệp Dạng nhìn thấy sẽ nhận ra ngay đó là Tô Nhượng và Dương Nhất Tỉnh.
Nửa người trên của Tô Nhượng không mặc quần áo, Dương Nhất Tỉnh hơi khuỵu gối ở bên đùi hắn, cúi đầu hôn đối phương. Nhìn vào góc chính diện bức ảnh có thể đoán đại khái, điện thoại đặt ở trên bàn cạnh giường để chụp tấm ảnh này.
__________
Tác giả có lời muốn nói: Câu đố “Một đời loạn thế lại tương phùng.” (一生离乱又相逢), đáp án là: Mạch (麦), có nghĩa là lúa mì, đại mạch, đại mạch, yến mạch.
…
(*)Tui chỉ tạm dịch thôi, không chính xác 100%, nếu bạn nào tò mò thì tui để bản raw ở đây:
念念不忘心已碎,二人何时来相会
寒山寺前牧黄牛,口力二字与刀配
双目非林心已许,您若无心先自飞。
Câu trả lời của bé Dạng: 今天特别想你
À mà đừng hỏi tui giải đố sao nha. ☠️☠️☠️