Sau “Hội những người hưởng lợi từ Nguyễn Tụng trên diễn đàn”, hastag “Cuộc sống hạnh phúc của chó cỏ” cũng lên hotsearch.
Nhóm fan CP của Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh một lần nữa vẽ truyện tranh chín ô trong hotsearch này.
Chẳng qua lần này một bức tranh chín ô không chứa nổi, phải chọn mức đăng hình tối đa trên Weibo mới đủ.
“Cuộc sống hạnh phúc của chó cỏ” be like:
1. Nguyễn Tụng nhéo mặt Nhậm Khâm Minh “Sao lại cố chấp vậy chứ”, Nhậm Khâm Minh không tình nguyện nhíu mày: “Nhưng em không muốn nấu cơm cho người khác ăn.”
2. Nguyễn Tụng chống cằm “Muốn cười thì cứ cười đi, sau này mỗi ngày cậu làm cơm, ngày nào cũng được gắp đồ ăn cho anh”, Nhậm Khâm Minh không nhịn được cười “Là anh nói “Sau này” với “Mỗi ngày” nhé, không thể đổi ý.”
3. Nhậm Khâm Minh không thích: “… Anh qua loa với em”, Nguyễn Tụng cười như không cười nhướng mắt: “Anh qua loa với cậu, không phải cậu vẫn cắn câu sao?”
4. Khương Kỳ Kỳ “Anh Tụng với anh Khâm Minh có thể tắm cùng nhau luôn nha!”, Nguyễn Tụng “Lẽ nào, không ai cảm thấy nếu tôi cùng cậu ấy tắm với nhau, thời gian và nước tiêu tốn lại càng nhiều hơn sao?”
5. Nhậm Khâm Minh tủi thân “Em mặc áo tắm trông không đẹp à?”, Nguyễn Tụng “Lại chả có cái gì.”
6. Vạn Thanh Nguyệt “Anh đã không hiểu lầm thì tại sao còn muốn nổi giận với em chứ!”, Nhậm Khâm Minh: “Tôi giận bản thân để Nguyễn Tụng ở nhà một mình không được sao?”
7. Nguyễn Tụng nhéo lỗ tai: “Mềm rồi thì lăn xuống cho tôi.”
8. Nguyễn Tụng gặp ác mộng choàng tỉnh giấc, Nhậm Khâm Minh mở cửa ban công: “… Anh Tụng?”
9. Nguyễn Tụng: “Chó ngốc.”
10. Nguyễn Tụng trả lời tin nhắn: “Nói cậu ngốc thì ra là ngốc thật, giờ muốn tôi hôn cậu một cái nữa thì không có đâu.”
…
Trong số đó, ảnh chụp màn hình Nguyễn Tụng mặc quần jeans cạp cao và đoạn video hai người đánh nhau trên giường kia được toàn thể dân mạng nhiệt liệt chia sẻ.
Mọi người gặm đường đến điên luôn rồi.
[Qtqđ*, là một bà mẹ bỉm sữa một nách hai con, thế mà ngày nào tui cũng gặm đường của bọn họ đến tận ba giờ sáng, ôm quyền.jpg]
*Gốc là “ly ly nguyên thượng phổ /Liliyuanshangpu”, có nghĩa là mô tả điều gì đó thái quá, ở đây mình để thành quá trời quá đất nhé.
[Tôi thú nhận, tôi có mở một cửa tiệm, mấy cái quần jeans rách trong tiệm đều cháy hàng rồi, thầy Nguyễn sau này làm biên kịch mà không kiếm được tiền cũng đừng sợ phải đổi nghề, nghề shipper chào đón ngài. Vỗ tay.jpg]
[Trong phim Nhậm Khâm Minh mạnh mẽ menly, có Nguyễn Tụng trước mặt, Nhậm Khâm Minh ngơ ngơ ngác ngác.]
[Thực sự quá là xúc động, còn chuyện nào hạnh phúc hơn khi cuộc sống đang lâm vào bế tắc đột nhiên lại được quý nhân mách nước.]
[Thực ra yêm đã sớm muốn hỏi một câu, dạo này trời đang trở gió, Nhậm Khâm Minh còn ngày ngày kiên trì mặc áo tắm đi ngủ, bộ không thấy lạnh hả?]
[Anh nhà Mị có lạnh không thì Mị không biết, nhưng Mị thì nóng nha, háo sắc.jpg]
[Cái tát này là đánh thay cho thầy Nguyễn, để lần sau thầy chú ý, giơ ngón tay.jpg]
[Oa, tôi lúc đó cũng từng được 001 inbox trên diễn đàn nè, xin hỏi muốn vô nhóm Wechat thì làm thế nào, chảy nước mắt.jpg]
[Kiến nghị thầy Nguyễn thành lập một trại tập trung chó cỏ, yêm sẽ là người đầu tiên đến báo danh, nhe răng.jpg]
“19 ngày bên nhau” mới phát sóng được mấy ngày, Nguyễn Tụng đã trở thành nhân vật được bàn tán sôi nổi, nhất cử nhất động của anh đều có thể trở thành đề tài hot, hoàn toàn đánh vỡ suy đoán trước đó của mấy người nói anh muốn dựa vào độ nổi tiếng của Nhậm Khâm Minh để debut.
Độ hot của bản thân anh so với Nhậm Khâm Minh không phân cao thấp, không ít người cầu xin Nguyễn Tụng, hi vọng anh nhanh chóng mở một tài khoản Weibo.
Thậm chí còn nổi đến mức, Viên Ấn Hải lên lớp cũng có thể vô tình cố ý nghe thấy sinh viên trong lớp đang bàn luận về anh.
Dù sao đại học A cũng là trường cũ của Nguyễn Tụng, chuyên ngành của anh lại là biên kịch.
Tôn Khải Tư và Giang Trí lên chương trình kể lại tỉ mỉ, gần đây không cần biết là đồng nghiệp hay bạn bè thì cũng không thiếu người hỏi thăm Viên Ấn Hải.
Thậm chí sinh viên nào lớn gan một chút còn chủ động hỏi ông ta này trên lớp học: “Viện trưởng Viên, viện trưởng Viên! Đàn anh Nguyễn Tụng thực sự là học trò đắc ý của thầy ạ? Sao xưa nay chưa từng nghe thấy thầy nhắc qua!”
Viên Ấn Hải thường chỉ cười cười, chọc ngược lại: “Mấy đứa không phải đều là học trò đắc ý của thầy sao, dẫn dắt nhiều học trò như vậy, nếu mỗi người đều phải lấy ra khoe khoang một lượt, vậy chẳng phải thầy sẽ cần đặc biệt giành thời gian làm một cái thời gian biểu.”
Sinh viên kia lại hỏi: “Vậy thầy biết bút danh của anh ấy không ạ?”
“Từ khi còn đang là sinh viên hệ chính quy, cậu ta viết kịch bản đã không ký tên của mình rồi, viết một hai bộ kịch lại đổi lấy một cái khác, phòng chừng ngoài chính cậu ta ra thì không còn ai biết đến đâu.” Viên Ấn Hải đối với những vấn đề này đều tránh nặng tìm nhẹ, trả lời hết sức khéo léo.
Nhưng vẫn có sinh viên hỏi: “Chuyên ngành này của chúng ta không phải chỉ có sinh viên nghệ thuật mới có thể học sao, tuyển thẳng hay tham gia thi đại học thì đàn anh Nguyễn Tụng đều là sinh viên bên ngành văn học chứ nhỉ, sao lại chạy tới học chuyên ngành của chúng ta ạ?”
Viên Ấn Hải đang thu tập tài liệu giảng dạy cùng máy tính nhất thời khựng lại một chút, đẩy mắt kính trên sống mũi cười càng tươi hơn, duỗi một ngón tay dựng thẳng trên môi, mơ hồ nói: “Nói như vậy đúng là không quá quy củ, nhưng cậu ta thành tích tốt, năng lực chuyên môn ưu tú, cùng nguyện ý chuyển tới chuyên ngành của chúng ta, thầy bèn giúp một chút.”
Đám sinh viên trong lớp nghe thế lập tức nối nhau đáp “À à”, trong mắt mỗi người đều viết “Hiểu hiểu.”
Rõ ràng Viên Ấn Hải không hề nói gì, chuyện Nguyễn Tụng nhận sự giúp đỡ của ông ta, đi cửa sau lại không hiểu sao được tất cả mọi người xác nhận.
Chỉ có duy nhất có cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong góc phòng học biết rõ, Viên Ấn Hải đang cố ý, nhưng cô ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, sợ nếu mình nhìn ông ta thì lại bị gọi đến phòng làm việc.
Nhưng mà chuyện không như cô mong muốn.
Cho dù lần này cô không nhìn ông ta, Viên Ấn Hải vẫn gọi: “Tiểu Tiêu, đi theo thầy một chút.
Phòng học náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nghểnh cổ nhìn Viên Ấn Hải chân trước ra khỏi phòng học, Phong Tiêu chân sau cặm cụi thu dọn đồ đạc trên bàn của mình, nhét hết vào trong ba lô.
Mọi người thậm chí không chờ cô đi hẳn đã bắt đầu bán tán.
“Viện trưởng Viên có phải quá bất công rồi không, lại gọi cô ấy đi mở phòng bếp nhỏ cho.”
“Đó là do Tiểu Tiêu học giỏi, cậu cứ học giỏi đi là cũng được gọi đi rồi.”
“Đậu má, tôi cũng muốn ngày ngày được gọi đến phòng làm việc nhận công tác, mở bếp nhỏ, tôi cũng lợi hại mà.”
“Tôi chỉ không hiểu vì sao lại là Phong Tiêu, vốn ban đầu chênh lệch giữa mọi người không lớn lắm, sao đột nhiên Phong Tiêu lại lọt vào mắt viện trưởng, được đối xử đặc biệt vậy?”
“Chủ yếu là do nhìn cô ấy thật thà, chất phác, hoàn toàn không giống người có thể chủ động đi hiến thân.”
“Cái đệch, khoa trương quá rồi đấy, ha ha ha ha. Viện trưởng Viên đã bao tuổi rồi, cô ấy có muốn hiến cũng chả hiến được ấy chứ.”
“Mấy người đúng là chả biết gì, tôi cảm thấy viện trưởng Viên khá thích kiểu học trò nghèo vượt khó vươn lên. Mấy người không phát hiện mấy đàn anh đàn chị khác trong phòng làm việc của thầy ấy đều là kiểu giống như Phong Tiêu à?”
“Kiểu gì? Kiểu hộ nghèo á?”
“Cũng không hoàn toàn là hộ nghèo, nhưng điều kiện gia đình đều na ná giống nhau, làm cho tôi có muốn cũng không thể trách viện trưởng được, thầy ấy người tốt thiện lương, có lẽ là muốn giúp đỡ một chút.”
“Ngay cả chuyện chuyển chuyên ngành không hợp quy củ của đàn anh Nguyễn Tụng thầy còn có thể giải quyết giúp, mở phòng bếp nhỏ đã là gì, nói đi nói lại, vẫn là phải được viện trưởng thích đã.
…
Những lời này, kể từ hai năm trước, khi Phong Tiêu thi đỗ chuyên ngành biên kịch đại học A, lần đầu tiên được Viên Ấn Hải gọi riêng ra khỏi lớp cô đã nghe đi nghe lại đến chán, đã sớm chết lặng.
Khác biệt lớn nhất là trước đây mọi người chỉ thầm thì với nhau, ít nhất sẽ chọn lúc cô không nghe thấy bàn tán sau lưng, còn bây giờ phát hiện cô có nghe thấy cũng không phản ứng gì, họ càng thêm không kiêng dè hơn mà thôi.
Khi một sinh viên không giỏi giao tiếp, không hòa đồng, lại không có quyền thế, được một giảng viên có tài nguyên trong tay coi trọng, không cần biết là bạn học cùng lớp vô tình hay cố ý, thì bạo lực lạnh và cô lập là điều gần như không thể tránh khỏi.
Phong Tiêu biết Viên Ấn Hải chính là nhìn trúng điểm này.
Thậm chí cô đoán trên mạng mãi vẫn không có ai đi ra tiết lộ thông tin của Nguyễn Tụng cũng là vì thế ⸺⸺ vì thời điểm Nguyễn Tụng học đại học A, căn bản không có ai hiểu rõ anh, tự nhiên cũng không có người đi ra lộ chuyện.
Đến tòa nhà hành chính.
Các giáo viên khác vừa thấy cô đi theo sau Viên Ấn Hải thì đều thân thiện chào hỏi, cười nói với hai người, bây giờ viện trưởng xem như tìm được một trợ thủ đắc lực, có thể thường xuyên tới đây cùng ông ta tăng ca viết kịch bản.
Phong Tiêu cũng biết các thầy cô chỉ muốn nịnh bợ Viên Ấn Hải, thực ra hoàn toàn không quan tâm mình, cô tránh tầm mắt họ, đáp lại vài câu đơn giản coi như xong.
Viên Ấn Hải dẫn cô vào phòng làm việc riêng của viện trưởng, không cần nói, Phong Tiêu đã tự giác đóng cửa lại.
Viên Ấn Hải đi thẳng vào vấn đề, “Bộp” một tiếng ném quyển sách giáo khoa dày cộp lên trên bàn làm việc, kéo ghế dựa ngồi xuống, nói: “Tôi đã đưa kịch bản mấy tập phim trò viết gần đây cho bên công ty chế tác xem, bên kia rất không hài lòng, cảm thấy trò hoàn toàn không viết ra được những điễn thú vị đặc sắc trong dàn ý của họ, trò giải thích xem, dạo này trò có chuyện gì? Tâm trạng không tốt, hay là gặp rắc rối gì?”
Phong Tiêu cúi đầu đứng trước bàn làm việc của Viên Ấn Hải, chỉ túm chặt lấy túi của mình không nói lời nào.
“Ngẩng đầu lên, Tiểu Tiêu, không phải tôi đã nói lúc nói chuyện với tôi, trò tốt nhất nên ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi rồi sao?” Viên Ấn Hải dựa vào lưng ghế, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như lúc ban đầu, như thể ông ta vẫn là con người hòa ái dễ gần trong mắt người ngoài.
Phong Tiêu lại không cảm thấy an tâm hơn chút nào, trái lại còn nắm dây đeo balo, ngón tay siết chặt hơn.
Quả nhiên, ngay giây sau, Viên Ấn Hải đã nổi trận lôi đình, âm lượng đột nhiên tăng cao, ném tập tài liệu trong tay xuống đất: “Tôi nói cô không nghe thấy à! Tôi hỏi cô tại sao không dám nhìn vào mắt tôi! Rốt cuộc gần đây đã xảy ra chuyện gì! Công ty chế tác bên kia vẫn mãi không hài lòng khiến tôi vô cùng mất mặt, cô có biết cô đang dùng danh nghĩa của tôi để viết kịch bản không!”
Khả năng cách âm hoàn hảo của văn phòng đã ngăn lại tất cả tiếng quát tháo của Viên Ấn Hải.
Phong Tiêu phải cố gắng hết sức mới có thể khiến giọng của mình không run lên: “Xin lỗi…”
Viên Ấn Hải vẫn còn tức giận: “Xin lỗi thì có tác dụng gì? Xin lỗi rồi cô có thể viết ra kịch bản xứng đáng để ký tên tôi sao?”
Quát xong câu này, Viên Ấn Hải rất nhanh đã dịu lại, hoàn toàn tương phản với vẻ rồ dại vừa rồi, săn sóc rời khỏi bàn làm việc đi đến trước mặt Phong Tiêu, nắm lấy vai cô: “Tôi bây giờ không phải đang truy cứu trách nhiệm của trò, mà là hi vọng có thể tìm ra phương án giải quyết vấn đề, trò nói cho tôi biết rốt cuộc trong đầu trò đang nghĩ cái gì mà lại khiến trò mất tập trung, như vậy tôi mới có thể giúp trò giải quyết nó, có được không?”
Phong Tiêu chỉ có thể cúi đầu càng thấp hơn.
Ngữ điệu bất đồng của Viên Ấn Hải chính là cơn ác mộng ám ảnh cô vô số đêm: “Em sẽ viết lại, em không có vấn đề gì cả, chỉ là gần đây ngủ hơi muộn, em sẽ sửa đến khi nào ngài hài lòng mới thôi…”
Nhưng Viên Ấn Hải lại như không nge thấy, đôi mắt sau cặp kính nhìn cô chằm chằm: “Gần đây một Nguyễn Tụng đã đủ khiến thầy không vui rồi, Tiểu Tiêu à Tiểu Tiêu, em không thể học theo cậu ta đâu đấy, trước đây chúng ta không phải hợp tác với nhau rất tốt sao? Không cần biết mẹ em nợ nhiều hay nợ ít, ba em ở bên ngoài gây sự thế nào, đều không phải nhờ thầy giúp hòa giải sao? Còn cả học bổng khoa, học bổng trường, học bổng lớp của em, chuyện tương lai được đề cử học nghiên cứu nữa.”
“Em chắc phải biết bối cảnh những bạn học khác trong lớp chúng ta như thế nào rồi phải không? Muốn đưa tiền cho thầy để lấy một tiêu chuẩn được đề cử học nghiên cứu không chỉ có một hai người, thầy lại chỉ để dành tiêu chuẩn này cho em, có bao nhiêu bất công và thiên vị trong lòng em không thể nào không biết, đúng không?”
Viên Ấn Hải tựa như một người điên cố chấp, nhìn chằm chằm Phong Tiêu, hỏi ngược lại từng câu từng câu như muốn tẩy não người ta, dằn vặt khiến người ta phát khóc.
Tư thế này rõ ràng là nếu hôm nay Phong Tiêu không nói rõ nguyên do, ông ta nhất định không cho phép cô rời khỏi phòng làm việc, rồi khi nghe được Phong Tiêu suýt khóc gật đầu đáp lời, lại lập tức hiền lành bỏ qua, ung dung ngồi lại trên ghế làm việc an ủi: “Được, có áp lực cũng là bình thường, suy cho cùng người có năng lực thì phải gánh vác nhiều, thầy hôm nay không giữ em lại văn phòng viết nữa, em về trước ngủ một giấc thật ngon, thả lỏng đầu óc, ngày mai quay lại đây chúng ta cùng viết.”
Phong Tiêu lúc đó ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, cúi đầu rời khỏi văn phòng.
Lần này cô rốt cuộc không do dự nữa, tránh mặt tất cả bạn học, thầy cô giáo, dứt khoát xoay người đi về phía cửa sau trường học.
Sau đó gần như là theo thói quen, cô nắm chặt quai ba lô thử quay đầu lại, quả nhiên thấy Viên Ấn Hải đang chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ văn phòng cúi đầu nhìn mình.
Cho dù cảnh tượng này đã từng xảy ra vô số lần, Phong Tiêu vẫn cảm thấy suy sụp, nước mắt trong nháy mắt trào ra, vừa ra khỏi cổng trường, xác nhận không có bất cứ người nào đi theo phía sau mình, cô lập tức lấy di động ra gọi điện.
Mấy phút sau, Nguyễn Tụng đang tham gia hoạt động tập thể làm sushi trong nhà gỗ thì điện thoại rung lên, nhận được tin nhắn Wechat của Cố Dữ Châu.
[Cố: Phong Tiêu gọi điện thoại cho tôi, nói muốn lập tức gặp anh.]
[Cố: Cô ấy khóc có hơi dữ.]
[Có tiền cũng không Tụng cho mi: Cô ấy có nói sẽ gặp ở đâu không?]
Cố Dữ Châu gửi định vị cho Nguyễn Tụng.
[Cố: Có cảm giác tâm trạng của cô ấy không quá tốt, tôi bèn dứt khoát lái xe đưa cô ấy đến nhà mình, anh thử xem xem bây giờ xin ekip chương trình nghỉ có tiện không?]
Nguyễn Tụng hơi cau mày.
[Có tiền cũng không Tụng cho mi: Trực tiếp gặp mặt trong nhà cậu à? Tôi biết cậu nhiệt tình, những thực không ngờ cậu lại nhiệt tình đến vậy đấy.]
Cố Dữ Châu gửi cho anh một dấu chấm tròn, sau đó thúc giục.
[Cố: Cô ấy cứ khóc mãi, tôi với trợ lý không khuyên nổi, anh nhanh đến đi.]
Thực ra Cố Dữ Châu cũng không định làm rùm beng như vậy.
Nhưng y để trợ lý đi đón người trước mà mãi không “Đón được”, cô gái nhỏ kia không chịu lên xe của trợ lý, nói là bây giờ ngoài Cố Dữ Châu và Nguyễn Tụng, xe của ai cô cũng không lên, trên mặt viết rõ mấy chữ trông gà hóa cuốc.
Cố Dữ Châu không biết làm thế nào mới phải tự mình lại xe đi.
Y vốn định tùy tiện tìm một club thuê phòng riêng là xong, nhưng trông cô gái nhỏ kia khóc đến mức thở không ra hơi ở ghế sau, hiển nhiên là không cần biết y dẫn người đến đâu thì kiểu gì cũng sẽ bị người qua đường nhìn ngó, cuối cùng vòng đi vòng lại chỉ có thể dẫn người về nhà.
Xe dừng lại ở bãi đậu xe, ngay trước mặt chính là thang máy lên thẳng căn hộ.
Dọc đường đi, trừ y và trợ lý Lý ra, không có người thứ ba có cơ hội biết được tung tích của cô.
…
Nguyễn Tụng vừa thấy tin nhắn Cố Dữ Châu nói Phong Tiêu khóc, chỉ nghĩ đơn thuần là cô khóc vì thấy oan ức.
Bởi vì trước đây Viên Ấn Hải chèn ép anh, nhiều nhất cũng chỉ không biết xấu hổ không thèm giữ đạo đức người thầy, thích dùng thủ đoạn dụ dỗ cưỡng ép hơn, còn chưa đến mức điên điên khùng khùng, nhân cách phân liệt.
Mãi đến khi Nguyễn Tụng một đường từ trên núi đi xuống, dựa theo định vị đi đến nhà Cố Dữ Châu, tận mắt nhìn thấy Phong Tiêu, anh mới biết.
Cô gái nhỏ khóc đến như vậy sao lại chỉ là “Khóc có hơi dữ” được, hoàn toàn có thể gọi là gào khóc.
Trên ghế sô pha, Cố Dữ Châu và trợ lý Lý, hai ông con trai ngồi ở hai bên, tay chống đầu, đã bị cô gái khóc cho không biết phải làm sao, ngoại trừ đưa khăn giấy thì chính là đưa khăn giấy, trong thùng rác, trên bàn trà tất cả đều là giấy đã dùng rồi bị vo lại, hiển nhiên đã không nghĩ ra lời nào hợp tình hợp lý để an ủi cô gái.
Nguyễn Tụng đi ra khỏi thang máy, thử gọi tên của cô.
Phong Tiêu ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, đại khái chắc là cuối cùng cũng gặp được người có cùng cảnh ngộ với mình, nước mắt trước đó Cố Dữ Châu khuyên thế nào cũng không ngừng lại được, nay lập tức dừng chảy, vội vàng đứng dậy nhào vào trong ngực Nguyễn Tụng.
Nguyễn Tụng bất ngờ, còn chưa kịp chuẩn bị gì đã bị cô nhào vào lòng.
Không hiểu gần đây bị làm sao, bản thân anh chính là một con cá muối điển hình, thế mà tự dưng lại trở thành Chúa cứu thế. Trước có Tôn Khải Tư, sau có phong Tiêu, một người hai người đều thích nhào về phía anh, còn làm cho anh không biết phải từ chối thế nào.
Nguyễn Tụng đứng tại chỗ, luống cuống tay chân.
Sống lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên anh bị con gái ôm, hai tay giơ lên cao, hoàn toàn không biết lên để vào đâu, vỗ lưng không được mà ôm vai cũng không phải.
Cuối cùng vẫn là Nhậm Khâm Minh đã đóng qua vô số kịch bản, khá là có kỹ xảo kéo người ra, cố gắng không sầm mặt nói: “Không sao nữa rồi, không ai có thể tìm tới chỗ này.”
Chờ tâm trạng của Phong Tiêu cuối cùng cũng được bọn họ xoa dịu, lại lần nữa ngồi về trên ghế sô pha.
Bầu không khí trong phòng nháy mắt trở nên có chút vi diệu.
Đây là lần đầu tiên Cố Dữ Châu và Nhậm Khâm Minh gặp mặt.
Cố Dữ Châu ngồi ở sô pha bên trái lên tiếng hỏi trước: “Đạo lý thì tôi hiểu, nhưng tại sao anh ta lại xuất hiện ở nhà tôi?”
Nguyễn Tụng còn đang thu dọn khăn giấy chùi nước mắt nước nước mũi của Phong Tiêu ban nãy: “Tôi kiểu gì cũng phải tìm cái lý do để xin nghỉ chứ, chỉ có một mình tôi đột nhiên rời đi thì kỳ quá.”
Trước đây xin nghỉ học anh đều nói mình phát sốt, giờ đi làm muốn xin nghỉ bèn nói là mẹ phát sốt.
Đúng lúc khán giả khu bình luận đều đã xem qua video của bọn họ, biết quan hệ của Nhậm Khâm Minh và mẹ anh rất tốt, không ai cảm thấy kỳ lạ khi cả hai người cùng vắng mặt vì lý do này.
“Ngược lại tôi lại thấy không hiểu, tại sao cậu lại muốn Nguyễn Tụng một mình mời cậu ăn cơm, rõ ràng làm tốt hạng mục này là phận sự của cậu.” Nhậm Khâm Minh chỉ có lúc nói chuyện với Nguyễn Tụng mới gọi anh là “Anh Tụng”, còn trước mặt những người khác, hoàn toàn là kiểu khẩu khí giải quyết việc chung.
Từ lúc xem phát sóng trực tiếp, Cố Dữ Châu đã cảm thấy mình là Nhậm Khâm Minh không thể hợp tính: “Chuyện anh nên thấy không hiểu chính là, tại sao bản thân đang yêu đương cùng Nguyễn Tụng mà lại để anh ấy phải chịu loại chuyện bất công này, ảnh đế ạ.”
Cố Dữ Châu cố ý nhấn mạnh mấy chứ cuối cùng.
Nhậm Khâm Minh quả nhiên bị chọc trúng chỗ đau, câu đáp trả vừa mới lên đến họng đã bị Nguyễn Tụng đánh gãy: “Hay là hai người tiếp tục cãi nhau, để tôi đi?”
Cả hai tức thì ngậm miệng không nói nữa.
Nguyễn Tụng thực sự cảm thấy chuyện này chẳng đâu vào đâu, anh không thể hiểu nổi: “Như vậy cũng cãi nhau được, tôi mời cậu ta ăn cơm không phải đã hỏi ý cậu rồi còn gì?”
Nhậm Khâm Minh bị anh hỏi ngược lại như vậy, cả người lập tức ủ rũ hẳn, cũng không thể nói là lúc ấy mình bị sắc đẹp làm cho mê mẩn, căn bản chưa có nghĩ kỹ.
Mà tiếp theo Nguyễn Tụng cũng quay sang quở trách Cố Dữ Châu: “Em trai, cậu đừng có cảm thấy bản thân mình rất vinh quang được không, nếu đổi một người khác dám âm thầm ở sau lưng điều tra tôi như vậy, tôi đã sớm đạp cho một phát rồi, xã hội văn minh phải chú ý đến nhân quyền cùng riêng tư của người khác, đầu tiên thì gạt tôi mình họ Lý, là nhà sản xuất bộ phim này, nếu không phải tôi ngứa mắt Phương Duy thì đã say goodbye với cậu từ sớm rồi, hiểu không?”
Bị đánh cho 50 hèo, Cố Dữ Châu cũng ngậm miệng không nói.
Nguyễn Tụng dứt khoát nhờ trợ lý Lý lôi hai người này đi.
Không cần biết là ném đi phòng ngủ hay là ra ban công, vào nhà tắm, nói tóm lại đừng có ở phòng khách cản trở anh là được.
Chờ xung quanh đã không còn ai nữa.
Nguyễn Tụng mới nhìn cô gái nhỏ vừa lúc nãy còn khóc như mưa, đoán chắc mình phải dành ra chút thời gian an ủi cô.
Kết quả trợ lý Lý vừa mới đóng của phòng khác lại, cô gái nhỏ đã bắt đầu lấy đồ từ trong chiếc ba lô cũ của mình ra.
Bút ghi âm, USB, ảnh chụp màn hình hòm thư điện tử đã được sắp xếp lại, danh sách tất cả các nhân viên tham gia dự án trong phòng làm việc của Viên Ấn Hải… Vân vân mây mây, toàn bộ được đặt lần lượt lên bàn trà.
Ngay cả việc dạy cô làm thế nào để lấy được chứng cứ chứng minh cũng không cần, Nguyễn Tụng ngây ra.
Ban nãy thấy Phong Tiêu khóc không ngừng lại được, anh còn tưởng người mình sắp đối mặt chính là một em gái nhẹ dạ dễ lừa.
Nhưng Phong Tiêu lại vừa thút thít, vừa trật tự rõ ràng nói rõ từng cái cho anh.
“Trong bút ghi ấm có tất cả các cuộc nói chuyện trong văn phòng của Viên Ấn Hải mà em ghi lại, lần nào em cũng có ghi âm. Trong USB là tất cả các kịch bản mà em viết thay cho Viên Ấn Hải, mỗi một lần sửa chữa em đều có lưu lại, ảnh chụp màn hình hòm thư điện tử là em chụp trộm trong máy tính của Viên Ấn Hải, tất cả thư em gửi cho ông ta đều có ghi rõ tên của mình, tên kịch bản, số tập, cùng phiên bản sửa chữa, thời gian toàn bộ ăn khớp với văn bản lưu trong USB. Danh sách nhân viên tham gia dự án là mỗi ngày em nghe được một ít trong văn phòng của ông ta, nghe ông ta gửi tin nhắn âm thanh sắp xếp công việc cho từng người, xong tự mình chỉnh lý lại…”
Nguyễn Tụng nghe cô nói từ đầu đến cuối, dần chuyển từ kinh ngạc sang trầm mặc.
Bọn họ quá giống nhau.
Phong Tiêu bây giờ gần như giống hết anh khi đó, dùng hết mọi khả năng sưu tập chứng cứ, trong lòng lại mâu thuẫn không muốn để người ngoài dễ dàng biết được.
Thậm chí ban nãy, lúc Phong Tiêu đối mặt với Cố Dữ Châu cũng chỉ khóc mà thôi, mãi đến khi ngồi một mình cùng anh mới lấy đồ ra.
…
Cuộc trò chuyện này, do Phong Tiêu đã có chuẩn bị trước mới đến, nên thời gian rút ngắn hơn Nguyễn Tụng nghĩ rất nhiều.
Mà sau khi trao đổi xong hết, cảm xúc của cô gái nhỏ cơ bản đã khôi phục lại bình tĩnh.
Nguyễn Tụng từ ban đầu cảm thấy luống cuống khi đối mặt với Phong Tiêu, rốt cuộc cũng biến thành chủ động ôm lấy đối phương, hạ thấp giọng nói ở bên tai cô: “Sắp kết thúc rồi, thứ nên là của chúng ta sẽ được trả lại toàn bộ.”
Phong Tiêu đặt được tảng đá nghẹn lâu trong lòng xuống, hai mắt trống rỗng: “Không phải em cố tình kéo dài đến bây giờ mới liên lạc với anh, chỉ là ban đầu em thực sự không dám tin, sau khi thấy trong livestream, thầy Tôn Khải Tư đi tìm anh, còn dẫn theo cả một nhóm nhân tài, em mới thay đổi ý định, cảm thấy nói không chừng thật sự có lỡ như…”
Hơn nữa tình trạng phát rồ của Viên Ấn Hải dạo gần đây càng ngày càng nghiêm trọng, cô thật sự thấy sợ, sợ một ngày nào đó mình khiến ông ta cảm thấy không vui, ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ lại được.
“Tôi hiểu.” Nguyễn Tụng vuốt tóc cô, “Tôi và em đều giống nhau, nhưng so với tôi, em làm tốt hơn nhiều lắm.”
…
Cố Dữ Châu vốn muốn mời Nguyễn Tụng và Phong Tiêu ra ngoài ăn bữa cơm trước khi chia tay, nhưng trợ lý Lý cẩn thận đề nghị bọn họ, tốt nhất là trước khi “Sự việc bại lộ” thì giữ một khoảng cách, miễn cho bị người có tâm nhìn thấy.
Mấy người chỉ đành gọi đồ ăn bên ngoài về, ăn qua loa cho xong bữa.
Từ lúc Nhậm Khâm Minh bị Nguyễn Tụng nói cho hai câu như vậy, hắn bèn không thèm nhìn thẳng vào Cố Dữ Châu luôn, càng đứng nói đến trò chuyện cùng, lúc ngồi vào bàn ăn cũng chỉ lo tập trung ăn uống.
Cố Dữ Châu nghĩ là chuyện đến lúc này, hắn nhất định đã biết rõ ngọn nguồn bên trong.
Nhưng thực ra hôm nay, lúc Nguyễn Tụng kéo hắn đi xin nghỉ với ekip chương trình, anh cái gì cũng không nói, chỉ bảo hắn đi cùng anh một chuyến.
Ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dưới tay Viên Ấn Hải, tên viện trưởng đức cao vọng trọng kia, Nguyễn Tụng đã phải chịu đựng những gì, tất cả đều là do hắn chắp vá ra từ đôi câu vài lời trò chuyện của mấy người bọn họ.
…
Chờ đến khi xong việc, hắn ngồi vào ghế lái, chở Nguyễn Tụng, hai người cùng nhau chạy về địa điểm quay chương trình.
Bầu không khí bên trong xe không thể nói là nặng nề, nhưng tuyệt đối cũng không được coi là thoải mái.
Nguyễn Tụng nghiêng đầu, dựa vào cửa sổ xe hỏi hắn, biết được nhưng chuyện này rồi thì có cảm giác gì.
Nhậm Khâm Minh thành thật nói: “Mới đầu là khiếp sợ, sau đó là xấu hổ, thật sự rất xấu hổ, thế mà trước đây em hoàn toàn không biết gì… Cùng không ngờ hôm nay anh lại dùng cách này để nói cho em biết.”
Không nói thẳng ra, mà để tự bản thân hắn dùng mắt nhìn, dùng tai nghe.
Giống như đang nói với hắn rằng: Vì tôi biết nếu nói trực tiếp cho cậu, cậu nhất định sẽ nghĩ mọi cách, dùng tất cả biện pháp để an ủi tôi, nhưng an ủi không làm nên chuyện gì, tôi bây giờ cũng không cần an ủi, chỉ đơn thuần muốn nói cho cậu biết.
Nhưng lúc Nhậm Khâm Minh nghe nói Nguyễn Tụng trước đây cũng giống Phong Tiêu, trong tay có tất cả chứng cứ, hắn và Cố Dữ Châu đều không thể hiểu được.
Nếu chứng cứ đã có trong tay, tại sao không dám tố cáo.
“Bởi vì không tin vào công bằng chính nghĩa.” Nguyễn Tụng trả lời như vậy.
Cho dù có chứng cứ vạch trần thì thế nào.
Chứng minh Viên Ấn Hải gian lận, chứng minh hai người bọn họ bị hãm hại, sau đó thì sao? Cái giới giải trí nát bét này thật sự có thể khiến người xấu nhận trừng phạt đáng phải chịu, thay vì giải quyết người đưa ra vấn đề ư?
Có lẽ là có thể.
Nhưng tất cả những thứ này đối với người đã rơi vào đường cùng, không còn gì để mất nữa như họ mà nói là quá xa xỉ, không ai dám đánh cược, chết tử tế không bằng vẫn còn sống.
Cho nên Viên Ấn Hải mới dám càn rỡ như thế.
Chuyên chọn những học sinh không có đường lui cũng không có chỗ dựa để ra tay.
Những người khác nhìn “Đứa trẻ được chọn” như bọn họ cảm thấy vô cùng vinh quang, được thầy giỏi yêu quý, thực ra chỉ là tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường.
Cũng may, vận may của Phong Tiêu tốt hơn anh, có thể trông thấy kỳ tích tên là “Nguyễn Tụng”.
Nhưng chính anh lại không có ai để trông cậy.
…
Mặt trời dần ngả về tây, những đám mây lớn được mặt trời chiếu rọi thành màu vỏ quýt nhuộm đẫm chân trời
Nguyễn Tụng nhìn thẳng kính chắn gió phía trước, đột nhiên nói: “Tối nay chúng ta đừng trở về nữa.”
Nhậm Khâm Minh dừng một chút, dường như đang xác nhận lại xem tai mình có bị ù hay không.
Nguyễn Tụng ngồi ở ghế phó lại lặp lại một lần, giống như hồi cấp ba dẫn Nhậm Khâm Minh trốn học: “Thì nói mẹ tôi phát sốt cho chút nghiêm trọng, tối hôm nay không về, mai về sau.”
Bàn tay cầm vô lăng của Nhậm Khâm Minh nóng lên, ngay cả mí mắt cũng giống như bị ánh hoàng hôn tráng lệ trước mặt thiêu đốt: “… Ý là, em có thể dẫn anh đi thuê phòng sao?”
Bọn họ trước đây trốn học cũng là vì làm chuyện này, có đôi lúc là do tâm trạng Nguyễn Tụng tốt, cũng có đôi lúc là do tâm trạng Nguyễn Tụng không tốt.
Nguyễn Tụng thậm chí còn nghiêm túc nghĩ ngợi hai giây.
Thời gian dài như vậy, anh đã sớm chuẩn bị tâm lý mang theo uất ức trong lòng cả đời, giờ ngoài ý muốn có cơ hội giải oan, theo lý anh nên vui mừng mới đúng.
An ủi bằng lời thì thôi miễn.
“Đến thẳng nhà cậu đi, lúc đi ngang cửa hàng tiện lợi thì mua thêm hai hộp bao cao su.” Nguyễn Tụng cho ra kết quả, anh còn chưa đến căn nhà Nhậm Khâm Minh mua sau khi thành danh bao giờ.
Không biết Nhậm Khâm Minh đang chờ chính là câu này, trong nháy mắt hắn đạp ga hết cỡ, khàn giọng nói: “Không cần mua, nhà em có sẵn.”
Hóa ra ngày hôm nay thấy được kỳ tích tên “Nguyễn Tụng” không chỉ có Phong Tiêu mà còn có cả hắn.