Ninh Trí Viễn nói dứt lời, Sầm Trí Sâm dừng động tác, nhưng ngón tay vẫn đặt bên gáy cậu, ánh mắt anh nhìn cậu lại có thêm chút suy đoán.
Ninh Trí Viễn không né tránh ánh mắt của anh, bình tĩnh nói: “Thật đấy, trước khi anh thấy còn nhiều hơn nữa, tôi cũng không nhớ xung quanh mình thay bao nhiêu cô bạn gái rồi ấy.”
Hơi thở họ quyện vào nhau như lời thì thầm của đôi tình nhân.
Im lặng nhìn nhau, ánh mắt của Ninh Trí Viễn vừa có vẻ trêu chọc vừa vờ như vô tội, Sầm Trí Sâm lại nhận ra rõ ràng rằng mình thật sự không có nhiều lợi thế trong cuộc đối đầu với Ninh Trí Viễn.
Sắc mặt anh không thay đổi nhiều, liếc xuống cổ Ninh Trí Viễn, nhìn chằm chằm vào đường cong quai hàm đẹp đẽ của cậu, đến nốt ruồi, ngón tay anh chậm rãi vuốt v e nó hai lần, lưu luyến buông tay ra.
Anh bật đèn.
“Muốn uống rượu gì?” Sầm Trí Sâm hỏi.
Ninh Trí Viễn: “Tùy anh.”
Sầm Trí Sâm ra hiệu: “Vào trong đi.”
Ninh Trí Viễn vào phòng khách, trước tiên là ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Hai ngày nữa là đến Tết, ánh đèn đêm nay sáng hơn so với lần trước cậu đến.
Cậu quay người định nói gì đó, nhưng ánh mắt dừng ở một chỗ.
Sầm Trí Sâm đang đứng dựa vào ghế sofa, cởi khuy măng sét, sau đó là cà vạt.
Nút thắt hoa hồng do chính tay cậu thắt có chút phức tạp, Sầm Trí Sâm không chọn cách dùng bạo lực giật ra mà kiên nhẫn mượn tủ rượu thủy tinh trước mặt làm gương, từ từ cởi nó ra.
Ninh Trí Viễn nhìn, đột nhiên nghĩ đến người này trước khi lên giường với người khác có phải luôn như vậy không, kiên nhẫn cởi bỏ từng món quần áo của mình và người kia, thậm chí là những đồ trang trí phức tạp đó?
Ninh Trí Viễn đi tới, chủ động nói: “Tôi làm cho.”
Sầm Trí Sâm ngước mắt nhìn cậu, Ninh Trí Viễn tự nhiên, khéo léo giúp anh cởi cà vạt, như thể cậu đã làm rất nhiều lần.
Sầm Trí Sâm giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay của cậu, dùng ngón tay cái vuốt v e đường gân trên đó: “Trí Viễn.”
“Hửm?” Giọng nói từ trong cuống họng, Ninh Trí Viễn tập trung vào động tác trên tay, không để ý lắm chuyện Sầm Trí Sâm đang làm gì.
“Em có biết việc thắt cà vạt và cởi cà vạt của ai đó nghĩa là gì không?” Sầm Trí Sâm hỏi.
Ninh Trí Viễn nương theo lời anh nói tiếp: “Ý gì?”
“Ám chỉ tình d*c.” Sầm Trí Sâm nói.
Ninh Trí Viễn cuối cùng cũng ngước mắt lên, Sầm Trí Sâm nhìn thẳng vào cậu, không còn là sự thăm dò mà có tính xâm lược hoàn toàn tr@n trụi.
Ninh Trí Viễn suy nghĩ hai giây rồi trả lời: “Tôi đã nói là tôi thích đi thẳng vào vấn đề, không thích ám chỉ nọ kia.”
Lại như thế nữa, vờn như vô tội, chắc là cậu cố ý.
Sầm Trí Sâm thậm chí còn nghĩ rằng nếu mình thật sự đi thẳng vào vấn đề thì phản ứng của Ninh Trí Viễn sẽ ra sao, liệu cậu có thể bình tĩnh và thong dong như vậy hay không.
Mà thôi, anh cũng rất thích quá trình săn mồi từ từ này.
Cởi cà vạt, Ninh Trí Viễn tiện tay ném áo mình lên sô pha, nhắc Sầm Trí Sâm: “Mau lên đi, muộn rồi.”
Sầm Trí Sâm vẫn dõi theo động tác của cậu: “Chờ.”
Anh đến tủ chọn rượu, có vẻ tâm trạng anh đang hưng phấn.
Ninh Trí Viễn nhìn quanh, trông thấy tờ giấy dán trên tủ lạnh lần trước cậu đến vẫn còn đó, liền hỏi Sầm Trí Sâm: “Anh còn giữ nó à?”
Sầm Trí Sâm chuyển hướng chú ý, liếc nhìn: “Giữ chứ, khá thú vị.”
“Thú vị thật.” Ninh Trí Viễn nói: “Sáng sớm còn phiền anh viết mấy thứ này, mà không ngờ anh cũng tỉ mỉ thật.”
Sầm Trí Sâm quay lại nhìn cậu, nghe Ninh Trí Viễn không giống nói đùa.
“Có rất nhiều chuyện em không ngờ tới.” Sầm Trí Sâm tiếp tục chọn rượu: “Sau này em sẽ biết.”
Ninh Trí Viễn cười: “Được, tôi rất mong chờ.”
Cậu tiếp tục ngắm cảnh đêm, Sầm Trí Sâm lấy rượu đã chọn trong tủ rượu ra, nói: “Hôm nay uống thứ gì đó đặc biệt đi.”
Ninh Trí Viễn tuỳ anh.
Lúc nhận ly rượu, cậu liếc nhìn, lông mày giật giật.
Chất lỏng màu hồng nhạt có vị ngọt, giống đồ uống hơn.
“Rose Port.” Sầm Trí Sâm giải thích: “Thử xem.”
Ninh Trí Viễn cao giọng: “Ồ, một hồi nữa là say mất.”
“Không say nổi.” Sầm Trí Sâm nói: “Nó chỉ cao hơn rượu bình thường vài độ thôi.”
Anh ước chừng được tửu lượng của Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn say trước mặt anh hai lần là do uống rượu ngoại mạnh, một lần whisky và một lần rượu mạnh.
Nếu anh thật sự muốn làm Ninh Trí Viễn say, đương nhiên anh có thể chọn những thứ đó, nhưng thay vì uống say khướt, anh muốn nhìn bộ dáng Ninh Trí Viễn khi lâng lâng hơn.
Vừa rồi anh đứng trước tủ rượu chọn rượu, anh lập tức chọn chai rượu vang hồng này, màu sắc quyến rũ cùng hương vị ngọt ngào đậm đà, giống như Ninh Trí Viễn vậy.
Quyến rũ và gây nghiện, hấp dẫn và khó cưỡng.
Ninh Trí Viễn nhận ly rượu uống vào miệng, hương vị ngọt ngào đậm đà của trái cây hòa quyện với vị cay nồng của rượu, k1ch thích vị giác, một sự kết hợp tuyệt vời.
Sầm Trí Sâm nhìn môi cậu dần bị rượu nhuộm đỏ, anh cũng chậm rãi nhấp một ngụm.
Ninh Trí Viễn vừa uống rượu vừa thuận miệng hỏi anh: “Anh có từng nghe chưa.
Cái gì mà, ờm, thanh niên uống vang đỏ, đàn ông uống Port, muốn làm anh hùng thì uống rượu mạnh.”
Trong mắt Sầm Trí Sâm hiện lên ý cười: “Có luôn?”
“Ừm.” Ninh Trí Viễn cũng cười nói: “Tôi thấy Port rất ok.
Dù sao, đa số mọi người trên thế giới này đều không thể làm anh hùng, chỉ muốn lãng mạn thôi.”
“Cũng không có gì không tốt.” Sầm Trí Sâm nói: “Chúng ta đều là người bình thường.”
“Đúng vậy, chúng ta đều là người bình thường.” Ninh Trí Viễn lẩm bẩm, nhẹ nhàng ma sát ly thủy tinh trong tay.
Sầm Trí Sâm cụng ly với cậu: “Uống đi.”
Loại rượu này tuy ngọt nhưng nồng độ cồn quả thực cao hơn rượu vang đỏ thông thường, uống quá nhiều sẽ có tác dụng chậm.
Uống xong hai ly rượu, Ninh Trí Viễn dựa vào vách kính, cởi cúc áo sơ mi trên, một tay cầm ly rượu, hơi ngẩng đầu nhìn Sầm Trí Sâm trước mặt, hình như cũng ngà ngà rồi.
Sầm Trí Sâm cao hơn cậu một chút, 1m9 thì phải.
Trước đây, Ninh Trí Viễn không cảm thấy chênh lệch 6cm thì có gì đáng nói, hiện tại không biết có phải do tác dụng của rượu không mà cậu cảm thấy người mình nóng bừng, cảm giác bức bách khi đứng trước Sầm Trí Sâm càng mạnh hơn trước.
Ninh Trí Viễn không thích cảm giác này, cậu muốn làm gì đó.
Cậu giơ tay chạm vào yết hầu của Sầm Trí Sâm.
Lúc chạm vào, chỗ ấy nhấp nhô và chuyển động dữ dội, đôi mắt Sầm Trí Sâm hơi nheo lại nhìn chằm chằm cậu.
Ánh mắt anh thay đổi, giọng nói cũng không còn bình tĩnh như trước: “Làm gì đấy?”
Chắc vì uống rượu nên anh không còn giữ được bình tĩnh, nhất là khi Ninh Trí Viễn khiêu khích anh như vậy.
Ninh Trí Viễn vờ như không quan tâm, cậu nhìn chằm chằm vào nơi tay mình chạm vào, cảm nhận yết hầu của Sầm Trí Sâm trượt lên xuống, hơi nhộn nhạo.
Một lúc lâu sau, cậu mới ngẩng đầu lên hỏi Sầm Trí Sâm: “Còn anh, có ai chạm vào chỗ này của anh chưa?”
Câu hỏi y hệt câu mà Sầm Trí Sâm đã hỏi cậu khi vào cửa.
Sầm Trí Sâm nhìn cậu không trả lời, còn Ninh Trí Viễn lại tràn đầy hứng thú.
Họ nhìn nhau một lúc, Sầm Trí Sâm đột nhiên giơ tay lên, nắm cổ tay cậu, đẩy mạnh vào vách kính, Ninh Trí Viễn cầm không vững ly rượu làm nó rơi xuống đất, mùi rượu tràn ngập.
Hơi thở của Sầm Trí Sâm càng gần, giọng nói hơi khàn ghé sát bên tai cậu như đang dụ dỗ: “Trí Viễn, em có muốn thử cảm giác lên giường với người đàn ông không?”
Ninh Trí Viễn bình tĩnh hỏi: “Đàn ông nào? Anh á?”
Sầm Trí Sâm chưa kịp nói cậu đã quay đầu đi, cần cổ trắng nõn thon dài lộ ra rõ ràng trước mặt Sầm Trí Sâm, cậu nhắm mắt lại rồi cười: “Không được đâu, anh là anh tôi mà.”
Hơi thở của Sầm Trí Sâm không ổn định: “Anh là anh em?”
“Đúng vậy, anh là anh của tôi.” Ninh Trí Viễn lặp lại, như đang thở dài.
“Anh không phải.” Sầm Trí Sâm nhấn mạnh ba chữ này nhắc nhở cậu: “Em ruột anh là Sầm Triết, không phải em, Ninh Trí Viễn à.”
“Anh nói vậy tôi sẽ buồn lắm.” Ninh Trí Viễn nói khẽ: “Anh, anh say rồi.”
Sầm Trí Sâm siết chặt cổ tay cậu: “Vậy vừa rồi em đang làm gì?”
“Thôi.” Ninh Trí Viễn nói: “Chắc tôi cũng say rồi.”
Hơi thở nặng nề của Sầm Trí Sâm vẫn còn dừng bên tai cậu.
Sau một hồi giằng co, người đàn ông phát ra tiếng cười khàn khàn từ trong cổ họng: “Anh tưởng em cái gì cũng dám chơi chứ.”
“Sầm Trí Sâm.” Ninh Trí Viễn cũng nhắc nhở anh: “Khích tướng với tôi cũng vô dụng.”
Cậu quay lại, nhìn thẳng vào mắt Sầm Trí Sâm: “Tôi sẽ không để mình bị lôi kéo đâu.”
Ánh mắt Sầm Trí Sâm còn táo bạo hơn trước, rút lại câu hớ hênh vừa rồi: “Không suy nghĩ chút sao? Anh không chỉ giỏi hôn thôi đâu.”
“Với lại, sao em biết chắc mình thẳng mà chưa nếm thử cảm giác với đàn ông?”
Ninh Trí Viễn đứng im, lắc đầu cười, nói như lúc chiều cậu đã nói: “Tôi không cần nghĩ.”
Lần này thật sự không cần nghĩ.
Sầm Trí Sâm nhìn cậu, càng cảm thấy ngứa ngáy hơn, rõ ràng là đang từ chối, nhưng lại giống như đang vô tình hay cố ý trêu chọc vậy.
Ninh Trí Viễn quả là rất đặc biệt.
Đáng tiếc tối nay chỉ đến đây thôi.
Ninh Trí Viễn vẫn ngủ lại.
Sau khi nói “Chúc ngủ ngon”, mỗi người về phòng của mình.
Cánh cửa khép lại, cậu đứng trong bóng tối sững sờ một lúc, khóe môi hơi cong lên.
Cà vạt của Sầm Trí Sâm tuột khỏi áo, vô tình bị cậu giật xuống.
Ninh Trí Viễn móc chiếc cà vạt vào tay, chậm rãi quấn quanh ngón tay mình vài vòng, nhẹ nhàng vuốt v e hoa văn trên đó, như để cảm nhận điều gì.
Cuối cùng cậu cúi đầu đưa cà vạt lên chóp mũi ngửi, vẫn còn thoang thoảng mùi hương của người đó, mùi nước hoa và hơi thở của chính Sầm Trí Sâm.
Lúc ngã xuống giường, chiếc cà vạt che đi đôi mắt cậu.
Ninh Trí Viễn nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập cảnh tượng tối nay, môi lưỡi hòa quyện, ánh mắt giao nhau, da thịt cận kề, những miêu tả đầy ám muội.
Cậu cố tình dụ dỗ để Sầm Trí Sâm lộ ra sự mất kiểm soát hiếm có.
Muốn xem thêm quá.
Tay trái vuốt v e vết bỏng trên cổ tay phải, khóe môi nhếch lên, lặng lẽ mỉm cười..