Học Bá Đừng Nhìn Tôi, Nhìn Đề!

Chương 2: Chương 2



Lúc Mục Nam Dữ đi từ hồ bơi ra thì trời đã nhá nhem tối.
Đội tuyển tỉnh lúc nào cũng huấn luyện vất vả như vậy, chưa kể sắp đến giải thi đấu mùa thu, cường độ luyện tập chắc chắn không thể ít đi.
Tóc Mục Nam Dữ ướt sũng, còn đang nhỏ nước tong tong, nước trên người cũng chưa khô hết, cái áo cậu đang mặc cũng ướt một mảng.
Chân đi đôi dép lê, tay thì xách đôi giày thể thao, chậm chạp từng bước đi về ký túc xá.
Tập luyện lâu nên chân tay nhức mỏi.

Cậu lê từng bước chân cứng ngắc, mặt hơi ngẩng, mắt hạnh màu đen thẫm như hoà vào bóng đêm, có chút lơ đãng, dáng vẻ có hơi mệt mỏi lười nhác.
Một cơn gió lướt qua mang theo sự oi bức, giống như dự báo cho một cơn mưa sắp ập xuống.
Vừa mới đi được nửa đường, màn đêm phía xa đột nhiên loé lên một tia chớp trắng xoá, khiến cho đôi đồng tử của cậu giống như bị chia làm hai nửa.
Mục Nam Dữ môi mỏng khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng chửi thề, ngay lập tức chạy như điên về ký túc xá.
Lúc cơn mưa tầm tã đổ xuống, còn mang theo hơi ẩm nóng nực, khiến cho hình ảnh của người chạy dưới mưa kia bị hoà thành một bóng dáng mơ hồ.

Khi cậu bước vào phòng, cả người đã ướt sũng chẳng chừa chỗ nào, không khác gì lúc mới từ bể bơi ngoi lên.
“Trời đất! Dữ ca, không mang dù theo à?”
Quan Phương đang ngồi phía trước cái bàn lớn, âm thanh từ trò chơi trên máy tính vang lên rất lớn.

Nhìn thấy Mục Nam Dữ từ trên xuống dưới ướt như chuột lột, gương mặt cũng giống lúc gặp con quỷ nam lắm.
“Mau mau mau, mau đi tắm rửa, ngày mai có buổi tập huấn quân sự, đừng để bị bệnh!”
Mục Nam Dữ bước vào phòng tắm, cởi áo ra, vắt được cả thau nước.
“Buổi chiều nắng chang chang, ai biết tối lại mưa to vậy……!Ngày mai huấn luyện quân sự?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
2.

[Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô
3.

Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài
4.

Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!
=====================================
“Đúng vậy.”
Quan Phương vừa gõ bàn phím vừa đáp lời.
“Sáng mai đi nhận trang phục, tới buổi chiều chính thức bắt đầu huấn luyện.

Mà này, hai người kia đến giờ vẫn chưa tới.

Dữ ca, bọn họ không định ở ký túc xá hay sao?”

Đáp lại là tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong phòng tắm.
Cảm giác đau nhức do vận động cùng với nhiệt độ lạnh thấu xương vì mưa nhờ có nước ấm mà thả lỏng được chút ít, Mục Nam Dữ nhẹ nhàng thở ra một hơi, thanh âm thoải mái hoà với tiếng nước chảy.
“Sáng mai mấy giờ nhận quần áo? Hai người kia không ở thì thôi, hai chúng ta ở phòng 4 người không phải càng rộng, càng thoải mái à?”
Quan Phương nhìn thoáng qua bên ngoài, sớm chớp ầm ầm, lại nhìn ra cửa phòng Mục Nam Dữ chưa đóng chặt, thấy cái bảng số đỏ chót “404”, không khỏi rùng mình, chạy ra khép kín cửa lại.
“Hình như 10h sáng mai phát trang phục.

Cậu nói cũng đúng…..!chỉ là ở phòng 2 người, ban đêm có hơi đáng sợ.”
Mục Nam Dữ đóng vòi nước.
Cười nhạo nói: “Coi cậu rén kìa.”
Sau khi tắt đèn, không gian trong ký túc xá càng tĩnh lặng, vì vậy tiếng mưa rơi cùng sấm chớp ngoài trời nghe càng rõ ràng.
Mục Nam Dữ không hề có chứng mất ngủ, ngày nào cũng vận động mệt lả người, nằm lên giường rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.
“Cạch”.
Tiếng mở khóa cửa vang lên khe khẽ.
Nam sinh đang ngủ khẽ nhíu mày, đôi mắt thường ngày mang theo vẻ kiêu ngạo, thế mà khi khép lại hàng mi vừa dài vừa cong, thuận theo mí mắt mà nhẹ nhàng rủ xuống.
Bên cạnh tiếng sấm sét vang rền ngoài cửa sổ, còn có âm thanh của chiếc vali kéo trên sàn nhà.
Mục Nam Dữ nhíu mày càng chặt, tựa như sắp tỉnh dậy, nhưng cậu lại mau chóng trở mình, giống như con mèo nhỏ chui rúc vào trong chăn.
Không gian yên tĩnh một lúc.
Ngay sau đó, cái cầu thang của chiếc giường tầng bị sức nặng đè lên kêu ra tiếng “kẽo kẹt”, như thể mỗi khớp nối của chiếc giường sắt cũ này đang va chạm vào nhau.
Mục Nam Dữ đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt cay xè chảy ra nước mắt s1nh lý, trước mặt tối om không thấy rõ vật gì, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
“Đã nửa đêm rồi, đừng ồn ào.” Cậu nh ỏ giọng nói, ngữ khí không mặn không nhạt “Người khác còn đang ngủ.”

Bóng người kia yên lặng mấy giây.
“Ừ.”
Giọng nói hơi trầm thấp, ngữ khí nhàn nhạt, nhưng lại rất dễ nghe, còn có chút quen tai.
Mục Nam Dữ nheo mắt, đầu óc còn choáng váng muốn nhắm mắt ngủ tiếp, đột nhiên một tia chớp lóe lên, ngay lập tức phòng ngủ được chiếu sáng rõ như ban ngày.
Con ngươi đen nhánh hơi thích ứng với đợt ánh sáng bất chợt, sau đó nhìn thấy một dáng người đứng cách cậu một cái thang sắt.
Chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ phẳng phiu phác họa lên thân hình vai rộng eo thon cực kỳ vừa mắt.
Áo sơ mi cài tới tận nút trên cùng, vừa vặn đặt ngay chỗ hầu kết, cổ áo theo di chuyển của hầu kết thoáng phập phồng, khiến cho người khác cảm thấy một loại cảm giác cấm dục lạ thường.
Đường cong xương hàm đẹp đẽ, góc cạnh rõ ràng.

Mắt phượng hẹp dài màu hổ phách lại lạnh nhạt đến vô tình.
Trên sống mũi đặt một cặp kính gọng đen, đáng lẽ trông hắn phải thư sinh nho nhã, nhưng bởi vì ánh mắt nhìn người khác quá lãnh đạm cùng đôi môi mỏng, nên lại trở nên lạnh lùng.
Mục Nam Dữ ngẩn người, chớp hai mắt, sắc mặt trầm xuống, hừ nhẹ một tiếng trong cổ họng, cảm giác buồn ngủ cũng biến mất, một chống lên giường ngồi dậy.
Mắt hạnh nhìn lướt qua mang theo vẻ lạnh nhạt, giống như khi loài mèo nhìn thấy kẻ địch xâm phạm lãnh thổ của mình, không nhịn được mà muốn giơ răng nanh sắc nhọn ra.
Cậu làm mặt không biểu tình mà hỏi: “Ai cho cậu ngủ ở tầng trên giường tôi?”
Ngón tay thon dài của Mục Nam Dữ khẽ vén màn lên, xoay người ngồi vào mép giường, thấy đối phương không trả lời, không kiên nhẫn nói tiếp: “Giường bên kia còn trống, ai bảo cậu nằm trên đầu tôi?”
Y hệt một con mèo dễ xù lông.
Mục Nam Dữ lo trong phòng có Quan Phương còn đang ngủ, cố gắng hạ thấp giọng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người kia, lại thoáng nhìn đối phương hơi cong khoé môi.
Cậu rất quen thuộc với cái kiểu cong môi đó, mỗi lần hắn thấy cậu bị phạt, hoặc là nắm được điểm yếu gì đó của cậu, hắn sẽ nở nụ cười chiến thắng kiêu ngạo như vậy.
Ít nhất Mục Nam Dữ vẫn cho là như thế.
Không đợi cậu mở miệng nói tiếp, giọng nói trầm thấp của người kia chậm rãi vang lên.

“Mục Nam Dữ, tôi không muốn nằm ngủ cạnh nhà vệ sinh.”
Chỉ qua một kỳ nghỉ hè mà hình như hắn lại cao thêm một chút, khi đứng lưng thẳng tắp, cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt áp lực đó khiến cậu cảm thấy hơi ngột ngạt.
Trưởng thành rồi ai mà không cao hơn chứ?!
Mục Nam Dữ tức giận đứng lên, vì động tác này mà hai người lại sát gần nhau hơn, cái trán của cậu thiếu chút nữa là đập vào chóp mũi đối phương.

Cậu vậy mà nhìn thẳng chỉ có thể thấy đầu mũi của người ta?!
Có lẽ vì mới đi từ ngoài trời mưa vào, trên người đối phương bao phủ một tầng hơi ẩm lạnh lẽo, ngay cả hơi thở cũng lạnh cả người.
Hoà cùng với hơi thở nóng cháy vì tức giận của bản thân, lại khiến nhiệt độ cơ thể cậu càng tăng cao, tựa như muốn bùng cháy.
“Cậu ——”
“Dữ ca.

Đậu, ai vậy, hai người đang làm gì thế?!”
Quan Phương bị tiếng động ồn ào đánh thức, dụi mắt nhìn ra ngoài tấm màn, nhìn thấy hai cái bóng đen đứng sát rạt nhau ở mép giường, mặt dán đến gần đến nỗi có thể hôn lên môi người kia.
Trong hai cái dáng người đang đứng, người thấp hơn vậy mà lại là Dữ ca.
Mục Nam Dữ bị cắt ngang, bĩu môi, đáy mắt càng tối lại:” Ai gì mà ai, làm gì là làm gì?”
Một trận gió lạnh thấu lùa vào qua cửa sổ, Quan Phương rùng mình một cái, lại nhớ tới con số “404” hãi hùng của ký túc xá bọn họ.
Trong một đêm mưa gió bão bùng như hôm nay, quả thực rất phù hợp để quay một bộ phim vườn trường kinh dị.
Quan Phương nơm nớp lo sợ: “Là, là cái người đứng đối diện cậu ấy Dữ ca……!Cậu không nhìn thấy à? Đó là người sao?”
“Này, đang giữa đêm, cậu làm gì ồn ào vậy?”
Mục Nam Dữ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đang cong môi trước mắt, khẽ nghiến răng.
“Không có gì đâu, chỉ là có một con quỷ nam đòi trèo lên giường của tôi, mà tôi không cho phép nó lên.”
Quan Phương run run rẩy rẩy bò xuống giường đi bật đèn.
Thấy rõ anh chàng đẹp trai cao gầy đứng trước mặt Mục Nam Dữ, lại nhìn xuống mặt đất, nhìn tới cái bóng trải dài mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ôi trời, anh Dữ, nửa đêm rồi còn doạ người ta như vậy! Làm gì có con quỷ nào đẹp trai thế……!Này, bạn học, cậu là bạn cùng phòng mới đến đúng không?”
“Xin chào, Bạch Cảnh Đàm.”
Bạch Cảnh Đàm nhướng mày nhìn thấy sắc mặt Mục Nam Dữ không tốt chút nào, chậm rãi quay mặt đi, duỗi tay ra bắt tay với Quan Phương.
Giọng nói chân thành: “Để cậu chê cười rồi, tính tình em trai tôi trước giờ không được tốt lắm.”
—————————————————————————.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.