oOo
Ngay khi bước chân ra khỏi cửa miếu Hà Bá thì đột nhiên hắn dừng lại, nheo mắt nhìn con cá tinh ở giữa sông, chỉ thấy trong con mắt đỏ lòm của nó đầy vẻ xảo trá.
Dưới nước là thiên hạ của cá tinh.
Chỉ cần pháp lực của hắn được bằng một nửa con cá tinh đó thôi thì hắn cũng sẽ dám xuống sông, mặc dù dựa vào sắc phù nên hắn có được các loại pháp thuật như ngự thủy, độn thủy,… có thể đi lại trong sông tự nhiên như trên đất bằng, nhưng hiện giờ hắn lại không làm được.
Hắn chậm rãi lùi về miếu Hà Bá, hắn hiểu rằng nếu một khi đã bước tiếp thì khó có thể lùi trở lại được nữa. Đang lúc hắn lùi một bước về muốn tế kiếm ra thì mặt nước vốn chỉ cao ba thước đột nhiên dâng lên, đồng thời dòng Kinh Hà nổi sóng lớn cao ngất trời cuồn cuộn chồm về phía miếu Hà Bá, chỉ trong nháy mắt nó đã cao hơn cả miếu Hà Bá.
Cá tinh ở giữa sông há to miệng, sóng lớn cuồn cuộn dâng lên sườn núi, hiển nhiên nó muốn dâng sóng để cuốn chìm cả miếu Hà Bá.
Trần Cảnh kinh hãi, trường kiếm trong tay hắn run lên chỉ chực lao ra. Đột nhiên xuất hiện một quầng sáng xanh lấp lánh bao phủ xung quanh miếu Hà Bá, cũng chặn đứng sóng sông lại ở bên ngoài.
Ngay lập tức, trong mắt Trần Cảnh chỉ còn nước sông che khuất cả bầu trời, như thể miếu Hà Bá này vốn dĩ là ở trong lòng sông. Khi thanh quang xuất hiện thì Trần Cảnh sững sờ, theo hắn hiểu đây là pháp chú do nhiều đời thần trước kia đảm nhiệm là Hà Bá gia trì lên miếu Hà Bá. Có điều, Hà Bá tiền nhiệm đã mất đi tín ngưỡng hơn trăm năm nên pháp chú gia trì trên miếu Hà Bá gần như sắp tan biến hết rồi.
Từ cửa có thể thấy vô số sinh linh vờn quanh miếu Hà Bá, chúng đang xua nước tạo sóng, lớn lối vô cùng.
Đột nhiên, miếu Hà Bá chấn động, thanh quang lay chuyển.
Chỉ thấy trong sóng nước trước cửa có một cái đuôi cá khổng lồ đang quẫy tới, sóng sông như bài sơn đảo hải, đuôi cá như đao, miếu Hà Bá lại một lần nữa chấn động, dường như sẽ sụp đổ tan nát chỉ trong khoảnh khắc.
Một tay Trần Cảnh cầm Hà Bá trượng, tay kia cầm kiếm. Đột nhiên hắn chỉ lên cột xà, mũi kiếm rung lên, một chú văn hư ảo sinh thành. Hắn khẽ quát một tiếng, chú văn khắc sâu vào trong thanh xà ngang, ánh sáng xanh hiện lên trên miếu Hà Bá lại trở nên ổn định. Hắn chăm chú nhìn miếu Hà Bá, chỉ cần miếu này đổ xuống thì hắn sẽ phải xông ra, cho dù chết cũng phải cho con cá tinh kia một cơn đau mãn kiếp.
Có tiếng cá tinh cười chói tai từ trong nước:
– Ha ha ha ha…
“Ầm…”
Lại là mấy đợt va chạm mạnh nữa, miếu Hà Bá lung lay chực đổ.
Cứ như vậy ước chừng khoảng một canh giờ, lại có tiếng cá tinh truyền đến:
– Ha ha, chúng bay đâu, hồi cung, ngày mai lại tới vây công miếu Hà Bá.
– Vâng, thưa đại vương.
Cá tôm đã khai thông linh trí lớn tiếng đáp. Người bình thường không nghe hiểu tiếng chúng nhưng Trần Cảnh lại có thể nghe hiểu được.
Sóng lui, cá tinh trở lại trong dòng Kinh Hà, trước miếu Hà Bá chỉ còn lại vô số cá tôm chưa có linh trí giãy dụa trên mặt đất.
Một cơn gió từ sông thổi tới, đầy mùi tanh tưởi.
Mặt Trần Cảnh tái nhợt, vì không đủ pháp lực nên hắn không dùng được bất cứ pháp thuật nào của Hà Bá.
“Pháp thuật, pháp lực, tín ngưỡng, hương khói.”
Đây là những thứ mà Trần Cảnh cần phải có ngay, rất khẩn cấp.
Hắn ngẩng đầu lên phát hiện miếu Hà Bá không ngờ đã mục nát nhiều đến thế, xà nhà thoạt nhìn như một cây gỗ mục, chỉ sợ chưa cần Cá tinh tới thêm lần nữa mà chỉ cần có một cơn gió lớn thôi cũng đủ khiến miếu Hà Bá này đổ sụp xuống.
“Pháp lực, làm thế nào để ta có ngay pháp lực đầy đủ bây giờ?” Trần Cảnh nâng kiếm đứng lặng người trước cửa miếu Hà Bá, trước kia khi chưa thành Hà Bá, biện pháp duy nhất của hắn chính là tĩnh tọa tu hành trong núi, còn hiện giờ xem ra tu hành chắc chắn không được bởi hắn đã là người trong Thần đạo, phương thức tu hành đã hoàn toàn khác trước mà trở thành kẻ dung hợp với lực lượng núi sông, có điều ngay lúc này vốn dĩ hắn không thể làm được điều này bởi lưu vực này đã bị Cá tinh chiếm cứ, khí tức của hắn không thể nào phối hợp với lưu vực.
Gió trên sông nặng nề, mây đen giăng kín bầu trời, yêu vụ tràn ngập trên mặt sông.
“Phải rồi, vùng này còn có mấy vị thần linh nữa, sao ta không tới mượn pháp lực bọn họ để làm Hà Bá thực thụ một lần.”
Trần Cảnh đột nhiên nảy ra ý tưởng này, sau khi trầm tư một chút liền lập tức bước ra khỏi miếu Hà Bá, đi xuống dưới sườn núi. Hắn bước từng bước từng bước một, tưởng như rất chậm nhưng chỉ sau chốc lát đã biến mất trong màn đêm.
Tú Xuân loan chẳng qua chỉ là tên gọi của một đoạn lưu vực này thôi, trong phạm vi ba mươi dặm xung quanh nơi này đương nhiên còn có các thần linh khác nữa, có chân thần, cũng có giả thần. Chân thần là thần có sắc phù của Thiên đình, còn giả thần thì không có, nhưng một khi được hưởng hương khói thì bất kể có có sắc phù của Thiên đình hay không thì sau một thời gian dài cũng có thể tự hình thành linh phù của riêng mình.
Hiện giờ hắn đang muốn đến một từ đường trong trong thôn Hà Tiền cách bờ sông không xa lắm. Từ đường đó thờ phụng tổ tông của thôn này, cứ mỗi năm lại cúng tế một lần, nhà nhà đều có linh vị, mặc dù người thờ phụng không nhiều lắm nhưng hương khói cũng chưa từng gián đoạn.
Kể từ sau khi hắn trở thành Hà Bá, hắn liền có thể cảm giác được sự tồn tại của các thần linh xung quanh vùng đất này.
Vầng trăng trên bầu trời nhòa đi, sương khói trong rừng cây mờ ảo, bóng cây đong đưa như có quỷ, gió thổi qua ngọn cây như ma khóc.
Trần Cảnh lẳng lặng bước đi dưới bóng trăng, trên lưng hắn là một thanh trường kiếm, vỏ kiếm đen là do trượng Hà Bá biến hóa theo ý hắn. Chân hắn dẫm lên cành khô lá mục trên đất, mỗi một bước là một lần lay động, nhẹ nhàng lướt đi như quỷ mị.
Từ đường thôn Hà Tiền nằm dưới một rặng cây hòe, càng đến gần càng cảm thấy âm u, mà từ xa nhìn lại thì thấy từ đường trông giống như một cái quan tài lớn.
Cả tường lẫn ngói của từ đường đều đặc một màu đen nhánh, trên cửa chính vào từ đường có khắc chìm mấy chữ lớn: “Hà Tiền Từ Đường”. Ở hai bên trái phải cửa cũng khắc chìm hai hàng chữ: “Phù hộ Hà Tiền thái bình an khang – Giữ cho tử tôn đầy đàn không dứt.”
Bất kể trong từ đường này có phải là tổ tiên của thôn Hà Tiền hay không, nhưng một khi đã làm được những gì ghi trên đôi câu đối kia thì được hưởng hương khói của thôn dân Hà Tiền cũng là phải đạo.
Cây hòe cao chọc trời, thỉnh thoảng lại nghe tiếng chim rừng kêu đêm như đang nức nở. Nếu phàm nhân đi qua nơi này nhất định sẽ sợ hãi không thôi.
Ngay đến cả Trần Cảnh khi gần vào trong rừng cũng cảm nhận được một không khí âm u nơi đây.
Đi tới trước từ đường, Trần Cảnh hơi trầm tư một chút rồi sau đó thi lễ với từ đường một lần, lớn tiếng gọi:
– Hà Bá Tú Xuân loan cầu kiến lão tổ thôn Hà Tiền.
Lão tổ là cách gọi mà lúc này Trần Cảnh mới nghĩ ra được, khi hắn nghĩ đến linh vật trong từ đường này đã được hưởng hương khói của thôn Hà Tiền đã mấy trăm năm thì cũng đáng được xưng tụng là lão tổ rồi. Chỉ có điều, một vị thần như hắn mà phải đến cầu cạnh yêu linh đã là hạ thấp mình rất nhiều rồi.
Không hề có tiếng đáp lại, hắn lại hô lớn về phía từ đường một lần nữa:
– Hà Bá Tú Xuân loan cầu kiến lão tổ thôn Hà Tiền.
Trong câu nói này hàm chứa pháp thuật thần chú, tiếng vang không lớn, nhưng âm thanh lại như đã trở nên hữu hình đi vào trong từ đường.
Một lát sau, cánh cửa lớn nặng nề tăm tối của từ đường chầm chậm mở ra, không khí âm u càng rõ rệt. Hiện giờ Trần Cảnh có thể chắc chắn đây chính là con quỷ đã ở trong này hưởng hương khói nhân gian.
Có điều người đi từ bên trong từ đường này ra cũng không phải là lão tổ trong tưởng tượng của Trần Cảnh mà là một thiếu nữ đang độ thanh xuân. Nàng lẳng lặng đứng trong cửa từ đường mà không hề bước ra ngoài, phía sau nàng là bóng đêm tối tăm tựa như vực sâu không đáy.
Phép vọng thần của Trần Cảnh vận dụng theo tâm, trong đôi mắt hắn như có gợn sóng nổi lên, sau khi tĩnh thần nhìn lại thì chỉ thấy trên đỉnh đầu nàng có một đám khói đen dày đặc, trong đó có một miếng linh bài u ám không ngừng nhấp nhô. Linh bài kia cũng không hề chân thật mà chỉ là một đám khói đen tạo thành hình bài vị mà thôi.
Trần Cảnh hiểu nàng không có sắc phù, nhưng nhờ được hưởng hương khói đã lâu nên mới có thể mô phỏng thành linh vị của mình mà thôi.
Loại không có sắc phù nhưng vẫn hưởng hương khói như thế này không thể xưng là thần mà chỉ gọi là linh, khi linh bài trên đỉnh đầu nàng ngưng thực thì chính là lúc linh vị hình thành. Khi đó nàng sẽ có thể thoát khỏi quỷ thân, thoát khỏi kiếp quỷ, không cần phải cố thủ để hưởng hương khói ở thôn Hà Tiền này nữa.
– Tiểu nữ Hư Linh bái kiến Hà Bá, Hư Linh chẳng qua chỉ là một con quỷ mà thôi, không dám nhận lễ bái của Hà Bá, lại càng không dám tự xưng là lão tổ, xin Hà Bá tuyệt đối đừng gọi như vậy, nếu không tiểu nữ tổn thọ mất.
Tất cả các linh vật đều không phải nhân loại, cũng không phải là thần, miễn là họ có thể hưởng hương khói mà không có sắc phù của thiên đình thì đều được gọi là linh. Bọn họ nương nhờ lực lượng hương khói của nhân gian để hóa hình và cầm cự với thiên kiếp.
Trần Cảnh cười nhẹ, cũng không bái hay không gọi nàng là lão tổ nữa. Hắn đang suy nghĩ làm thế nào để mở miệng mượn pháp lực của đối phương thì nàng đã mở miệng hỏi:
– Hà Bá tới đây chẳng lẽ là vì cá tinh dưới sông sao?
Mấy ngày vừa qua, việc Trần Cảnh và cá tinh đánh nhau, thần linh cả vùng đất này đương nhiên đều biết rõ.
Trần Cảnh đáp:
– Cô nương thật sáng suốt, ta vừa nhận được thần vị, pháp lực không bằng cá tinh, ta muốn mượn pháp lực để dùng, không biết cô nương có bằng lòng hay không.
Hư Linh hơi cúi đầu, khẽ thở dài nói:
– Hà Bá gia có điều không biết, đến tháng sau là thiên kiếp mười năm một lần của ta rồi, thật sự ta không thể cho mượn được.
– Khi thiên kiếp của cô nương đến, ta sẽ tới ngăn cản cho cô.
Trần Cảnh biết những quỷ linh như nàng nếu như muốn hóa thành thực thể thì không chỉ cần hưởng hương khói thôi mà còn phải chịu đựng thiên kiếp. Có điều, thiên kiếp này tuyệt đối bắt buộc phải nhận, bởi thiên kiếp có thể luyện đi khí âm tà trên người nàng. Nếu Trần Cảnh giúp nàng cản nó thì chẳng khác nào khiến nàng mất đi cơ hội luyện thân lần này.
Hư Linh khẽ cười, nụ cười hơi có ẩn ý, Trần Cảnh biết vậy là nàng không đồng ý. Cũng khó trách được, nếu cho Trần Cảnh mượn pháp lực mà Trần Cảnh vẫn không giết chết được cá tinh hoặc không ngăn nổi thiên kiếp thì nàng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, nàng vốn là quỷ linh nên pháp lực cũng không cao minh lắm.
Nàng cúi đầu, khẽ cúi người, hành lễ vạn phúc rồi chậm rãi lui mình về trong bóng tối.
Trần Cảnh nhìn cửa lớn lại một lần nữa đóng lại thì thở dài rồi bước về phía Nam Sơn.
Nam Sơn có một ngôi miếu Sơn Thần, khói hương nghi ngút, hẳn là pháp lực vị này chắc sẽ cao thâm. Khi đang rảo bước trên đường, Trần Cảnh cảm thấy thần hồn mình mơ hồ đau nhói, hắn hiểu đây chính là dấu hiệu thần vị mình bị di dời khiến thần hồn sắp tán đi.
Hắn nhìn về phía miếu Hà Bá, chỉ thấy mây đen dày đặc đang bao vây lấy bầu trời phía trên miếu Hà Bá.
Hắn nắm chắc lấy kiếm cùng trượng Hà Bá, rảo bước về phía Nam Sơn cách đó hơn hai mươi dặm.
Đi được nửa đường, Trần Cảnh thấy một phần mộ trên đó quỷ khí dày đặc. Ở dưới chân phần mộ có một ngôi miếu Sa Công, miếu kia rất nhỏ, chỉ có một cái lư hương, ngay cả tượng thần cũng không có.
Sa Công không phải là thần mà là quỷ linh được hưởng hương khói giống như Hư Linh trong từ đường thôn Hà Tiền kia. Trước đã gặp Hư Linh nên giờ này hắn cũng không tới mượn Sa Công nữa mà đi thẳng qua.
Hắn còn chưa lên núi, không ngờ lại có người ở trên núi gọi hắn.
– Hà Bá gia… Hà Bá gia…
Một ông lão chống gậy đứng trên đỉnh núi gọi hắn.
Trần Cảnh còn đang nghi hoặc thì lão nhân kia đã xuống đến chân núi.
Hắn ngưng thần nhìn lại chỉ thấy trên đỉnh đầu lão nhân có một đám khói đen mỏng manh, khói đen tạo hình thành một tấm bia, kém hơn cái của Hư Linh trong từ đường không ít.
Đây là phép vọng thần của hắn thấy, mà người tu đạo thì gọi nó là vọng khí. Phép vọng thần cần phải có sắc phù của Thiên đình mới có thể thi triển được. Những người như Hư Linh và Sa Công lại không nhìn thấy được trên đỉnh đầu Trần Cảnh là gì mà chỉ có thể dùng biện pháp khác để phán đoán pháp lực Trần Cảnh cao hay thấp.
—–oo0oo—–