Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 16: Sa công



oOo

– Hà Bá, ngài khó xử vì việc của cá tinh sao?

Ông lão chống gậy hành lễ không ngừng, vẻ mặt, giọng nói đều cung kính khiêm nhường. Trần Cảnh cũng không thấy lạ, khi hắn trở thành Hà Bá thì thần linh ở vùng đất này tự nhiên đều rõ, bọn họ đương nhiên cũng biết việc cá tinh muốn đoạt thần vị của Trần Cảnh.

Trần Cảnh không trả lời thẳng:

– Không biết Sa Công có gì chỉ giáo.

Nếp nhăn trên mặt Sa Công giãn ra, lão cười nói:

– Chỉ giáo thì không dám, không dám, mời Hà Bá đến tiểu xá, lão hủ có việc muốn trình bày.

Thần hồn của Trần Cảnh ngày càng cảm nhận rõ cảm giác đau nhói khiến hắn không thể chậm trễ hơn thêm nữa. Sa Công này pháp lực thấp kém, cho dù lão có đồng ý cho mình mượn pháp lực đi nữa chỉ sợ cũng không trị nổi cá tinh kia.

– Hà Bá… xin mời, xin mời…

Sa Công đi trước dẫn đường, thái độ cung kính vô cùng.

Trần Cảnh hơi nhíu mày thầm nghĩ “Thôi cứ đi tới nghe xem lão muốn nói gì, biết đâu lão đồng ý cho mượn pháp lực mà lại bỏ lỡ thì đáng tiếc, cho dù pháp lực không nhiều lắm nhưng có còn hơn không.”

Trần Cảnh đi theo Sa Công bước lên núi, vòng qua từng phần mộ cả cũ lẫn mới rồi đi tới đỉnh núi. Chỉ thấy nơi đây sương khói mờ ảo, có một căn nhà nhỏ như ẩn như hiện. Lão dẫn Trần Cảnh vào đó, nhưng Trần Cảnh cũng không tiến vào, hắn chỉ nói:

– Không biết Sa Công có chuyện gì muốn nói?

Sa Công thấy Trần Cảnh không bước vào trong nhà cũng không miễn cưỡng hắn mà nói luôn:

– Hà Bá muốn đến Nam Sơn sao?

– Đúng vậy.

– A, Hà Bá, ngài không nên tới Nam Sơn đó thì hơn.

Sa Công lo lắng nói.

– Vì sao không nên?

– Thần vị của Sơn Thần Nam Sơn một trăm năm trước đã bị một con mãnh hổ trong núi đoạt mất, nếu ngài đến đó thì nó sẽ gây bất lợi cho ngài.

Trần Cảnh nhìn vẻ mặt lo lắng của Sa Công thì nheo mắt lại. Hắn và Sa Công này không thân không thích, Sa Công nói với hắn những thứ này là có mục đích gì đây?

Lời nói cùng thái độ của Sa Công khiến cho Trần Cảnh cảnh giác, bởi quá mức thân thiết chính là giả dối.

“Phải rồi, linh vị lão khó tu thành mà hiện giờ thần vị ta lung lay, thần hồn sắp tán, lẽ nào lão muốn đoạt thần vị của ta mà cố ý dụ ta lên núi này?”

Hắn vừa nghĩ tới đây thì hơi nhìn sang thấy vẻ mặt Sa Công khẽ biến, nhưng trong lòng cũng đã có kế, liền lập tức nói:

– Thần vị ta lung lay, thần hồn sắp tán, cho dù không tới đó cũng sắp bị cá tinh trong sông đoạt mất.

Nói xong hắn không chờ Sa Công nói tiếp liền cáo từ rời đi. Vừa đi được mấy bước, đột nhiên hắn la lên một tiếng, kiếm trong tay rơi xuống đất, hai tay hắn ôm đầu ngã rầm xuống đất rồi lăn xuống chân núi.

Sa Công kia vốn còn định nói thêm vừa nghe thấy Trần Cảnh kêu “á” một tiếng thì giật mình, mà sau đó lại thấy trên đỉnh đầu Trần Cảnh đột nhiên hiện lên hình ảnh một lòng sông khô khốc, mặc dù chỉ chợt lóe lên rồi biến mất nhưng lại khiến lão vô cùng mừng rỡ.

Lòng sông khô khốc như vậy cho thấy Trần Cảnh không hề có một chút pháp lực tín ngưỡng nào, hơn nữa vốn dĩ lão không thể nhìn thấy được nó mà hiện giờ đột nhiên lại thấy được cho thấy thần vị của Trần Cảnh quả thật đang lung lay, thần hồn sắp tán đến nơi rồi.

Lão lập tức cười ha hả nói:

– Chức Hà Bá đúng là dành cho lão phu rồi.

Lão vừa cất bước lên đã hiện ra bên cạnh Trần Cảnh đang không ngừng giãy dụa, rồi cười nói:

– Hà Bá, ngài an tâm đi đi, lão hủ nhất định sẽ giúp ngài giết con cá tinh trong sông kia để báo thù cho ngài.

Hai mắt Trần Cảnh đỏ ngầu, hai tay hắn ôm đầu tựa vào một tấm bia mộ, cả người lắc lư như sắp đổ, lại nghe được lời nói của Sa Công liền chỉ tay vào lão giận dữ nói:

– Ngươi…

Sa Công cười ha hả, Lão vui sướng vô cùng. Hơn một trăm năm qua, cứ mỗi mười năm lại phải chịu một lần thiên kiếp, việc này khiến lão sắp phát điên rồi, chờ đến khi ngưng tụ được linh vị còn không biết phải mất bao nhiêu năm tháng nữa đây, mà hiện giờ lại có một tấm bài vị Hà Bá dâng lên đến cửa thì làm sao lão có thể nhịn không động thủ đây. Mặc dù hắn biết cá tinh lợi hại nhưng lão tin mình có đủ khả năng xử lý được nó, chỉ cần mất vài năm, pháp lực cao rồi thì đương nhiên có thể giết con cá tinh đó đi. Từ đó hắn có thể tiêu dao trường sinh mà không phải chịu nỗi khổ từ thiên kiếp nữa.

– Ha ha, Hà Bá, đắc tội… Khà khà…

Sa Công cười lớn khiến khuôn mặt già nua của lão càng thêm xấu xí. Lão bước tới một bước, bàn tay vốn vẫn đút trong tay áo chộp thẳng về phía đỉnh đầu Trần Cảnh, hiển nhiên là lão muốn lôi sắc phù kia ra.

Bàn tay đen xì mang theo mùi hôi thối.

Đúng lúc này lão lại cảm thấy sau lưng phát lạnh liền giật mình, song cũng không quay đầu lại mà bàn tay đen xì đó vẫn chộp tới đầu Trần Cảnh. Nhưng chẳng biết tự khi nào, vẻ kinh hoảng trên mặt Trần Cảnh đã biến mất, mặc dù ánh mắt vẫn đỏ ngầu nhưng một tay lại chỉ tới thanh kiếm dựng trước người, hét lớn một tiếng:

– Lên! Chém!

Thanh kiếm vốn đang ở trên mặt đất đột nhiên bay lên không rồi hóa thành một vệt sáng xả từ đỉnh đầu Sa Công xuống.

– Aaaaa…

Sa Công kêu thảm một tiếng, thân thể lão đã bị kiếm kia chẻ làm hai nửa. Mặc dù như vậy nhưng hai nửa thân thể lại bắt đầu dính lại với nhau, vết thương nhanh chóng khép lại, kiếm kia lại chém ngang một nhát, thân thể Sa Công lại đứt lìa ngay chỗ thắt lưng. Ngón tay Trần Cảnh vẽ thành một vòng tròn trước người, kiếm quang kia tựa như hàn mai nở rộ bao phủ lấy người Sa Công, chém nát nó thành một đám khói đen.

Trần Cảnh đột nhiên ngưng thần, hắn vỗ trán một cái, hư ảnh một lòng sông hiện lên trên đỉnh đầu, hắn quát khẽ một tiếng, miệng niệm một âm tiết huyền ảo, khói đen vốn dĩ còn đang giãy dụa trong không khí liền đổ ào về phía lòng sông.

– Hà Bá gia tha mạng, Hà Bá gia tha mạng…

Trong khói đen truyền ra tiếng của Sa Công.

Trần Cảnh sao cần để ý đến lão nữa, hắn thúc giục lòng sông. Trong khoảnh khắc, khói đen kia đã bị hút hết không còn chút nào, chỉ thấy lòng sông vốn dĩ khô khốc rạn nứt giờ đây đã trở nên ẩm ướt, vết nứt dưới lòng sông cũng không đến mức nhìn thấy mà giật mình nữa.

Có điều là trong lòng sông vẫn không hề có một chút nước nào.

Trăng cong như móc câu treo đầu núi phía tây.

Một núi mộ, một rừng bia.

Trời đất tối om, nơi nơi trùng kêu thú chạy, chim kêu trong rừng, các loại âm thanh hợp lại như tiếng cười chói tai của ma quỷ.

Trần Cảnh hoài nghi Sa Công kia muốn đoạt thần vị của mình liền giả dạng như khi thần hồn sắp tán đi, quả nhiên Sa Công đã lộ nguyên hình.

Lòng sông của Trần Cảnh lúc đã khô khốc đến mức xuất hiện vết nứt nẻ, khi lòng sông kia hoàn toàn vỡ ra cũng chính là khi Trần Cảnh thần diệt. Với trạng thái khi trước của hắn, hắn cũng không biết mình có thể sống được đến ngày mai hay không, hiện giờ thu thập được pháp lực tín ngưỡng của Sa Công coi như giải được mối nguy trước mắt. Có điều Trần Cảnh lại có thể cảm thấy pháp lực tín ngưỡng mới vừa thu được đang trôi dần đi, đó là bởi người của vùng đất này đã có oán tâm với hắn, chẳng những không tín ngưỡng hắn mà còn ghét bởi hắn đã mang đến tai họa. Bởi sự xuất hiện của hắn nên cá tinh mới tuyên bố muốn nhấn chìm thôn trấn suốt ba mươi dặm bên bờ sông.

Trần Cảnh có thể cảm nhận được pháp lực tín ngưỡng mới vừa thu được từ Sa Công cùng lắm chỉ giúp hắn kiên trì được một ngày rồi sẽ lại rạn nứt ra thôi.

Nam Sơn là tên gọi do người ở thôn Hà Tiền đặt, ý là chỉ một ngọn núi ở phía nam. Mà Trần Cảnh biết núi kia có tên là Thúy Bình, khi hắn bay qua cánh cổng thứ nhất của Nam Sơn thì thấy một tấm bia đá, trên tấm bia đá có khắc ba chữ “Núi Thúy Bình”, nét bút sáng lạng tú lệ kết hợp với ba chữ lại càng thêm mạnh mẽ.

Đi tiếp về phía trước thì lại có một con đường nhỏ trên núi xuất hiện, con đường nhỏ quanh co dẫn vào trong dãy núi, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy từng ngọn núi xanh như tranh vẽ, vô cùng yên tĩnh, quả là một nơi linh sơn thanh tú.

Men theo đường núi tiến về phía trước, rẽ qua một góc núi lại xuất hiện một tòa sơn đình, sơn đình có tám góc, mái được lợp ngói xanh, trụ đình bằng bạch ngọc.

Phía trước sơn đình có hàng chữ màu đỏ: “Thúy Bình vũ đình”. Từ nét chữ có thể thấy nó và chữ trên tấm bia đá hiển nhiên là do cùng một người viết.

Trên hai cây cột đá của sơn đình có khắc hai dòng chữ thẳng đứng: “Nhìn đi nhìn lại không biết chán – Chỉ có nơi đây núi Thúy Bình.”

Thúy Bình vũ đình này được xây ở chỗ thẳng góc với đoạn đường, khi Trần Cảnh đi tới trước đình thì tiếng bước chân cũng ngừng lại, bởi trong đình này có một con hổ trắng đang ngủ gà ngủ gật. Nếu là con cọp bình thường thì sao Trần Cảnh phải sợ, nhưng con hổ này Trần Cảnh khi chưa nhìn thấy nó thì căn bản không phát hiện ra nó mà cũng không thể cảm ứng được nó chút nào. Ngay cả bây giờ nhìn thấy nó cũng không thể cảm ứng được nó, hắn vừa định dùng phép vọng thần nhìn nó thì hổ trắng đã tỉnh.

Hổ trắng dường như cũng đang ngơ ngác. Từ ánh mắt của nó, Trần Cảnh có thể nhận ra là con hổ trắng này đã sớm khai thông linh trí. Hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện thì lại cảm nhận được sự tức giận trong ánh mắt của nó.

Trần Cảnh còn đang giật mình, hổ trắng đã tung mình lên, cuồng phong xuất hiện.

Trần Cảnh hoảng hốt, nhưng lại bị pháp lực từ trên người hổ trắng thổi bay lên như một tấm chăn mà không có chút sức nào để chống cự. Hắn bay lên như lá rụng trong gió, pháp lực yếu ớt trên người căn bản không ngăn cản nổi. Người vẫn còn trên không trung mà cặp vuốt của hổ trắng kia đã đặt lên hai vai hắn, miệng nó mở to như chậu máu bổ về phía cổ họng của hắn.

– Chờ đã…

Pháp lực toàn thân Trần Cảnh bị áp chế, hắn chỉ còn cách há miệng hô lớn.

“Rầm…” Trần Cảnh ngã mạnh xuống đất, ngửa mặt lên trời, hai chân hổ trắng thì lại dẫm lên trước ngực hắn. Hắn chỉ cảm thấy mình như đang bị một ngọn núi lớn đè xuống, không tài nào nhúc nhích nổi.

Đúng lúc hắn còn đang nghĩ mình không chết dưới tay cá tinh thì giờ đây lại chết vào miệng hổ thì hổ trắng lại dừng lại.

Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn vào hai mắt hổ trắng, nó hiển nhiên là đang chờ Trần Cảnh nói chuyện.

– Ta là Hà Bá ở Tú Xuân loan, có lòng muốn tới bái kiến Sơn Thần của núi Thúy Bình.

Trần Cảnh thở hổn hển, khẩn trương nói.

Hổ trắng dường như đang suy nghĩ điều gì đó, còn Trần Cảnh lại cảm thấy không thở nổi. Hổ trắng quan sát Trần Cảnh một lát rồi đột nhiên vọt người lao vào trong núi mang theo một trận cuồng phong, trong khoảnh khắc nó tan biến vào trong không khí.

Trần Cảnh đứng dậy, hắn không biết con hổ trắng vừa rồi có lai lịch ra sao, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đó là tuần sơn thú (thú gác núi) dưới trướng Sơn Thần núi Thúy Bình này, nếu tuần sơn thú mà đã như vậy thì Sơn Thần của núi Thúy Bình lại còn có pháp lực cao thâm đến mức nào nữa.” Vừa nghĩ tới đây hắn liền cảm thấy vui mừng, bởi khi đối phương có pháp lực cao thâm thì khả năng đồng ý cho mượn pháp lực lại càng lớn.

Vừa nghĩ đến việc có lẽ có thể mượn được pháp lực thì cảm giác bực bội khi bị hổ trắng tập kích mà không có sức chống trả liền vơi đi một chút.

Hắn hít sâu một hơi, sửa sang lại mũ áo, nhặt kiếm và trượng Hà Bá nằm trên mặt đất lên rồi sải bước theo đường núi đi về phía trước.

Mới đi được một chút thì thấy một thiếu nữa vận áo xanh đi từ trong núi sâu ra, núi rừng đối với nàng mà nói cũng chỉ như sương mù. Trần Cảnh lại dùng phép vọng thần quan sát thì thấy cô gái đó cũng chỉ là người bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng nàng lại mới từ màn sương mù trên núi vô thanh vô tức bước ra, sao có thể là một người bình thường được.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Bởi hắn đang ở trong núi Thúy Bình nên hiện giờ pháp thuật của hắn cũng mất đi hiệu lực.

– Nương nương lệnh ta tới nghênh đón Hà Bá lên núi.

Nữ tử vận lục y kia hành lễ vạn phúc, nói với giọng tươi tỉnh.

Kỳ ảo tựa như màn sương trong núi, lại như nhành mai sau mưa.

—–oo0oo—–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.