Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 30



Trong phòng khách rộng lớn, Nguyễn Tụng còn chưa kịp nhìn rõ căn nhà trị giá chục triệu của Nhậm Khâm Minh tròn méo thế nào đã bị đè lên cửa hôn.

Phân cách tuyến – Đoạn này đọc trong group nha.

Giống như xuất hiện kỳ tích, Phong Tiêu mới ban ngày bị nghe răn dạy, tối hôm đó đã lấy lại “Trình độ bình thường” trong lòng Viên Ấn Hải.

Kịch bản gửi đến hòm thư, cuối cùng cũng khiến sự nóng ruột của Viên Ấn Hải nhận được chút an ủi, giao cho công ty chế tác xem qua cũng không còn vấn đề gì, bên kia còn động viên ông ta, bảo ông ta nghỉ ngơi thật tốt.

Trước đó không suôn sẻ, có lẽ là do vừa dạy học vừa viết kịch bản quá vất vả, sức lực không đủ nên mới như vậy, để ông ta đừng bận tâm.

Gần như theo thói quen, kể từ khí Nguyễn Tụng bắt đầu tham gia show giải trí, mỗi tối trước khi đi ngủ Viên Ấn Hải sẽ lướt một vòng, xem qua một lượt tất cả hotsearch liên quan đến anh.

Có cái nói là nhờ sắc đẹp mà anh nổi tiếng ra ngoài giới, có cái nói vì bạn trai là ảnh đế Nhậm Khâm Minh nên nổi tiếng, cũng có cái nói Tôn Khải Tư, Giang Trí muốn hợp tác với anh trong dự án mới…

Ông ta có thể nhìn thấy những cái này, đương nhiên Phương Duy cũng có thể nhìn thấy.

Mấy ngày nay Phương Duy thấy một tên tiểu nhân hèn hạ, từng có tiền án đạo văn, suýt chút nữa không thể tốt nghiệp, dựa vào việc tham gia chương trình giải trí, đóng gói hình tượng lẫn lộn trắng đen không ngừng nổi tiếng, trong lòng đã mất cân bằng đến đỉnh điểm.

Giờ sắp tới ngày họp lớp hàng năm của bọn họ, Phương Duy rốt cục nhịn không được nữa, nhắn tin cho Viên Ấn Hải.

[Phương Duy: Viện trưởng, em thực sự rất tức giận! Nghề biên kịch này của chúng ta đều là những người cần cù chăm chỉ, ai mà không phải dựa vào bản lĩnh viết lách để kiếm cơm, vậy mà cái tên Nguyễn Tụng kia, cứ nhất quyết phải ra mắt giống như minh tinh thần tượng, chưa ai xem qua tác phẩn của cậu ta, vậy mà người người lại đi theo bợ đỡ, xu hướng này thực sự ảnh hưởng rất xấu đến ngành biên kịch! Hoàn toàn là kiểu tiền xấu lấn át tiền tốt! Khiến lòng người căm phẫn!]

Gã cho rằng, Viên Ấn Hải là người đầu tiên năm đó vạch trần chuyện Nguyễn Tụng đạo nhái, thấy mình mắng mỏ Nguyễn Tụng như vậy nhất định sẽ ủng hộ và đáp lại.

Những thực tế, phản ứng của Viên Ấn Hải lại là tránh nặng tìm nhẹ.

[Thầy: Người không có thực tài cuối cùng rồi cũng sẽ bại lộ thôi, nhiệt độ nhất thời bây giờ chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, rồi cũng đến một ngày không còn lại gì, chúng ta chỉ cần chậm rãi đợi cậu ta gieo gió gặt bão là được, không cần tiêu tốn quá nhiều tâm trí cho những chuyện vô bổ này.]

Phương Duy hoàn toàn không hiểu.

[Phương Duy: Nhưng rõ ràng chúng ta có thể trực tiếp vạch mặt cậu ta! Tại sao còn muốn bỏ mặc cậu ta lừa gạt mọi người, chiếm lấy thứ không thuộc về mình??]

[Phương Duy: Hơn nữa ngài vẫn chưa biết đúng không, cái IP về vụ án giết người hàng loạt kia, nếu không phải tìm đến em, bên sản xuất suýt chút nữa đã tìm Nguyễn Tụng viết kịch bản rồi! Là do em đứng ra nói mới cản lại được!]

Nếu đọc mấy tin nhắn trước xong Viên Ấn Hải vẫn còn kiềm chế được tính tình của mình, vậy thì sau khi đọc tin nhắn cuối cùng này trong ô trò chuyện, Viên Ấn Hải đã lập tức đập nát chén nước trong tay, mắng Phương Duy ngu xuẩn.

Đập vỡ chén nước thôi không đủ, ông ta vơ được cái gì thì đập cái đó, loảng xoảng một hồi, tất cả mọi thức trong tầm tay đã vị Viên Ấn Hải quăng xuống sàn, còn người nhã nhặn lịch thiệp ban ngày hoàn toàn không thấy đâu nữa.

Phương Duy bên kia chờ mãi, cuối cùng nhận được bảy chữ.

[Thầy: Trò không nên chọc vào cậu ta.]

Phương Duy: “???”

Nếu đây không phải là người thầy gã kính trọng bấy lâu này, gã nhất định đã nhắn lại một câu “Rốt cuộc ngài đang sợ cái gì”.

Giống như lúc phát hiện Nguyễn Tụng đạo văn khi chuẩn bị tốt nghiệp nghiên cứu sinh năm đó.

Dựa theo tính chất sự việc, rõ ràng có thể trực tiếp khai trừ học vị thạc sĩ của Nguyễn Tụng, những cuối cùng ngay cả xử lý kỷ luật cũng không có, Viên Ấn Hải còn dặn đi dặn lại, không cho gã tiết lộ ra ngoài.

Nếu là trước đây, có lẽ Phương Duy sẽ thật sự tin vào lời nói hoa mỹ của Viên Ấn Hải, không hi vọng ngành biên kịch của đại học A dính phải bê bối đạo văn.

Nhưng hôm nay, thấy thái độ giữ gìn của Viên Ấn Hải, gã gần như không nhịn được hoài nghi, sự yêu thích của Viên Ấn Hải với Nguyễn Tụng vẫn không hết, muốn bao che tội danh cho anh.

Hoàn toàn không hay biết, Nguyễn Tụng bây giờ đã hoàn toàn khác xa với Nguyễn Tụng trôi nổi như lục bình, mặc người ức hiếp năm xưa.

Thấy Nguyễn Tụng ngày càng nổi tiếng trên Weibo, trong lòng Viên Ấn hải lại càng lo lắng.

Bởi vì chuyện này có nghĩa là Nguyễn Tụng càng có quyền lên tiếng, địa vị càng ngày càng gần với ông ta, không còn là con kiến ven đường, chỉ một câu nói tùy tiện của ông ta đã có thể phong sát anh trong ngành truyền hình.

Nguyễn Tụng rõ ràng nên giống như tất cả những những học sinh bị ông ta “Tuyển chọn” trước kia, bị vắt kiệt sau đó biến mất khỏi tầm mắt mọi người, tại sao ông ta không phát hiện anh còn có một người bạn trai là diễn viên…

Nguyễn Tụng nổi tiếng chính là tâm ma của Viên Ấn Hải, thiết lập hoàn mỹ nhiều năm qua của ông ta đang rơi vào cảnh nghìn cân treo sợi tóc.

Cho nên sáng hôm sau lúc Viên Ấn Hải lên lớp, thậm chí ông ta còn xuất hiện ảo giác.

Ông ta thế mà lại trông thấy “Nguyễn Tụng”, giống như hồi vẫn còn đi học, đội mũ đeo khẩu trang ngồi trong góc phòng dựa vào cửa sổ, đang ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta.

Mà ngồi bên cạnh anh chính là Phong Tiêu.

Vẫn là bộ quần áo lỗi thời, tóc buộc đuôi ngựa mộc mạc, cúi đầu nghiêm túc tập trung xem tài liệu giảng dạy trong tay, giống như nguyễn Tụng hoàn toàn không tồn tại.

Trong phòng học, những sinh viên khác cũng không một ai thấy có gì bất thường, hoàn toàn không có sự hưng phấn khi nhìn thấy người nổi tiếng hay thần tượng.

Viên Ấn Hải buộc phải lên lớp dưới cái nhìn chằm chằm của “Nguyễn Tụng”, bàn tay nắm con chuột bật PPT run lên.

Ông ta phải liên tục tự nhủ với mình, Nguyễn Tụng bây giờ còn đang phải chăm sóc mẹ bị bệnh, xong còn phải vội vàng quay về ghi hình chương trình, tuyệt đối không thể thật sự chạy đến đây.

Đến cuối buổi học, ông ta rốt cuộc cũng thành công tự thuyết phục mình, “Nguyễn Tụng” chỉ là ảo giác của ông ta do gần đây bản thân suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

Chuông tan học vang lên.

“Nguyễn Tụng” cả buổi ngồi bất động đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó tất cả sinh viên trong lớp không còn bình tĩnh như trước nữa.

Không biết ai nổ pháo giấy vang lên vài tiếng “Bùm bùm bùm”, tầm mắt của Viên Ấn Hải tràn ngập những mảnh pháo vụn lấp lánh đầy màu sắc, lớp học yên tĩnh trong nháy mắt sôi trào.

Có sinh viên đập bàn, có sinh viên giậm chân, có sinh viên hoan hô, mà “Nguyễn Tụng” ông ta tưởng chỉ có trong ảo giác của mình lại thong thả tháo khẩu trang, gỡ mũ xuống, lấy ra một chiếc bánh gato mừng sinh nhật trong ngăn bàn, nhận lấy hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào cùng tiếng ồn ào càng lúc càng vang dội, tươi cười bước từng bước một đến chỗ bục giảng, nơi ông ta đứng.

Hỏi ông ta: “Chẳng lẽ trông em khác quá? Viện trưởng Viên sao trông như không quen biết em vậy, hết cả tiết rồi thế mà không nhận ra được.”

Trước mặt nhiều sinh viên như vậy, Viên Ấn Hải nhìn Nguyễn Tụng sống sờ sờ đứng trước mặt ông ta, suýt chút nữa còn tưởng mình vẫn đang mơ.

“Không phải hôm nay cậu nên trở về quay chương trình…”

“Nhưng hôm nay là sinh nhật của viện trưởng mà, ngài quên rồi à?”

Giọng nói của Nguyễn Tụng giống như một cơn ác mộng, không ngừng vang bên tai Viên Ấn Hải, một đôi mắt phượng ôn hòa vô hại nhướng cao, ý tứ sâu xa nói với ông ta: “Em nghe nói năm nay ngài không định tổ chức tiệc sinh nhật, nghĩ là ngài vừa lên lớp vừa viết kịch bản, thân thể không chịu nổi, thực sự vô cùng lo lắng, nên quyết định tranh thủ quay lại thăm một chuyến, đúng lúc đưa tặng ngài bánh gato mừng sinh nhật, lâu rồi không gặp, hi vọng ngài vẫn khỏe.”

Không biết từ lúc nào, đối mắt Viên Ấn Hải vô thức nhìn chằm chằm Nguyễn Tụng đã đỏ ngầu.

Ông ta muốn tiếp tục truy hỏi, không buông tha tia hi vọng cuối cùng, rằng mình vẫn còn đang nằm trong giấc mộng, chưa tỉnh.

Lại nghe thấy Nguyễn Tụng nghiêng người, ghé sát vào tai thấp giọng nói: “Ngài cảm thấy bây giờ nếu em đứng ra tố cáo thầy gian lận, sẽ vẫn không có ai chịu nghe sao?”

Huyết áp Viên Ấn Hải gần như ngay tại chỗ không thể kiểm soát được, máu dồn lên đỉnh đầu, đang muốn nổi giận.

Nguyễn Tụng đã lùi lại như không có gì, chúc câu: “Sinh nhật vui vẻ, viện trưởng Viên.”

Bên ngoài phòng học, vô số sinh viên nữ ở các lớp khác nghe tin chạy tới, vừa thấy Nguyễn Tụng đã bắt đầu điên cuồng hò hét, không đến hai giây đã vây chặt xung quanh không lọt một khe hở.

Nguyễn Tụng tốt tính mỉm cười, không ngừng nhận lấy bản ký tên, ký tên mình lên.

Tất cả mọi người đều đắm chìm trong niềm vui được gặp gỡ người nổi tiếng, mãi cho đến khi phía trong cùng truyền đến một tiếng “Rầm”, Viên Ấn Hải ngất đi ngã thẳng xuống nền đất.

Nhóm sinh viên lập tức quay đầu lại, bắt đầu hô hoán “Viện trưởng Viên”.

Chỉ có Nguyễn Tụng không thấy ngạc nhiên chút nào, lấy điện thoại ra “Thong thả bình tĩnh” nói: “Tôi gọi xe cứu thương.”

______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tụng: Đến giờ đi săn!

– —

[1] Điển tích Mao Toại tự tiến cử (Thím nào thích có thể đọc nha, cái này nhiều truyện nhắc đến quá rồi)

Thời Chiến quốc, Bình Nguyên quân nước Triệu nuôi dưỡng được nhiều nhân tài, đã làm được nhiều việc tốt cho quốc gia.

Một lần, nước Tần đã phát động tiến công nước Triệu.

Trong nhũng năm đó, chiến tranh các nước thường hay xảy ra. Nhất là mấy nước lớn thực lực tương đối mạnh, họ luôn luôn muốn có dịp để tiêu diệt những nước nhỏ.

Nừớc Triệu lúc đó không có đủ lực lượng để chống lại sự tiến công của nước Tần. Nhưng thắng lợi quyết định bởi sự phát huy của sức mạnh trí tuệ. Nước Triệu bắt đầu phát huy sức mạnh trí tuệ của chính họ.

Tập đoàn sức mạnh trí tuệ của nước Triệu chính là môn khách do Bình Nguyên quân Triệu Thắng đứng đầu.

Họ đã nhanh chóng đưa ra một kế sách “Hợp tung” cho Quốc vương.

Toàn bộ ý nghĩa nội dung của kế sách này là: Đem mấy nước nhỏ yếu liên hợp thành một Đồng minh, cùng chung đối phó với nước lớn lớn mạnh và hiếu chiến.

Làm thế nào để cho kế sách “Hợp tung” được nước khác tiếp nhận, Triệu vương đành phải mời Bình Nguyên quân có danh tiếng rất cao đi thuyết phục nước Sở là nước khó thuyết phục nhất. Chỉ cần nước Sở đồng ý thì mấy nước nhỏ khác cũng sẽ dễ làm.

Bình Nguyên quân bắt đầu chuẩn bị tuyển chọn người cho việc xuất xứ sang nước Sở. Đã chọn được 19 người, nhưng vẫn còn thiếu một chỗ trong danh sách. Lúc này, có một môn khách tên là Mao Toại đã chủ động tìm đến Bình Nguyên quân, hi vọng có thể cho ông đi.

Mới đầu Bình Nguyên quân không đồng ý, bởi vì ông từ trước đến nay chưa hề nghe cái tên Mao Toại này. Đưa một người “vô danh tiểu tốt” đến nước Sở để hoàn thành một việc lớn như thế, chẳng lẽ là chuyện trò đùa chăng?

Nhưng Mao Toại lại vẫn biện bạch cho mình một cách đến nơi đến chốn, ông nói: Bình Nguyên quân, Ngài xưa nay chưa từng nghe tên của tôi. Đó là vì Ngài từ trước đến nay cũng chưa cho tôi một cơ hội nổi tiếng. Ví như một chiếc dùi, Ngài chỉ có bỏ nó vào túi áo, nó mới có thể bộc lộ khả năng, đưa mũi nhọn ra ngoài. Hiện tại, tôi cũng giống như chiếc dùi đó, mong ngài hãy đem tôi đặt vào trong túi áo.

Binh Nguyên quân cảm thấy ông ta nói tất có lí, liền đáp ứng lời thỉnh cầu của ông.

Như vậy, Mao Toại trở thành Sứ giả thứ 20. Các môn khách khác sau khi biết được sự kiện này, đều ngầm chê cười Mao Toại. Nhưng ông vẫn theo Bình Nguyên quân đặt chân lên đất nước Sở.

Vừa đến nước Sở, Bình Nguyên quân đã triển khai biện luận về “Hợp tung” với các đại thần nước Sở.

Cuộc biện luận vô cùng kịch liệt, từ sáng sớm mãi đến tận trưa vẫn không thể thu được ý kiến nhất trí.

Các môn khách của Bình Nguyên quân cũng đều không có kế gì có thể đưa ra, đành phải đợi chờ một cách sốt ruột.

Lúc này, Mao Toại đưa ra một hành động không ai có thể nghĩ tới.

Ông cầm kiếm bước lên bậc thềm, đi đến trước mặt Sở vương nói to lên: “Việc lợi hại của “Hợp tung” chỉ vài câu đã có thể nói rõ ràng, các ông ở đây lại lãng phí thời gian ngồi để mất thời cơ tốt. Nghĩ lại năm đó, nước Sở luôn luôn nhìn thèm thuồng như hổ đói hùng cứ thiên hạ, từ sau khi nước Tần nổi dậy nhiều lần đánh bại quân của nước Sở, Sở Hoài vương vì thế mà buồn rầu đến chết. Đất Yên và đất Sính nối tiếp nhau sa vào tay giặc bị buộc phải dời đô. Đây là một nỗi nhục trăm đời đến trẻ con đều biết, chẳng lẽ Đại vương ngài không đặt “quốc sĩ” vào trong lòng mình chăng?”

Sở Hoài vương cảm thấy Mao Toại nói đúng, bản thân cũng rất hổ thẹn. Nhưng không nhắc đến việc của “Hợp tung”.

Mao Toại liền hỏi dồn tiếp, ông hỏi: “Chủ ý “Hợp tung” của đại vương đã nắm chắc rồi chứ?”

Sở vương đành phải nói: Nắm chắc rồi, Mao Toại tức khắc bưng chiếc đĩa giơ lên, quỳ trước mặt Sở vương nói “Đại vương là trưởng của “Hợp tung” ước, xin hãy rút máu ăn thề trước, người sau là Quân chủ của tôi, người sau nữa là Mao Toại tôi”.

Thế là “Hợp tung” ước đã thành công. Thành công tự mình hiển hiện của Mao Toại, đã cung cấp cho những người có chí đời sau một con đường thành công đáng quý.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.