Phu Nhân Giả

Chương 27: Chương 27



43.
Giấc mơ này quả thực làm tôi sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khi mở mắt tỉnh dậy, tôi thở hổn hển, nhìn thấy tay mình đang nắm ga trải giường kìm không được run lẩy bẩy.
Một con mèo mướp yên lặng ngồi xổm trước mặt tôi, đôi mắt vàng tròn xoe nhìn tôi chằm chằm, cái đuôi sau lưng ngoắc qua ngoắc lại.
Tôi và nó nhìn nhau một hồi, cảm xúc dần ổn định lại, lồ ng ngực phập phồng dữ dội cũng từ từ dịu xuống.

Khi đưa tay sờ nó, nó ngoan ngoãn dụi vào lòng bàn tay tôi, đuôi còn quấn quanh cổ tay tôi, yếu ớt kêu meo meo.
Tôi nằm gãi cằm mèo mướp một lát rồi ngồi dậy vén chăn mỏng trên người lên, nơm nớp lo sợ xoa đôi chân còn nguyên vẹn của mình.
Trên cổ không có vết thương, chân cũng vẫn còn, dường như cơn đau thấu tim kia chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Tôi cúi đầu véo bắp chân mình, sau khi biết chắc mình có thể cảm nhận được đau đớn, tảng đá trong lòng mới tạm hạ xuống.
44.
Bên cạnh không có Khương Nhược Châu, cũng chẳng có Nghiêm Thù Lân.

Tôi sợ sau khi xuống giường sẽ quên đi giấc mơ này nên quyết định ngồi xếp bằng trên giường sắp xếp lại tình tiết trong mơ.
Lần trước tôi mơ thấy mình thành hôn với Nghiêm Thù Lân.
Trong mơ hắn giống hệt như truyện miêu tả, chẳng có chút hứng thú nào với “Doãn Hoàn Từ” mà chỉ cưới đối phương vì ước định, đêm tân hôn không hề động phòng mà còn đặt cây đao giữa giường.
Hai người tốt xấu gì cũng là vợ chồng, thế mà hắn vẫn nhẫn tâm bóp cổ phu nhân mình……!Tôi vừa vuốt mèo mướp nằm trên đùi vừa lẩm bẩm trong lòng, nhớ lại cảm giác đau đớn khi bị bóp cổ.

Trong giấc mơ hôm qua có lẽ tôi bị nhốt lại, từ đầu gối trở xuống bị chặt đứt, vết thương băng bó rất sơ sài nên vẫn còn chảy máu.
Đây cũng là tình tiết trong truyện sao?
“Doãn Hoàn Từ” là đoạn tụ nhưng đâu có tình tiết cụt chân!
Tôi xoa mũi rồi cau mày suy nghĩ thật lâu, đột nhiên nhận ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng ——
Ký ức của “Doãn Hoàn Từ” tồn tại trong đầu tôi dưới dạng một bộ phim, còn diễn biến truyện gốc đối với tôi chỉ là một đoạn văn nên tất nhiên sẽ bỏ sót chi tiết.
Trí nhớ tôi cũng không tốt lắm.
Khi đọc truyện, tôi chỉ xem “Doãn Hoàn Từ” chết sớm như vai phụ râu ria, ấn tượng sâu nhất là lúc Nghiêm Thù Lân giết hắn, đến bữa tối thì người hầu bưng canh nấu bằng thịt của hắn lên.

Khoan……!Khoan đã!
Khi Nghiêm Thù Lân giết “Doãn Hoàn Từ”, hẳn là “Doãn Hoàn Từ” vẫn còn chân.
Chẳng lẽ “Doãn Hoàn Từ” nằm trong vũng máu vẫn chưa chết mà bị Nghiêm Thù Lân nhốt lại?
Nơi giam giữ tôi trong mơ rất tối, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nước, chưa biết chừng là thủy lao dưới hành lang kia.
Tôi hít một hơi khí lạnh rồi vò tóc, thực sự nghĩ không ra nguyên cớ trong đó.

Cốt truyện mà tôi biết cũng đâu có tình tiết Khương Nhược Châu cứu người.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi phát hiện mình chỉ biết nửa sau truyện chứ không biết nửa trước, hoàn toàn không biết “Doãn Hoàn Từ” đã làm gì khiến trang chủ Nghiêm Thù Lân nổi trận lôi đình.
45.
Tôi nghĩ đến nỗi hoa mắt váng đầu, đột nhiên cửa bị đẩy ra.
Con mèo mướp trong lòng tôi chạy vụt đi, vừa kêu meo meo vừa nhảy lên vai người kia.
Quay đầu bắt gặp ánh mắt hắn, tôi vội vàng đứng dậy mang giày, kéo kín vạt áo rồi khẩn trương nói: “Nghiêm, Nghiêm trang chủ.”
Nghiêm Thù Lân đi tới khoác thêm áo ngoài cho tôi, tiện tay buộc lại mái tóc đen xõa tung của tôi rồi hỏi: “Mơ thấy ác mộng gì mà mặt mũi tái nhợt vậy?”
Đương nhiên tôi không thể nói mơ thấy mình bị hắn chặt chân nấu canh rồi bị nhốt vào thủy lao, chỉ có thể cười khan nói với hắn: “Ta mơ thấy mình bị kẻ thù truy sát……”
“Kẻ thù?” Hắn vừa vuốt nếp nhăn trên áo tôi vừa hỏi, “Tên là Khương Nhược Châu đúng không?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.