Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 44



Trong phòng thay đồ, thanh niên quay lưng ra ngoài có thân hình hơi gầy, đầu hơi cúi xuống, hai tay thắt dây đai ở phía sau, bên dưới mái tóc rối thấp thoáng cần cồ trắng như tuyết, đường cong mượt mà, quần áo trên người hơi ôm lấy vòng eo.

Tạ Lĩnh Hy không nghĩ lại khéo như vậy, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi lại có thể chạm mặt với Nguyễn Tụng lần thứ hai.

Vừa nãy y ở bên ngoài, chợt nghe có người bên trong gọi với ra còn hơi sửng sốt, nào ngờ vòng qua bình phong lại nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.

“Cùng một bộ đồ, mặc trên người người khác, cảm giác vẫn không giống nhau.” Khuôn mặt Tạ Lĩnh Hy tràn đầy ý cười, đứng dựa vào cửa buồng thay đồ, thoải mái đánh giá Nguyễn Tụng.

Sắc hồng trên mặt người trước mắt đã nhạt hơn nhiều so với lúc gặp bên ngoài nhà vệ sinh, ánh mắt cũng tỉnh táo hơn, ít nhất có thể xác định lúc nhìn thấy y không tỏ ra quá xa lạ.

Cũng chính là có biết y.

Trong phòng thay đồ trống trải, hai người đứng đối diện với nhau.

Nguyễn Tụng cho dù biết mình nói lời này với người mới gặp mặt lần thứ hai thì có hơi bất lịch sự, nhưng mà thực sự là nhịn không được, bèn chân thành đề nghị: “… Anh có thể đừng cười không? Trông y như tên biế.n thái.”

Tạ Lĩnh Hy nghe vậy ngây ra.

Sau đó lại càng vui vẻ mà cười rộ lên, đôi mắt sâu hơi cụp xuống: “Tôi nên nói hai người không hổ là người yêu sao, ngay cả cách ghét bỏ tôi cũng y như nhau. Hai người có nói chuyện về tôi rồi à?”

Y ra mắt hơn mười năm, ai gặp cũng phải khen một câu hiền lành thân thiện, trước giờ chỉ mới bị hai người nói là giống biế,n thái.

Một là Nhậm Khâm Minh, hai là Nguyễn Tụng.

Mà tất cả đều là do y cười.

“Đúng là vừa mới nói qua.”

Nguyễn Tụng đối với chuyện rắc rối của mấy người họ vẫn luôn không thích thú gì: “Chuyện của anh với Nhậm Khâm Minh có ra sao thì cũng là chuyện của hai người, không liên quan gì đến tôi, cũng không cần kéo đến trên đầu tôi.”

Trước đó ở chỗ nhà vệ sinh, anh không quen biết đối phương, cũng không muốn dây dưa nhiều với người này. Trước mặt giọng điệu nói chuyện của anh không thể nói là quá chống cự, nhưng tuyệt đối không thể nói là khách khí.

Tạ Lĩnh Hy nghe thế cũng không giận, từ đầu đến cuối vẫn khoanh tay giữ nguyên nụ cười trên mặt, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tụng: “Ý là lần này ngay cả một câu cảm ơn tôi cũng không được nghe hả?”

“…”

Nguyễn Tụng có nhịn, nhưng mà không thể nhịn được, ôn hòa hỏi đối phương: “Nhất định muốn gây sự à?”

Tạ Linh Hy tỏ vẻ vô tội: “Tôi giúp cậu một chút, muốn được cảm ơn không quá đáng chứ?”

Nguyễn Tụng hoàn toàn không để y vào mắt.

Không chỉ không để tâm, mà còn bước lại gần đối phương, lần thứ hai hỏi: “Chắc chắn là muốn gây sự đúng không?”

Người này làm gì có chuyện không biết người anh muốn gọi thực chất là Nhậm Khâm Minh.

Lúc này hai người đã đứng ở rất gần nhau.

Hai mắt Nguyễn Tụng đen nhánh, đậm như mực, không thể tan chảy, dù vóc dáng thấp hơn Tạ Lĩnh Hy nửa cái đầu nhưng không hề có chút yếu thế nào, vô cùng sắc bén, cứ thế hất cằm nhìn chằm chằm vào y.

Nhìn chăm chú đến mức mí mắt phải của Tạ Lĩnh Hy giật giật.

Trước đó xem chương trình y đã biết, anh vợ đẹp trai này của Nhậm Khâm Minh tính tình không tốt, nhưng y thực sự không nghĩ tới, mình chỉ nói có hai câu là đã chọc cho người ta tức xù cả lông lên như vậy.

Người bình thường đụng tới loại chuyện nhận nhầm người này, ai mà không thuận theo bậc thang y đưa ra để bước xuống chứ.

Dưới cái nhìn của Nguyễn Tụng, Tạ Lĩnh Hy rất nhanh giơ tay đã chịu thua: “Đừng căng thẳng, tôi không có ý muốn khiêu khích cậu, tôi chỉ muốn kết bạn với cậu thôi mà.”

“Vậy bây giờ tôi thông báo cho anh biết, tôi không thiếu bạn, anh làm quen thất bại, có thể phiền anh đi ra ngoài được chưa?”

Nguyễn Tụng nhìn y còn có tâm trạng thanh nhàn ở đây lôi kéo với mình, quá nửa là còn chưa biết lần này Nhậm Khâm Minh định tranh nhân vật với y, vì vậy anh quay lưng lại bắt đầu thu dọn quần áo mình vừa thay ra: “Anh như vậy, để Nhậm Khâm Minh nhìn thấy, tôi rất khó giải thích với cậu ta.”

Ta Lĩnh Hy vẫn giữ tư thế giơ hai tay lên, hạ khóe miệng: “Rất khó giải thích à? Thực ra tôi chỉ thấy hơi tò mò một chút, hai người quay lại với nhau từ lúc nào, hay là nói đến tận bây giờ hai người vẫn chưa quay lại với nhau?”

Quả nhiên Nguyễn Tụng dừng động tác trên tay.

Tạ Lĩnh Hy vội lên tiếng thanh mình trước: “Tôi không có dùng thủ đoạn không đứng đắn nào đâu, là tự Nhậm Khâm Minh uống say nói cho tôi biết.”

Nói xong, Tạ Lĩnh Hy nghĩ Nguyễn Tụng đang hoảng, cũng nghĩ Nguyễn Tụng sẽ càng thêm tức giận chán ghét mình, chỉ riêng không nghĩ tới anh lại cầm quần áo, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, bất thình lình hỏi: “Anh bị rối loạn nhân cách kiểm soát [1] à?”

“Hả?”

Tạ Lĩnh Hy sửng sốt.

“Hay là phản xã hội [2]? Tâm thần?” Nguyễn Tụng ung dung nhìn đối phương, “Không có sự đồng cảm, không biết hối hận, không biết sợ hãi, vì không thể thỏa mãn nên nhất định phải đạt được, bốc đồng thiếu kiềm chế. Cho nên, nếu bây giờ tôi không làm theo ý anh, anh vẫn sẽ dây dưa làm phiền tôi đúng không?”

Nguyễn Tụng không quan tâm Tạ Lĩnh Hy có biết thật hay không, biết nhiều hay là ít.

Nhưng nếu người này muốn gây chuyện, tung tin anh và Nhậm Khâm Minh trước đó đã chia tay ra thì đâu cần chờ đến tận bây giờ, mà chuyện đã sớm bung bét từ khi chương trình bắt đầu phát sóng rồi.

Phân tích từ đầu đến cuối xong vẫn là muốn dọa đối phương một chút, hòa nhau một hiệp.

Tạ Lĩnh Hy bị Nguyễn Tụng nhìn như vậy, mãi một lúc sau rốt cuộc cũng nhân ra mình đụng trúng người khó nhằn, bèn không giả bộ nữa, thành thật hạ tay xuống xin lỗi: “Thôi được rồi, tôi thừa nhận ban nãy mình kết bạn thất bại nên có hơi mất mặt.”

Nguyễn Tụng không muốn tiếp lời y, trực tiếp đưa tay chỉ ra ngoài bình phong.

Tạ Lĩnh Hy tự giác gật đầu đi ra bên ngoài.

Ở phía ngoài, Nhậm Khâm Minh đi vệ sinh xong quay lại, thấy tên xúi quẩy nào đó thế mà lại đi từ trong buồng thay đồ của Nguyễn Tụng ra, máu nóng lập tức xông lên não.

Cố tình Tạ Lĩnh Hy bị bắt quả tang lại không tránh đi, trên mặt vẫn cười tủm tỉm, không chút hoảng sợ: “Vợ cậu đỉnh đấy, so với trong chương trình còn ngầu hơn.”

Câu chửi thề đã vọt đến cuống họng Nhậm Khâm Minh, đang chuẩn bị nói ra mồm rồi thì bị Nguyễn Tụng vén rèm theo ra từ bên trong nhéo mặt, liếc mắt thấy tay hắn vẫn chưa khô nước, bèn lướt qua Tạ Lĩnh Hy đi ra phía ngoài: “Của khỉ, đi vệ sinh mà không gọi tôi một tiếng.”

Trong nháy mắt, bao nhiêu kiêu ngạo của Nhậm Khâm Minh bay sạch: “Em tưởng ban nãy anh đi rồi, lần này không muốn đi nữa.”

“Ở đấy mà tưởng, ở đâu ra lắm tưởng như thế cho cậu.” Nguyễn Tụng vẫn nhéo mặt hắn không chịu buông.

Nhậm Khâm Minh không ngừng nghiêng người chúi đầu về phía trước, tủi thân đi theo sau mông anh: “Vậy lần sau em hỏi anh…”

Tôi một lời anh một lời, hai người họ vừa nói vừa đi ra khỏi phòng thay quần áo.

Tạ Lĩnh Hy đột nhiên không kịp chuẩn bị, đến nửa cái liếc mắt cũng không được bố thí cho, bị bỏ lại một mình trong phòng thay đồ, cô đơn lẻ loi: “…”

Nhậm Khâm Minh cứ tưởng Nguyễn Tụng cố ý tìm lý do để lôi anh hắn ra ngoài, kết quả đến nhà vệ sinh mới phát hiện Nguyễn Tụng muốn đi vệ sinh thật.

Trời mới biết ban nãy nhìn thấy Tạ Lĩnh Hy ở đó, hắn lo lắng đến mức nào, hắn nhìn một lượt trong nhà vệ sinh, xác định không còn ai khác mới hỏi: “Ban nãy họ Tạ kia không làm gì anh chứ?”

Nguyễn Tụng đi vệ sinh xong đi ra, cụp mắt nhìn dòng nước từ vòi chảy xuống tay mình, chậm rì rì nói: “Tên kia như vậy mà là định làm gì tôi à, tôi thấy là muốn làm gì với cậu thì có.”

“… Hả?”

Nhậm Khâm Minh hoang mang toàn tập, hoàn toàn không nghe ra Nguyễn Tụng nói vậy là có ý gì.

Nguyễn Tụng không buồn nhấc mắt rút giấy ăn ở bên cạnh ra lau tay, vẻ mặt thản nhiên: “Thôi, cậu chính là một tên đầu gỗ mà, trong đầu ngoài tôi ra thì làm gì còn chứa được cái gì khác.”

Tạ Lĩnh Hy kia, chỉ có trêu chọc Nhậm Khâm Minh nhiều lần rồi, mới nghĩ cũng có thể đùa với anh như vậy.

Nhậm Khâm Minh: “Cái gì không chứa được cái khác…”

Chẳng lẽ hắn còn cần giả vờ gì nữa à?

Nguyễn Tụng lau khô tay, lại xoa xoa cái má bị mình véo đỏ của Nhậm Khâm Minh, lớn tiếng: “Không có gì! Làm tốt lắm! Nên như vậy, cứ tiếp tục phát huy!”

“?”

Nhậm Khâm Minh hoang mang bối rối toàn tập.

Mọi người lấy số đo rất nhanh.

Mấy nhà thiết kế mặc đồng phục của tiệm cầm thước dây đo từ trên xuống dưới, so sánh một chút, thậm chí còn không trao đổi với nhau câu nào, chỉ chụp lại mấy bức ảnh đã để sáu người quay lại phòng thay đồ thay quần áo.

Từ lúc bọn họ lấy đồ thay cho đến lúc đo xong, mặc lại quần áo của mình đi ra, còn chưa đến 40 phút đồng hồ, Khương Kỳ Kỳ trải nghiệm còn chưa đã thèm thì đã xong xuôi hết rồi.

Lúc đi ra bên ngoài, cô còn hỏi tổ đạo diễn: “Thời gian một ngày có phải hơi gấp quá rồi không, có thể may kịp lễ phục ạ? Hơn nữa sao bọn họ không hỏi em muốn mặc kiểu trang phục nào, cứ thế làm thôi ạ?”

Nhỡ mà đồ làm ra mặc không hợp hay không đẹp thì làm sao bây giờ?

Ekip chương trình vì sáu người mà dốc hết vốn liếng, thâm sâu khó lường nói: “Có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ. Nếu đã chọn đặt đồ ở đây thì không có chuyện xoi mói người ta không tốt.”

Chi phí đặt may lễ phục ở tiệm này không cao hơn những chỗ khác, nhưng đặc điểm nổi bật nhất chính là ra hàng nhanh.

Trừ khi là một trường hợp đặc biệt, yêu cầu phải thiết kế riêng, còn đi thảm đỏ bình thường một tối thì dư sức.

Mà tiền đề để tận hưởng tất cả những dịch vụ này chính là khách hàng phải chấp nhận trình độ của các nhà thiết kế trong tiệm, không nhận đặt hàng riêng, không nhận sửa lại quần áo sau khi làm xong, cũng không nhận đổi trả.

Mọi thứ giống như mở hộp mù, quy tắc rất rõ ràng, khá ngang tàng, nếu không chấp nhận được thì khỏi đến đây đặt đồ.

Này cũng vì thực lực của người ta đặt ở đó, hoàn toàn không phải lo lắng về khách hàng.

Trịnh Thanh vừa định nói ban nãy mình gặp được Tạ Lĩnh Hy, đối phương cũng tới tham gia Đêm Hội Ánh Sao tối mai, thì liếc một cái đã thấy y đứng ở hành lang, lúc này mới chợt nhận ra: “Tôi còn đang bảo sao hôm nay Tạ Lĩnh Hy lại tới đây đặt quần áo, bên cạnh cậu ta là đạo diễn Vương đúng không? Trâu bò thiệt, lại chuẩn bị có tác phẩm lớn nữa rồi.”

Nguyễn Tụng, Nhậm Khâm Minh lập tức thuận theo tầm mắt Trịnh Thanh nhìn sang.

Trong hành lang rộng rãi, Tạ Lĩnh Hy lấy số đo xong cũng đã đổi về quần áo của mình, đi giữa một nhóm người từ trong phòng riêng bước ra.

Trong đó, người đi gần y nhất, chính là tổng đạo diễn của kịch bản mà Nhậm Khâm Minh muốn diễn, Vương Giáng.

Vương Giáng năm nay đã hơn 60 tuổi.

Người rất gầy, nhưng trông tinh thần vẫn sáng láng, trên người ông mặc một chiếc áo hoodie trẻ trung, đầu đội mũ lưỡi trai, cổ tay quấn một chuỗi hạt bồ đề, bước chân vững vàng đi như có gió, ông cũng là nhân vật được coi như định hải thần châm trong giới, đi đến đâu cũng có một đám người đi theo.

Chẳng trách Từ Lan sốt sắng như vậy.

Bọn họ chân trước mới có tin tức, Tạ Lĩnh Hy chân sau đã mời người ăn cơm, ai mà ngờ động tác của y lại nhanh như vậy.

Toàn bộ hành lang chữ T chỉ có hai nhóm người bọn họ.

Tạ Lĩnh Hy quay đầu lại nhìn thấy, thì làm như không có khúc nhạc đệm ở trong phòng thay đồ lúc trước, vẻ mặt ngạc nhiên đi tới chào hỏi.

Camera của chương trình vẫn chưa bật, tổ đạo diễn tính là chờ sáu người bọn họ ra khỏi nhà hàng, ngồi trên xe bảo mẫu trở về nhà gỗ ở lưng chừng núi rồi mới quay tiếp.

Nhậm Khâm Minh tạm thời không bàn đến, Trịnh Thanh và Tần Tư Gia cũng coi như người cũ trong giới, cho dù không quen biết với Tạ Lĩnh Hy thì chào hỏi gọi tên nhau cũng không thành vấn đề.

Gần như Tạ Lĩnh Hy vừa đi qua, bọn họ đã lập tức khách sáo bắt chuyện.

Nhất là còn có Vương Giáng đứng kia nữa.

Lần này ngay cả tổ đạo diễn của chương trình cũng lấy làm kinh hãi, hoàn toàn không ngờ được hôm nay mình may mắn đến vậy, thế mà có vinh dự được gặp mặt đạo diễn Vương, ai nấy đều cong đuôi đứng xếp hàng chờ được bắt tay.

Mà nhóm người đi theo Vương Giáng, đại khái chính là các thành viên nòng cốt trong nhóm chế tác, cũng lần được được hỏi thăm.

Nói thật là không cần biết Từ Lan tranh thủ được đến trình độ nào, thì hiện giờ Tạ Lĩnh Hy đã trực tiếp mời được Vương Giáng ăn cơm, Nhậm Khâm Minh trăm phần trăm đang rơi ở thế hạ phong.

Đến lúc này Nguyễn Tụng mới chợt nhận ra, Tạ Lĩnh Hy ban nãy thảnh thơi như vậy không phải là vì không biết gì, mà là do bản thân y không lo lắng.

Dù sao người này rõ ràng có thể rời đi luôn, nhưng lại cố ý muốn Vương Giáng chú ý thấy có Nhậm Khâm Minh ở đây.

Lúc tới bắt tay, trên mặt lại là nụ cười khiến người ta cảm thấy khó đoán kia: “Không ngờ lại khéo như vậy, Khâm Minh của chúng ta là người bận bịu, bình thường tôi có muốn hẹn cũng không hẹn được.”

Mở đầu quyết định nội dung kịch bản ⸺⸺ ngày hôm nay bọn họ chưa từng chạm mặt.

Ảnh đế gặp ảnh đế.

Lúc này Nhậm Khâm Minh rất biết diễn, ngay cả Trịnh Thanh, Khương Kỳ Kỳ cũng gạt được, rất là thân thiện đáp lời sau đó quy củ tới trước mặt Vương Giáng chào hỏi.

Vương Giáng nhìn Nhậm Khâm Minh từ trên xuống dưới, sau đó vỗ vỗ cánh tay hắn: “Lần trước chúng ta gặp nhau, hình như là lúc quay “Chuông gió” nhỉ?”

Nhậm Khâm Minh rất nhanh đáp lời: “Đúng vậy, đã hai năm rồi, nhờ ngài chỉ bảo, hai năm qua đóng phim tương đối thuận lợi, đến giờ vẫn được lợi.”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tụng thấy Nhậm Khâm Minh khiêm tốn, nói chuyện khách sáo như vậy, nhóm người bên chương trình đều kinh ngạc muốn rớt con mắt.

Vương Giáng thoạt nhìn rất hài lòng với thế hệ sau như Nhậm Khâm Minh, đôi mắt sắc bén như mắt ưng lộ ra ý cười: “Mấy bộ cậu quay trong hai năm qua tôi đều xem qua, không tồi. Ban nãy nghe Tiểu Tạ nói cậu chuẩn bị đóng phim của Lưu Mục Ngôn à?”

Cuống họng Nhậm Khâm Minh hơi nghẹn lại: “… Đúng ạ.”

Quả nhiên Vương Giáng nói tiếp: “Vậy năm nay trước khi cậu tiến tổ nhất định phải chuẩn bị thật cẩn thận, phim của lão Lưu rèn người, nhưng quay xong lại khiến người ta vui vẻ hài lòng, chịu đựng qua là được, cố gắng làm cho tốt.”

Lời này vừa nói ra, gần như đã trực tiếp tuyên án tử hình cho Nhậm Khâm Minh.

Phim của Lưu Mục Ngôn rèn người, giờ nếu trong cùng một năm còn muốn thanh thủ vai diễn trong phim của Vương Giáng thì thực sự khó nói.

Đây giống như việc lãnh đạo công ty phát hiện ra, ngoài việc ở công ty được giao cho anh, anh còn làm thêm nghề khác bên ngoài, rất khó để không nghi ngờ lúc công tác anh không tập trung chú ý 100%, duy trì trạng thái tốt nhất không phân tâm.

Kẻ cầm đầu “Mách lẻo” Tạ Lĩnh Hy thì lại không chê lớn chuyện, còn đứng ngoài cười tủm tỉm bổ sung: “Đã vậy Khâm Minh còn đi trước cháu một bước nữa kìa. Trước cứ nghĩ cậu ta độc thân giống cháu, ai ngờ người ta thần không biết quỷ không hay, giải quyết xong vấn đề đời sống tình cảm từ bao giờ, sự nghiệp lẫn tình yêu đều có cả, cái này thì cháu còn phải học theo dài dài.”

Nói cách khác, Nhậm Khâm Minh không chỉ có kịch bản cần chuẩn bị mà còn phải phân tâm để nói chuyện yêu đương.

Tầm mắt Vương Giáng chuyển sang Nguyễn Tụng ở bên cạnh, yêu ai yêu cả đường đi, không chút keo kiệt tươi cười: “Tôi biết, gần đây trên Weibo đang rầm rộ mà, biên kịch của “Đóa hướng dương cuối cùng”, rất xứng đôi với Khâm Minh.”

“Chào đạo diễn Vương ạ.”

Nguyễn Tụng tự nhiên hào phóng hơi cúi chào, lời tiếp theo khiến mọi người hoàn toàn không ngờ được: “Hôm qua mới vừa xem xong “Thôn tối” của ngài, không ngờ hôm nay lại được thấy người thật.”

Tất cả mọi người đều khựng lại.

Vương Giáng nhìn anh: “Cậu xem qua “Thôn tối” rồi?”

Nói đúng ra, kịch bản bây giờ vẫn đang trong giai đoạn bảo mật, không thể dễ dàng xem được, càng không thể trực tiếp nói ra.

Nhưng tình huống trước mắt rõ ràng là, bây giờ không nói thì sau này không còn cơ hội để nói nữa.

Nguyễn Tụng chỉ có thể giả vờ như không biết gì, vô tình cắt ngang chủ đề: “Đúng vậy, vì Khâm Minh đang muốn tranh thủ nhận được vai nam chính trong bộ này nên cháu cũng tò mò liếc qua một chút. Đúng lúc hôm nay gặp được ngài, ngài có muốn xem thử tiểu sử nhân vật cậu ấy viết cho nam chính không ạ?”

Người sáng tác là người biết rõ nhất cách để bắt bí một tác giả khác.

Vương Giáng không lộ ra biểu cảm kinh ngạc như anh nghĩ, chuyện Nhậm Khâm Minh muốn diễn vai này ông ngược lại có biết, mà: “Cậu còn viết tiểu sử nhân vật à?”

Nguyễn Tụng không chờ Nhậm Khâm Minh đáp lời, đã lần nữa cười nói: “Có lẽ là vì cậu ấy quá thích nhân vật đó, hôm qua xem kịch bản xong thì không thiết cơm nước gì, ban nãy lúc ngồi ăn với bọn cháu trong phòng riêng vẫn còn đang viết kìa.”

Nhóm bốn người ăn uống vui vẻ còn lại: “???”

Còn có cả việc này à?

Nụ cười trên mặt Tạ Lĩnh Hy bằng mắt thường cũng thấy được là đã nhạt đi.

Nguyễn Tụng len lén đạp một cái lên chân Nhâm Khâm Minh nói: “Viết tốt như vậy mà còn giấu giấu giếm giếm, nhanh đưa cho đạo diễn Vương xem một cái.”

Nhậm Khâm Minh lúc này mới hoàn hồn, vội vội vàng vàng “À” một tiếng, lấy điện thoại đi động ra.

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Họ Tạ:……

Tụng: Bỏ qua, có ngầu không?

– —

[1] Rối loạn nhân cách kiểm soát: Một người có tính cách thích kiểm soát sẽ cố gắng hết sức để che giấu ý định của mình, nhưng anh ta cũng sẽ sử dụng những cách tinh vi để lợi dụng điểm yếu của những người xung quanh để đạt được điều mình muốn. Anh ta có ham mu,ốn kiểm soát mạnh mẽ, anh ta quen đặt suy nghĩ và quan điểm của mình lên trên người khác, thậm chí kiểm soát người khác bằng cách đánh đập, mắng mỏ, đe dọa và để người khác hành xử theo ý mình, bất kể đúng sai.

Đặc điểm

– Che giấu ý định kiểm soát người khác: Những người có tính cách kiểm soát thường không bộc lộ nhu cầu kiểm soát của mình và họ có xu hướng kiểm soát người khác thông qua việc quan tâm đối phương. Ví dụ, một số cha mẹ thường sử dụng thái độ “Bố mẹ vì tốt cho con” để kiểm soát lời nói và việc làm của con cái họ. Hơn nữa, người bị khống chế phải tiếp nhận loại tốt này, nếu không rất có thể bị coi là không biết tốt xấu.

– Thích phục tùng tuyệt đối: Đối với người có tính cách thích kiểm soát, uy quyền luôn quan trọng hơn đúng sai. Điều họ cần là sự phục tùng tuyệt đối, vì vậy họ sẽ không dễ dàng chấp nhận những lời đề nghị của những người xung quanh và từ chối hợp tác. Họ sợ bị từ chối, bởi vì điều đó sẽ thách thức quyền lực của họ và sẽ rất xấu hổ.

– Giỏi áp đặt đạo đức: Người có tính cách thích kiểm soát luôn thích đứng trên nền tảng đạo đức cao và gây áp lực cho người khác. Họ sẽ là một hình mẫu của công lý, và nếu những người xung quanh cố gắng chống lại ý định của họ, họ sẽ bị buộc tội vô đạo đức nghiêm trọng.

Nguyên nhân

Người mắc chứng rối loạn nhân cách kiểm soát thường lớn lên trong một môi trường thời thơ ấu bị kiểm soát. Họ thường có một hoặc một phụ huynh có mong muốn kiểm soát rất mạnh mẽ. Những bậc cha mẹ này có thể không hung dữ và tàn bạo như chúng ta tưởng tượng, trái lại, họ có thể rất dịu dàng, ôn hòa và tế nhị. Những đứa trẻ trong gia đình chúng được bao bọc bởi sự chăm sóc tỉ mỉ của họ, và dùng sự dịu dàng và tình yêu của họ để ép bọn trẻ phải vâng lời mình.

Cách cải thiện

– Hiểu đúng về mong muốn kiểm soát của bạn: Nhiều người có mong muốn kiểm soát mạnh mẽ không biết rằng những cảm xúc tiêu cực của họ đến từ mong muốn kiểm soát của họ. Họ quen lo chuyện của người khác, khi người khác không tuân theo ý mình sẽ vì chuyện của người khác mà sinh ra những cảm xúc tiêu cực. Những người có tính cách kiểm soát cần nhận ra rằng không thể kiểm soát suy nghĩ và hành vi của người khác nếu họ muốn chiếm hữu tuyệt đối. Và xu hướng muốn kiểm soát này là cực kỳ sai lầm.

– Học cách củng cố trái tim của bạn: mong muốn kiểm soát là một tâm lý yếu đuối, và nó là một dấu hiệu của sự yếu đuối. Những người có tính cách kiểm soát biết rằng hành động của họ là không hiệu quả và có hại cho người khác, thậm chí có thể trực tiếp gây tổn hại cho các mối quan hệ. Trong các mối quan hệ, cảm giác an toàn lớn nhất đến từ bên trong chúng ta. Vì vậy, những người có tính cách kiểm soát nên củng cố trái tim của họ và thoát khỏi ham mu,ốn kiểm soát của họ.

[2] Rối lọan nhân cách phản xã hội (Antisocial Personality Disorder) là tình trạng rối loạn tâm thần khi một người không biết phân định với cái nào là đúng hay sai, cũng như phủ nhận sự thật và cảm xúc của người khác.

Người khi bị rối loạn nhân cách phản xã hội thường phản ứng rất kịch liệt, chống đối và hay dùng vũ lực để giai quyết vấn đề với những người xung quanh một cách nhẫn tâm không phân biệt bất kỳ ai. Và họ cũng không cảm thấy có lỗi về ứng xử và thái độ của bản thân.

Chính vì các hành động thiếu trách nhiệm với bản thân, họ đồng thời cũng thiếu trách nhiệm với người thân, bạn bè và trong công việc.

– Các dấu hiệu và triệu chứng của rối loạn nhân cách xã hội bao gồm:

– Không phân định được đúng sai

– Hay nói dối hoặc lừa gạt người khác

– Trở nên nhẫn tâm, chỉ trích cay độc, thiếu tôn trọng người khác

– Dụ ngọt hay dùng sự dí dỏm để thuyết phục người khác tôn sùng mình

– Ngạo mạn

– Thường xuyên gặp vấn đề với pháp luật do liên tục phạm tội

– Bốc đồng, hấp tấp với các kế hoạch định sẵn

– Hành vi chống đối, hay cáu kỉnh, bạo lực

– Thiếu sự đồng cảm với người khác và không ăn năn khi làm hại người khác

– Thường có các hành động nguy hiểm mà chẳng quan tâm đến sự an otan2 của bản thân và người khác

– Có rất ít mối quan hệ

– Thất bại trong việc rút ra những điều không nên làm từ chính bản thân

– Không có trách nhiệm trong công việc và tài chính

Khi một người lớn có rối loạn nhân cách phản xã hội thường biểu hiện ra các triệu chứng của rối loạn đạo đức trước tuổi 15. Và các dấu hiệu đó có cả các hành vi nghiêm trọng và kéo dài, chẳng hạn như:

– Nóng giận với mọi người và thú nuôi

– Đập phá nhà cửa

– Gian xảo

– Có các vấn đề bạo lực nghiêm trọng

Mặc dù rối lọan nhân cách chống phản xã hội thường đi theo người bệnh suốt đời, tuy vậy ở một số trường hợp các triệu chứng như đập phá hay hành vi phạm tội có thể giảm dần theo thời gian. Tuy nhiên vẫn như chưa rõ là sự thuyên giảm này là do tuổi tác hay do việc nhận thức được về hành vi của bản thân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.