Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 18



[Ha ha ha ha ha, Mị cười vang trời, nghĩ cả nửa ngày, hóa ra thầy Nguyễn không biết người ta.]

[Đây chính là sức mạnh của chính cung đó, không thèm để ý chuyện bên ngoài, doge.jpg]

[Cái gì mà tỏ tình, cái gì mà hiện trường chết chóc, đầu tiên phải lọt được vào mắt thầy Nguyễn đã, nhe răng.jpg]

[Vấn đề là thầy Nguyễn không biết thật à, chuyện Vạn Thanh Nguyệt theo đuổi anh nhà Mị nổi như cồn thế kia, thầy Nguyễn không nghe phong phanh tí gì sao?]

[Tôi cũng cảm thấy vậy đấy, cứ giả vờ đi, Vạn Thanh Nguyệt theo đuổi hơn nửa năm, cứ thi thoảng lại muốn công khai nhắc đến Nhậm Khâm Minh một chút, làm gì có chuyện Nguyễn Tụng không biết.]

Khương Kỳ Kỳ há hốc mồm tại chỗ: “Anh thật sự không biết cậu ta ạ?”

Nguyễn Tụng thấy mọi người hỏi vậy cũng hỏi lại: “Tôi không quen thuộc lắm với các nghệ sĩ trong giới giải trí, Vạn Thanh Nguyệt nổi tiếng lắm à?”

Anh là một biên kịch, tính kỹ ra thì chỉ quen thuộc với phim truyền hình, quen biết đầu là diễn viên, so ra vẫn có khác biệt với idol lưu lượng trong giới giải trí.

Mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi một hồi, không ai đứng ra trả lời trước.

Cuối cùng là Lương Nghệ tháo kính mắt xuống, trực tiếp tìm hình của Vạn Thanh Nguyệt cho Nguyễn Tụng xem.

Nguyễn Tụng hơi nghiêng người, cảm thấy cậu trai trong hình so với anh tưởng tượng thì dễ coi hơn, môi hồng răng trắng, nhưng không phải kiểu hình mong manh yếu đuối đang hot, cười lên trông rất đáng yêu, trên má trái có lúm đồng tiền, còn có răng khểnh nhỏ.

Anh còn lịch sự khen một câu: “Bây giờ chất lượng nam sinh trong giới giải trí đều cao như vậy à, lớn lên trông rất thanh tú, là idol sao?”

Khu bình luận trôi trên màn hình đều đang kêu gào.

[Thế mà không biết thật kìa, ha ha ha ha, đệch.]

[Nhìn anh nhà Mị chột dạ đến độ không dám thở mạnh, ekip chương trình làm tốt lắm, doge.jpg]

[Tổ đạo diễn “19 ngày bên nhau”: Không ngờ chứ gì, đoán được kịch bản chứ không đoán được khách quý, hôn gió.jpg]

Câu hỏi của Nguyễn Tụng đưa ra, một lần nữa không có ai trong phòng trả lời, thậm chí vẻ mặt mọi người nhìn anh còn càng quái dị hơn.

Tần Tư Gia không thể tin nổi: “… Tụng này, bình thường cậu không lên Weibo xem hotsearch của Khâm Minh à?”

Chỉ cần hơi hơi để ý đến thôi là kiểu gì cũng biết.

Nguyễn Tụng chia tay với hắn đến năm nay rồi, hơi đâu mà đi để ý: “Tôi… Chắc là vì tôi ẩn tên của cậu ta đi? Bình thường tôi cũng không hay chơi Weibo.”

[?????]

“Anh ẩn tên anh Khâm Minh trên weibo á?? ” Khương Kỳ Kỳ lần thứ hai không dám tin vào tai mình.

Cô chỉ nghe nói các cặp đôi cãi nhau chia tay thì chặn đối phương, ẩn tên đối phương đi thôi, chứ chưa nghe đôi nào đang yêu mà làm vậy cả.

Nguyễn Tụng tìm cớ cho mình càng lúc càng thành thạo: “Bình thường nhìn mặt cậu ta đã đủ nhiều rồi, lướt điện thoại lại phải nhìn nữa, không ngán sao?”

Nhậm Khâm Minh: “…”

Tất cả mọi người, khu bình luận: “?”

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị nhét một mồm cơm chó.

Trừ anh ra, trần đời không có ai nhìn mặt Nhậm Khâm Minh mà cảm thấy ngán đâu.

Nguyễn Tụng không hay biết gì chuyển chủ đề câu chuyện về lại chỗ cũ: “Thế Vạn Thanh Nguyệt này có gì đặc biệt mà tôi nhất định phải biết cậu ta thế?”

Trịnh Thanh không chờ thêm được nữa, vừa định há mồm thì bị Tần Tư Gia vỗ cái bốp lên đùi.

Bầu không khí ở hiện trường vô cùng vi diệu.

Trong mắt Nguyễn Tụng bây giờ bảy phần là nghi hoặc, ba phần là dò xét, lần lượt lướt qua từng người một. Mọi người không hẹn mà hoặc cúi đầu, hoặc nhìn ra chỗ khác, chỉ có mình Nhậm Khâm Minh không dám trốn.

Dưới cái nhìn chăm chú của vô số khán giả đang xem trực tiếp, Nhậm Khâm Minh mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.

Nguyễn Tụng cảm giác mình đã hiểu: “Cậu ta thích cậu hả?”

[!!!!!]

[Oa, đoán trúng rồi, quả nhiên người đang yêu đều có một loại giác quan thứ sáu kỳ diệu nào đó, phấn khích.jpg]

[Tới rồi tới rồi, hiện trường chết chóc sắp bắt đầu rồi!!]

Nhậm Khâm Minh rõ ràng cũng không hi vọng mình có thể che giấu Nguyễn Tụng, cụp mắt xuống đàng hoàng trả lời: “Hình như vậy.”

[“Hình như vậy” là cái đáp án ba phải gì thế, tui cười ẻ mất thôi.]

[Bị bắt quả tang rồi nhớ, ở bên ngoài có người tỏ tình, lại dám dối trên gạt dưới, về nhà không báo cáo, doge.jpg]

[Để Mị xem một chút là ai hoảng loạn nha, hóa ra là anh nhà Mị, Nhậm Khâm Minh à, hì hì hì.]

[Ekip làm cái này được đấy, còn chưa chính thức bắt đầu, tôi đã thấy sướng rơn cả người rồi, háo sắc.jpg]

Khách mời trong phòng nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Tụng, thái dương ai nấy đều giật một cái, lòng bàn tay ít nhiều cũng đổ mồ hôi thay cho Nhậm Khâm Minh.

Mà chờ đợi phía sau, là câu hỏi khiến bọn họ còn hoang mang gấp bội của Nguyễn Tụng: “Chỉ có vậy thôi à?”

[?]

“Nghệ sĩ sắp tới đây là fan hâm mộ của Nhậm Khâm Minh, đúng không?”

Nguyễn Tụng hoàn toàn không hiểu mọi người trốn tránh cái gì: “Có phải cảm thấy ngay cả fan hâm mộ tôi cũng thấy ghen không? Vậy Nhậm Khâm Minh nhiều fan thế kia, tôi cả ngày không làm gì, chỉ đi ghen thôi cũng đủ bận rộn rồi.”

Khương Kỳ Kỳ thấy Nguyễn Tụng hoàn toàn không để ý, lập tức có chút nóng nảy, sửa lại: “Không phải kiểu fan hâm mộ kia! Là kiểu mà muốn cùng anh Khâm Minh đường hoàng nói chuyện yêu đương hẹn hò ấy!”

Nguyễn Tụng dừng lại một chút.

Sau đó quay đầu tìm camera trong phòng, nhìn thẳng vào ống kính nói: “Theo như tôi biết, fan hâm mộ của Nhậm Khâm Minh không có ai là muốn yêu đương với cậu ta cả.”

Khu bình luận lập tức phá lên cười.

[Vẫn là thầy Nguyễn hiểu chúng ta, doge.jpg]

[Đã nói người bình thường, giác ngộ tư tưởng đầy đủ thì làm gì lại đi yêu đương với anh nhà mình chứ, nhe răng.jpg]

Khương Kỳ Kỳ lại càng sốt ruột hơn, đang muốn nói thêm gì đó nữa để Nguyễn Tụng có ý thức nguy cơ.

Nguyễn Tụng lại mỉm cười từ trên ghế đứng dậy, nhìn cô gái nhỏ đang kéo kéo góc áo mình nói: “Anh biết cô có ý gì, không phải là thích Nhậm Khâm Minh thôi sao, chuyện nhỏ. Nếu đã biết được nội dung nhiệm vụ thì giải tán thôi, anh buồn ngủ lắm rồi.”

Nguyễn Tụng nói xong thì như chuyện không liên quan đến mình, đi ra khỏi phòng, Nhậm Khâm Minh vội vàng đuổi theo.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Khương Kỳ Kỳ cầm điện thoại di động vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Nhưng chúng ta vẫn chưa bàn xong là ngày mai mua gì mà!”

Nguyễn Tụng cũng không quay đầu lại: “Cứ theo như những gì mọi người bàn trước đó để mua đi, dù sao dùng hết tiền rồi, ekip chương trình cũng sẽ tìm đủ mọi cách ra nhiệm vụ để đưa tiền cho chúng ta.”

Ekip chương trình lại bị chọc trúng tim đen: “……”

[Ha ha ha ha ha, show giải trí của người ta đều là khách mời bớt ăn bớt mặc, chỉ sợ hết tiền, thầy Nguyễn tham gia show thì vung tay vung chân tiêu xài xả láng, còn push ngược lại ekip chương trình để họ nhanh nhanh nghĩ ra ý tưởng nhiệm vụ kiếm tiền, quá kỳ diệu, doge.jpg]

[Tôi tuyên bố, vòng đấu thứ nhất thầy Nguyễn toàn thắng, tung hoa.jpg]

[ “Bố cục”, thầy Nguyễn siêu A nhà tui nói đã mệt mỏi. Đương sự đều không có mặt, chúng ta thân là người hóng hớt còn căng thẳng hơn người có mặt, hốt hốt hoảng hoảng. quỳ lạy.jpg]

Nguyễn Tụng quay về phòng, giơ tay đóng nắp ống kính camera lại, màn hình phát sóng trực tiếp trong nháy mắt đen thui.

Camera trong nhà gỗ sẽ quay toàn thời gian 24/24, khách mời chỉ có lúc đi ngủ buổi tối với có thể che camera lại.

Mà cũng chỉ có thể chặn màn hình, chứ không thể tạm dừng thiết bị thu âm lại.

Cho nên không xem được nữa, khán giả đều đồng loạt vểnh tai lên nghe ngóng.

Cười đoán Nguyễn Tụng nói không chừng chỉ đang làm bộ rộng rãi trước mặt người khác thôi, thực ra chờ quay về phòng xong sẽ bắt đầu trị tội Nhậm Khâm Minh, bắt hắn quỳ ván giặt.

Nhưng nội dung kịch bản mà người người nhà nhà mong đợi hoàn toàn không xảy ra.

Trong màn hình trực tiếp đen thùi lùi chỉ truyền tới tiếng đệm chăn sột xoạt, tiếng Nguyễn Tụng bảo Nhậm Khâm Minh tắt đèn, bản thân đặt đầu xuống gối là ngủ luôn.

Sau đó không cần biết khu bình luận nín thở tập trung thế nào, thì cũng chỉ nghe được tiếng tắt đèn “Tách” một cái, cùng với tiếng Nhậm Khâm Minh rón rén lên giường.

Tất cả mọi người đều không thể tin.

[Cứ thế đi ngủ á hả???]

[Ấu siệt, thầy Nguyễn đúng là người có thể làm chuyện lớn, thật sự một câu cũng không hỏi kìa.]

[Chắc chắn đây là nữ vương rồi, ánh sáng tự tin chói lòa, doge.jpg]

[Sao mấy thím biết hai người họ không dùng điện thoại nói chuyện, nói không chừng đang nằm trên giường nhắn wechat với nhau đấy, ngầu.jpg]

Nhưng Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh đúng là không nhắn tin thật.

Nếu lúc này có người nào đó mở âm lượng lên hết cỡ, có thể nghe thấy Nhậm Khâm Minh vô cùng nhẹ nhàng nói “Ngủ ngon”.

Hôm nay Nguyễn Tụng quả thực đã rất mệt.

Lúc mới đến, tuy anh không sợ ống kính, nhưng cũng chỉ là một người bình thường chưa có kinh nghiệm đứng trước máy quay, còn đột nhiên bị nhiều ống kính ngắm vào như vậy, tinh thần khó tránh khỏi căng thẳng, vừa thả lòng một cái thì cả người đều mệt nhũn ra.

Thứ hai, anh tuyệt đối không thừa nhận, đã qua một một năm rồi mà một lần nữa nằm cùng Nhậm Khâm Minh trên một cái giường, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người đối phương, hai mắt anh lại tự động díp lại, một đêm không mộng mị.

Chín giờ sáng hôm sau, khán giả đúng giờ ngồi xổm, canh trong phòng phát sóng trực tiếp.

Liên quan đến việc cưỡng chế khách mời rời giường lúc chín giờ này, bắt đầu từ kỳ đầu tiên của “19 ngày bên nhau” vẫn được kéo dài đến tận giờ, chỉ có điều phương pháp “Cưỡng chế” của mỗi kỳ đều không giống nhau.

Có lúc là trực tiếp đến gõ cửa, có lúc là trực tiếp mở cửa đột kích, có lúc đến giờ thì phát “Phượng hoàng truyền kỳ [1]” làm nhạc báo thức…

Dần dần về sau, khách mời cũng biết mình không nên ngủ nướng làm gì để rồi phải chịu khổ, hầu như đều sẽ dậy trước chín giờ.

Ví dụ như Khương Kỳ Kỳ, để bản thân mình trông thật xinh đẹp, cô trực tiếp đặt đồng hồ báo thức lúc sáu giờ sáng để dậy đắp mặt nạ, trang điểm và làm tóc.

Tần Tư Gia và Trịnh Thanh đều có thói quen chạy bộ buổi sáng, nên cũng dậy ra ngoài từ sớm để hít thở bầu không khí trong lành, nhân tiện xuống núi lấy đồ đạc nhân viên hậu cần mua giúp họ trở về.

Công việc của Lương Nghệ thiên về mảng kinh doanh, ngoài thân phận nhà sản xuất âm nhạc ra, y còn kiêm chức xử lý sự vụ trong công ty gia đình. Sáng sớm pha một ly cà phê, cầm sổ ghi chép ngồi ở quầy bar trong phòng khách xem lướt qua các loại tin tức tài chính.

Đã gần 8 giờ 40, sáu khách mời đã có bốn người lộ diện.

Chỉ còn lại hai người, máy quay trong phòng vẫn đen xì, hơn nữa vẫn đang ngủ, không nghe thấy có chút động tĩnh nào.

Đồng hồ đếm ngược ở góc trái màn hình phát sóng trực tiếp càng lúc càng đến gần chín giờ.

Khu bình luận không những không sốt ruột mà thậm chí còn có chút chờ mong, mong bọn họ ngủ lâu một chút, muốn xem kỳ này, hình phạt với người ngủ nướng sẽ là gì.

Tối hôm trước Nguyễn Tụng không đặt đồng hồ báo thức vì nghĩ đơn giản là, hình phạt chỉ có mấy loại như vậy, không có sát thương mang tính thực chất nào.

Mà show giải trí của người ta hot như vậy, tất nhiên là vì ý tưởng của tổ đạo diễn vĩnh viễn nhiều hơn so với những gì dân tình nghĩ.

Kỳ sáu lần này, không có bất cứ nhân viên công tác bên ngoài nào tham gia, cũng không có chuông báo ầm ĩ như trong tưởng tượng xuất hiện, mà là…

[Đậu má đậu má đậu má!!!]

[SOS, này là ở trong phòng còn giấu camera khác nữa sao? Ấu siệt, ha ha ha ha!]

[Anh của tui cuối cùng cũng ôm được vợ rồi, á á á á á!!]

[Ngày hôm nay dậy sớm lên đây ngồi xổm, thực sự là quyết định chính xác nhất trong đời của yêm, háo sắc.jpg]

⸺⸺ Đồng hồ đếm ngược trên màn hình phòng phát sóng trở về 0, kim giờ kim phút chỉ đủng 9 giờ sáng, hình ảnh đen xì trong phòng Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh ban đầu, không một tiếng động xuất hiện trở lại.

Chỉ có điều góc quay của camera đã thay đổi, hôm qua là từ cửa phòng chiếu vào, hôm nay là từ TV treo tường chiếu thẳng lên giường.

Khoảng cách càng gần hơn, xem càng thoải mái hơn, quay hai người đang ôm chặt nhau trên giường rõ mồn một.

Rõ ràng tối qua lúc tắt đèn, hai người còn chia nhau ngủ ở hai bên giường, cách nhau một khoảng, thế mà chỉ qua một đêm, Nguyễn Tụng không biết sao đã gối đầu lên cánh tay Nhậm Khâm Minh.

Hai người nằm nghiêng quay về cùng một hướng, một tay Nhậm Khâm Minh kê dưới đầu Nguyễn Tụng, một tay khách vòng qua, ôm trên eo anh, áo ngủ trên người bị cọ cho xộc xệch, làm lộ ra lồng ngực cường tráng của hắn.

Mà Nguyễn Tụng thì nằm dán sát vào người Nhậm Khâm Minh, thân nhiệt đối phương cao làm anh không khác gì đang đắp một cái chăn bông, còn cái chăn thực sự thì đã bị đá xuống dưới, áo ngủ trên người cũng không chỉnh tề, nút áo phía trên bung ra, vạt áo bên dưới cũng bị co lên, mơ hồ có thể nhìn thấy bụng dưới bằng phằng trắng nõn.

Nhìn xuống chút nữa, chân hai người quấn lấy nhau bị chăn che khuất, thiếu điều làm khu bình luận trôi sốt ruột muốn chết.

Nỗi tiếc nuối vì không được nhìn thấy cảnh hai người chung chăn chung gối tối qua, trong nháy mắt đã được bù đắp lại vào ngay lúc này.

[Toẹt vời, sáng sớm nay…]

[Blog marketing nào còn dám nói họ là giả nữa, tới đây mà nhìn xem có còn dám to mồm nữa không, chắp tay.jpg]

[Nhìn thầy Nguyễn ngủ ngoan ghê ta, eo thiệt là nhỏ, nhìn ôm có vẻ thích lắm, hóa thân thành quả chanh.jpg]

[Có cảm giác như áo ngủ của anh nhà đã cởi ra hết vậy, thầy Nguyễn lại đạp chăn thêm cái nữa đi, đã lâu lắm rồi Mị không được nhìn thấy đường nhân ngư của anh nhà, đáng thương.jpg]

[Đúng lúc hôm nay yêm phải đi thi, yêm có cảm giác mình sống rồi, kiểu mẹ gì hôm nay cũng đạt điểm tối đa cho coi.]

[Tuy giấu camera ẩn có hơi chó, nhưng mà tổ đạo diễn trâu bò quá đi!! Lần sau tiếp tục phát huy nhá!!!]

[Trong giới giải trí còn ai địch lại mặt mộc của hai người này không, không có đâu nhỉ, ngủ mà mặt không ra tí dầu nào, doge.jpg]

[Tui nói nè, nằm sát sạt như vậy, không sợ bị cấn đến à, thẹn thùng chớp mắt.jpg]

[Nhỡ mà anh nhà không biết đang có camera, làm “Vận động buổi sáng” gì đó…]

[A a a a a, tuyệt đối đừng để họ biết, xe này phải lái cho tui! Lái ra ngoài thành phố luôn! Lao xuống làm hai vạn dặm dưới biển đi! Háo sắc.jpg x3]

Nói cái gì cái đó đến.

Bình thường Nhậm Khâm Minh đuổi lịch trình gần như không bao giờ được ngủ đúng giờ, có thể xa xỉ như ngày hôm nay, ngủ thẳng một mạch đủ tám tiếng, từ 12 giờ đêm hôm trước tới tận 9 giờ sáng hôm sau, hoàn toàn là nhờ phúc của việc tham gia show hẹn hò này.

Lúc này người rõ ràng vẫn còn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng phát hiện mình đang ôm Nguyễn Tụng trong lòng, hắn còn tưởng bản thân đang nằm mơ.

Chỉ là cảm xúc dưới tay lần này vô cùng chân thực, bàn tay lần theo làn da mềm mại bóng loáng, định âm thầm chui từ vạt áo vào.

Nguyễn Tụng vẫn còn đang ngủ say, thấy trên người khác thường cũng chỉ cau mày nhẹ giọng hừ hai tiếng, âm thanh so với từ chối thì càng giống đang làm nũng hơn.

Mà cách “Tránh né” theo bản năng của anh chính là, từ quay lưng chuyển thành đối mặt, xoay người nằm mặt đối mặt với Nhậm Khâm Minh, vùi đầu vào hõm vai hắn, rất nhanh đã tìm được một góc độ nằm gối thoải mái mới.

Một cách tự nhiên, tay Nhậm Khâm Minh cũng trượt ra phía sau lưng anh, vén vạt áo lên, làm lộ ra tấm lưng thon cùng vòng eo mảnh, đường cong mềm mại hút mắt, quyến rũ vô bờ.

[A a a a a, đây là thứ chúng ta có thể xem miễn phí sao?!!!]

Comment ở khu bình luận trôi từng cái lướt qua đều đang rít gào, máu mũi chảy không dừng, có cảm giác dinh dưỡng nạp vào không đủ bù chỗ máu chảy ra nữa.

Cửa phòng đột nhiên bị Lương Nghệ từ bên ngoài đẩy ra, chuyện đầu lên y làm khi bước vào chính là đắp chăn lại cho hai người.

[Lương Nghệ, tên nhãi nhà mi, lớn lên trông cũng sáng sủa đấy, tại sao lại làm chuyện phá kho thóc nhà người khác thế hả!!!]

[Nói đúng lắm! Ai thích dậy sớm thì mặc, để yên cho họ ngủ! Để bọn họ ngủ tiếp đi!!]

[Quần yêm đã cởi sẵn ra đây rồi, sao tự nhiên lại che chăn lên dzợ a a a a, phun lửa.jpg]

Nhậm Khâm Minh vừa tỉnh táo lại, chỉ thấy Lương Nghệ đứng cạnh giường họ, vẻ mặt hết sức vô tội nhấc tay chỉ phía camera và người trong cuộc ra hiệu: “Không phải là tự tôi muốn vào đây. Là do tổ đạo diễn gửi tin nhắn cho Kỳ Kỳ, bảo bọn tôi vào. Nói, còn không gọi hai người dậy nữa thì phòng phát sóng trực tiếp của chương trình sẽ bị đóng cửa.”

[?]

[Ha ha ha ha ha ha, quá xá.]

Mà Nguyễn Tụng thì hoàn toàn không quan tâm phòng phát sóng có bị đóng cửa hay là không, anh chỉ muốn tất cả bọn họ lăn ra khỏi phòng mình, đừng quấy rầy giấc ngủ của anh.

Mười phút sau, Nhậm Khâm Minh ăn mặc chỉnh tề đi ra phòng khách, chuẩn bị dùng nguyên liệu Tần Tư Gia và Trịnh Thanh mang về, làm một bữa sáng đơn giản cho mọi người.

Trịnh Thanh hỏi có cần đi gọi Nguyễn Tụng dậy không, nếu không bữa sáng nguội mất.

Nhậm Khâm Minh lại lắc đầu, nói Nguyễn Tụng đói bụng sẽ tự tỉnh, đến lúc đó làm riêng cho anh một phần là được.

Hoàn toàn không tồn tại vấn đề nguội hay không nguội.

“Anh đúng là không sợ phiền phức.” Khương Kỳ Kỳ đang nhìn hắn đầy ngưỡng mộ.

Kết quả Nhậm Khâm Minh không chút khách khí, nói: “Vốn là làm cho em ấy ăn, làm cho mấy người mới là phiền phức.”

Mọi người + Khán giả xem live: “……”

[Ok, thật sự không thể trách thầy Nguyễn mỗi ngày đều tự tin như vậy, muốn không yên lòng với anh nhà Mị thật sự quá khó.]

[Làm quen với nghệ sĩ nổi tiếng tiêu chuẩn kép nam đức đầy mình trong giới giải trí nào, xin giới thiệu mặt lạnh thẳng nam ung thư giai đoạn cuối.]

[Áu, đột nhiên cảm thấy hơi hơi đồng tình với Vạn Thanh Nguyệt. Thực ra ngoài chuyện cậu ta treo cổ trên cái cây anh nhà bọn này ra, thì những cái khác đều rất tốt, nghiệp vụ qua ải, điều kiện gia đình cũng tốt.]

Nhưng không ai ngờ được, mãi đến tận giữa trưa, ekip chương trình thông báo để bọn họ ra ngoài đón Vạn Thanh Nguyệt, Nguyễn Tụng vẫn còn chưa dậy.

Liên quan đến chuyện này, mọi người cũng coi như đã hiểu, câu “Con cứ dung túng nó” của mẹ Nguyễn rốt cuộc chính xác là như thế nào.

Bởi vì chỉ cần Nhậm Khâm Minh có mặt, thì ekip chương trình có ra ám hiệu để bọn họ đánh thức Nguyễn Tụng dậy bao nhiêu lần, thì cũng không ai dám động đậy.

Chờ đến khi Nguyễn Tụng rốt cuộc chịu mở mắt ra, thì đúng như Nhậm Khâm Minh nói, anh đói bụng rồi.

Ỷ vào việc bản thân đẹp trai, anh không thèm rửa mặt, răng cũng không đánh, vẫn mặc nguyên bộ quần áo ngủ đã xuất hiện trước camera, bịch bịch bịch lao thẳng vào trong bếp.

Nhưng trong nhà gỗ chẳng còn ai, trừ anh ra, năm người còn lại đều đã ra ngoài đón khách quý.

Đang lúc Nguyễn Tụng đứng giữa phòng khách trống rỗng, ôm bụng mở mịt, thì chuông cửa vang lên.

Anh cũng không nghĩ nhiều, tưởng mấy người Nhậm Khâm Minh quay lại, mắt mèo cũng không thèm xem đã vác luôn cái đầu rối xù như tổ quạ ra mở cửa.

Người thật giống hệt trong ảnh, thậm chí trông còn đẹp hơn nên Nguyễn Tụng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, anh hơi ngước mặt lên, hai mắt vẫn còn ngái ngủ thốt ra câu đầu tiên: “Bây giờ thanh niên đều phát triển tốt thật đấy, hóa ra cậu cao như vậy.”

Vạn Thanh Nguyệt đứng ở cửa, hai mắt sáng quắc, chăm chú nhìn Nguyễn Tụng: “Tôi biết anh, Nguyễn Tụng.”

Không trùng hợp thì không thành sách, từ dưới núi lên có hai con đường, đường Vạn Thanh Nguyệt đi đúng lúc không phải con đường mọi người đi xuống đón, cho nên vừa xuất hiện đã đụng trúng Nguyễn Tụng.

Tình địch gặp nhau, phòng phát sóng náo nhiệt lạ thường.

Qua màn hình, không khó để nhìn ra quyết tâm tranh giành trong mắt Vạn Thanh Nguyệt, tất cả mọi người đều chờ Nguyễn Tụng nói gì đó để thổi bùng ý chí chiến đấu của đứa nhỏ.

Nhưng Nguyễn Tụng thời thời khắc khắc ghi nhớ lời dặn “Hòa đồng” và “Tạo cảm giác tham dự” của Từ Lan, nên chỉ lịch sự lên tiếng chào hỏi.

Nhưng anh mới vừa ngủ dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo hắn, vừa nói được nửa chừng thì không nhớ được nữa: “Ừ ừ ừ, tôi cũng biết cậu, Vạn… Ờ… Ngại quá, em trai, cậu tên là gì thế, tự nhiên tôi quên mất.”

Lúc nói câu này, chân Nguyễn Tụng không cẩn thận giẫm hụt bậc thang bên dưới.

Vạn Thanh Nguyệt phản xạ có điều kiện, vươn tay ra đỡ, đúng lúc bị Nhậm Khâm Minh từ đàng xa quay về nhìn thấy.

Trong nháy mắt Nhậm Khâm Minh bốc hỏa, giọng nói mang theo tức giận, lạnh lùng khủng khiếp: “Vạn Thanh Nguyệt, cậu đang làm gì!”

Vạn Thanh Nguyệt lúc này mới nhận ra mình bị hiểu lầm gì đó, lập tức muốn buông tay Nguyễn Tụng ra để bày tỏ sự trong sạch.

Kết quả vừa buông một cái, Nguyễn Tụng ngã thật luôn, thoạt nhìn như cậu ta cố ý kéo người ngã xuống vậy.

Vạn Thanh Nguyệt ngơ ngác, Nguyễn Tụng ngơ ngác, khán giả cũng ngơ ngác.

Chỉ có Nhậm Khâm Minh sắp tức điên, xông lại như muốn xé xác người ta ra thành tám mảnh.

Vạn Thanh Nguyệt có trăm cái miệng cũng không thể giải thích, chỉ có thể khó tin quay đầu nhìn xuống “Kẻ chủ mưu” của tất cả những việc này, không thể tin Nhậm Khâm Minh lại yêu một người như vậy, thấy người tới lập tức thảo mai thảo quả giả vờ yếu đuối, một bộ bị hãm hại.

Nguyễn Tụng vừa mới tỉnh ngủ ngồi dưới đất, trên đầu bốc lên một dấu chấm hỏi: “?”

Khu bình luận lúc này mới hiểu ra.

[Cái đệch, thầy Nguyễn thật là cao tay, giết người không thấy máu luôn, giơ ngón cái.jpg]

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tụng lúng túng: Ôi này, đừng đi, mọi người nghe tôi giải thích đã.

– —

[1] Phượng Hoàng Truyền Kỳ là một nhóm nhạc hai thành viên nổi tiếng của Trung Quốc, bao gồm nữ ca sĩ Dương Vệ Linh Hoa và nam ca sĩ Tăng Nghị. Âm nhạc của họ pha trộn âm nhạc dân gian với các yếu tố rap và hip hop. Vào tháng 5 năm 2012, “Phượng hoàng truyền kỳ” được tờ China Daily đưa tin là đã bán được hơn 6 triệu album tại Trung Quốc kể từ năm 2005 và 10 bài hát trong 4 album của họ đã thu về một tỷ lượt truy cập trực tuyến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.