*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Con mẹ nó, ai là em cậu?! Làm hàng xóm với bạn học được mấy năm mà cậu tự cho mình lên chức à!
Không phải cậu chỉ sinh trước tôi một tháng ba ngày thôi à”
Mấy sợi tóc mai bên thái dương của Bạch Cảnh Đàm thấm nước mưa, nhỏ giọt xuống trúng ngay mu bàn tay Mục Nam Dữ, cảm giác lạnh buốt lan ra khiến cậu rùng mình.
Giọng nói hơi run, cơn tức giận cũng biến mất.
Đến bây giờ cậu mới nhận ra khoảng cách giữa mình và Bạch Cảnh Đàm có hơi gần, đột nhiên lùi chân về phía sau.
Cậu quên mất đằng sau mình là mép giường, bắp chân va vào thanh sắt kêu “ầm” một tiếng, chân đau làm Mục Nam Dữ nhăn mặt, suýt chút nữa mở miệng la đau, người theo quán tính lảo đảo ngả về sau.
Nhưng lúc nào cũng có thể kêu đau, chỉ có duy nhất ở trước mặt đối thủ một mất một còn là không thể.
Cậu vừa thầm rủa trong lòng “Gặp Bạch Cảnh Đàm chả thấy chuyện gì tốt đẹp”, vừa cắn răng nuốt xuống mấy câu kêu đau đã tràn tới cổ họng.
“Đừng nói là hơn một tháng, lớn hơn ba ngày cũng là hơn.”
Một bàn tay nắm chắc cổ tay của cậu, giữ thăng bằng giúp cậu không ngã xuống.
Mục Nam Dữ liếc mắt nhìn mấy ngón tay mảnh khảnh của Bạch Cảnh Đàm đang nắm tay cậu, dễ dàng quấn hết một vòng cổ tay của cậu.
Cậu đảo mắt sang chỗ khác, theo bản năng muốn rút về tay, cảm nhận được bàn tay thấm đẫm nhiệt độ lạnh lẽo của nước mưa, lại lạnh mặt để yên không rút nữa.
Được rồi, cậu không thèm so đo với hắn.
Quan Phương ở bên cạnh nhìn mà há hốc mồm, hoang mang như đi trong sương mù.
Ngẫm ra mấy phần mối quan hệ giữa Dữ ca nhà mình và vị đại ca thủ khoa toàn trường trước mắt đây.
Chỉ là nhìn này tư thế, nếu nói không tốt, thì chỉ có Dữ ca thấy không tốt.
“Dữ ca….!Đàm ca? Đêm khuya rồi, Đàm ca mới đem hành lý tới, quần áo trên người cũng ướt cả.
Hay là cậu đi tắm trước đi, một lát lại ôn chuyện sau?”
Mục Nam Dữ híp con ngươi, ánh mắt cẩn thẩn quét một lượt từ trên xuống dưới quần áo ướt sũng của Bạch Cảnh Đàm, tâm trạng có vẻ tốt hơn một chút.
“……!Cậu đi trước tắm rửa đi.” Mục Nam Dữ cứng rắn mà nói, còn cảm thấy nói thế này nhẹ nhàng quá, bồi thêm một câu, “Đừng có dùng cái tay ướt chạm vào tôi, lạnh đóng băng cả người.”
Bạch Cảnh Đàm nhỏ nhẹ “Ừ” một tiếng, rút về tay.
Hắn hơi cúi đầu, cái cằm nhỏ vẽ một đường cong mượt mà, xương mày rõ ràng, khi cúi đầu xuống, cảm xúc trong con ngươi ẩn hiện không thấy rõ.
Mục Nam Dữ có chút khó hiểu nhìn chằm chằm vào hắn, không biết Bạch Cảnh Đàm đang nghĩ gì trong đầu mà lại cúi xuống.
Nhưng rất nhanh sau đó Bạch Cảnh Đàm lại ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng màu hổ phách vẫn mang vẻ lạnh lùng thờ ơ như cũ.
“Tôi không nằm gần nhà vệ sinh.”
Cơn lửa giận trong lòng Mục Nam Dữ chỉ vừa dập tắt, giờ lại bùng cháy trở lại.
Nhưng cậu cũng không thể nghênh cổ lên nói “Tôi mặc kệ, cậu phải ngủ cạnh nhà vệ sinh”, như vậy quá vô lý.
Vì vậy đành phải khẽ hừ một tiếng, âm cuối kéo dài.
“Tùy cậu ――”
Hoàn toàn không nhận ra giọng nói mình giống hệt tiếng kêu của một con mèo nhỏ.
Bạch Cảnh Đàm hơi nhướng mày, môi mỏng khẽ cong lên, đi tới chỗ hành lý của mình lấy quần áo.
“Ngại quá, trên đường xe dừng giữa chừng, nên trễ thế này mới đến nơi.
Quấy rầy các cậu nghỉ ngơi rồi.”
Quan Phương vội vàng xua tay: “Ầy, không quấy rầy không quấy rầy.
Mà thật ra phòng vệ sinh cách giường bên này xa lắm, cũng không có mùi gì mà?”
Mục Nam Dữ nhịn không được cười khẩy: “Cậu ta là cành vàng lá ngọc.”
Vừa nói vừa đem chân đặt lên giường, mới di chuyển một chút, chỗ bắp chân ban nãy bị va trúng đột nhiên đau đớn.
Vừa mới nói người ta “cành vàng”, Mục Nam Dữ “Shh” một tiếng, gương mặt đẹp trai nháy mắt sụp đổ.
Chắc cả đời cũng chưa bao giờ cứng họng như lúc này.
Cậu kéo màn lại, quay lưng ra ngoài nằm xuống, ngó lơ Bạch Cảm Đàm đang đứng đằng sau.
Hai phút sau, trong phòng đèn tắt, chỉ có ánh sáng hắt ra từ phòng vệ sinh, còn có loáng thoáng tiếng nước chảy.
Bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách, hình như còn ồn hơn lúc mới vào đêm.
Mục Nam Dữ nhẫn nhịn, nhắm mắt ngủ, nhưng bắp chân lại đau, càng ngày càng cảm nhận rõ cơn đau đớn, cậu lặng lẽ mở đèn pin của di động tự mình kiểm tra, bầm cả một mảng, cũng may không có bị thương ở trong xương cốt.
Tuy nhiên, để đảm bảo không ảnh hưởng đến việc huấn luyện bơi lội, dán miếng cao tan máu bầm vẫn tốt hơn.
Cậu định nhân lúc Bạch Cảnh Đàm còn đang tắm, xuống giường đi lấy cao dán, ai ngờ vừa mới trở mình đã nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Một bóng người không tiếng động mà đi tới chiếc giường tầng.
Mục Nam Dữ sầm mặt, nghẹn họng nằm trở về.
Lúc nào cũng có thể đi lấy cao dán, chỉ có duy nhất ở trước mặt kẻ thù là không thể.
Cùng lắm thì chờ một lát nữa Bạch Cảnh Đàm ngủ rồi thì dán sau.
Mục Nam Dữ nhắm hai mắt giả bộ ngủ, tai lại vểnh lên lắng nghe động tĩnh của Bạch Cảnh Đàm.
Người kia lại mở khoá kéo túi đồ, tìm tìm kiếm kiếm thứ gì đó, qua mấy chục giây, lại kéo khoá trở lại.
Mục Nam Dữ đang chờ hắn leo lên tầng trên rồi đi ngủ.
Nhưng mà sau một lát, một làn gió nhẹ nhàng lướt qua gáy cậu, mấy sợi tóc đen ngay thái dương khẽ bay, quét lên má khiến cậu hơi ngứa.
Trong phút chốc, Bạch Cảnh Đàm ngồi xuống mép giường, tay thò vào trong chiếc màn.
Sau lưng dường như bị một bóng đen bao phủ, khiến không khí xung quanh đều gần như ngưng trệ, làm cho hô hấp cậu cũng trở nên không đều.
Nghĩ ngợi, tên này lại là bi3n thái.
Cuối cùng cũng chờ được người kia leo lên giường phía trên, trong phòng yên tĩnh một lát, lúc này Mục Nam Dữ mới chầm chậm xoay người, chóp mũi đụng phải một cái lọ thuỷ tinh đặt cạnh gối.
Cậu cầm cái lọ lên, híp mắt nhìn.
“Dầu cây rum”.
(*)
(*): là một loại dầu xoa bóp của Trung, tớ để ảnh ở cuối chương.
Còn chưa có mở bọc kính.
Cút, làm như cậu không tự biết bôi thuốc vậy.
Ngón tay thon dài của Mục Nam Dữ tuỳ ý nghịch nghịch cái lọ thuỷ tinh, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh.
Cái lọ hơi nóng lên do nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay cậu.
Không biết qua bao lâu, cậu nhẹ tay vặn mở nắp lọ, ngồi dậy, đổ dầu ra lòng bàn tay rồi xoa lên vết bầm tím trên bắp chân.
Vừa chạm đến đã đau đến nhe răng trợn mắt.
Dầu này của Bạch Cảnh Đàm, hiệu quả thật ấy.
Nhưng nếu không phải Bạch Cảnh Đàm nửa đêm đến đây làm phiền cậu, cậu có thể bị thương được à?
Mục Nam Dữ cắn răng tự mình kiếm cớ cho bản thân để nhận cái lọ dầu này.
Nhận định đó là “Bạch Cảnh Đàm xin lỗi mình thôi”.
Đến lúc cả mảng bầm tím trên chân cậu được bôi dầu, sau lưng cậu đã thấm một tầng mồ hôi mỏng.
Mục Nam Dữ lấy cái tay không dính dầu, với ra sau lưng kéo lấy vạt áo, phẩy phẩy mấy cái để giảm nhiệt độ.
Trong phòng có tiếng nghiến răng và nói mớ của Quan Phương, làm cho thanh âm hô hấp nhỏ nhẹ của Bạch Cảnh Đàm bị át đi, thỉnh thoảng có tiếng ho nhỏ, mang theo âm mũi.
Mưa to như vậy, bị ướt sũng như chuột lột mà còn lo giành giường trên của cậu, không chịu đi tắm nước ấm.
Quả nhiên là con mọt sách.
Đôi mắt Mục Nam Dữ mơ mơ màng màng mở lớn, bước xuống giường, lục tìm hộp thuốc cảm trong cái ngăn kéo lộn xộn, tay dài vươn ra, thực hiện động tác ngắm bắn tiêu chuẩn, ném hộp thuốc vào trong màn giường tầng trên.
Cậu cảm thấy bản thân mình sống quá lương thiện, hài lòng quay người, tính vào nhà vệ sinh rửa tay ban nãy dính dầu, vừa đi được một bước.
“Mục Nam Dữ.”
Giọng nói trầm đục, bởi vì bị cảm nên giọng nghẹt mũi hơi khó nghe.
“Đưa thuốc nhưng cậu không cần ném vào miệng tôi như vậy.”
Mục Nam Dữ cứng người, quay người đối mặt với đôi mắt phượng màu sáng như thuỷ tinh.
Bình lặng, không giận không vui.
Không biết tại sao cậu lại thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao ném đồ trúng miệng người ta, cho dù là vô ý thì cũng là mình sai.
Mục Nam Dữ im lặng mấy giây, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Xin ――”
Tiếng “lỗi” còn chưa nói ra đã thấy Bạch Cảnh Đàm cầm hộp thuốc trong tay lắc lắc, nhàn nhạt nói một câu: “Cảm ơn.”
Lưng dài của hắn tựa vào thành giường, nửa ngồi nửa nằm, hắt bóng lên bức tường bên cạnh, ngoài cửa sổ không biết là ánh sáng của đèn xe hay tia chớp, làm cho ngũ quan tinh tế của hắn phân thành hai phần sáng tối rõ ràng.
Mắt phượng đến chóp mũi đều ẩn trong bóng tối, chỉ có thể thấy những đường cong đẹp đẽ, đôi môi mỏng sắc bén lại lộ ra dưới ánh sáng, khóe môi có một vết rách nhỏ, theo động tác mở ra khép lại, xuất hiện một vết máu đỏ thẫm.
Làm cho đôi môi lạnh lùng của hắn cũng nhu hoà hơn.
Mục Nam Dữ không chớp mắt, mắt đen nhìn chằm chằm vào khoé môi thấm máu của Bạch Cảnh Đàm, đến khi ánh sáng bên ngoài vụt qua, căn phòng lại lần nữa tối sầm, cậu mới bừng tỉnh hoàn hồn.
Miệng nhanh hơn não, nói ra một câu làm cậu hối hận muốn cắn lưỡi.
“Hình như môi cậu rách rồi, muốn tôi xem giúp cậu không?”
(*): dầu cây rum
—————————————————————————.