Thanh niên đứng sau Vương Giáng nhanh nhẹn lấy kính mắt từ trong túi ra đưa cho ông.
Nhậm Khâm Minh mở phần ghi chú của mình.
Để chắc chắn thời gian chỉnh sửa lưu bên trên không có sai sót, trước khi đưa điện thoại đến tay Vương Giáng, hắn còn lanh tay lẹ mắt gõ thêm hai dấu cách, để thời gian hiển thị lần chỉnh sửa cuối cùng từ chiều hôm qua nhảy sang ngày hôm nay.
Bên cạnh có hai nhóm người đông như vậy nhìn chằm chằm, Vương Giáng nhận điện thoại xong, hơi híp mắt đeo kính, khua tay ra hiệu cho người đứng sau: “Mọi người ra ngoài trước đi, đừng đứng đây chắn đường chắn lối, tôi trò chuyện với Khâm Minh một chút.”
Nguyễn Tụng thấy thế cũng quay đầu nhìn về phía sau mình.
Nhóm bốn người ăn uống cười đùa ban nãy, vừa thấy anh nói bừa, trong lòng đã mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Không nhắc tới bọn họ cũng quên mất, trước khi Nhậm Khâm Minh ra mắt, Tạ Lĩnh Hy gần như giữ vị trí độc tôn trong giới ở độ tuổi của mình, hai người là đối thủ cũ của nhau.
Nói ý nói tứ một hồi, hóa ra là cướp vai.
Lương Nghệ đẩy kính mắt, là người đầu tiên lên tiếng, thuận theo lời Vương Giáng nói: “Vậy chúng ta đừng đứng chắn ở đây nữa, Khâm Minh, hai người trò chuyện xong thì ra tìm bọn tôi nhé, bọn tôi chờ anh dưới hầm đỗ xe.”
Nguyễn Tụng quay đầu lại, chớp mắt hai cái.
Bốn người đều nhận được tín hiệu, đây là khen bọn họ làm tốt lắm.
Vấn đề là tổ đạo diễn gặp được lão đại thì lưu luyến không rời, vất vả lắm họ mới được gặp thần tượng mà…
Trịnh Thanh, Khương Kỳ Kỳ, Tần Tư Gia, Lương Nghệ trực tiếp ra tay, lôi túm kéo mấy người trong tổ đạo diễn, yên lặng không một tiếng động rời khỏi hiện trường.
Trong hành lang chỉ còn bốn người Nguyễn Tụng, Nhậm Khâm Minh, Tạ Lĩnh Hy và Vương Giáng.
Trong lúc Vương Giáng đeo kính đọc tiểu sử nhân vật mà Nhậm Khâm Minh viết, Tạ Lĩnh Hy vẫn luôn quan sát nét mặt ông, cố gắng muốn từ trên đó nhìn ra thái độ của đối phương là “Tốt” hay “Không tốt”.
Nhưng Vương Giáng đọc rất cẩn thận, năm, sáu trăm chữ ngắn ngủi cũng xem thật lâu.
Ba người vẫn luôn đứng quanh ông chờ đợi, mỗi một giây đều như đang chờ đến giờ phán quyết, dài dằng dặc.
Trong đó, Nhậm Khâm Minh là người tâm trạng lên xuống nhiều nhất.
Hắn thấy Tạ Lĩnh Hy ăn cơm với Vương Giáng xong, Vương Giáng lại nói với hắn, vốn hắn không có hi vọng gì, ai ngờ Nguyễn Tụng chỉ nói mấy câu đã có thể xoay chuyển tình thế.
Hắn thực sự có chút không thể kiềm chế được sự phấn khích trong lòng.
Giống như học sinh trốn giờ bỏ tiết, dùng thân thể chính mình làm lá chắn, lặng lẽ đưa tay vòng ra sau lưng Nguyễn Tụng, ngoắc cái tay đang để xuôi bên người của anh.
Nguyễn Tụng lập tức liếc hắn đầy ghét bỏ, giống như đang mắng hắn là chó ngốc vô dụng, tranh thủ mà cũng không biết cách!
Nhậm Khâm Minh bị mắng nhưng trong lòng lại hớn hở đến mức nổi bong bóng, khóe miệng lặng lẽ cong lên, không cho từ chối mà nắm lấy tay Nguyễn Tụng, sờ sờ chiếc nhẫn đơn giản anh đeo ở ngón trỏ.
Tạ Lĩnh Hy thấy được mấy động tác nhỏ của hai người từ đầu đến cuối, tầm mắt vừa đối diện với Nguyễn Tụng thì lập tức bị anh lườm cho một cái.
Sau đó thần kỳ thay, tâm trạng đang không tốt của y lập tức giảm hẳn, thậm chí còn hơi hơi muốn cười.
Đây xem như là đang trả thù y à?
Nhưng rất nhanh Nhậm Khâm Minh cũng lườm y một cái: Biến, không cho phép nhìn vợ tôi cười.
Ý cười trong đáy mắt Tạ Lĩnh Hy nhất thời càng nhiều thêm, cảm thấy hai người này ở cùng với nhau thật là thú vị.
Trong bốn người, chỉ có Vương Giáng là đang nghiêm túc đọc tiểu sử nhân vật, càng đọc càng cao hứng, hoàn toàn không phát hiện ba người bên cạnh đang “Lườm nguýt” nhau, sóng ngầm cuồn cuộn.
Cuối cùng, khi Vương Giáng dùng một ánh mắt khác trước để nhìn Nhậm Khâm Minh, còn bắt đầu dùng giọng điệu khen ngợi dò hỏi đối phương, Tạ Lĩnh Hy cũng không thấy ngoài ý muốn.
Thậm chí, từ lúc Vương Giáng mới bắt đầu đọc chưa đến hai ba dòng, trong lòng y đã biết kết cục nhất định là thế này rồi.
Dù sao nếu không phải Nhậm Khâm Minh tự tin mười phần với tiểu sử nhân vật mình viết, Nguyễn Tụng đã không nhắc đến chuyện này trước mặt nhiều người như vậy.
Mà Nguyễn Tụng rõ ràng là kiểu người thù dai nhớ lâu.
Trả thù bình thường còn chưa đủ, còn phải đền gấp mấy lần, còn bắt chước điệu bộ nói chuyện thảo mai thảo quả lúc trước của y, nói một câu cười một cái, nói với Vương Giáng: “Thực ra cháu ủng hộ Khâm Minh đóng bộ phim này không chỉ vì nguyên nhân kịch bản ngài viết rất tốt, mà còn vì thay đổi phía sau của nhân vật này rất thích hợp với Khâm Minh.”
Vương Giáng dường như bị anh chọt trúng chỗ ngứa, lập tức đưa tay sờ cằm, nói: “Không sai, Khâm Minh đúng là rất thích hợp.”
Bàn về kỹ năng diễn xuất, Nhậm Khâm Minh và Tạ Lĩnh Hy không phân cao thấp, nhưng nếu bàn về khí chất ngoại hình của bản thân nhân vật, rõ ràng Nhậm Khâm Minh thắng thế.
Bởi vì thoạt nhìn Tạ Lĩnh Hy không giống người xấu cho lắm, hình tượng hiền lành tốt bụng đã ăn sâu bén rễ trong lòng khán giả, chỉ sợ giai đoạn đầu, bước đệm chỉ ra y là hung thủ còn chưa làm xong, khán giả đã không nhịn được bắt đầu nghĩ liệu trong đó có phải có chuyện gì bị che giấu không, rất dễ dàng tiếp thu chuyện thực ra Tạ Lĩnh Hy không phải tên tội phạm giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm này, sau đó phân đoạn đảo ngược người dân báo án phía sau sẽ không đạt đến cao trào cần có.
Hiện giờ chẳng qua là Tạ Lĩnh Hy nóng lòng muốn thử, thái độ tích cực sẵn lòng đột phá, thêm nữa lại cân nhắc đến vấn đề lịch trình và sức lực của Nhậm Khâm Minh thực sự khó thu xếp, không biết hắn có thể tập trung tinh thần 100% không.
Ngay lúc Tạ Lĩnh Hy cho là Nguyễn Tụng sẽ tiếp tục học theo y, tươi cười “Châm dầu vào lửa”, sắc mặt Nguyễn Tụng lại đột nhiên thay đổi, trắng còn hơn hoa sen, như thể vừa mới nhận ra mình đã nói sai lời, cẩn thận từng li từng tí sửa lại: “Có phải cháu hơi đường đột rồi không… Hôm nay ngài ăn cơm với thầy Tạ Lĩnh Hy, không phải là để nói chuyện vai nam chính trong “Thôn tối” đấy chứ ạ?”
Không thể không nói, diễn viên là dạng nghề nghiệp “Tri thức đến từ thực tiễn”.
Nguyễn Tụng trước có Viên Ấn Hải, sau lại có kinh nghiệm đóng hoa sen nhỏ yếu ớt trong phim ngắn của Lưu Mục Ngôn, bây giờ đối với công việc bưng trà này phải nói là hạ bút thành văn.
*Ý ở đây là anh Tụng nhà mình đầu tiên giả vờ yếu ớt vô tội, thảo mai thảo quả, sau đó lại đóng vai trà xanh. Tôi không biết thay bạch liên bông với trà xanh ở đây thành cái gì cho hợp nữa, nên để nguyên luôn. Nhiều chỗ không nghĩ ra từ gì để thay cũng để vậy luôn á.
Cho dù bình thường anh ghi hình chương trình có hơi tỏ ra khó ở một chút, nhưng dù sao dưới ống kính máy quay cũng khá hòa thuận với mọi người, không loại trừ yếu tố thiết lập tính cách ở trong đó, nhưng trước mặt lão đại trong ngành tỏ ra khiêm tốn không cành cao cảnh bổng cũng hoàn toàn hợp lý.
Tạ Lĩnh Hy ở bên cạnh nghe Nguyễn Tụng gọi y là thầy, suýt chút nữa đã vì thấy hoang đường mà bật cười.
Y thấy mình và Nhậm Khâm Minh nên đem cái danh hiệu ảnh đế này nhường cho Nguyễn Tụng mới đúng, đây mà là người vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ với y chỗ phòng thay đồ sao?
Ngay cả Nhậm Khâm Minh cũng suýt chút nữa không thể kiểm soát được biểu cảm của mình, chỉ có thể cau mày càng nghiêm túc hơn để che dấu ý cười bên môi.
Ngược lai Vương Giáng nghe Nguyễn Tụng nói mấy câu chọc trúng tin gan xong, cảm thấy mình như anh hùng gặp được tri kỷ, có ấn tượng tất tốt với anh: “Không có chuyện gì, tuy rằng hôm nay đi ăn cơm với Tiểu Tạ đúng là vì chuyện này, nhưng việc chọn vai không thể vội vàng được, nhất định phải chậm rãi chọn ra người thích hợp nhất, Tiểu Tạ chắc chắn cũng sẽ không để bụng đâu.”
Tạ Lĩnh Hy còn có thể nói gì nữa được, đương nhiên là gật đầu nói đúng.
Nhưng Nguyễn Tụng đã mất công mất sức làm hoa sen nhỏ thì đương nhiên muốn làm cho đến cùng, tỏ vẻ đoạt vai nam chính của Tạ Linh Hy thực sự rất xấu hổ, muốn trả lại cho y một cái khác: “Thực ra cháu thấy trong kịch bản có một nhân vật cũng rất thích hợp với thầy Tạ Lĩnh Hy. Chính là người cảnh sát ban đầu muốn trăm phương ngàn kế diệt trừ nam chính, cuối cùng sau khi biết được chân tướng thì vì liều mạng bảo vệ nam chính mà hi sinh, nhân vật này nhất định sẽ khiến khán giả phải rơi nước mắt.”
Thái dương Tạ Lĩnh Hy giật một cái, nếu là thế thật, vậy nhân vật của y trong nháy mắt đã từ nam chính rơi xuống thành nam phụ.
Lúc này dù là Nhậm Khâm Minh cũng không thể ngồi yên, lập tức kéo tay Nguyễn Tụng, chủ động xin lỗi Vương Giáng và Tạ Lĩnh Hy: “Thật ngại quá, bình thường cháu rất ít khi nói cho anh Tụng biết những việc trong đoàn phim, em ấy không hiểu nên mới nói vậy, không phải có ý muốn Tạ Lĩnh Hy diễn nam phụ cho cháu đâu.”
Hai người bọn họ địa vị tương đương, thậm chí tính chi li ra, tư cách và sự từng trải của Tạ Lĩnh Hy còn lớn hơn hắn.
Đề nghị này của Nguyễn Tụng mà để bên ngoài biết được thì chính là sao hỏa đâm vào trái đất, fan hâm mộ của Tạ Lĩnh Hy nhất định sẽ nổi giận, đại chiến với fan của hắn mười ngày nửa tháng, nửa đời sau cạch mặt nhau luôn.
Mà Tạ Lĩnh Hy lại như đột nhiên mất trí, thế mà lại nói trước cả Vương Giáng: “Thực ra cháu thấy thế cũng được.”
Nhậm Khâm Minh, Nguyễn Tụng: “?”
Nguyễn Tụng không phải đồ ngốc, đương nhiên biết để Tạ Lĩnh Hy đóng phụ cho Nhậm Khâm Minh, đối với fan hâm mộ là chuyện nghiêm trọng cỡ nào, anh cũng chỉ định đá Tạ Lĩnh Hy đi thôi, sao lại khiến đối phương nghiêm túc lên vậy.
Vương Giáng hiển nhiên cũng bất ngờ với phản ứng của Tạ Lĩnh Hy: “Cậu có chắc không? Nhân vật này còn không phải là nam phụ có nhiều cảnh diễn nhất nữa.”
Tạ Lĩnh Hy thản nhiên lại bất đắc dĩ cười rộ lên: “Nếu cháu không chắc thì ngay cả cái gấu quần của đoàn phim cũng không thể sờ tới được đi, cháu nhìn là biết ngài đã động tâm muốn Khâm Minh đóng nam chính rồi. Nhưng cháu thực sự rất thích bộ phim này của ngài, diễn vai nào cũng không thành vấn đề.”
Việc đã đến nước này, y có cố thế cố nữa cũng chỉ như lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng thôi.
Chẳng bằng lùi một bước, rộng lượng một chút, một là không khiến tình cảnh huyên náo quá khó coi, hai cũng coi như bán cho Vương Giáng mặt mũi, thuận nước giong thuyền, không đến nỗi để công sức bữa cơm hôm nay uổng phí hoàn toàn.
Vương Giáng nghe Tạ Lĩnh Hy nói lời này, quả nhiên giơ tay vỗ vỗ vai y, nói ba tiếng “Tốt” liên tục, cam đoan lần sau có nhân vật thích hợp nhất định sẽ để dành cho y.
Cuối cùng còn không quên nói với Nhậm Khâm Minh: “Mắt nhìn của người yêu cậu tốt đấy, tôi cũng cả thấy Tiểu Tạ hợp với nhân vật kia hơn, cậu nhặt được bảo bối rồi.”
Nhậm Khâm Minh nghe người ta khen vợ mình còn thấy vui hơn là cướp được vai diễn, trái tim treo lơ lửng ở cuống họng cuối cùng cũng về lại vị trí cũ.
Mọi chuyện đến đây là kết thúc mỹ mãn.
Đúng lúc này ở hành lang phía sau có người khác đi ra, nhận ra Vương Giáng thì đi tới chào hỏi với ông.
Tâm thái của Tạ Lĩnh Hy vô cùng tốt, té ngã vẫn có tâm trạng đùa giỡn với Nhậm Khâm Minh, nói: “Vợ cậu dữ thật đấy, tôi hình như đắc tội với cậu ấy rồi.”
Đồng thời còn phải dùng vận tốc ánh sáng để trả một cái giá chát chúa cho chuyện này.
Cuối cùng trước khi Vương Giáng rời đi, còn xác nhận lại một lần nữa thời gian Nhậm Khâm Minh vào đoàn phim của Lưu Mục Ngôn: “Cậu chắc chắn có thể vào đoàn phim của tôi luôn sau khi quay xong bộ của lão Lưu à, không có thời gian nghỉ không có vấn đề gì chứ?”
Nhậm Khâm Minh lập tức đáp: “Không vấn đề gì ạ.”
Tạ Lĩnh Hy giống như vô ý nói: “Vậy phải tách nhau lâu lắm đấy, anh Tụng cũng không có vấn đề gì sao?”
Nguyễn Tụng: “?”
Sao tên này cũng học đòi theo, gọi anh là “Anh Tụng” vậy?
Nhậm Khâm Minh: “???”
Tên này định làm gì mà lại gọi vợ mình là “Anh Tụng” vậy???
Vương Giáng vẫn như trước không phát hiện ra cái gì, cũng hỏi theo là có được hay không.
Nhưng Nhậm Khâm Minh lần này đã biết đáp án: “Trước đây phải tách ra là vì bọn cháu yêu nhau không công khai, giờ công khai rồi, anh Tụng có thể đến đoàn làm phim tìm cháu bất cứ lúc nào mà.”
Nguyễn Tụng nghe thế thì có chút ghét bỏ: “Cậu đừng có làm như có mỗi cậu có công có việc vậy, năm nay tôi cũng bận lắm, ai tới tìm ai chưa nói chắc được đâu.”
Mọi người đều bật cười.
Vương Giáng nhìn kiểu ở chung của đôi vợ chồng son này cũng cảm thấy thú vị.
Tối hôm đó, Từ Lan nghe lại toàn bộ quá trình giành chiến thắng nhờ đánh bất ngờ của Nhậm Khâm Minh, chỉ hận không thể mua mấy dây pháo về đốt ăn mừng cho hắn.
Mà trong Wechat của Nhậm Khâm Minh, ghi chú tên của cô cũng không biết đã từ “Từ Lan” biến thành “Chị Lan” từ bao giờ.
[Chị Lan: Nói thật, có thể theo đuổi lại được Tiểu Tụng, để cậu ấy đồng ý quay lại chính là phúc đức 30 đời của cậu đấy, liệu mà quý trọng, hai tay chắp trước ngực.jpg]
Một năm diễn hai bộ.
Một bộ của Lưu Mục Ngôn, một bộ của Vương Giáng.
Từ Lan thậm chí đã bắt đầu tính xem tiền thưởng cuối năm đến tay mình được bao nhiêu, có thể đổi sang mua một căn nhà gần trường học của con trai.
Giờ căn nhà cô ở tốt thì có tốt, nhưng mà cách trường học hơi xa, sáng đến phải hy sinh thời gian ngủ của đứa nhỏ mới tới lớp kịp giờ được.
Nhân tiện, cô cũng hỏi han quan tâm đến chuyện của Nguyễn Tụng.
[Chị Lan: Tiểu Tụng, đã tìm được người đại diện, môi giới kịch bản nào ổn chưa?”
Ngoài dự liệu của Từ Lan, đầu bên kia lại đáp có rồi.
[Nhậm Khâm Minh: Ừm, anh Tụng nói đã chọn được người rồi.]
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tụng: Xây dựng sự nghiệp là thơm nhất, vững tin.jpg
Chó cỏ: Vợ tôi là chân lý, vững tin.jpg