Nhậm Khâm Minh lo lắng đỡ người từ dưới đất lên, kiềm tra cẩn thận từ trên xuống dưới một lượt.
Nguyễn Tụng phủi bụi trên mông, hết sức lúng túng: “Tôi chỉ bất cẩn trẹo chân một cái thôi, không có việc gì.”
Nhưng Nhậm Khâm Minh không quan tâm, vừa nghe anh bị trẹo chân đã cúi người ôm anh vào trong lòng, sau đó không thèm liếc Vạn Thanh Nguyệt lấy một cái, lướt qua trước mặt đối phương, nhanh chân đi thẳng vào trong nhà gỗ.
Nghi thức chào đón ekip chương trình giao cho, toàn bộ bị lược bỏ.
Mấy người Tần Tư Gia về chậm hơn một bước vừa thấy vậy cũng không đoái hoài gì đến việc trò chuyện với khách quý nữa, đều sốt ruột đi theo vào phòng khách.
“Thế nào? Bị thương có nghiêm trọng không?”
“Bậc cửa ở đây làm hơi cao, may mà không ngã xuống mấy bậc bị mối ăn bên dưới.”
“Trẹo chân thế này có cần bôi rượu thuốc gì đó không?”
“Xịt một ít Vân Nam bạch dược lên đi, để tôi đi lấy hộp y tế xuống đây, hôm qua lúc thu dọn hành lý, tôi có bỏ một cái vào trong vali của Kỳ Kỳ.”
Loáng cái Nguyễn Tụng bị cả đám người vây chặn trên ghế sô pha, toàn bộ thế giới tối sầm đi, cứ như thế anh mới bị té gãy tay què chân vậy, anh vội gọi Lương Nghệ chuẩn bị về phòng lấy thuốc lại: “Không có chuyện gì, tôi thực sự không sao hết, không cần phiền phức.”
Nhưng Nhậm Khâm Minh ngồi bên cạnh, lại cẩn thận đặt chân anh lên đùi, quan sát tỉ mỉ, cuối cùng sờ sờ mắt cá chân anh chuẩn đoán: “Đỏ hết lên rồi.”
Nguyễn Tụng lại càng lúng túng hơn: “Này chắc không phải sưng do bong gân đâu, tại ban nãy đập vào bậc thang, cậu về muộn chút thì hết đỏ rồi.”
Ý là do Nhậm Khâm Minh chuyện bé xé ra to.
Nhưng bệnh cuồng che chở cho vợ của Nhậm Khâm Minh rõ ràng đã đến giai đoạn cuối, không thể chữa trị được nữa, chuyện đương nhiên như vậy nhưng vẫn không chịu hiểu, nhíu mày nói riêng với Vạn Thanh Nguyệt đang đứng ngoài: “Không có lần sau.”
Vạn Thanh Nguyệt: “???”
Cậu ta tới tham gia chương trình, không được hoan nghênh thì chớ, tự dưng lại còn bị đổ oan.
Nguyễn Tụng tự nhận mình là người cầu thị, không thích oan uổng người khác, muốn giải thích thay cho Vạn Thanh Nguyệt: “Không phải, là do tôi chưa tỉnh ngủ, đứng không vững, tự mình ngã, không liên quan gì đến cậu ta cả.”
Nhưng anh vừa mở miệng, sắc mặt Vạn Thanh Nguyệt lại càng khó tả.
Bầu không khí lúc đó rất giống như cậu ta làm chuyện xấu, xong còn ép người ta phải bao che cho mình.
Càng giống như do cậu ta làm!
[Ha ha ha ha, nhìn biểu cảm của Vạn Thanh Nguyệt, phòng chừng đúng là thầy Nguyễn tự ngã thật, nhưng bây giờ thầy Nguyễn cũng không thể giải thích rõ ràng được.]
[Vạn Thanh Nguyệt có một trăm cái miệng cũng không thể cãi được, thầy Nguyễn có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích được, chỉ có anh nhà Mị là tức giận cấp số nhân thôi, doge.jpg]
[Thày Nguyễn: Bàn luận về trải nghiệm bị ép làm kẻ thảo mai, đáng thương.jpg]
[Em trai Vạn Thanh Nguyệt khổ tâm ghê gớm, vừa mới ra trận đã bị ha knock out, ha ha ha.]
Nguyễn Tụng thấy tình hình càng lúc càng khó đỡ, vốn còn định nói thêm hai câu.
Nhưng anh vừa mới mở miệng, vẻ mặt không biết phải nói gì của Vạn Thanh Nguyệt lại càng thêm sâu sắc, chỉ sợ đóa hoa sen trắng bóc là anh, lại nói ra lời thảo mai thảo quả gì nữa.
Nguyễn Tụng đành ngậm miệng lại, vỗ cái bốp lên gáy Nhậm Khâm Minh: “Đừng có ôm chân nhìn mãi nữa, tôi sắp chết đói rồi đây.”
Nhậm Khâm Minh bị đánh nhưng không tỏ ra mất kiễn nhẫn chút nào, từ tốn đáp lại, sau đó đứng dậy khỏi ghế, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhường ra một con đường cho hắn, mà “Phía cuối con đường” chính là Vạn Thanh Nguyệt.
Nhậm Khâm Minh không nhìn Nguyễn Tụng thì trong nháy mắt như biến thành một người khác, gì mà mắt cún con tai cún con đều biến mất ráo, trên mặt chỉ có sương lạnh như kết thành băng.
Khiến Vạn Thanh Nguyệt nhìn mà không nhịn được nuốt khan, khuôn mặt trắng trẻo vì oan ức mà nghẹn đến đỏ bừng, cố hết sức kiềm chế mới không vì Nhậm Khâm Minh tiến lại gần mà lùi bước về phía sau.
Mặc dù mọi người luôn nói Diêm vương đáng sợ nhưng trước đây trong mắt Vạn Thanh Nguyệt, Nhậm Khâm Minh không chỉ không đáng sợ, trái lại còn có mấy phần hấp dẫn “Không quan tâm được mất”.
Bởi vì không cần biết cậu ta tìm đường chết bằng cách nào, tỏ tình công khai hay gì, ánh mắt Nhậm Khâm Minh nhìn cậu ta vẫn không mặn không nhạt, chưa bao giờ để lộ cảm xúc như những người khác, càng không trách móc nặng nề hay răn dạy cậu ta.
Vạn Thanh Nguyệt đã từng vô cùng vui mừng, giải thích cho hành vi ấy của hắn là “Có hi vọng”, cho tới tận bây giờ, khi thấy ánh mắt Nhậm Khâm Minh nhìn Nguyễn Tụng cậu ta mới biết…
Cái gì mà “Không quan tâm được mất”, thực ra chính là không để cậu ta vào mắt thôi.
Người không liên quan, đương nhiên làm cái gì cũng không đáng kể.
Ngay cả muốn được Nhậm Khâm Minh nhìn chăm chú bằng ánh mắt lạnh băng như vậy, cũng phải nhờ phúc của Nguyễn Tụng…
“Thực sự không phải em…”
Vạn Thanh Nguyệt nhìn người đàn ông đang từ trên cao nhìn chăm chú xuống mình, cổ họng cũng khàn đi, cảm giác bất cứ lúc nào cậu ta cũng có thể bị đôi mắt kia nuốt chửng.
Nhưng Nhậm Khâm Minh đương nhiên biết không phải là cậu ta, cũng không có ý định nuốt chửng cậu ta, chỉ là lúc đi ngang qua sát bên cạnh thì hời hợt liếc một cái: “Cậu không có cái gan này.”
Vạn Thanh Nguyệt tức thì nghiến chặt răng.
Cậu ta được cưng chiều từ nhỏ, cũng là kiểu không nhịn được tính tình, cái gì cũng dám nói, nghe thế thì đuổi theo phía sau không bỏ, truy hỏi: “Anh đã không hiểu lầm thì tại sao còn muốn nổi giận với em chứ!”
Nhậm Khâm Minh dừng bước, vốn đã không định nói nữa lại chậm rì rì quay đầu lại: “Tôi giận bản thân để Nguyễn Tụng ở nhà một mình không được sao?”
“…”
Vạn Thanh Nguyệt lập tức trừng mắt, nói không ra lời.
Khán giả trong phòng phát sóng xem xong màn khôi hài này, có thể nói là vô cùng thương tiếc cho Vạn Thanh Nguyệt.
[Sao cậu ta kinh ngạc dữ vậy, bộ tối qua không xem trực tiếp à?]
[Nghe fan hâm mộ của cậu ta nói, thì hình như là ra nước ngoài quay phim, suốt đêm ngồi máy bay quay về, có lẽ là còn chưa kịp tìm hiểu trình độ cưng vợ của anh nhà Mị đâu, doge.jpg]
[Chậc, thực ra em trai này cũng rất dễ thương mà, vừa cao vừa trắng, sao lại cố sống cố chết muốn thắt cổ trên cái cây anh nhà tui vậy chứ, tiếc hận lắc đầu.jpg]
Nguyễn Tụng cũng cảm thấy kỳ lạ.
Anh đi về phòng rửa mặt thay quần áo xong thì quay ra ngồi vào bàn ăn, vừa chống cằm vừa tự nói thầm với chính mình: “Nhìn trông cũng thông minh sáng sủa đấy, thế mà sao lại đi thích Nhậm Khâm Minh nhỉ…”
Khương Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh nghe thấy câu này, thiếu chút nữa sặc nước, cô ho khan nhìn về phía nhà bếp: “Anh Tụng, anh thật sự không lo lắng một chút nào ha.”
Trong phòng bếp, Nhậm Khâm Minh vẫn là bếp trưởng.
Món chính hôm nay là lẩu canh chua mỡ bò, không cần xào nấu gì, bọn họ chỉ cần rửa sạch đồ ăn, thái nhỏ ra là được.
Chỉ là không gian trong bếp có hạn, một lần chỉ chứa được ba người, căn bản không đến lượt Nguyễn Tụng và Khương Kỳ Kỳ ra tay, Lương Nghệ và Vạn Thanh Nguyệt đã xung phong nhận trước.
Hiển nhiên, Lương Nghệ đại khái cũng biết, trong sáu người công việc mình phân cho Khương Kỳ Kỳ là nhẹ nhàng nhất, cho nên không cần biết là trong nhà gỗ có chuyện gì, y luôn là người nhiệt tình tích cực nhất, muốn giúp Khương Kỳ Kỳ bù lại một chút.
Về phần Vạn Thanh Nguyệt…
Nguyễn Tụng bất lực nhìn cậu ta trái một câu “Anh Khâm Minh”, phải một câu “Anh Khâm Minh”, kiên trì nỗ lực, không ngừng lắc lư trước mặt Nhậm Khâm Minh.
Một đôi tay cậu ấm trắng như tuyết, vừa nhìn đã biết đây là lần đầu tiên thái thức ăn, vừa vụng về vừa cố gắng học hỏi kinh nghiệm của người khác, ý đồ trong đầu gần như đã viết thẳng lên trên mặt.
Nguyễn Tụng chân thành khích lệ: “Tích cực như vậy, muốn theo đuổi ai mà không được chứ.”
“Không phải vẫn không theo đuổi được Khâm Minh đấy à.” Tần Tư Gia hớn hở lấy nước trái cây và sữa chua trong tủ lạnh ra.
Tối hôm qua, sau khi Nguyễn Tụng về phòng, mọi người nghĩ một chút, cảm thấy anh nói rất có lý.
Không có tiền sợ cái gì, cứ ngược hướng mà làm, dù sao ekip chương trình cũng không để bọn họ chết đói thật, kiểu gì cũng phải nghĩ cách đưa tiền cho họ, cho nên mọi người vô cùng vui vẻ, quyết định tiêu hết toàn bộ 500 tệ trong vòng mấy phút, đặt một đống đồ uống, đồ ăn vặt các kiểu.
Vinh quang giành dược danh hiệu “Khách mời nhẵn túi ngay trong ngày đầu tiên” lần thứ nhất trong lịch sử “19 ngày bên nhau”.
Nguyễn Tụng đứng dậy giúp bày bàn ăn, đáp lời Tần Tư Gia: “Theo đuổi Nhậm Khâm Minh không tính, đầu óc cậu ta có vấn đề, không thể xem như người bình thường được.”
Trịnh Thanh nghe thế buồn cười: “Nếu không hiểu tính của cậu, nhất định sẽ nghĩ cậu đang khoe khoang đó.”
Trong tất cả mọi người, chỉ có Khương Kỳ Kỳ canh cánh về sự thờ ơ của Nguyễn Tụng, cô lần lượt rót nước vào từng cốc thủy tinh: “Anh Tụng, anh thực sự không có ý thức đề phòng nguy cơ gì cả, như vậy không được đâu.”
Nguyễn Tụng nghe thế thì phản ứng giống y hệt như khán giả trong khu bình luận trôi, đều nghĩ em gái này trong đầu toàn là yêu đương: “Yêu đương thôi mà, nói là đề phòng nguy cơ thì khoa trương quá rồi.”
[Tui nói chứ Kỳ Kỳ thực sự chỗ nào cũng tốt, ngoại trừ việc đối xử với Lương Nghệ thật sự hơi quá…]
[Giận không thể hiểu nổi, em gái nhà mình đẹp người đẹp nết, điều kiện gia đình lại tốt, nên học thầy Nguyễn nhiều nhiều vào. Phải! Tự! Tin! Lên!]
[Ầy, nếu có một ngày Nhậm Khâm Minh bị Nguyễn Tụng đá, Nhậm Khâm Minh cùng lắm là thất bại toàn tập thôi, nhưng Khương Kỳ Kỳ mà bị Lương Nghệ đá…]
[Phỉ phui cái mồm thím lầu trên đi! Đừng có nói mấy lời xui xẻo đó, yêm sợ á!]
Từ lúc chương trình phát sóng đến nay, cách sống chung của ba cặp khách mời mọi người đều nhìn ở trong mắt.
Khương Kỳ Kỳ tin tưởng ỷ lại vào Lương Nghệ nhiều thế nào, chỉ cần có mắt thì ai cũng biết.
Lương Nghệ bây giờ nhìn cũng rất xứng đôi với người ta, quân tử khiêm tốn, nhã nhặn hiền hòa, EQ IQ đều đạt chuẩn, có chuyện gì cũng xông lên phía trước che chở cho Khương Kỳ Kỳ, gần như không phạm chút sai lầm nào.
Nhưng trong giới giải trí chính là không bao giờ thiếu “Nhân cách hoàn mỹ”.
Thiết lập tính cách càng hoàn mỹ, mọi người lại càng sợ đối phương ngã ngựa, lộ ra bộ mặt âm u phía sau.
Trong lúc khu bình luận đang hận mài sắt không thành kim, hi vọng đầu tóc toàn yêu đương của em gái có thể tỉnh táo lại một chút.
Thì câu tiếp theo của Khương Kỳ Kỳ lại là: “Đàn ông không thể dựa dẫm vào được.”
Nguyễn Tụng, Trịnh Thanh, Tần Tư Gia: “?”
Khu bình luận cũng: [?]
Trên màn hinh, Khương Kỳ Kỳ vẫn là dáng vẻ không rõ sự đời kia, cụp mắt nhìn cốc thủy tinh dần được đổ đầy sữa chua trong tay: “Đừng nên hi vọng đàn ông có thể chịu được được sự mê hoặc, càng không nên thử thách đối phương như vậy.”
Tất cả mọi người đều bị sự tương phản đột ngột của cô làm cho sững sờ.
Nhất là khán giả khu bình luận.
[… Chuyện này là sao? Sao tôi xem mà chả hiểu gì cả?]
[Đột nhiên bắt đầu nói chuyện thực tế, em gái từng trải qua chuyện gì sao, khiếp sợ.jpg]
[Không phải chứ, lẽ nào trước kia đều là do Mị mắt chó đui mù không nhìn thấy Thái Sơn? Thực ra trong đầu Khương Kỳ Kỳ không chỉ biết mỗi yêu đương?]
Khương Kỳ Kỳ rót hết vào các cốc xong, bình tĩnh ném bình sữa chua hết vào thùng rác: “Cha đẻ em chính là như vậy đấy, nếu không phải mẹ em bắt được tận tay ông ta và thư ký quá trớn, căn bản không ai có thể nghĩ được người quan tâm chăm sóc cho gia đình như vậy cũng ăn vụng bên ngoài. Đương nhiên bây giờ mẹ em đã tìm được cha dượng cho em rồi.”
Khu bình luận đồng loạt comment “Hay lắm”.
[Bí mật giới nhà giàu nói đến là đến, kinh sợ, há hốc mồm.jpg]
[Khương Kỳ Kỳ là tiểu thư con nhà giàu tiêu chuẩn, nhà cha mẹ đẻ đều có tiền, thuộc loại giàu mạnh bắt tay với nhau, cha dượng mà mẹ cô ấy tìm tuy hơi kém hơn một chút, nhưng cũng rất có tiềm lực, vừa kết hôn lần hai không bao lâu thì công ty đã được niêm yết trên sàn chứng khoán, giơ ngón cái.jpg]
[Oa, tự nhiên tui thấy có một em gái tốt như vậy cũng không tồi ha? Lúc làm nũng thì thoải mái làm, có chuyện cũng không phải sợ gì.]
“Dù sao em cũng tuyệt đối không chấp chận được chuyện tình địch vây quanh Lương Nghệ.” Khương Kỳ Kỳ thành khẩn đưa ra kết luận từ góc độ của mình.
Trịnh Thanh, Tần Tư Gia thấy cô đột nhiên nghiêm túc như vậy, đều không biết nên tiếp lời thế nào.
Cuối cùng vẫn là Nguyễn Tụng lên tiếng: “Nghĩ thoáng ra một chút, nếu yêu đương còn phải suốt ngày đề phòng như vậy, vậy người này không cần cũng được.”
Khu bình luận trong nháy mắt thoải mái trở lại.
[Đúng, phải nghĩ như thầy Nguyễn mới là chính xác, good job.jpg]
[Đồng ý cả hai tay hai chân. Nên là á, tuy quan điểm trong tình yêu của mỗi người không giống nhau, những vẫn hi vọng các chị em lấy bản thân mình làm chính!]
[Thế mọi người có phát hiện ra, thầy Nguyễn là bậc thầy chống đạo đức giả, cũng là người sáng suốt dám đi ngược lại lối mòn không, thật sự là người tỉnh nhất quả đất, vỗ tay.jpg x3]
[Anh nhà Mị: Không phải thế thì mấy người nghĩ tôi được rèn thành người đàn ông có đức hạnh số một kiểu gì, hôn gió.jpg]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha.]
Cơm nước xong, một đám nghèo rớt mùng tơi quả nhiên chờ được nhiệm vụ mà ekip chương trình yêu cầu Vạn Thanh Nguyệt giao cho bọn họ ⸺⸺ Chụp hình lưu niệm cùng khách quý đặc biệt trên đỉnh núi.
Vạn Thanh Nguyệt lấy từ trong ba lô ra một tấm bản đồ: “Có tổng cộng ba con đường để lên núi, vừa đủ để chúng ta chia làm ba đội, mỗi đường đều có một phong bì chứa 200 tệ tiền sinh hoạt phí. Nói cách khác, nếu chúng ta thành công tập trung trên đỉnh núi trước khi trời tối, thì có thể kiếm được 600 tệ tiền sinh hoạt phí, đồng thời tổ đạo diện cũng chuẩn bị sẵn tôm hùm đất và cừu nướng nguyên con trên đỉnh núi, còn tổ chức đốt lửa trại, cung cấp miễn phí không giới hạn rượu cho chúng ta, chỉ cần trước khi trời tối leo lên đến đỉnh thì coi như hoàn thành nhiệm vụ.”
Khương Kỳ Kỳ vừa nghe có hoạt động thú vị như đốt lửa trại thì trái tim thiếu nữ lập tức bùng nổ.
Trịnh Thanh lại suy nghĩ hết sức rõ ràng: “Vậy chắc là muốn chúng ta ngủ đêm trên núi nhỉ? Bên trong núi này tối một cái là ngay cả cái đèn đường cũng không có, hoàn toàn không có khả năng đi lên ăn một bữa xong rồi lại theo đường cũ đi về.”
Sáng sớm nay lúc y cùng Tần Tư Gia xuống núi tìm nhân viên hậu cần lấy đồ ăn, đã phát hiện đường núi nơi này không dễ đi lắm, cũng không có cáp treo, đường tắt để đi nhanh hơn một chút cũng không có luôn.
Vạn Thanh Nguyệt gật đầu đồng ý: “Cho nên mọi người sửa soạn một ba lô nhỏ mang theo, buổi tối dựng lều ngủ qua đêm.”
Khương Kỳ Kỳ tức khắc ỉu xìu.
Bời vì cô không soạn được ba lô nhỏ…
Nếu nhất định phải đưa ra lựa chọn về chuyện mang đồ này…
Khương Kỳ Kỳ trưng khuôn mặt nhỏ sầu khổ: “Hay là tối nay em không đi nữa, không ăn tôm hùm đất với cừu nướng nguyên con coi như giảm béo cũng được, em ở lại giúp mọi người trông nhà.”
Vạn Thanh Nguyệt không nói thẳng với cô là không được, thay vào đó, cậu ta truyền đạt lại ý của ekip chương trình: “Căn nhà gỗ này sẽ lập tức cắt nước cắt điện, phải chờ đến sáng mai lúc chúng ta quay về mới cấp lại, nếu cô có thể nhịn không tắm rửa không bật đèn…”
“Không được đâu!!”
Khương Kỳ Kỳ quyết đoán chịu khuất phục, để cô ấy nhịn không tắm một đêm thì còn có thể, chứ không tẩy trang rửa mặt đánh răng thì không đời nào.
Tiếp đó mọi người quay về phòng mình sửa soạn hành lý mang theo, thay một bộ quần áo tiện leo núi, hẹn mười lăm phút sẽ sau tập trung trước cửa nhà gỗ.
Nguyễn Tụng cũng không nghĩ tới, người vạn năm không thể dục thế thao gì như mình, thế mà lúc tham gia show giải trí lại phải cống hiến lượng vận động lớn như vậy, anh không khỏi lo lắng cho đôi chân già nua của mình, ngồi trên giường lại bắt đầu ngẩn người nhìn vali đang mở rộng của bản thân.
[Tui phát hiện cứ khi nào tinh thần thầy Nguyễn sa sút thì y rằng anh ấy sẽ ngồi ngẩn người, cười ẻ.]
[Có có, Mị cũng phát hiện ra nè, dáng vẻ thật sự rất không thích thu dọn đồ đạc 2333.]
[Trạng thái này giống hệt yêm lúc sắp phải chạy 800 mét, sống không còn gì luyến tiếc nữa, muốn gục ngã.jpg]
Trái lại Nhậm Khâm Minh thì y như chú ong mật chăm chỉ, kiên nhẫn chịu khó thu dọn ba lô không một lời phàn nàn: “Đồ của anh em cầm hết cho, anh không cần mang ba lô, chỉ cần đổi một đôi giày thể thao thích hợp leo núi là được.”
Hồi học cấp ba, Nguyễn Tụng cũng không thích thu dọn sách vở.
Bàn học cũng nào cũng tán loạn, chăn lúc nào cũng rối bung beng, nghe cả bút viết cùng ném lung tung, hộp bút cũng không dùng, bút đỏ đen xanh mỗi thứ một cái nhét vào khe hở giữa cặp sách và sách giáo khoa, còn bút chì và tẩy thì mượn của hắn.
Là một bệnh nhân mắc bệnh lười kinh niên, Nguyễn Tụng vừa mới nghĩ đến chuyện phải leo núi thì đã không thể tập trung nổi: “Chẳng ai nói với tôi là phải vận động cả, tôi chỉ mang theo mấy đôi giày skate thôi.”
Nhậm Khâm Minh hoàn toàn không thấy vấn đề gì: “Giày skate cũng không sao, không đi nổi thì em cõng anh.”
Nguyễn Tụng hờ hững ngồi xếp bằng trên giường: “Cậu nghĩ bây giờ giống hồi còn đi học chắc, giờ lưng cậu xài được sao?”
“Làm sao mà không được.” Nhậm Khâm Minh nói, đi tới bên giường cầm tay anh, rồi đột nhiên kéo người vào trong ngực.
Nguyễn Tụng không kịp phản ứng, bị Nhậm Khâm Minh kéo dậy, hai chân suýt nữa vấp vào nhau, gần như không thể khống chế được nhào vào lồng ng.ực đối phương.
Cảm giác mất trọng tâm khiến Nguyễn Tụng vô thức ôm chặt lấy cổ Nhậm Khâm Minh.
Bọn họ một người ở trên giường một người ở dưới giường, độ cao chênh lệch nghiêm trọng.
Tư thế của Nguyễn Tụng về cơ bản tương đương với việc giao mọi quyền vào trong tay Nhậm Khâm Minh, đối phương dễ dàng đã có thể n.âng mông, ôm anh từ trên giường đứng dậy.
Ánh mặt trời sau mười hai giờ ngoài cửa sổ nắng chói chang.
Nguyễn Tụng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, Nhậm Khâm Minh trở thành cái phao cứu mạng duy nhất trong thế giới của anh, ngoại trừ cố hết sức ôm chặt lấy đối phương, cái gì khác cũng không thể làm được.
Gần như ngay khi Nhậm Khâm Minh xoay xong vòng đầu tiên, đầu óc Nguyễn Tụng đã thấy quay quay say say rồi.
Anh cuồng cuồng vỗ vai đối phương để hắn buông mình xuống.
Nhưng Nhậm Khâm Minh vẫn hoạt bát y như hồi cấp ba, cái trò chơi ấu trĩ này hắn chơi mãi cũng không thấy chán, xoay đủ năm vòng rồi mới ôm người cùng ngã xuống giường.
Cơ thể hai người dán chặt lấy nhau, đầu tiên là nảy khỏi đệm giường mềm mại một chút, sau đó mới thực sự rơi xuống.
Nguyễn Tụng bị Nhậm Khâm Minh đè dưới người, lồng ng.ực phập phồng kịch kiệt, đôi mắt phượng vẫn chưa kịp hoàn hồn, lòng bàn tay đã muốn đánh lên người Nhậm Khâm Minh, môi mỏng khẽ hé mở: “Thằng nhóc thối này… Đã nói không như hồi còn đi học rồi, cậu còn định làm anh phải nôn ra nữa mới chịu à…”
Cảm giác thăng bằng của Nguyễn Tụng từ trước đến giờ vẫn luôn rất kém.
Giờ tuổi tác lớn hơn, khom lưng mà đứng dậy hơi nhanh một chút đã thấy choáng váng như tụt huyết áp rồi, chứ đừng nói đến việc bị bế lên xoay vòng vòng như vậy.
Thể chất của Nhậm Khâm Minh không thành vấn đề, nhưng hô hấp của hắn cũng không vững vàng, gương mặt tuấn tú khó có khi nở nụ cười tươi, thậm chí khiến Nguyễn Tụng trong nháy mắt có chút hoảng hốt, giống như họ thực sự quay về thời cấp ba.
Trong trí nhớ, lần đầu tiên Nhậm Khâm Minh ôm anh xoay vòng như thế là khi anh nghe hắn thổ lộ xong thì cho phép đối phương tiếp tục theo đuôi, bám dính lấy mình.
Lần thứ hai, thì là lần họ đùa giỡn lên giường.
Tuổi mười tám, cái gì cũng không cần nghĩ, dường như chỉ cần trong nháy mắt đó cảm thấy thích hợp thì cái gì cũng có thể làm.
Cảm giác rung động khi tứ chi va chạm, cùng rơi xuống đệm giường, cho đến giờ vẫn khắc sâu trong đầu Nguyễn Tụng.
Anh nhớ hôm đó cùng là đầu giờ chiều như hôm nay, cũng là anh không kịp chuẩn bị gì bị Nhậm Khâm Minh đánh lén, sau đó hai người nhìn nhau, nghe tiếng tim đập vang dội trong lồng ng.ực đối phương.
Chưa xác nhận quan hệ đã làm với nhau, Nguyễn Tụng thừa nhận bản thân bốc đồng, nhưng anh không tìm bất cứ lý do gì cho bản thân, thản nhiên đối mặt.
Giống như bọn họ sau này, yêu nhau rồi lại nhanh chóng chia tay.
Lúc này, nụ cười của Nhậm Khâm Minh đang đè phía trên chợt tắt, ánh mắt tối sầm, nhắm mắt lại gối đầu lên ngực Nguyễn Tụng, khàn tiếng nói: “Nếu có thể làm lại thì tốt biết bao.”
Nguyễn Tụng không nói lời nào, đưa tay sờ sờ đầu hắn, dùng mu bàn tay còn lại che mắt.
Hai người yên tĩnh giống như đang ngủ, ánh nắng bên ngoài khung cửa ấm áp rực rỡ khiến thời gian như ấn nút tạm dừng, từa tựa một bức tranh sơn dầu ấm áp mà yên tĩnh.
…
15 phút trôi qua, ngay cả Khương Kỳ Kỳ cũng lề mà lề mề từ trong nhà đi ra, vậy mà vẫn không thấy tăm hơi Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh đâu.
Tần Tư Gia buộc chặt dây giày, đang chuẩn bị quay vào nhìn xem, thì thấy trong hành lang, Vạn Thanh Nguyệt thế mà từ phía phòng của hai người kia đi ra, đè thấp giọng nói với cô: “Nhanh lên, chúng ta ra ngoài đợi.”
Tần Tư Gia không hiểu sao Vạn Thanh Nguyệt phải nói chuyện thì thầm như vậy, nhưng dường như lại đọc được chút chua chát mơ hồ không che giấu được trên môi cậu ta.
Trong phòng, ước chừng một hai phút nữa trôi qua.
Nguyễn Tụng sầm mặt nhéo tai con cún lớn nào đó trên người mình, không thấy chút dịu dàng nào của vừa nãy, thúc giục: “Mềm rồi thì lăn xuống cho tôi.”
Khu bình luận tập thể: “???”
[Có phải đúng là cái chúng ta đang nghĩ không!!!!]
Nhậm Khâm Minh được voi đòi tiên, ngửa mặt hôn lên cằm Nguyễn Tụng một cái, nói: “Ban nãy mấy người nói gì ở bàn ăn, bọn em trong bếp đều nghe được, không có chuyện em để anh đá em đâu.”
Nguyễn Tụng giơ tay lên muốn đánh.
Cái gì mà đá với không đá, diễn nhiều quá nghiện rồi à?
Nhậm Khâm Minh lúc này lủi nhanh như thỏ, vội vàng khoác ba lô lên vai chạy mất, để lại Nguyễn Tụng một mình nằm trên giường chậm rì rì trở mình, quay lưng về phía ống kính, mặt vùi vào đệm chăn, tóc rối che khuất vành tai ửng đỏ, ngón chân căng thẳng co quắp lại.
Trong lòng nghĩ.
Mẹ kiếp, suýt chút nữa để hắn phát hiện ra anh cũng có phản ứng.
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tụng nào đó hôm nay mặt đỏ tim đập: May mắn, miễn cưỡng bảo vệ được mặt mũi.