Phu Nhân Giả

Chương 28: Chương 28



46.

Hả? Tôi mở to mắt, cố tiêu hóa những lời vừa nghe được từ miệng Nghiêm Thù Lân, còn tưởng tai mình có vấn đề.

Không, không phải, sao lại nhắc tới Khương Nhược Châu chứ?
Giờ Nghiêm Thù Lân vẫn chưa quen Khương Nhược Châu mà!
Tôi không biết chuyện này là sao, đầu óc đứng máy, há hốc miệng sững sờ tại chỗ.

“Ta nghe ngươi gọi tên y mấy lần trong mơ.

” Nghiêm Thù Lân ôm tôi nói, “Doãn Hoàn Từ, ngươi là phu nhân ta, đừng lo gì về kẻ thù cả, ta sẽ giải quyết giúp ngươi.


Giải! ! Giải quyết ai? Giải quyết Khương Nhược Châu á?
“Không không không Nghiêm trang chủ, đây chỉ là hiểu lầm thôi!” Tôi lập tức giật thót, nắm chặt tay Nghiêm Thù Lân rồi hấp tấp nói với hắn, “Khương Nhược Châu không phải kẻ thù của ta đâu, y, y! ! “
Không phải kẻ thù, không phải bạn tốt! ! Tôi không thể giải thích rõ quan hệ giữa mình và Khương Nhược Châu, cũng không thể nói mình không quen y, dù sao trong mơ tôi đã gọi tên y khá nhiều lần.

Tôi hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Y là ân nhân của ta, khi ta bị kẻ thù truy sát y đã cứu ta.


Nghiêm Thù Lân cầm tay tôi, cánh tay rắn chắc hệt như xiềng xích khiến tôi nhất thời không thể cử động, cũng không cách nào đẩy hắn ra để chạy tới chỗ khác.

Tim tôi đập loạn xạ, cẩn thận ngậm miệng vì sợ nói hớ trước mặt hắn.

“Ngươi quen y à?” Nghiêm Thù Lân hỏi tôi.

“Không, chẳng quen chút nào hết!” Tôi lắc đầu nguầy nguậy rồi thề thốt, “Cảm tạ xong ta và Khương đại hiệp mỗi người đi một ngả, hoàn toàn không dính dáng gì đến y cả.


Nói xong tôi lại cảm thấy mình quá kích động, e là sẽ làm Nghiêm Thù Lân nghi ngờ.

Chắc hắn sẽ không vì vậy mà có hứng thú với Khương Nhược Châu đấy chứ?
Để mau chuyển sang đề tài khác, khi hắn buông tay ra, tôi quay mặt về phía Nghiêm Thù Lân, cắn răng kiễng chân lên ôm mặt hắn hôn một cái thật mạnh rồi hỏi bằng giọng hơi thảo mai: “Trang chủ, ta đói rồi, có món gì ngon cho ta lấp bụng không?”
47.

Nghiêm Thù Lân bị phân tâm đúng như ý muốn của tôi.

Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Mấy thị nữ tắm rửa sạch sẽ cho tôi nhưng chưa chịu thả tôi đi ăn trưa ngay, cô nương áo trắng thần bí cầm một cái hộp đưa cho tôi rồi hỏi tôi tự làm được không.

Lúc đó tôi sắp sửa mặc quần, thấy nàng đưa cái hộp sang thì tò mò cầm xem.

Trời trời trời ạ đây không phải mấy hạt châu tối qua bị nhét vào mông tôi sao!
Tôi nhắm tịt mắt, cả người nóng bừng như nằm trên vỉ nướng, suýt nữa quăng cái hộp đi.

Nàng còn cho tôi thêm một lọ thuốc mỡ rồi dặn tôi bôi lên hạt châu, khi nhét vào sẽ không đau nữa.

Tôi đâu muốn biết mấy chuyện này, lập tức trả lại cái hộp và thuốc mỡ cho nàng rồi kéo quần lên, co cẳng chạy ra ngoài, kết quả đụng phải Nghiêm Thù Lân ở cửa, bị hắn khiêng về hết sức mất mặt.

Tôi túm lưng áo hắn, hỏi hắn chờ ăn cơm xong rồi hãy làm được không, chẳng những hắn không cho mà còn đập mông tôi bốp bốp.

“Nghiêm, Nghiêm Thù Lân, đừng đánh nữa! ! ” Tôi xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào, hắn đánh không đau nhưng xung quanh có rất nhiều người thấy, tôi thật sự chẳng còn mặt mũi nào nữa.

“Không thích hạt châu à?” Hắn xoa nhẹ mông tôi rồi hỏi.

Tôi ậm ừ gật đầu.

Nghiêm Thù Lân không bắt tôi nhét hạt châu nữa, nhưng đám thị nữ lấy ra càng nhiều thứ kỳ quái hơn, nhìn qua đều là vật dụng làm tăng tình thú khi động phòng.

Hắn bảo thị nữ cho tôi xem cây gậy ngọc đã được ngâm nước ấm rồi hỏi tôi: “Không thích hạt châu, vậy cái này thì sao?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.