Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi

Chương 15: 15: Cậu Gọi Tôi Là Gì



Trong giây phút ngã sấp xuống kia, điều đầu tiên Hứa Dục nghĩ đến chính là cái chuyện mải nhìn giai để bị ngã sấp mặt này quả thực quá bẽ mặt, rồi mới dần dần cảm nhận được đau đớn truyền tới từ tay chân.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều quây lại chỗ cậu.
“Không sao chứ, Hứa Dục?”
“Có ổn không?”
“Đụng trúng chỗ nào rồi?”
“Có thể đứng dậy không?”
……
Hứa Dục ngẩng đầu nhìn chị Vân.

Thoạt nhìn vẻ mặt của chị Vân còn đau hơn cả cậu, cô nàng chau mày, đỡ cánh tay Hứa Dục: “Em có sao không?”
Hứa Dục dùng thanh âm chỉ chị Vân mới có thể nghe được, thấp giọng nói: “Đau.”
“Đụng vào chỗ nào? Có cử động được không?” Chị Vân hỏi.
Mặt sàn được làm từ xi măng, trước khi ngã Hứa Dục đang chạy, cho nên lúc ngã xuống đã bị trượt về phía trước một đoạn.
Chị Vân đỡ Hứa Dục ngồi dậy, xung quanh có rất nhiều người, cô ngồi xổm xuống đất, cầm tay cậu, lật lòng bàn tay lại nhìn thử.
Đúng lúc này, Tô Nguyên Cửu đi đến, cũng khom lưng nửa quỳ, ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Dục.
Tô Nguyên Cửu: “Không sao chứ?”
Hứa Dục cố gắng khống chế biểu cảm của bản thân: “Không có việc gì.”
Tô Nguyên Cửu cúi đầu nhìn lòng bàn tay cậu.

Lòng bàn tay bị trầy xước, nhưng không chảy máu, thoạt nhìn có chút sưng đỏ.
Một lúc sau, bàn tay đã đỡ đau, Hứa Dục phủi phủi cát trên mặt, rồi rũ mắt nhìn xuống.
Quần bị rách, đầu gối đau nhói.
“Kéo lên xem sao.” Tô Nguyên Cửu nói.
Hứa Dục ừ một tiếng, duỗi tay cầm lấy ống quần, lại nghe thấy Tô Nguyên Cửu ngẩng đầu lên hỏi: “Có hộp y tế ở đây không?”
Lập tức có người nói “có”, rồi vội vã chạy đi lấy.
Hứa Dục kéo quần lên tới nửa cẳng chân, chỉ nhìn thấy một vệt máu đỏ tươi đang chậm rãi lăn xuống.

Vốn dĩ chỉ hơi đau, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy máu đổ thì lại cảm thấy đau đớn cực kỳ.
“Trời ơi!” chị Vân hốt hoảng kêu lên: “Sao lại nghiêm trọng thế này!”
Hứa Dục tiếp tục kéo quần lên, Tô Nguyên Cửu nói: “Chậm một chút, đừng để đụng trúng vết thương.”
Cậu chậm rãi kéo ống quần lên, cho đến khi đầu gối hoàn toàn lộ ra ngoài.
“Bị rách da rồi.” chị Vân nói, đưa tay tới nhưng không dám chạm vào, chỉ quơ quơ trước gối rồi lại lặng lẽ rụt về.
Tô Nguyên Cửu lại hỏi: “Bên kia thì sao? Kéo lên xem thử đi.”
Hứa Dục vừa kéo lên vừa nói: “Bên này không đau lắm.”
Bên kia quả nhiên không quá nghiêm trọng, nhưng cũng trầy da chảy máu.
Thật sự là rất đau, lúc này khóe mắt của Hứa Dục đã có chút đỏ hoe, khớp hàm cắn chặt.

Rất mau đã có người cầm hộp y tế lại, nữ nhân viên công tác cũng ngồi xổm xuống, mở hộp thuốc lấy một chai nước ra.
“Trước tiên cần rửa sạch miệng vết thương, sau đó thì dùng Povidone-Iodine để khử trùng.” Cô gái vừa nói vừa vặn nắp chai.
Mắt thấy sắp phải đổ nước để rửa vết thương, Hứa Dục vội bắt lấy tay chị Vân bên cạnh: “Chị Vân, Chị Vân…”
Cô gái nghe vậy bèn dừng tay, còn không kịp làm gì thì chai nước đã bị lấy đi.
Người lấy chai nước ra là Tô Nguyên Cửu, hắn đến gần một chút, nói: “Để tôi làm đi.”, dứt lời thì nâng mắt nhìn Hứa Dục: “Sợ đau sao?”
Hứa Dục mím môi không trả lời.
Tô Nguyên Cửu lại ngẩng đầu lên, nhìn một vòng người xung quanh: “Mọi người giải tán, tiếp tục công việc của mình đi.”
Những người xung quanh nghe vậy thì đều lấy lại tinh thần, tiếng vâng vâng dạ dạ chẳng đồng đều vang lên, rồi mau chóng tản ra, không có việc cũng phải tìm việc mà làm.
Bên này chỉ còn lại ba người Tô Nguyên Cửu, chị Vân và Hứa Dục.
Tô Nguyên Cửu hỏi lại một lần nữa: “Sợ đau sao?”
Giọng nói thậm chí còn nhỏ hơn ban nãy, dường như còn càng thêm dịu dàng.
Hứa Dục không muốn thừa nhận: “Không sợ”.
Cánh tay chị Vân bị siết chặt, cô nàng không chút khách khí mà giúp Hứa Dục trả lời: “Sợ, em ấy rất sợ đau.

Tô tổng ngài nhẹ tay một chút”.
Hứa Dục ngẩng đầu liếc Chị Vân một cái.
Tô Nguyên Cửu nói: “Cố chịu một chút, sẽ hơi đau đấy.”
Nhìn Tô Nguyên Cửu cầm chai nước, đầu óc Hứa Dục liền nóng lên, cậu bắt đầu cảm thấy để Tô Nguyên Cửu giúp mình sơ cứu vết thương giống như đang già mồm cãi láo.
Cậu không có tay sao?
“Tô tổng” Hứa Dục buột miệng thốt lên, nhanh chóng cầm lấy miệng chai: “Để tôi tự làm là được.”
Nước trong chai bởi vì động tác va chạm này của Hứa Dục mà b ắn ra một chút, văng trúng miệng vết thương.
Hứa Dục lập tức kêu lên: “A, a!”
Tô Nguyên Cửu bật cười: “Vẫn là để tôi làm đi.”
Tô Nguyên Cửu nói xong bèn đổ nước xuống, Hứa Dục nắm lấy cánh tay Chị Vân thật chặt, gắt gao mà chau mày.
“Cố chịu một chút, sắp xong rồi.” Tô Nguyên Cửu nhỏ giọng nói.
Hứa Dục: “Ừm.”
Rửa sạch máu, mới nhìn thấy rõ miệng vết thương.
“Chẳng trách em lại đau như vậy, bên này đều bị cọ xước hết rồi.” chị Vân nhìn máu vẫn không ngừng rỉ ra, trong lòng vô cùng đau xót.
Tô Nguyên Cửu lại quay đi, tìm thấy Povidone-Iodine và tăm bông ở trong hộp y tế.
“Tôi bôi cồn đây.” Tô Nguyên Cửu nói.
Hứa Dục “ừ” một tiếng.

Tô Nguyên Cửu cầm tăm bông tẩm Povidone-Iodine nhẹ nhàng ấn lên miệng vết thương, thấy chân Hứa Dục run lên một chút, hắn lập tức nhấc tăm bông lên.
Tô Nguyên Cửu: “Đau không?”
Hứa Dục cắn chặt răng, lắc đầu.
Tô Nguyên Cửu: “Tôi làm nhẹ hơn chút, đau thì bảo tôi.”
Hứa Dục: “Ừ.”

Động tác Tô Nguyên Cửu vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng, bôi cồn mất một hồi lâu mới xong, sau đó thì lấy băng gạc phủ lên miệng vết thương.
Mắt thấy Tô Nguyên Cửu còn muốn giúp mình bôi nốt bên kia, Hứa Dục vội cản lại: “Bên này để tôi tự làm đi.”
Hứa Dục vươn tay ra, muốn giành lấy chai thuốc trong tay Tô Nguyên Cửu, nhưng đối phương lại giơ cao lên, bàn tay hai người cũng vì vậy mà khẽ chạm vào nhau.
Hứa Dục hốt hoảng rụt tay lại.
Tô Nguyên Cửu: “Tôi làm.”
Hứa Dục cảm giác cánh tay Chị Vân dùng sức một chút.
Bên kia không cần rửa bằng nước, chỉ cần dùng tăm bông lau một chút là được, cũng không phải quá đau.
Lau sạch máu, Tô Nguyên Cửu bôi một ít cồn Iodine vào vết xước, khẽ hỏi: “Không phải đã nói đừng gọi tôi là Tô tổng sao?”
Hứa Dục sửng sốt một hồi: “Tôi gọi anh là Tô tổng khi nào?”
Tô Nguyên Cửu ngẩng đầu nhìn cậu: “Vừa xong liền quên?”
Chị Vân ngồi bên cạnh giúp Hứa Dục nhớ lại ngay tắp lự: “Mới nãy em có nói Tô tổng để tôi tự làm..”
Hứa Dục: “….Ngại quá.”
Tô Nguyên Cửu ra vẻ không để ý, tiếp tục giúp Hứa Dục bôi Povidone-Iodine.
Lúc này, chị Vân bèn lên tiếng: “Nếu không gọi Tô Tổng, thì gọi là gì được?”
Trong lòng Hứa Dục khẽ hô một tiếng toang rồi.
Đáng giận nhất chính là, Tô Nguyên Cửu lại còn bổ thêm một câu: “Gọi là gì nhỉ?”
Hứa Dục đành phải nói: “Tô tiên sinh.”
Tô Nguyên Cửu thấp giọng cười cười.
Hứa Dục cảm giác được cánh tay chị Vân đã bắt đầu phát run.
Cũng giống như lúc nãy, Tô Nguyên Cửu lấy một miếng băng gạc ra.

Có lẽ bởi vì bầu không khí quá yên tĩnh, mà hắn lại mở miệng: “Ngoại trừ sợ đau, còn sợ gì nữa không?”
Hứa Dục ậm ờ nói: “Hết rồi”.
Tô Nguyên Cửu gật gật đầu, thế nhưng vẻ mặt cũng không quá tin tưởng.
Tô Nguyên Cửu: “Tôi thấy cậu nhát gan lắm mà.”
Lần này, Hứa Dục còn chưa kịp biện giải cái gì, thì chị Vân đã giúp cậu trả lời.
Chị Vân: “Em ấy còn sợ ma, buổi tối đi ngủ phải bật đèn.”
Hứa Dục: “……”
Dường như, có một câu nói nhẹ nhàng bay tới từ phương xa.
“Tôi là một chàng trai rắn rỏi.”
Nghe xong, Tô Nguyên Cửu cười rộ lên.
“Được rồi.” Tô Nguyên Cửu băng bó xong xuôi, đóng nắp chai lại, hỏi: “Còn chỗ nào nữa không?”
Hứa Dục lắc đầu: “Hết rồi.”
Tô Nguyên Cửu: “Tay có đau không?”
Hứa Dục vỗ vỗ tay: “Không đau.”

Tô Nguyên Cửu: “Mấy chỗ khác trên chân thì sao?”
Hứa Dục vỗ vỗ chân: “Không đau.”
Tô Nguyên Cửu gật đầu: “Hôm nay cứ như vậy đi, chờ mấy ngày nữa vết thương của cậu khỏi rồi thì lại quay bổ sung, được không?”
Hứa Dục không đồng ý: “Không cần đâu, tôi đã đỡ đau rồi.”
Tô Nguyên Cửu kiên quyết: “Miệng vết thương không thể bị kéo căng, không cần gấp, để lần sau đi.”
Hứa Dục vẫn cố chấp: “Đâu có nghiêm trọng như vậy, quay nốt đi, hơn nữa cũng không còn nhiều lắm.”
Tô Nguyên Cửu cầm khăn ướt lau tay, trầm giọng nói: “Không được.”
Quả nhiên, hắn vừa đưa ra chỉ thị như vậy, việc quay chụp tạm dừng ngay tức khắc.
Cũng may ai ai cũng thấu hiểu, ngày hôm qua mọi người đều rất hòa hợp với nhau, hẹn xong thời gian quay chụp lần tới, còn quan tâm bảo cậu trở về dưỡng thương cho tốt, chờ khỏi rồi lại tiếp tục quay.
Cứ làm như là chuyện gì lớn lắm ấy, Hứa Dục nghe mà tự thấy ngượng ngùng.
Tạm biệt cả ekip, hai người liền rời khỏi trường quay.
Vừa mới ngồi trên xe, đóng cửa lại, Hứa Dục đã thấy Chị Vân phấn khích siết chặt tay, điên cuồng mà giậm chân.
Cậu bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, duỗi tay kéo quần lên xem xét vết thương của mình.

Không có máu thấm ra ngoài, hiện giờ cũng không còn đau nữa.
Chị Vân r3n rỉ: “Má ơi, Tô tổng thật là dịu dàng.”
“Đau không?”
“Tôi nhẹ tay chút.”
“Đau thì bảo tôi.”
Chị Vân lặp lại vài câu, sau đó hì hì cười rộ lên: “Ôi chao, dịu dàng quá đi mất!”
Hứa Dục “ừ” một tiếng phụ họa, rồi lại cúi đầu xem điện thoại.
Chị Vân quay mặt sang, nói: “Hai người phát triển nhanh hơn chị nghĩ đấy.”
Hứa Dục bật cười: “Sao nói thế được?”
Chị Vân hỏi: “Vậy phải nói thế nào?”
Hứa Dục: “Mối quan hệ của hai người tốt hơn chị tưởng tượng.”
“Ok, ok, như nhau cả.” chị Vân cười.
Hứa Dục giải thích: “Hôm qua trùng hợp gặp anh ta trong tiểu khu, chỉ trò chuyện vài câu, chị không cần như vậy.”
Chị Vân nhướng mày, đột nhiên nói: “Vừa rồi, em với Tô Nguyên Cửu chạm tay một chút thì lập tức rút về, chị thấy được đấy nhé.”
Hứa Dục nói: “Như vậy thì có vấn đề gì sao?”
Chị Vân cười như không cười mà nói: “Chưa từng thấy em như thế khi ôm vai bá cổ, hay nắm tay bạn bè gì cả.

Vậy tại sao mới chạm tay với Tô tiên sinh của em có xíu thì lại có phản ứng lớn như vậy?”
“Thứ nhất, không phải là Tô tiên sinh của em.” Hứa Dục nói: “Thứ hai, còn không phải do chị ngồi bên cạnh, sợ chị nghĩ nhiều ư?”
Chị Vân cười cười: “Còn đổ thừa cho chị.”
Hứa Dục nói: “Chị Vân, chị làm trợ lý của em, chẳng lẽ không cảm thấy biểu hiện này của mình rất không đúng đắn sao?”
“Đúng là có chút sai trái.” chị Vân nghĩ nghĩ, đáp: “Nhưng chẳng có ai biết, chị không nói với người khác.”
Hứa Dục mỉm cười: “Trợ lý nhà người ta, nghệ sĩ của mình mà có scandal, hay yêu đương thì đều giấu nhẹm đi, còn chị thì ngược lại, vội vàng xông lên lái thuyền.”
Chị Vân bị chọc đến phì cười, bèn hỏi Hứa Dục: “Vậy tình trạng này của em thuộc về scandal hay là yêu đương đây?”
Hứa Dục: “…….”
Hứa Dục: “Chị Vân!”
“Được rồi, được rồi!” Chị Vân lắc đầu, xua tay: “Chẳng qua nghệ sĩ cũng tùy loại, những kẻ chỉ dựa mặt kiếm cơm đương nhiên là muốn giấu.

Còn em là kiểu dùng thực lực nói chuyện đương nhiên sẽ thoáng hơn.

Vả lại, hiện tại trong giới, tình yêu đồng giới đã cởi mở hơn nhiều, táo bạo công khai cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
Cô nàng cười nói: “Chị đang nói gì thế này, cứ như hai người đã yêu nhau rồi không bằng.” Dứt lời thì lắc lắc đầu: “Nếu cậu biết dùng mặt kiếm cơm thì đã nổi tiếng từ tám kiếp trước rồi.”
Hứa Dục hờ hững nói: “Thôi khỏi, như vậy quá giả tạo, em vẫn hy vọng mọi người có thể công nhận âm nhạc của mình.”
Chị Vân gật đầu gật, cô coi trọng điểm này của Hứa Dục nhất, cậu luôn xác định rõ mục tiêu và biết mình cần gì.
Hôm nay đã không còn việc gì, Chị Vân đưa Hứa Dục về nhà, nhắc nhở cậu phải chú ý vết thương.
Ngoại trừ lúc bước đi vẫn có chút đau nhức, những thứ khác đều bình thường.
Bởi vì bị thương mà chỉ tiêu rèn luyện hôm nay của Hứa Dục cũng giảm bớt một chút, cố gắng càng ít vận động mạnh càng tốt.
Chờ đến khi tập luyện và tắm rửa xong xuôi, Hứa Dục bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn WeChat, tất cả đều là của Tô Nguyên Cửu.
Hứa Dục không đọc tin nhắn, mà gọi điện lại cho hắn trước.
Tô Nguyên Cửu rất mau đã bắt máy.
“Tô tổng có chuyện gì thế? Tôi vừa mới tập thể hình xong.” Hứa Dục nói.
Tô Nguyên Cửu khẽ cười một tiếng: “Sao lúc gọi là Tô tổng, lúc lại gọi là Tô tiên sinh vậy?”
“Hả?” Hứa Dục phát hiện mình vừa buột miệng nói gì đó, bèn hỏi: “Sao vậy? Tìm tôi có việc gì thế?”
Tô Nguyên Cửu hỏi: “Đã mua thuốc chưa?”
Hứa Dục: “Thuốc gì cơ?”
Tô Nguyên Cửu: “Thuốc bôi vết thương.”
Hứa Dục: “Vẫn chưa.”
Tô Nguyên Cửu: “Tôi mua rồi, đem lên cho cậu nhé?”
Hứa Dục: “Hả? Tôi, cái này, không cần đâu….”
Tô Nguyên Cửu vội ngắt lời cậu: “Nếu là không tiện, tôi sẽ không quấy rầy.

Còn nếu là ngại thì tôi đã ở dưới lầu rồi.”
Hứa Dục mím mím môi, gãi gãi lông mày: “Vậy lên trên này đi.”
Thật ra Hứa Dục không quá tin lời Tô Nguyên Cửu nói đang đứng bên dưới lầu, bởi cuộc gọi gần nhất cũng là 20 phút trước, chẳng lẽ anh ta vẫn luôn đứng chờ ở bên dưới.
Không tới năm giây, tiếng chuông nhà Hứa Dục đã vang lên, khiến cậu có chút hoảng hốt.
Hứa Dục mở cửa dưới lầu cho Tô Nguyên Cửu, một lát sau đã nhìn thấy đối phương xuất hiện ở đầu hành lang bên kia.
Hứa Dục đứng chờ ở trước cửa, thấy hắn đi tới thì mỉm cười.
Hứa Dục: “Làm phiền anh rồi, lại còn để anh phải đưa tới tận đây.”
Tô Nguyên Cửu đi đến trước mặt cậu: “Không cần phải khách sáo như vậy.”
Hứa Dục nở nụ cười, duỗi tay định nhận lấy hộp thuốc, nhưng Tô Nguyên Cửu lại rụt tay về.
Tô Nguyên Cửu: “Gọi tôi là gì?”
Hứa Dục lập tức nói: “Tô tiên sinh.”
Tô Nguyên Cửu: “Gọi ba lần.”
Hứa Dục: “Tô tiên sinh, Tô tiên sinh, Tô tiên sinh.”
Tô Nguyên Cửu thoáng cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Hứa Dục nói: “Đã quen chưa?”
Hứa Dục gật đầu: “Quen rồi.”
Tô Nguyên Cửu: “Còn có lần sau không?”
Hứa Dục lắc lắc đầu: “Không có nữa.”
Tô Nguyên Cửu hài lòng gật đầu, lúc này mới đưa thuốc qua..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.