Thời gian trôi đi, ngày mười lăm tới như một cái chợp mắt, hôm nay đã là Tết Nguyên tiêu.
Diệp Dạng bị tiếng chuông cửa đánh thức, cậu mặc áo khoác đi ra nhưng người nhấn chuông đã đi mất. Chỉ còn Hạ Đông đứng ở cửa, trên tay anh là một hộp giấy gì đó hình như là hàng chuyển phát nhanh.
Trước khi cậu có thể phản ứng được điều gì thì đột nhiên điện thoại vang lên thông báo tin nhắn, khi cậu nhìn xuống kiểm tra…
Xử lý các loại giấy chứng nhận khác nhau: Xin chào, giấy chứng minh của cậu sẽ chuyển đến hôm nay, cậu có thể kiểm tra xem có sai sót hay thiếu thông tin nào không.
Máu toàn thân Diệp Dạng như bị chảy ngược lại, cả người cậu đông cứng tại chỗ. Trong khoảng thời gian này, chị Tri Vi không nhắc gì đến hợp đồng lao động nên cậu cũng đã quên mất còn có chuyện như thế.
Cậu ngơ ngác nhìn hộp giấy trong tay Hạ Đông, cậu thấy nó đã bị mở ra…
“Tôi không cố ý mở nó.”
Hạ Đông đưa di động cho Diệp Dạng xem hóa đơn trên màn hình, trên đó hiển thị anh vừa thanh toán 500 tệ.
“Nhân viên giao hàng nói anh ta đang rất gấp, nhưng nhất định phải kiểm tra kỹ vật phẩm bên trong có thiếu sót gì hay không mới ký nhận.”
Trong lúc nhất thời, Diệp Dạng không biết nên cảm khái nhân viên giao hàng đó quá yêu nghề trước, hay nên giải thích với Hạ Đông chuyện giấy chứng minh trước.
Anh Đông khi nhìn thấy giấy chứng minh này nghĩ đến điều gì? Anh có báo cảnh sát hay không? Hay sẽ ném kẻ dối trá này ra khỏi nhà?
Diệp Dạng đầu óc rối bời, giờ phút này suy nghĩ làm cậu khó chịu nhất là, nếu như anh Đông với mọi người biết được toàn bộ sự thật có phải sẽ bỏ mặc cậu, muốn cắt đứt quan hệ với cậu hay không?
Sự hoảng hốt trong lòng cậu càng ngày càng lớn, cậu không biết bản thân đã im lặng bao lâu rồi cũng không biết sự trầm mặc này càng khiến cậu trông có vẻ chột dạ.
Hạ Đông hỏi cậu:
“Không phải làm mất giấy chứng minh rồi sao?”
“Ở quê có người tìm được, họ gửi lên cho tôi…”
Nghe xong câu hỏi Diệp Dạng theo bản năng bịa ra một lời nói dối, nhưng vừa nói xong đã muốn tự tát mình một cái. Câu nói dối vụng về như vậy, tràn đầy sơ hở.
“À.”
Hạ Đông bình tĩnh đưa hàng chuyển phát nhanh cho Diệp Dạng, trên mặt chẳng có chút cảm xúc, nói tiếp:
“Bây giờ vẫn còn sớm, nhóc đi ngủ thêm một lát đi, hôm nay là Tết Nguyên tiêu nhóc được nghỉ.”
Hạ Đông không vạch trần kẻ hở trong lời nói của cậu, giống như không nhận ra thân phận của cậu có vấn đề. Nếu giấy chứng minh mất ở quê thì tại sao Diệp Dạng lại đến được thành phố?
Nếu chuyện này có thể giải thích thì tại sao cần phải trả 500 tệ để lấy lại giấy chứng minh?
Điều này hoàn toàn không thể giải thích nữa, nhưng Hạ Đông không hỏi gì cả, anh trực tiếp trở về phòng đóng cửa lại.
Diệp Dạng không thả lỏng đi chút nào ngược lại càng luống cuống hơn.
Giống như khi bạn nói dối, để lộ sơ hở rõ ràng trước mắt người khác, nhưng người đó không những không vạch trần nó mà còn bình thản nhìn bạn diễn kịch.
Bạn không biết người đó nghĩ gì về lời nói dối của mình, càng không biết khi nào người đó phá vỡ sự bình tĩnh tạm thời này cho bạn một đòn chí mạng.
Diệp Dạng trong lòng không yên, vẫn đứng đấy hồi lâu không nhúc nhích, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm giấy chứng minh trong tay mình.
“Sao không đi ngủ?”
Hạ Đông mở cửa, trong tay cầm một cái cốc hình như đi ra ngoài rót nước, hỏi lại:
“Không buồn ngủ à?”
Diệp Dạng lắc đầu, thanh âm khàn khàn từ trong cổ họng phát ra, còn chút hoảng sợ:
“Hôm nay là ngày lễ cửa tiệm hẳn rất đông, sao lại cho tôi nghỉ lễ vậy ạ?”
Cậu vội vàng nhìn vào mắt Hạ Đông muốn anh cho mình một câu trả lời, Hạ Đông dừng một chút mới đáp:
“Phán Tử đã về, cậu ta sẽ làm ở lầu hai.”
(*Phán Tử (胖子): người béo, mập mạp – cũng là một biệt danh)
Phán Tử là một nhân viên Cựu Lâm khác, lúc trước chị Tri Vi có nhắc với cậu, nói là đi du lịch với người nha, hai ngày trước mới trở về.
“Không buồn ngủ à?”
Hạ Đông đi vào bếp rót nước.
“Vậy chúng ta nói chuyện một lát đi.”
Diệp Dạng vừa mới thả lỏng một chút nháy mắt lại khẩn trương lên.
Hạ Đông ngồi xuống sofa, cậu bạn nhỏ thì ngồi bên cạnh. Anh cầm cốc lên uống một ngụm nước, sau đó lại châm một điếu thuốc tựa hồ đang suy nghĩ nên nói thế nào.
Cho dù Diệp Dạng đã ở cùng Hạ Đông một khoảng thời gian vẫn rất ít khi thấy anh hút thuốc.
Cậu bạn nhỏ mặc áo thun cotton cổ rộng, lúc này một bên cổ bị lệch đã sắp trượt khỏi vai nhưng cậu bạn nhỏ lúc này vẫn đang luống cuống không chú ý chỉnh lại quần áo.
Từ góc độ này của Hạ Đông có thể có nhìn thấy một đốm gì đó trắng trắng tròn bên mép vai phải của Diệp Dạng, trông không giống vết bớt mà giống một vết sẹo hơn… Vậy vết sẹo đó từ đâu ra?
Suy nghĩ của Hạ Đông càng lúc càng trôi xa, anh chậm rãi nhả ra một ngụm khói thuốc lá, tầm nhìn trước mặt cũng bị làn khói bao trùm.
Nhìn điếu thuốc trên tay Hạ Đông chợt nghĩ ra điều gì đó.
“Vết sẹo trên vai nhóc là do thuốc lá sao?”
Hình dạng vết sẹo như vậy ngoài thuốc lá ra Hạ Đông không nghĩ được lý do nào khác.
“Đúng ạ…”
Diệp Dạng ấp úng trả lời:
“Lúc trước tôi không cẩn thận làm để lại sẹo.”
Hạ Đông suýt nữa thì bị chọc cười, cậu bạn nhỏ đúng là bạn nhỏ, lời nói dối không có căn cứ như vậy cũng nói được. Ai lại tài giỏi như vậy, vô tình dí đầu thuốc lá đang cháy lên vai mình chứ?
Nét cười thoáng qua mắt Hạ Đông nhưng tâm tình anh lại trở nên nặng nề.
Vết sẹo hiển nhiên không thể tự mình gây ra, thì làm sao mà có? Vai cậu bạn nhỏ sao có thể vô ý va vào được đúng không?
Hạ Đông nghĩ đến cậu bạn nhỏ khóc như mưa đêm mùng bảy, rõ ràng đang vô cùng hoảng loạn cùng khổ sở lại cắn môi kiên quyết không phản bác hay giải thích điều gì. Giống như có kề dao vào cổ, có lẽ cậu cũng không phản kháng mà mặc kệ nó ở đó, sẵn sàng để nó cắt vào cổ mình vậy.
Nghĩ một lát, Hạ Đông chợt mềm lòng.
Thôi bỏ đi, anh nghĩ.
“Hôm nay cho nhóc nghỉ vì nhóc đã hứa sang nhà bác Nghiệp ăn cơm nhớ không? Cho dù đi làm một lát nữa cũng phải đi thôi.”
“Thật sao ạ?”
Diệp Dạng chẳng ngờ tới Hạ Đông không hỏi về giấy chứng minh.
“Tôi lừa nhóc làm gì?”
Lời này thật sự không lừa Diệp Dạng, vốn Hạ Đông định cho cậu nghỉ ngơi cũng đã thông báo cho Tô Tri Vi từ sớm.
Khóe miệng Hạ Đông bỗng có một nụ cười khó hiểu, Diệp Dạng nghe xong câu đó chợt sửng sốt. Có thể anh Đông không có ý gì nhưng câu nói đó càng khiến cậu áy náy nặng nề. Những người giúp đỡ cậu, quan tâm cậu chưa bao giờ lừa dối cậu nhưng cậu lại nói dối họ không biết bao nhiêu điều.
“Anh Đông, cảm ơn anh.”
Lời cảm ơn này rất trịnh trọng, Diệp Dạng biết cậu không chỉ cảm ơn vì được ở lại, mà còn cảm vì Hạ Đông đã quan tâm mình bấy lâu nay giống như em út trong nhà vậy, và cả cảm ơn vì đã biết thân phận giả của cậu nhưng không truy vấn đến cùng.
Hai người ngầm không nhắc đến chuyện chứng minh thư nữa, đề tài này coi như kết thúc. Diệp Dạng về phòng nghỉ ngơi còn Hạ Đông ra ngoài một lát.
Khi Hạ Đông về, anh thấy cậu bạn nhỏ đang ngồi trên bàn học trong phòng ngủ, viết viết vẽ vẽ thứ gì đó.
Hạ Đông không lại gần mà đứng ở cửa gọi:
“Ra ăn bánh trôi nước này.”
“Dạ?”
Diệp Dạng không nghĩ tới Hạ Đông về nhanh như thế, trước sau còn chưa đến một tiếng đồng hồ. Cậu vội vàng che sổ vẽ của mình lại, cất vào trong ngăn kéo.
Giấu đầu hở đuôi.
Hạ Đông chú ý gương mặt cậu bạn nhỏ đang đi về phía mình đang ửng đỏ.
Anh nhìn thoáng qua bàn học, có hơi tò mò không biết cậu bạn nhỏ đang làm gì.
Bánh trôi nước trắng trắng tròn tròn nằm trong bát, mùi vừng thoang thoảng quanh chóp mũi, Hạ Đông cười nói:
“Chúc nhóc Tết Nguyên tiêu vui vẻ, năm nay mỗi ngày cũng đều luôn vui vẻ.”
“Hy vọng anh Đông mỗi ngày cũng sẽ vui vẻ ạ.”
Bữa ăn này thật sự ấm áp, hơi nóng phả vào mặt hai người, từng miếng bánh trôi nước nóng hổi trượt xuống cổ họng đi vào dạ dày xua đi cái lạnh đầu năm.
Ngay cả mặt Hạ Đông cũng ửng hồng.
Tay Diệp Dạng cũng dần ấm áp, có lẽ thời tiết đang ấm dần, cũng có thể là do cậu đã lâu ngày không chạm phải nước lạnh nữa mà vết nứt da trên tay đang đóng vảy, rất ngứa.
Lúc Diệp Dạng đưa tay muốn cào mấy cái thì đã bị Hạ Đông ngăn lại:
“Đững gãi, muốn đau chết à nhóc con.”
…
Sau khi ăn xong, Hạ Đông giúp Diệp Dạng bôi thuốc. Đến năm giờ chiều Hạ Đông mới giục Diệp Dạng thay quần áo chuẩn bị đi.
Diệp Dạng khoác chiếc áo dày vừa phải, bên trong là một chiếc áo len cổ tròn.
Khi bước ra cửa, Diệp Dạng khẽ rụt đầu lại, Hạ Đông đột nhiên bảo cậu chờ chút.
“Tôi đi lấy đồ, nhóc chờ tôi một lát.”
Hạ Đông chỉ mất hai phút đã quay lại, trong tay anh cầm theo một chiếc khăn quàng cổ đan sọc. Diệp Dạng chưa kịp phản ứng thì anh quàng lên cổ cậu bạn nhỏ, che đi phần da thịt lộ ra ngoài.
“…”
Cái lạnh lẽo nháy mắt biến mất, Diệp Dạng kéo nhẹ chiếc khăn quàng cổ, trên đó còn vương một chút hương nước hoa mà Hạ Đông đang dùng. Nó có mùi như cái ôm của anh cho cậu vào đêm mùng bảy ấy vậy.
Hạ Đông hôm nay có vẻ cũng có mùi nước hoa giống vậy, nhưng mùi trên khăn quàng cổ nhạt hơn, dường như được lưu lại sau lần dùng nước hoa trước đây.
“Anh Đông không c ần sao ạ?”
“Tôi không lạnh.”
Hạ Đông khẽ khàng mà xoa đầu cậu.
“Mẹ tôi rảnh rỗi nên đan, sợ tôi lạnh nhưng tôi thật sự không thấy lạnh.”
Diệp Dạng chưa trải qua tình thương của mẹ bao giờ, chợt cảm thán:
“Mẹ anh thật tốt quá.”
Hạ Đông chỉ nhướng mày, không nói chuyện.
Hôm nay Hạ Đông tự mình lái một chiếc Benz, Diệp Dạng không nhìn ra được đó là xe gì nhưng vẫn cảm thấy nhất định rất xa xỉ.
Diệp Dạng ngồi xuống ghế phụ. Hạ Đông nói cần khoảng mười phút mới đến nơi, lát sau anh mới phát hiện cậu bạn nhỏ này vẫn chưa hỏi họ sẽ đi đâu.
“Sao không hỏi chúng ta đi đâu? Không sợ tôi bán nhóc luôn sao?
Diệp Dạng nghiêm túc đáp:
“Anh Đông sẽ không làm như vậy, với cả tôi không đáng giá đến thế.”
Phía trước có đèn đỏ, Hạ Đông dừng xe lại bắt đầu giở trò chọc ghẹo cậu bạn nhỏ:
“Sao lại không đáng giá chứ? Thận của nhóc chưa dùng tới đúng không? Nó đáng giá mấy chục vạn đấy, dư sức mua nửa căn nhà.”
“…”
Diệp Dạng vẫn còn đang suy nghĩ thận dùng cho việc gì, thì qua mấy giây sau mới chợt hiểu, mặt đỏ bừng lên.
Hạ Đông đột nhiên nghiêng người về phía Diệp Dạng, mặt đối mặt với nhau, sau đó cài lại dây an toàn cho cậu. Anh nhìn ngắm vành tai ửng đỏ của đối phương chợt buồn cười hỏi:
“Sao lại bất cẩn như thế?”
Khi cơ thể của Hạ Đông đến gần mang theo mùi nước hoa còn nồng hơn trên khăn quàng cổ rất nhiều, tựa hồ cả người của cậu bị bao quanh bởi mùi hương đó. Hạ Đông gần sát ngay bên cậu, khi nói chuyện hơi thở ấm áp của đối phương phả lên tai cậu khiến nó càng ngày càng nóng hơn nữa.
Không biết vì nguyên nhân nào đó thật ra Diệp Dạng không thích tiếp xúc với cơ thể người khác, nhưng Hạ Đông trở thành một ngoại lệ của cậu, có lẽ là vì cái ôm ngày hôm ấy… Bạn đang đọc 𝐭𝗋uyện 𝐭ại ﹍ 𝙏𝗋ùm𝙏 𝗋uyện.Vn ﹍
Cậu đột nhiên nhớ đến Tết Nguyên tiêu năm ngoái, hẳn giờ phút này cậu đang ở một mình nhỉ? Khi đó cậu đang làm gì?
Người đàn ông đó đưa vợ và con gái mình đi chúc tết còn chưa về, cậu một mình ở nhà hâm thức ăn thừa lại, tuy vậy, nhưng so với ngày thường thì bữa ăn hôm đó đã rất ngon rồi.
Bởi vì chỉ cần người đàn ông đó ở nhà, người phụ nữ kia vẫn nấu cơm bình thường cho cậu ăn.
Khi đó cũng là lúc cậu bắt đầu tiết kiệm tiền, tiền cơm trưa của cậu là 600 một tháng. Đối với giá cả thức ăn ở căng tin trường học bao nhiêu đó đã đủ.
Nhưng người đàn ông đó không biết, cậu không chỉ lo cho bữa trưa mà còn cả bữa tối và những ngày cuối tuần nữa.
Cho nên số tiền đó trở nên quá mức ít ỏi, Diệp Dạng vì muốn tiết kiệm nên nhịn luôn bữa sáng, buổi trưa ăn uống bình thường trong trường học còn buổi tối hoặc là không ăn hoặc sẽ ăn mì gói.
Nhưng sau một tháng cậu còn không tiết kiệm nổi hai trăm, vì không chỉ lo tiền ăn mà cậu còn phải tự đóng học phí và các chi phí linh tinh khác nữa.
Lẽ ra người phụ nữ đó phải chi những khoản tiền này giúp cậu, nhưng có vẻ biết cậu sẽ không nói nên người phụ nữ đó chưa bao giờ đưa tiền cho cậu.
Khi đấy cậu vẫn quyết tâm chăm chỉ học tập, muốn thi vào một trường đại học tốt. Cậu thiếu niên vừa mới lớn, ngoài hình sáng sủa thành tích còn rất tốt nên được khá nhiều cô gái thầm mến.
Nhưng khoảng thời gian đó Diệp Dạng trong lòng chỉ có học tập, đối với chuyện tình cảm thì dốt đặc cán mai. Cậu đã bỏ vô số chocolate, đồ ăn sáng còn có thư tình.
Thật ra nếu tình hình cứ như thế, cậu vẫn chịu được cho đến lúc tốt nghiệp đại học.
Nhưng rốt cuộc ác mộng cũng đến, cậu ngã vào vực sâu vô tận…
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tô Tri Vi: Hạ Đông là một tên khốn nạn.
Diệp Dạng: Anh ấy không phải là một tên khốn nạn, anh ấy đối xử với em rất tốt, giống như em út trong nhà vậy.
Tô Tri Vi: Ha hả
Rồi sau đó, vào một đêm trăng thanh gió mát…
Mồ hôi Hạ Đông từ trán chảy xuống, nhỏ lên trên người cậu bạn nhỏ: Ngoan, gọi “anh” đi nào.
…
Hiii, gần lễ rồi cái dl nhiều ghê, tui sủi cả tuần rồi nên hôm nay đăng bù 3 chương nha.
Thời gian tới có khi tui còn sủi dài dài nhưng yên tâm nhé, tui sẽ đăng bù choa. (・∀・)