Hứa Dục lấy một đôi dép mới ra khỏi tủ đưa cho Tô Nguyên Cửu, sau đó thì nghiêng người mời hắn vào trong nhà.
Vừa vào cửa, Tô Nguyên Cửu đã hỏi: “Cậu ở một mình à?”
Hứa Dục gật đầu: “Ừ.”
Tô Nguyên Cửu lại hỏi: “Một mình sống ở Lâm Thành sao?”
Hứa Dục nghĩ nghĩ, đáp: “Xem như là có người nhà đi.”
Hai chữ xem như kia khiến Tô Nguyên Cửu phải quay đầu nhìn Hứa Dục một cái.
Hẳn là có chuyện gì khó nói, Tô Nguyên Cửu cũng không tiện hỏi thêm, bèn đổi đề tài: “Vừa tắm xong?”
Hứa Dục giương mắt nhìn tóc mái còn chưa khô của mình: “Ừ.”
Tầm mắt của Tô Nguyên Cửu lại trượt xuống, nhìn chằm chằm quần cậu: “Vết thương có bị dính nước không?”
Hứa Dục lắc đầu: “Không có, tôi cẩn thận lắm.”
Tô Nguyên Cửu yên tâm gật gật đầu.
Hứa Dục dẫn Tô Nguyên Cửu đi vào trong, hỏi hắn: “Anh uống gì? Cà phê hay trà?”
“Không cần đâu.” Tô Nguyên Cửu lắc đầu: “Lát nữa tôi còn có việc, không ở chơi lâu được.”
Hứa Dục gật đầu, “ừ” một tiếng, bảo Tô Nguyên Cửu ngồi xuống ghế, còn mình thì vào bếp, lấy một chai nước ra khỏi tủ lạnh.
Từ trong bếp đi ra, cách một tấm bình phong gỗ, Hứa Dục nhìn thấy Tô Nguyên Cửu đang ngồi trên sô pha, cúi đầu quan sát bộ Lego cậu đã xếp xong tối qua nhưng vẫn đặt trên bàn chưa kịp dọn.
Hứa Dục sờ sờ cằm.
Kế tiếp nên làm gì đây nhỉ?
Nhà Hứa Dục rất hiếm khi có khách đột xuất đến chơi mà không có mục đích cụ thể, chỉ ngồi một lát rồi đi như thế này, khiến cho chủ nhà như cậu không biết phải làm sao.
Sợ Tô Nguyên Cửu đợi lâu, Hứa Dục chỉ nghĩ một lát rồi vòng qua bức bình phong đi tới phòng khách.
Cậu vặn nắp, đặt chai nước xuống trước mặt Tô Nguyên Cửu, song vẫn không ngồi xuống mà chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn.
Tô Nguyên Cửu cầm chai nước lên, đang định mở ra uống thì khựng lại, khẽ đặt chai xuống bàn.
“Sao vậy?” Tô Nguyên Cửu hỏi.
“Sao cơ?” Hứa Dục hỏi ngược lại.
Tô Nguyên Cửu cười cười: “Tôi chỉ tới thăm nhà, sao cậu lại có vẻ căng thẳng thế?”
Hứa Dục “ồ” một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế sô pha một người ở bên cạnh.
Tô Nguyên Cửu cũng xem như sếp của cậu, nói là tới thăm nhà thật ra cũng không sai.
Hứa Dục nhìn đối phương uống nước hồi lâu, thậm chí còn nghĩ nếu không có chuyện gì làm thì cậu có nên đem Lego phá đi rồi xếp lại thêm một lần không nhỉ.
Chờ Tô Nguyên Cửu uống nước xong, Hứa Dục lại cảm thấy suy nghĩ này của mình thật trẻ trâu.
“Nếu tôi không đến thì bây giờ cậu đang làm gì?” Tô Nguyên Cửu hỏi.
Hứa Dục nói: “Không biết, chắc là xem TV hoặc là ở phòng đàn.”
Tô Nguyên Cửu gật đầu, lấy điện thoại ra nhìn một cái: “Tôi không làm phiền lâu đâu, chắc khoảng 10 phút là phải đi rồi.”
Hứa Dục gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Tô Nguyên Cửu nghiêng đầu nhìn cậu, nói: “Hình như cậu vừa mới thở phào nhẹ nhõm đúng không?”
Hứa Dục vội vàng lắc đầu: “Không có mà.”
Tô Nguyên Cửu nói: “Vậy tôi ở lại thêm nửa tiếng.”
Hứa Dục gật đầu: “Được, ở bao lâu cũng được.”
Tô Nguyên Cửu mỉm cười: “Đùa thôi.”
Hứa Dục đáp một tiếng, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm câu: “Tôi thật sự không có thở phào nhẹ nhõm đâu.”
Tô Nguyên Cửu: “Ừ”, nói tiếp: “Lần này gặp cậu chủ yếu là có chuyện muốn hỏi.”
Hứa Dục chớp mắt, ngẩn người: “Hả?”
Tô Nguyên Cửu nhìn bộ dáng này của cậu, không khỏi cúi đầu cười rộ lên.
Hứa Dục vừa thấy hắn cười thì lập tức hiểu ra vấn đề, hỏi: “Thầy Tô muốn hỏi chuyện gì vậy?”
Tô Nguyên Cửu nói: “Chúng ta làm gì trong 10 phút này đây?”
Lời này vừa dứt, Hứa Dục đột nhiên có chút hoảng hốt.
Hôm qua cậu nằm mơ, ở trên chiếc sô pha trước mắt, cùng với người trước mặt này…
Hứa Dục vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Cậu hỏi Tô Nguyên Cửu: “Anh muốn làm gì?”
Tô Nguyên Cửu: “Làm gì cũng được sao?”
Lòng bàn tay Hứa Dục nóng lên, trong đầu cậu không ngừng mắng mỏ chính mình, thế nhưng ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh cực kỳ, chỉ là không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Nguyên Cửu.
Hứa Dục gật đầu: “Gì cũng được.”
Tô Nguyên Cửu suy nghĩ nói: “Hát cho tôi nghe một bài, được không?”
Lúc này, Hứa Dục quả thật đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hứa Dục: “Được chứ, anh muốn nghe bài gì?”
Tô Nguyên Cửu quay đầu nhìn đàn guitar đang dựa vào sô pha, Hứa Dục dõi theo ánh mắt hắn, duỗi tay cầm guitar đặt lên đùi, tùy ý gảy vài cái.
Hứa Dục hỏi lại lần nữa: “Muốn nghe bài gì?”
Tô Nguyên Cửu nói: “Ốc sên và chim vàng anh.”
Hứa Dục thoáng ngạc nhiên: “Nhạc thiếu nhi à?”
Tô Nguyên Cửu: “Đúng vậy.
Có được không?”
Hứa Dục gật đầu: “Được.”
Hứa Dục giơ tay chuẩn bị đàn, Tô Nguyên Cửu đột nhiên ngắt lời cậu, lấy điện thoại ra, dò hỏi: “Tôi có thể ghi âm chứ?”
Hứa Dục nghiêng đầu trầm tư, cậu cảm thấy có lẽ Tô Nguyên Cửu rất thích giọng hát của mình.
“Được.” Hứa Dục cúi đầu cười.
Hình như trong lòng có chút vui vẻ.
Tô Nguyên Cửu đặt điện thoại lên bàn, Hứa Dục thấy hắn nhấn nút ghi âm mới bắt đầu.
Có lẽ vì ngại nên toàn bộ quá trình Hứa Dục đều không nhìn Tô Nguyên Cửu, mà chỉ chăm chú nhìn chiếc đàn guitar trong tay mình.
Hứa Dục nghiêm túc đàn hát.
Tô Nguyên Cửu nghiêm túc lắng nghe, cũng nghiêm túc nhìn cậu.
Tóc vừa gội xong rất mềm mại, có vài chỗ còn hơi vểnh lên.
Vì đang cúi đầu đánh đàn mà làn mi vừa dày vừa dài hiện ra vô cùng rõ nét.
Thanh âm khi Hứa Dục hát so với lúc bình thường không quá giống nhau, như có một loại ma lực, khiến người nghe phải trầm mê.
Miệng cậu không ngừng khép mở, nhờ có giai điệu vui tươi của bài hát mà có vẻ vô cùng dí dỏm, hoạt bát.
Mái tóc che khuất một phần tai, chẳng biết là do vừa tắm xong hay vì điều gì mà có chút ửng đỏ.
Đưa mắt xuống dưới, Tô Nguyên Cửu nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ xinh lấp ló giữa vành tai.
Bởi thời gian đã trôi qua quá lâu nên Tô Nguyên Cửu phải nỗ lực chắp ghép hai mảnh ký ức vào làm một, thế nhưng ngoại trừ nốt ruồi nhỏ kia thì những thứ khác đều cực kỳ mơ hồ, không thể cô đọng thành hình ảnh rõ ràng được.
“Chờ tôi bò tới nơi, nó cũng trưởng thành rồi…!” Hứa Dục hát xong câu cuối cùng bèn ngẩng đầu, cười cười với Tô Nguyên Cửu, sau đó thì tự tắt ghi âm.
Dáng vẻ này của cậu rất ngoan: “Xong rồi.”
Tô Nguyên Cửu khẽ vỗ tay: “Hay lắm.”
Tuy nói chỉ ngồi 10 phút rồi đi, nhưng cũng không cần phải quá mức chính xác.
Tô Nguyên Cửu chờ Hứa Dục hát xong thì cất điện thoại vào túi, cảm ơn cậu rồi đứng dậy.
Hứa Dục thấy thế cũng đứng dậy.
Tô Nguyên Cửu: “Tôi phải đi rồi, người của công ty còn đang chờ dưới lầu.”
Hứa Dục gật đầu: “Ừ, đi đường cẩn thận.”
Cậu tiễn Tô Nguyên Cửu ra cửa, lại cảm ơn hắn đã mang thuốc cho mình thêm lần nữa, sau đó cả hai tạm biệt nhau.
Trở lại phòng khách, Hứa Dục học theo Tô Nguyên Cửu, cũng mở điện thoại ghi âm thêm một lần bài “Ốc sên và chim vàng anh” mà mình hát.
Xong xuôi thì nghe lại một lần rồi mới đi lên tầng.
Trước khi ngủ, Trịnh Học gọi điện cho cậu, hỏi chương trình 《I Sing You Sing》kia sao rồi.
Còn nói: “Lần trước mày đến chỗ tao hát một bài, có nhiều người hỏi tao khi nào mày lại đến hát tiếp lắm.
Tao mới khoe mày có tham gia một chương trình, mày ghi hình xong chưa?”
Hứa Dục nói: “Xong rồi.”
Trịnh Học hào hứng: “Khi nào chiếu vậy?”
Hứa Dục: “8 giờ 10 phút, buổi tối ngày mồng tám.”
Trịnh Học: “Cuối tuần này rồi, chỉ còn vài ngày nữa thôi.
Lúc đó tao nhất định sẽ canh TV.”
Yết hầu Hứa Dục nghèn nghẹn, cuối cùng vẫn nói: “Ừ.”
Trịnh Học lại hỏi: “Thế nào? Mày có giành được cơ hội song ca không?”
“Không,” Hứa Dục tự giễu đáp: “Số phiếu của tao thấp nhất chương trình.”
“Ôi chao, không sao mà.” Trịnh Học ở đầu bên kia an ủi nói: “Loại chương trình này là vậy đấy, số phiếu bầu không tỉ lệ thuận với năng lực, có được song ca hay không cũng không quan trọng.”
Hứa Dục cười, không muốn nói nhiều về chuyện này nữa: “Ngày mai tao rảnh, buổi tối sẽ tới tìm mày.”
Trịnh Học hăng hái đáp: “Được được, tới đây hát đê!”
Hứa Dục nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười rộ lên: “Để tao hát nhạc thiếu nhi cho mọi người nghe.”
Trước khi ngủ, Hứa Dục lên KAYOU dạo một vòng, xem xong những thứ mình muốn xem thì mở KAPO ra.
Nhưng cậu không tìm kiếm gì cả, chỉ ở trang chủ lướt lướt mấy cái rồi thoát ra.
Sau đó thì mặc niệm ba lần “đừng mơ thấy Tô Nguyên Cửu”.
Mấy ngày sau đó, Hứa Dục với chị Vân đều nghiên cứu bài trí studio, bàn bạc các công việc trong thời gian sắp tới, còn phải sáng tác nhạc, tuyển thêm nhân viên cho phòng làm việc.
Buổi tối rảnh rỗi đến chỗ Trịnh Học ngồi chơi, thỉnh thoảng uống rượu, ngẫu nhiên cũng lên hát.
Cậu không hát quá nhiều, tối đa chỉ hát một, hai bài, chờ đã nghiền rồi thì xuống sân khấu.
Hôm nay cũng vậy, thời gian không còn sớm, chờ Hứa Dục hát xong một bài, trở lại chỗ Trịnh Học, chỉ thấy đối phương đưa điện thoại cho mình.
Trịnh Học: “Có người tên Tô tiên sinh tìm mày.
Sao vậy? Mày bị thương chỗ nào à?”
Hứa Dục nhìn điện thoại, trên màn hình là tin nhắn của Tô Nguyên Cửu đã lâu không liên lạc.
Tô tiên sinh: “Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Hứa Dục nói: “Mấy hôm trước quay quảng cáo không cẩn thận té ngã, bị rách đầu gối.”
Trịnh Học thoáng kinh ngạc, hỏi: “Có khóc không?”
Hứa Dục liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
Trịnh Học không giỡn nữa: “Đã đỡ chưa?”
Hứa Dục: “Sắp khỏi rồi, mấy ngày nữa sẽ đi quay nốt quảng cáo.”
Trịnh Học “ừ” một tiếng: “Cái quảng cáo JSS đó hả?”
Hứa Dục gật đầu, gửi tin nhắn cho Tô Nguyên Cửu: Sắp lành rồi.
Giọng điệu của Trịnh Học đột nhiên có chút ám muội: “Vị Tô tiên sinh này là ai đấy?”
Hứa Dục không giấu giếm cậu ta, đáp: “Tô Nguyên Cửu.”
Trịnh Học đang kẹp một hạt dưa dưới răng chuẩn bị cắn thì bị câu nói của Hứa Dục làm cho giật mình.
Hạt dưa lệch sang một bên rồi trượt vào kẽ răng cửa, xém chút đã bửa đôi răng cửa của cậu ta ra rồi, Trịnh Học “ai u” một tiếng, cũng chả buồn quan tâm, vội hỏi: “Ai? Ai cơ? Tô Nguyên Cửu á? Là Tô Nguyên Cửu mà tao biết đó sao?”
Hứa Dục gật đầu: “Ừ.”
Tô Nguyên Cửu lại gửi tin tới: Có tiện không? Cho tôi xem vết thương một chút.
“Ái chà chà” Trịnh Học cũng đọc được tin nhắn: “Chuyện gì thế này?”
“Không có gì, chỉ là tai nạn lao động thôi.
Anh ta là sếp nên quan tâm ấy mà.” Hứa Dục nhún vai: “Sợ tao lừa tiền.”
Trịnh Học ném vỏ hạt dưa đi: “Xém chút thì tao đã tin!”
Dứt lời lại thò đầu qua, hỏi: “Anh ta đang tán mày à?”
Hứa Dục lắc đầu: “Không.”
Trịnh Học: “Thấy quan tâm mày vậy mà?”
Hứa Dục mặt không đỏ, tim không đập nói: “Hôm quay quảng cáo anh ta cũng có mặt, tao bị ngã là tại anh ta đấy.”
Trịnh Học nghe Hứa Dục nói vậy, chẳng biết đã ảo tưởng đến cái gì, nét mặt thấu hiểu, vô vị nói một câu: “Thế à.”
“Mà này…” Trịnh Học nói tiếp: “Nếu hai người mà có gì đó thì thú vị lắm đấy haha.”
Cậu ta nói xong lại tự mình bổ não, cười đến mức vỗ tay bôm bốp.
Vết thương vẫn còn dán băng gạc, chỉ là không quá dày, Hứa Dục lật lớp băng cá nhân lên, để lộ ra vết xước.
Trịnh Học quan sát kỹ lưỡng, nói: “Nhìn nghiêm trọng phết, mày không khóc thật sao?”
Hứa Dục trừng mắt nhìn Trịnh Học: “Không!”
Trịnh Học phì cười: “Tao còn nhớ như in hồi cấp ba, lúc tham gia đại hội thể thao, mày bị ngã một cái rồi bật khóc nức nở ngay tại chỗ đấy nhé.”
Hứa Dục vô cùng bất đắc dĩ: “Đó là cấp ba, vả lại lúc đó đụng trúng cục đá, thực sự là rất đau!”
“Phải, phải, phải…” Trịnh Học cười nói: “Là tao, tao cũng khóc.”
Hứa Dục: “…Không nhất thiết phải bồi thêm câu này đâu.”
Hứa Dục chụp lại vết thương của mình, nhìn qua camera có vẻ nghiêm trọng hơn thực tế, thậm chí còn có cảm giác bẩn bẩn.
Hứa Dục gửi tin nhắn cho Tô Nguyên Cửu: Nhìn hơi mắc ói, vẫn là không cho anh xem thì hơn.
Tô tiên sinh: Tôi không chê, cho tôi xem một chút.
Hứa Dục do dự vài giây mới gửi hình sang.
Đồng hồ sắp điểm 12 giờ, Tô Nguyên Cửu lúc này vẫn đang trên đường trở về khách sạn.
Nhận được hình Hứa Dục gửi đến, đầu tiên hắn mở ra xem, sau đó thì phóng to ra để nhìn kỹ.
May là đã đỡ hơn nhiều, nhưng hình như vẫn chưa lành hẳn.
Tô Nguyên Cửu thoát ra, tìm WeChat của một người tên là Trần Cẩm Bình rồi gửi tin nhắn qua.
Tô Nguyên Cửu: Bạn tôi bị thương, cậu xem vết thương này có nghiêm trọng lắm không? Mấy ngày thì mới quay quảng cáo được?
Gõ chữ xong, Tô Nguyên Cửu mới gửi hình sang.
Chẳng qua bao lâu, bên kia đã trả lời lại.
Trần Cẩm Bình: Tô tổng, anh thật sự nghiêm túc đấy à?
Trần Cẩm Bình: Đêm hôm khuya khoắt, tôi sắp ngủ rồi mà anh còn gửi cái này cho tôi?
Trần Cẩm Bình: Cái câu “đời về cơ bản là buồn cười” thật chẳng sai chút nào nhỉ.
Trần Cẩm Bình: Tôi thấy anh mau chóng đưa người kia vào viện đi, bằng không thì vết thương không khép miệng được đâu!.