Gửi Quãng Đời Còn Lại

Chương 5: 5: Lần Đầu Tiên Ăn Thịt



Dịch bởi Tồ Đảm Đang
Ngày thường Mạnh Hoài Trạch dậy rất sớm, cực ít khi ngủ nướng, mà hôm nay lại ngủ đến gần trưa mới dậy.
Ánh nắng sáng rực chiếu vào phòng qua ô cửa sổ, trải dài trên giường.

Mí mắt Mạnh Hoài Trạch nặng trịch, mở mắt ra một cách khó khăn.

Chỉ cảm thấy toàn thân ê ẩm, nhất là phần ngực thì nặng vô cùng.
Chàng ngẩng đầu lên nhìn thử, chỉ thấy con sói nhỏ kia đang nằm ngửa lên ngủ trên người mình, phần bụng mềm mại lộ hết ra ngoài, một chân còn đang tỳ lên cằm của Mạnh Hoài Trạch.

Mạnh Hoài Trạch lại mệt mỏi nằm về lại giường.
Sói con bị động tác của chàng làm phiền nhiễu, vươn vai một cái rồi cũng thức giấc theo.
Người và sói nhìn nhau, Mạnh Hoài Trạch cất giọng nói vẫn còn mang giọng mũi vì chưa tỉnh hẳn:
“Ngươi có thể bước xuống khỏi người ta không, nặng quá…”
Sói con đứng dậy, bốn chân giẫm lên người Mạnh Hoài Trạch, sau đó giẫm từ trên ngực chàng xuống tới bụng dưới chậm rì rì như đang thách thức, rồi lại quay đầu giẫm ngược trở lại.

Hai chân trước ấn lên hai bên vai Mạnh Hoài Trạch, cái đầu lông lá nhìn Mạnh Hoài Trạch chằm chằm.
Mạnh Hoài Trạch bị giẫm cho té ho, mà lại không dám phản kháng, định giơ tay ra vuốt v e sói con kia một chút như đang lấy lòng.

Còn chưa kịp sờ lên, tầm nhìn của chàng dời lên người Ô Nhạc, chàng kinh ngạc phát hiện ra, qua một đêm những vết thương trên người sói con đã lành lại gần như hoàn toàn.

Mạnh Hoài Trạch ngồi bật dậy, sói con không có sự đề phòng, đang thị uy được một nửa thì bị cắt ngang, bị Mạnh Hoài Trạch hất lên lăn quay, đầu chúi vào lòng chàng.

Tay Mạnh Hoài Trạch ấn lên lưng sói con, đánh giá kỹ lưỡng qua một lược những vết thương khiến người ta sợ hãi tối qua, chỉ thấy những vết thương ấy đều khép lại thành vết mài, chỉ có một đường dài cực nhỏ đã bị lông che lấy khó nhìn thấy.
Tối qua Mạnh Hoài Trạch đã kinh ngạc qua rồi, giờ đây vẫn không nhịn được mà kinh ngạc lần nữa, chủ yếu là khả năng tự hồi phục của yêu quái này thật sự đã đảo lộn sự nhận biết của chàng trước đây.
Ô Nhạc rất khinh thường dáng vẻ “thiếu hiểu biết” này của chàng, vốn dĩ khả năng tự hồi phục của yêu quá đã mạnh, nếu không phải vì đã mất nội đan, những vết thương này chẳng có chút ảnh hưởng gì đến hắn cả.
Hắn nằm dưới bàn tay của Mạnh Hoài Trạch ngáp một cái lười biếng, tính ra cũng kỳ, hắn vốn phải cực chán ghét sự tiếp xúc tương tự như thế này, nhất là khi đối phương còn là một loài người yếu đuối lạ lẫm như vậy, nhưng có lẽ là vì nội đan nên hắn không hề thấy chán ghét sự tiếp xúc với Mạnh Hoài Trạch, trái lại còn thấy hơi dễ chịu.
Mạnh Hoài Trạch kinh ngạc cảm thán một lúc, giờ mới sực nhớ ra mình còn có chuyện cần phải làm.
Tối qua chàng đi lên núi Xuyên Cơ là vì Tiểu Ý nhà Lý nhị thúc bị bệnh, tối qua về trễ, cộng thêm một đống việc kỳ quái nữa nên để lỡ thời gian đến tận bây giờ.
Mạnh Hoài Trạch vội vàng xuống giường, cơm nước cũng chưa ăn đã chuẩn bị thuốc than đem gửi sang cho Lý nhị thúc.

Chàng không biết phải xử lý thế nào về sói con được chàng đem từ núi Xuyên Cơ về này, bèn thử thương lượng nói:
“Ta đi giao thuốc cho người khác, ngươi ở nhà đợi ta, đừng đi lung tung được không?”
Ô Nhạc cơ bản là chẳng rảnh rỗi để ý đến chàng, hắn cực ít đến nhân giới, lại chàng chưa bao giờ vào nhà của loài người, nhìn thấy cái gì cũng đều là thứ mới lạ, giờ là đang lục lọi ngăn tủ, tựa vào chỗ nào đó mở hộc tủ ra xem đồ bên trong, làm dược liệu quý báu của Mạnh Hoài Trạch vươn vãi khắp nơi.
Mạnh Hoài Trạch đau lòng muốn chết, đi theo sau lưng hắn nhặt lên, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải mang theo Ô Nhạc ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, Mạnh Hoài Trạch dặn dò trăm ngàn lần, chỉ sợ ra ngoài bị lộ chân tướng.
“Ở ngoài ngươi đừng làm ra động tĩnh gì lớn nhé, nhất là đừng nói chuyện, nếu người khác biết ngươi là yêu quái thì hỏng mất, ngươi phải biết ở đây bọn ta gặp yêu quái thì…”
“Câm miệng.” – Ô Nhạc bực bội đáp.
“Đi!”
Chỉ có mấy gói thuốc mà thôi, vốn dĩ chỉ cần Mạnh Hoài Trạch cầm tay không là được, giờ vì thêm một con sói nữa nên chỉ có thể vác theo hộp thuốc, bỏ Ô Nhạc vào trong, tiện thể chừa lại một kẽ hở cho hắn nhìn bên ngoài.
Mạnh Hoài Trạch đặc biệt tìm một con đường ít người qua lại, Ô Nhạc đội nắp hộp lên, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn ra ngoài.
Ánh nắng chói chang chiếu đến lộ ra ít lông đen tuyền óng ánh, Mạnh Hoài Trạch cúi đầu nhìn dáng vẻ của hắn, hơi buồn cười với có chút gì đó tội nghiệp, thế là vươn tay đến định giở nắp hộp lên một chút, để sói con được nhìn rõ hơn.

“Mạnh đại phu!”
Tay Mạnh Hoài Trạch vừa chạm vào nắp, chưa giở lên nữa thì bị tiếng gọi phía trước làm cho giật nảy mình, ấn mạnh tay xuống, chưa mở nắp hộp ra mà còn đậy nó lại kỹ hơn vậy nữa.
Người gọi chàng là một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, đang dựa trước cửa nhà mình cười với Mạnh Hoài Trạch:
“Hôm qua Mạnh Hoài Trạch lên núi hái thuốc sao?”
Mạnh Hoài Trạch ấn chặt lấy nắp hộp, trong nụ cười còn mang chút kinh ngạc, trả lời:
“Đúng vậy, Thái Chỉ cô nương.”
Thái Chỉ hỏi chàng: “Giờ phải đi xem bệnh cho ai sao?”
“Tiểu Ý nhà Lý nhị thúc bệnh rồi, ta đi giao vài than thuốc cho đứa nhỏ ấy.” – Mạnh Hoài Trạch thấy trong hộp còn chứa một mầm họa, giờ sợ nhất là gặp người ta.

Chàng không dám trì hoãn gì nhiều, giải thích vài câu rồi bèn vội vàng cáo biệt.

“Ta đi trước đây, Thái Chỉ cô nương.”
Thái Chỉ định hỏi thêm vài câu nữa, thấy dáng vẻ vội vàng rời đi của chàng nên ngừng lại “ừm” một tiếng rồi nhìn theo Mạnh Hoài Trạch đi xa.

Mãi đến nơi không có người, Mạnh Hoài Trạch mới thở phào một hơi.

Chàng lau mồ hôi trên trán, hé mở hộp thuốc ra thì đập thẳng vào là đôi mắt vàng trong vắt như ánh kim của sói con.
“Sao, sao thế?” – Mạnh Hoài Trạch bị hắn nhìn hơi chột dạ.
Ô Nhạc giận dữ nhìn chàng, trên trán là một nhúm lông bị đè nằm bẹp, thể hiện rõ ràng là vì cái vỗ trong lúc kinh ngạc vừa nãy.

Mạnh Hoài Trạch đưa tay chải lại lông cho hắn, nhanh trí xin lỗi: “Lúc nãy ta hơi lỗ m ãng, không làm ngươi đau chứ?”
Ban đầu trong lúc không phòng bị gì mà Ô Nhạc lại bị chàng vỗ lên đầu một cái, vào luôn trong hộp, choáng váng mặt mày nửa ngày trời mới phản ứng lại được.

Tức giận vô cùng, định tìm tính sổ với người này thì giờ với thái độ xin lỗi chân thành kia, trái lại hắn không bộc phát ra được nữa.

Chỉ bực bội ngoẹo đầu tránh đi bàn tay của Mạnh Hoài Trạch, hai chân trước vịn miệng hộp nhìn ra bên ngoài, chỉ chừa lại cái đỉnh đầu lông lá lại cho Mạnh Hoài Trạch.
Rất nhanh đã đi đến nhà của Lý nhị thúc, trước khi vào cửa, Mạnh Hoài Trạch thử thương lượng nói:
“Ta thả xuống nhé?”
Thấy Ô Nhạc không có phản ứng gì chàng mới khép nắp hộp lại, rồi đợi thêm chốc nữa thấy sói con trnog hộp ấy vẫn không có động đậy gì chàng mới yên tâm đi vào nhà Lý nhị thúc.
Lý nhị thúc đúng lúc đang bên gian ngoài, thấy Mạnh Hoài Trạch liền vội vàng đứng dậy đón tiếp.
“Aiz Mạnh đại phu đến rồi sao!” – Ông thấy Mạnh Hoài Trạch đang xách hộp thuốc nên hơi ngại ngùng nói.
“Phiền Mạnh đại phu mang đến đây giúp ta rồi, người bảo người ta nói một tiếng đến xế trưa ta đi lấy là được, thật là phiền đại phu quá.”
“Không sao cả không sao cả.” – Mạnh Hoài Trạch vội vàng xua tay.
Chàng đưa thuốc cho Lý nhị thúc, rồi lại dặn dò thêm vài việc cần chú ý, Lý thúc đều đáp lại hết cả.
Hai người đang nói chuyện thì đúng lúc Lý nhị thẩm đang bưng tô từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy Mạnh Hoài Trạch cũng vội vàng chào hỏi:
“Mạnh đại phu đến rồi sao.”
Mạnh Hoài Trạch trả lời:
“Nhị thẩm.”
Đúng ngay lúc Lý nhị thẩm đang đi về phía họ, trong hộp thuốc vốn đang yên phận bỗng truyền đến một số tiếng động, Mạnh Hoài Trạch cả kinh, giả vờ ho một tiếng đè tay lên hộp thuốc đề phòng.

Lý nhị thẩm đang bưng một tô canh gà, hương vị tươi ngon đậm đà cực kỳ hấp dẫn.
Bà giải thích với Mạnh Hoài Trạch:
“Tiểu Ý bệnh rồi, cũng không biết cho con nó ăn gì, thì đây, hầm chút canh gà cho thằng bé tẩm bổ.

Trưa Mạnh đại phu đừng về nhé, ở lại ăn cùng đi.”
Lý nhị thúc cũng giữ Mạnh Hoài Trạch ở lại ăn cơm theo, nắm lấy cánh tay chàng lại không cho chàng đi.
“Không không không…” – Mạnh Hoài Trạch sốt ruột đổ cả mồ hôi, mà nhất thời không tránh khỏi tay Lý thúc được, vội nói.
“Thật sự không cần đâu, ta phải về gấp.”
Chàng vừa nói thế nên sói con đang yên ổn trong hộp thuốc kia lại bắt đầu ngọ nguậy lên, còn hơn cả trước đó nữa, cụng vào hộp thuốc kêu lộc cộc.
“Tiếng thì thế?” – Lý nhị thúc kỳ quái nói.
Lý nhị thẩm cũng nhìn hộp thuốc của Mạnh Hoài Trạch, lạ lùng hỏi:
“Mạnh đại phu đem gì đến thế?”
Mạnh Hoài Trạch không biết giải thích như thế nào, sợ muốn đứng tim luôn.

Con sói khốn kiếp kia lại như chẳng hề hiểu cho hoàn cảnh tuyệt vọng này của chàng, nhảy nhót càng sung hơn nữa, bàn tay đè nắp hộp của Mạnh Hoài Trạch đã tê rần cả lên vì sự giãy giụa của hắn.
Đối diện với ánh mắt tò mò của hai người trước mặt, Mạnh Hoài Trạch không còn cách nào khác, chỉ có thể mở nắp hộp ra, có điều chỉ là trong chớp mắt, chưa đợi hai người đó nhìn kỹ là thứ gì thì chàng đã lập tức đóng nắp lại rồi.
Lý nhị thẩm nói:
“Là một con chó con sao?”
“Hả?” – Mạnh Hoài Trạch ngẩn người, vội vàng đáp suôn theo lời bà.
“Đúng vậy đúng vậy! Tối qua đi hái thuốc nhặt được, bị thương rồi nên không được trúng gió.”
“Thế à.” – Lý nhị thẩm cười nói.
“Mạnh đại phu thật lương thiện, mạng của một con chó nhỏ cũng không nỡ bỏ rơi.”
Mạnh Hoài Trạch miễn cưỡng cười một chút, ở đây thêm nữa không biết phải gây ra thêm chuyện gì nên định vội vàng cáo từ rời đi.

Kết quả là vừa nhấc chân thì con sói trong hộp thuốc kia lại bắt đầu giãy giụa.

Lý nhị thẩm và Lý nhị thúc vẫn đang đứng đó khuyên chàng ở lại ăn cơm, chiếc hộp ấy lại yên tĩnh trở lại.
Mạnh Hoài Trạch nói không, nhấc chân lên định đi thì chiếc hộp lại bắt đầu giãy nảy lên.
Vậy mà Mạnh Hoài Trạch lại bỗng giác ngộ ra trong chớp mắt, hình như hiểu ra được con sói ấy rốt cuộc đang làm ầm cái gì.
Chàng cảm thấy không thể tin nổi, dừng lại một chút, hơi ngờ vực nói:
“Nhị thẩm, ta…!ta…”
Chàng không thể nào mở lời được, nhưng so với việc bại lộ chuyện mình gặp phải yêu quái thì, chàng cắn răng mặt dày nói:
“Thẩm có thể cho ta vài miếng thịt không, ta, ta muốn mang về nhà…”
Đột nhiên hộp thuốc không còn động tĩnh gì nữa, rõ ràng tên yêu quái đó đã vừa ý rồi.
Đầu tiên Lý nhị thẩm sững sốt bởi yêu cầu đó của chàng, rồi vội vàng đáp:
“Được chứ được chứ, ta đi lấy cho đại phu một ít.”
Một lát sau, Mạnh Hoài Trạch bưng một tô thịt, cả gương mặt đỏ bừng đi ra khỏi nhà Lý nhị thúc.
Chàng chưa bao giờ làm ra chuyện xin người khác đồ ăn thế này, quả thật là thẹn không chịu được.

Cả đường đi cúi gục đầu không nói tiếng nào.

Mãi đến khi vào trong sân, chàng đóng sầm cổng sân lại, mang bát vào đặt một cái thật mạnh lên chiếc bàn đá trong sân.

Rồi lại tháo hộp thuốc ra vứt lên trên bàn, tức mình ngồi xuống ghế đá ở bên cạnh.

Ô Nhạc vội vàng nhảy ra khỏi hộp, đi quanh chiếc tô ấy hai vòng rồi mới vươn chân ra chấm nước canh, le lưỡi li3m một chút, ánh mắt thoáng chốc lóe sáng hỏi Mạnh Hoài Trạch:
“Đây là thứ gì?”
Mạnh Hoài Trạch vốn đã vừa tức vừa thẹn, không hề muốn quan tâm đ ến hắn, nhưng thấy dáng vẻ sáng mắt ấy của hắn, cơn giận trong lòng cũng không khỏi vơi đi chút ít, hỏi hắn:
“Ngươi chưa ăn bao giờ?”
Ô Nhạc đã không còn thời gian để ý đến chàng, hai chân trước đè lên miệng tô, đầu sắp vùi luôn vào trong, diễn tả chân thực cái gì gọi là “ăn như hổ đói”.
Hắn vừa tham lam vừa thích ý ăn lấy ăn để, mắt hơi hơi híp lại, tai cũng đung đưa tới lui theo.
Bên bàn đá là một cây hải đường, cũng được kha khá năm rồi nên khá cao lớn sum suê.

Giờ đang lúc cuối xuân, hoa hải đường đã rụng hơn phân nửa, thỉnh thoảng chỉ còn lại vài điểm trắng ít ỏi được giấu dưới những cành cây.

Màu xanh của lá hải đường che ra bóng mát dưới ánh nắng mặt trời, vài chiếc lá cây rơi xuống mặt bàn khi có gió nhẹ thổi qua.
Mạnh Hoài Trạch nhìn Ô Nhạc ăn một lúc, chàng đưa tay ra nhặt một chiếc lá rụng, dùng mũi lá gãi gãi lên bộ lông mềm trên đỉnh đầu sói con.
“Này.” – Chàng hỏi.
“Sói nhỏ, ngươi có tên không?”
Ô Nhạc đang ăn say sưa cũng không quên phản bác:
“Ngươi nói ai sói nhỏ!”
“Sói to!” – Mạnh Hoài Trạch trề môi, tiện miệng đổi lời.
“Sói to, ngươi có tên không?”
Ánh nắng tùy ý trải dài khắp sân giữa ngày xuân trong lành, dưới bóng cây có chút cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo cả mùi hương thanh nhẹ của cây cỏ.

Ô Nhạc nhướn mắt lên, đúng lúc nhìn vào đôi mắt dịu dàng trong trẻo kia, bên trong còn ẩn chứa một ý cười nhẹ nhàng.

Ô Nhạc không tình nguyện lắm, nhưng vẫn đáp:
“Ô Nhạc.”
Đây là lần đầu tiên hắn nói tên mình ra cho một kẻ “loài người”..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.