Dịch bởi Tồ Đảm Đang
Ô Nhạc đã nghiện ăn thịt.
Lúc ở núi Cửu Di, thuở ban đầu cũng từng săn thú hoang, sau đó tu vi càng lúc càng cao nên yêu lực cũng tăng cao, hơn nữa linh lực ở núi Cửu Di dồi dào, một số thứ nhỏ bé thôi trăm năm qua đi không chừng cũng luyện được thành hình, nên Ô Nhạc cực ít săn mồi.
Còn về việc đến nhân gian ăn uống hắn lại càng chưa từng làm qua, ăn xong tô thịt mà Mạnh Hoài Trạch xin từ nhà Lý nhị thẩm về hồi trưa, hắn nằm dưới ánh mặt trời hồi tưởng lại cả ngày trời, càng nghiền ngẫm càng thấy thèm, thế là đòi Mạnh Hoài Trạch đi tìm về thêm cho hắn.
Mấy ngày này trời trong nắng gắt, Mạnh Hoài Trạch nhân lúc nắng tốt định mang thảo dược ra ngoài sân phơi khô, nghe thấy yêu cầu của Mạnh Hoài Trạch liền quay đầu lại nhăn mày đáp:
“Chẳng phải ngươi vừa ăn xong sao? Hơn nữa, ta biết đi đâu tìm thịt về cho ngươi?”
Ô Nhạc không phục:
“Vậy tại sao tên lúc nãy có?”
“Con nhà người ta bị bệnh, người ta giết con gà cho con tẩm bổ.” – Mạnh Hoài Trạch nói.
“Ngươi cũng có bệnh đâu, không lễ không tết thì ăn thịt gì chứ?”
“Ta không cần biết.” – Ô Nhạc vô lý nhe nanh nói.
“Ngươi đem về cho ta, không thì ta giết ngươi.”
Một ngày qua đi, Mạnh Hoài Trạch đã bị tên sói con này dọa cho chai lỳ rồi, nghe hắn nói muốn giết mình cũng không sợ như lúc đầu vậy nữa, chỉ quay đầu lại tiếp tục làm thuốc của mình.
Ô Nhạc không ngờ rằng Mạnh Hoài Trạch lại dám làm lơ mình, tức giận không kiềm chế được, “gru” lên một tiếng từ trên bàn nhảy lên, nhe nanh nhảy vồ lên người Mạnh Hoài Trạch.
Mạnh Hoài Trạch kinh hãi, vứt thuốc đi hoảng loạn bỏ chạy.
Chàng vừa chao đảo chạy về phía trước nửa bước thì đã nghe thấy một tiếng “bịch” ở phía sau, Mạnh Hoài Trạch khiếp sợ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy con sói ấy vồ đến được một nửa thì bị rơi từ trong không trung xuống.
Cuộn lại thành một cục lông mềm mại lăn lông lốc về phía trước khá xa, đầu vùi vào đống thảo dược mà Mạnh Hoài Trạch vừa mới trải ra xong.
Một lúc sau Ô Nhạc mới chóng mặt lồm cồm bò dậy, trên đầu còn đội lên mấy chiếc lá thảo dược, ánh mắt khi ngồi dậy đều là choáng váng, lông cũng dính đầy vụn lá.
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của hắn, Mạnh Hoài Trạch không kiềm chế được cười ra tiếng.
Ô Nhạc lắc đầu vài cái, ánh mắt khôi phục lại sự linh lợi, Mạnh Hoài Trạch vội vàng che miệng lại, định giả vờ như vừa rồi không nhìn thấy gì cả, mà chàng lại che giấy hơi trễ mất rồi, Ô Nhạc ngay lúc đó thẹn quá thành giận, dồn đủ lực nhảy mạnh về phía người của Mạnh Hoài Trạch.
Qua một thêm tối qua, mặc dù là nhờ có Mạnh Hoài Trạch mà yêu lực của Ô Nhạc có sự hồi phục, nhưng chút yêu lực hồi phục ấy đều dồn hết vào những vết thương trên người để nó khép miệng lại, chẳng góp lại được bao nhiêu, đến nỗi sức chiến đấu giờ đấy của hắn chẳng khác gì mấy với những con sói con thật sự.
Bốn chân hắn đều bám vào người Mạnh Hoài Trạch, chân và răng đều dồn sức, cào cấu hung hăng cực kỳ một hồi cũng chỉ kéo làm rách áo ngoài của Mạnh Hoài Trạch mà thôi.
Chẳng có chút sát thương nào với bản thân Mạnh Hoài Trạch cả, vậy mà hắn thì lại mệt bở hơi tai, ỉu xìu buông vuốt ra rơi xuống đống thảo dược.
Tạm thời Ô Nhạc không giết được tên đáng ghét trước mặt này nên bực bội dứt khoát nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
Đợi Ô Nhạc quậy xong Mạnh Hoài Trạch mới ngồi xổm xuống, giơ tay ra lấy đi vụn lá trên lông hắn.
Ô Nhạc mất kiên nhẫn lắc đầu dưới bàn tay của chàng, Mạnh Hoài Trạch cười nhẹ nói:
“Được rồi, mặc dù ngươi không bệnh, nhưng tạm thời cũng tính là một người bị thương, cho ngươi ăn một bữa ngon nhé, được chưa?”
Mặc dù đầu Ô Nhạc không ngẩng lên, nhưng tai thì đã nhúc nhích vì cám dỗ.
Xiêm y của Mạnh Hoài Trạch đã bị Ô Nhạc lôi kéo không còn mặc được nữa, chàng đau lòng nhưng cũng không còn cách nào khác, đứng dậy vào nhà thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Lúc ra ngoài thấy Ô Nhạc vẫn nằm trên đống thảo dược ấy không nhúc nhích.
“Ta đi nhé?” – Mạnh Hoài Trạch nói.
“Ngươi đừng đi lung tung.”
Chàng đi vài bước, vẫn không yên tâm được dặn dò nói:
“Ngươi ở đây thôi nhé, đừng ra ngoài.”
Ô Nhạc nghĩ nếu không nhận được sự đảm bảo của mình thì người này e là không đi được rồi, thế mới bủn xỉn tặng cho Mạnh Hoài Trạch một ánh mắt, bực mình nói:
“Biết rồi!”
Mạnh Hoài Trạch hơi bực bội nghĩ rằng, rõ ràng là chàng đi mua thịt giúp hắn, mà tên lang yêu này chẳng những không biết ơn, mà trái lại còn như mình nợ hắn không bằng, phách lối không chịu được.
Nhưng bây giờ cái mạng nhỏ của Mạnh Hoài Trạch nằm trong tay của người khác, nên chỉ dám giận không dám nói, lời này chỉ dám để ở trong lòng, không ai nghe thấy được câu nào cả.
Buổi họp chợ cách khá xa, để tên yêu quái đó ở nhà nên Mạnh Hoài Trạch không dám ở ngoài quá lâu, bèn định mua một con gà từ một người chăn nuôi gà ở trong thôn.
Nhà nuôi gà gần nhất là nhà của Lý Đại Hải ở đầu thôn, nhưng trước đây Mạnh Hoài Trạch đã từng trị bệnh nặng giúp cho Lý Đại Hải, Lý Đại Hải cực kỳ cảm kích chàng, cứ luôn muốn tìm cơ hội để đền đáp chàng, Mạnh Hoài Trạch không muốn lợi dụng người ta nên đã không dừng lại ở nhà Lý Đại Hải, mà đi vòng vào trong thôn.
Chàng đi hết một vòng ở trong thôn, lâm vào tình trạng không biết phải đi đâu để mua.
Thân là thầy thuốc duy nhất trong thôn, người trong thôn luôn rất tôn kính chàng, Mạnh Hoài Trạch cảm thấy đi đến nhà ai cũng đều có nguy cơ phải tán dóc một hồi.
Đối với những việc đối nhân xử thế đó chàng quả thực hơi không ứng phó lại được, nghĩ đến thôi đã thấy đổ mồ hôi.
Cuối cùng may mà đúng lúc gặp được Thái Chỉ đang lùa gà về nhà.
“Mạnh đại phu.” Thái Chỉ nhìn thấy chàng bèn chạy từ xa đến chào hỏi, cười hỏi chàng.
“Nghe nói chàng nuôi một con chó con phải không?”
Mạnh Hoài Trạch không ngờ tin tức lại lan nhanh ra đến như vậy:
“Sao cô nương biết?”
Thái Chỉ nói:
“Buổi trưa ta đi sang nhà Lý nhị thẩm nghe thẩm ấy nói, chàng đã cứu một con chó con trên núi Xuyên Cơ.”
Mạnh Hoài Trạch có nỗi khổ khó nói, cười khan vài tiếng:
“Không phải nuôi, nó đang bị thương, khi khỏi rồi là sẽ rời đi thôi.”
Hắn đi một mình, hay là mang theo cả cái mạng nhỏ của Mạnh Hoài Trạch, Mạnh Hoài Trạch không dám nghĩ kỹ.
“Trông như thế nào? Đẹp không? Ta có thể…”
“Thái Chỉ cô nương.” – Mạnh Hoài Trạch chột dạ, sợ Thái Chỉ muốn đi xem cái mầm họa ấy, vội vàng cắt lời nàng, rồi chỉ xuống con gà dưới chân nàng, hỏi.
“Con gà này của cô nương có bán không? Ta muốn mua.”
“Hả?” – Thái Chỉ ngẩn người, cúi đầu xuống nhìn theo chàng, vội vàng cười nói.
“Mạnh đại phu muốn thì đương nhiên là được rồi.”
Nàng nói xong bèn khom người xuống định tóm cổ con gà xách lên, con gà ấy sợ hãi kêu gào giãy giụa trong tay nàng.
Mạnh Hoài Trạch vừa định đưa tay ra nhận lấy thì ánh mắt của Thái Chỉ dời từ đôi bàn tay sạch sẽ của Mạnh Hoài Trạch sang con gà đang vùng vẫy, bỗng thu tay lại nói với Mạnh Hoài Trạch:
“Mạnh đại phu, không thì để ta giúp chàng làm thịt nó, vậy chàng cũng dễ mang về hơn.”
Mạnh Hoài Trạch nhìn con gà ấy, mặt đỏ lên, do dự một lúc, cuối cùng vẫn xấu hổ gật đầu:
“Phiền cô nương rồi.”
Động tác của Thái Chỉ dứt khoát, nhanh chóng giết con gà ấy rồi “dọn dẹp” sạch sẽ nó, Mạnh Hoài Trạch xách đi thẳng về nhà, mặt chàng vẫn đỏ lừ từ đầu đến cuối, lòng thầm nghĩ từ khi gặp con sói thối tha ấy thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
Lúc chàng về đến nhà, tính ra Ô Nhạc cũng giữ chữ tín, vẫn nằm yên ở đó bất động, có điều là nhìn giống như ngủ say sưa lắm vậy.
Mạnh Hoài Trạch đi ngang qua hắn vào nhà bếp, vừa ngồi xuống trước lò lửa châm lửa lên, ngước mắt lên đã thấy một con sói nhỏ đang vịn bên bệ bếp mắt sáng rỡ, tai dựng lên vì hí hửng.
Trước giờ Mạnh Hoài Trạch không có yêu cầu gì quá với việc ăn uống, thế nên tài nghệ nấu nướng không tốt mấy, lúc này đây khi đối diện với sự kỳ vọng của Ô Nhạc, vậy mà lại bắt đầu thấy căng thẳng, giải thích trước:
“Thật ra, việc bếp núc của ta chẳng ra làm sao, đến lúc đó không nhất định sẽ ngon nhé…”
Ô Nhạc chỉ để lại cho chàng cái gáy đang chăm chú nhìn nồi.
Thôi kệ đi, theo ý trời vậy, Mạnh Hoài Trạch nghĩ.
Có một Ô Nhạc bên cạnh không rời nửa bước làm đốc công, Mạnh Hoài Trạch cũng không xảy ra sơ suất gì lớn mấy, chẳng bao lâu sau, hương thơm của thịt trong nồi lan tỏa.
Vừa ngửi thấy mùi thịt, Ô Nhạc định đưa chân ra giở nắp nồi thì bị Mạnh Hoài Trạch đè lại.
“Chưa chín đâu, ngươi định làm gì vậy?”
Vì vị ngon đến bên miệng, Ô Nhạc tạm thời nhịn vậy, có điều chẳng mấy chốc hắn lại sốt ruột:
“Giờ đã xong chưa?”
Mạnh Hoài Trạch lắc đầu:
“Làm gì nhanh được vậy, còn lâu.”
Thêm mấy lần nữa, thấy dáng vẻ bức bối mà phải nhịn lại của sói con trước mặt, trong lòng Mạnh Hoài Trạch sinh ra một cảm giác sung sướng ít ỏi vì được báo thù, đúng là “sông có khúc người có lúc” mà.
Chàng vừa sung sướng bùi ngùi vừa đè cái chân không ngoan ngoãn của Ô Nhạc một lần nữa, khóe miệng ẩn chứa nụ cười hài lòng lắc đầu với hắn.
Lửa trong lò càng lúc càng to, tiếng vỡ kêu lách tách, đôi mắt màu ánh kim của Ô Nhạc hơi nghiêm lại, một chân vung tay của Mạnh Hoài Trạch ra, giọng nói trầm xuống, mang theo uy lực cực lớn không phù hợp với dáng vẻ sói con.
“Ta muốn ngay bây giờ.” – Hắn liếc mắt nhìn Mạnh Hoài Trạch.
“Có hiểu không?”
Mạnh Hoài Trạch còn chưa thấy đã thì nhất thời thấy lạnh gáy, ngoan ngoãn nghe lời nói:
“Hiểu rồi, lấy ngay đây.”
Lấy thì lấy, có cần phải dọa người khác vậy không…
Mặc dù Ô Nhạc bây giờ chỉ là dáng vẻ sói con, nhưng sức ăn lại không hề làm mất mặt loài sói chút nào, cả con gà chỉ một chút đã thấy đáy, ngay cả chút canh dư cũng không đến lượt Mạnh Hoài Trạch ngồi bên cạnh uống.
Thịt không ngon chút nào! Mạnh Hoài Trạch nuốt nước miếng với đám thảo dược, thơm quá!
Dằn vặt nửa ngày trời, mặt trời dần buông về phía tây, trải lên sân một tầng sáng mỏng màu vàng, Mạnh Hoài Trạch bắt đầu gom thuốc vào nhà, bên cạnh là con sói ăn no lại bắt đầu đi ngủ.
Dưới thân mình Ô Nhạc là thảo dược lót thật dày, hai chân ôm lấy cái đuôi lông mềm mại vào lòng, ngủ say sưa dưới ánh hoàng hôn, nghe kỹ chút có thể nghe được tiếng hít thở khe khẽ.
Lúc gom đến chỗ của Ô Nhạc, động tác của Mạnh Hoài Trạch hơi chậm rãi lại.
Đường lớn bên ngoài sân thỉnh thoảng có vài tiếng người, mà trong sân lại chỉ là một màu vàng tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc nhẹ thổi qua cây hải đường, thỉnh thoảng thêm vào vài tiếng thảo dược khô bị gió thổi trở mình.
Ô Nhạc đang ngủ ngon lành, lông được ánh nắng hoàng hôn chiếu đến đen óng ánh.
Mạnh Hoài Trạch nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vài sự dịu dàng, mặc dù trước mắt chàng là một mầm họa có uy hiếp cực lớn đến tính mạng của chàng, nhưng lúc này đây mầm họa ấy đang ngủ bên cạnh chàng không chút phòng bị nào.
Mạnh Hoài Trạch lại sinh ra cảm giác an lòng một cách lạ lùng.
Từ nhỏ chàng đã không có cha mẹ, được một mình bà nuôi lớn, năm mười bốn tuổi bà đã qua đời, chỉ còn lại một mình chàng sinh sống, ban ngày khám xong liền đóng cổng, cô độc vắng vẻ bao trùm khắp nơi.
Mặc dù chàng không có tính yêu thích náo nhiệt, nhưng có lúc cũng khó tránh khỏi muốn tìm ai đó để trò chuyện.
Sau khi đêm đến, Mạnh Hoài Trạch ăn cơm xong, xem xong một quyển sách y thuật rồi chuẩn bị lên giường ngủ.
Sói con trong sân kia vẫn ngủ say không tỉnh, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.
Mạnh Hoài Trạch ngồi xổm xuống cẩn thận chọc vào hắn, sói nhỏ cũng chỉ chun mũi lại, hai chân vẫn ôm lấy đuôi như cũ, chóp đuôi lót dưới cằm đung đưa theo từng nhịp thở của hắn.
Mạnh Hoài Trạch thấy thú vị, không nhịn được chạm tay vào thử, Ô Nhạc bị quấy rầy nên không vui nhắm mắt trở mình, đổi thành tướng ngủ nằm sấp, giấu đuôi dưới thân mình.
Mạnh Hoài Trạch không dám phá hắn quá lố, chỉ mặc ý hắn, để hắn ở lại trong sân một mình quay về phòng ngủ.
Giữa đêm, Mạnh Hoài Trạch lại lần nữa bị sự nặng nề quen thuộc đánh thức.
Chàng mơ màng mở mắt ra, phát hiện không biết Ô Nhạc đã từ sân đi vào trèo lên giường chàng từ lúc nào.
Đang nằm dài trên người chàng ngủ say, chiếc đầu lông lá đang dán vào cổ Mạnh Hoài Trạch khiến chàng đổ mồ hôi.
Không bằng người ta, ngoài nhịn ra thì biết làm gì nữa?
Mạnh Hoài Trạch định nằm xuống trở lại thì bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, chàng kinh ngạc phát hiện ra vùng ngực chỗ đang tiếp xúc với bộ lông của Ô Nhạc đang tỏa ra một ánh sáng màu vàng nhạt, từng tia từng tia giống như ánh nắng bị đánh vỡ ra thành từng đường nét, đang tràn ra khỏi vùng ngực của chàng, chảy vào trong cơ thể của Ô Nhạc.
Mạnh Hoài Trạch nín thở theo bản năng, một lúc sau chàng mới cẩn thận đưa một tay lên chạm vào tia sáng yếu ớt ấy.
Ánh sáng ấy không phải là vật thể thật, Mạnh Hoài Trạch chưa cảm nhận được cảm giác gì đặc biệt, mà trong lòng thì như đã sóng to gió lớn.
Ban đầu Ô Nhạc nói muốn bám gần vào chàng để hấp thụ yêu lực của nội đan, mặc dù Mạnh Hoài Trạch thuận theo, nhưng chẳng có khái niệm rõ ràng nào với việc này, mãi đến bây giờ chàng tận mắt nhìn thấy những ánh sáng nhạt này mới ý thức được sự tồn tại của nội đan.
Chàng lại nhìn sói con trên người mình, kinh hãi nhận ra chỉ trong vài tiếng đồng hồ Ô Nhạc đã lớn hơn trước rất nhiều, mặc dù vẫn tính là sói con nhưng rõ ràng chắc khỏe hơn dáng vẻ sói con trước đó nhiều.
Chẳng trách được lại nặng như vậy, Mạnh Hoài Trạch suy nghĩ lung tung một câu.
Mạch suy nghĩ rối tung lên, ngủ lại không được nữa.
Theo như bây giờ mà thấy thì Ô Nhạc hồi phục từ sói con đến sói trưởng thành chẳng còn bao lâu nữa, ít nhất không lâu như Mạnh Hoài Trạch ban đầu vẫn nghĩ, đến lúc đó hắn đã khôi phục lại yêu lực, muốn giết Mạnh Hoài Trạch quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mạnh Hoài Trạch càng nghĩ càng lạnh buốt, chàng quay đầu nhìn căn phòng, dưới ánh trăng mỏng manh chiếu xuống, khắp nơi đều là những đồ vật chàng quen thuộc, mặc dù con người chàng không có khát vọng lớn gì, nhưng khi cái chết cận kề thì nỗi sợ cũng không hề nhỏ đi.
Chàng tuyệt vọng nghĩ, so với sự bầu bạn chết người này, nếu để chàng chọn, chàng vẫn muốn cô đơn mà sống tạm hơn..