Hai đôi môi chạm vào nhau, cảm giác hơi khô, Ninh Trí Viễn đứng im, không lùi lại.
Cậu mở to mắt bình tĩnh nhìn Sầm Trí Sâm, ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảng cách ngắn.
Khuôn mặt cậu được phản chiếu rõ ràng trong đôi đồng tử đen nhánh của Sầm Trí Sâm, quá bình tĩnh và thậm chí còn có vẻ khiêu khích theo một nghĩa khác.
Khiêu khích bằng một nụ hôn.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, ánh mắt Sầm Trí Sâm tối sầm, anh đặt tay lên lưng Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn vẫn không nhúc nhích, mi mắt rủ xuống, nhẹ nhàng ma sát trên môi Sầm Trí Sâm, như thể đang đắm chìm trong đó.
Sầm Trí Sâm nhìn khuôn mặt cậu, ánh đèn đường màu vàng ấm áp, hơi mờ nhạt trên lông mày của Ninh Trí Viễn, đuôi mắt hơi nhếch lên giống như móc câu, khiến người ta cảm thấy khó nhịn.
Không đủ.
Sầm Trí Sâm mở miệng, ngậm đầu môi cậu, m*t nhẹ.
Ninh Trí Viễn bình tĩnh, thậm chí còn giữ tư thế nhàn nhã, một tay đút túi quần, lúc đó, cậu chỉ liếc Sầm Trí Sâm một cái, trong mắt có một cảm xúc nào đó tích tụ, nhìn có vẻ tĩnh lặng nhưng cũng như sóng ngầm bắt đầu dâng trào.
Sầm Trí Sâm siết chặt cậu hơn.
Xuyên qua lớp áo, Ninh Trí Viễn có thể cảm nhận được sức mạnh và hơi ấm từ lòng bàn tay rộng lớn của anh.
Bàn tay của người đàn ông xoa mạnh vào lưng dưới của cậu, ấn vào cho đến khi cơ thể họ dính lấy nhau.
Không để Ninh Trí Viễn kịp phản ứng, tay Sầm Trí Sâm đã nhanh chóng đưa lên giữ gáy cậu, bắt cậu ngẩng đầu lên, sau đó c ắn môi dưới, đưa lưỡi vào.
Ninh Trí Viễn phối hợp hé miệng, để lưỡi của Sầm Trí Sâm đi vào.
Đầu lưỡi lướt qua trong miệng, từ vòm miệng nhạy cảm đến phần thịt mềm mại dưới lưỡi, sau đó môi lưỡi mạnh mẽ quấn quýt nhau.
Tiếng nước ướt dính, tiếng môi răng va chạm, tiếng hít thở dồn dập đan xen vào nhau đầy triền miên.
Ánh mắt nhìn nhau giống như đang tranh giành, một người có ý đồ xấu, một người có tâm tư đã ấp ủ từ lâu.
Nụ hôn tưởng chừng như rất lâu nhưng thực chất chỉ kéo dài hơn nửa phút, Ninh Trí Viễn rút về trước, đầu lưỡi quấn vào rồi tách ra, cậu cắn môi Sầm Trí Sâm cái cuối như trả đũa.
Cậu lùi lại quay qua bình tĩnh đối mặt với cậu trai đang đứng sững tại chỗ: “Thấy không?”
Thiếu niên đỏ mặt, vô thức nhìn Sầm Trí Sâm, nhưng trong mắt Sầm Trí Sâm chỉ có Ninh Trí Viễn, anh cười như đang hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi.
“Hai người…”
Ninh Trí Viễn nhướng mày.
Cậu trai tuy khó chịu ra mặt nhưng không nói được gì, chỉ nói câu “xin lỗi” rồi vội vàng bỏ đi.
Đuổi được người ta rồi, Ninh Trí Viễn cười như không, quay người ra hiệu cho Sầm Trí Sâm: “Lần này Sầm tổng lật xe rồi.”
“Anh sẽ tự kiểm điểm.” Sầm Trí Sâm vẫn đang nhìn đôi môi ướt đẫm của cậu: “Sau này sẽ không đụng đến kiểu người như thế nữa.”
Ninh Trí Viễn cười nhạo.
Sầm Trí Sâm hỏi cậu: “Đi lên nữa không?”
Ninh Trí Viễn xoay người đi về phía xe mình: “Đỗ xe đã.”
Trong lúc đi thang máy lên, Ninh Trí Viễn có vẻ hơi mệt.
Cậu nhắm mắt dựa vào vách thang máy, dáng vẻ buông lỏng, không nói gì.
Sầm Trí Sâm nhìn bóng cậu phản chiếu trên cánh cửa kim loại trước mặt, lơ đãng nghĩ về bộ dạng của Ninh Trí Viễn, nhìn không giống như đang lên lầu uống rượu với anh, mà giống như họ đang cùng nhau hẹn hò say đắm.
Hôn nhau rồi lên giường có lẽ là hành động bình thường nhất – nếu người đứng đây không phải là anh và Ninh Trí Viễn, nếu không phải cách đây vài tháng, họ vẫn chỉ là anh em trên danh nghĩa mà thôi.
Sầm Trí Sâm cảm thấy hơi tiếc.
Ninh Trí Viễn đột nhiên mở mắt ra, ở sau lưng anh lười biếng nói: “Anh đang nhìn gì đấy?”
Sầm Trí Sâm quay qua, cụp mắt xuống cười: “Sao em biết anh đang nhìn em?”
Ninh Trí Viễn: “Ồ, hoá ra là đang nhìn tôi.”
Sầm Trí Sâm bỗng muốn cười.
Trước giờ anh luôn có thể thoải mái giải quyết mọi chuyện, bất kể là gặp tình huống gì hay đối mặt với ai.
Duy nhất khi đối mặt với Ninh Trí Viễn, đứa em trai phiền phức này luôn có cách làm anh bất lực để chiếm thế thượng phong.
Thang máy dừng ở tầng cao nhất, cánh cửa mở ra, Ninh Trí Viễn đứng thẳng người, giơ tay vỗ nhẹ lên vai Sầm Trí Sâm: “Vào thôi.”
Đảo khách thành chủ.
Vào nhà, cởi áo khoác, thay giày.
Đèn cảm biến ở lối vào bật tắt, Ninh Trí Viễn dừng lại, hơi thở của người phía sau tiến lại gần, cậu dựa lưng vào tường quay đầu lại.
Sầm Trí Sâm nhìn chằm chằm vào mắt cậu, ánh đèn neon bên ngoài bức tường kính của phòng khách chiếu vào quét qua khuôn mặt Sầm Trí Sâm, trong chốc lát soi rõ d*c vọng không che giấu trong mắt anh.
Là d*c vọng, dành cho cậu.
Người đàn ông là anh trai của cậu suốt hai mươi bảy năm có d*c vọng không nên có với cậu.
Ninh Trí Viễn vẫn bình tĩnh hít thở.
Cậu hỏi: “Anh không bật đèn à?”
Sầm Trí Sâm nhìn cậu.
Ninh Trí Viễn quá bình tĩnh, cảnh tượng này như thể đã diễn đi diễn lại trong đầu anh vô số lần.
Lúc này Sầm Trí Sâm chợt nhận ra tâm tư bẩn thỉu của mình đang ở trong mắt Ninh Trí Viễn, hình như không thể giấu nữa rồi.
Nhưng không sao, anh không có ý định giấu nó mãi.
Anh nhìn từ mắt đến môi Ninh Trí Viễn, chậm rãi nói: “Chờ chút.”
Ninh Trí Viễn kệ anh, lúc cậu đang muốn đứng thẳng, Sầm Trí Sâm đã đẩy cậu ra sau, lại gần cậu: “Lại hút thuốc trong xe à? Miệng toàn mùi thuốc thôi.”
Ninh Trí Viễn lười động đậy, nói chậm: “Ừ”.
“Chờ chán quá.”
“Anh làm em chờ chán à?” Sầm Trí Sâm hạ thấp giọng, cười cười.
Ninh Trí Viễn nhìn thẳng vào mắt anh: “Không phải sao?”
“Ừm, là lỗi của anh.” Sầm Trí Sâm thẳng thắn thú nhận: “Lần sau sẽ không làm vậy nữa.”
Ninh Trí Viễn bĩu môi: “Đúng rồi, nói mới nhớ cái tính nết trước đây Sầm tổng, với người tình cũ nào anh cũng luôn vậy à? Lúc có hứng thì xem như bảo bối, hết hứng thì trở mặt tuyệt tình.”
Lúc trêu người ta cậu nói rất chậm, giọng điệu cũng thâm sâu lắm.
“Em biết trước đây anh thế nào à?” Sầm Trí Sâm hỏi.
“Muốn biết thì luôn có thể tìm ra.” Ninh Trí Viễn đắc ý nói.
Nhưng mấy cái trò núp bóng thăm dò cũng không phải trò vui gì, bây giờ cậu mới có cơ hội nhìn thấu bản chất thật của anh.
——Cậu không muốn nói ra.
Sầm Trí Sâm hơi nheo mắt lại nhìn cậu, nhưng trên mặt Ninh Trí Viễn lại không để lộ sơ hở nào.
“Không phải bảo bối.” Sầm Trí Sâm sửa lại: “Quan hệ tiền bạc thôi.”
Ninh Trí Viễn lơ đễnh gật đầu, không biết có tin không.
“À phải rồi, cảm ơn em vì chuyện hồi nãy.” Sầm Trí Sâm nói.
“Không có gì.
Không phải tình nhân nhỏ kia vừa mới nói không cần tiền cũng sẽ ở bên cạnh anh sao? Vậy tôi có tính là cần tiền không?”
Ninh Trí Viễn vừa nhắm mắt vừa cười khe khẽ, cậu hơi nghiêng đầu, ghé sát vào tai Sầm Trí Sâm thì thầm: “Đây là lần đầu tiên tôi hôn đàn ông đấy.”
Giọng cậu nhẹ tênh, giống như phát ra từ cổ họng, dính nhão, hình như đang cười.
Sầm Trí Sâm thấy tai mình ngứa ngáy đến tận đầu quả tim.
“Thật không?” Nhịp thở của anh vô thức chậm lại: “Cảm giác thế nào?”
Ninh Trí Viễn làm bộ trầm tư, nói: “Kỹ thuật tốt đấy.”
Họ nhìn nhau, Sầm Trí Sâm nhìn nụ cười trong mắt Ninh Trí Viễn: “Kỹ thuật tốt à?”
“Ừm.” Ninh Trí Viễn không keo kiệt mà khen anh: “Cũng khá tốt, lần đầu tiên hôn người khác mà không cần chủ động, với lại…”
“Với lại cái gì?” Sầm Trí Sâm hỏi.
Với lại hoàn toàn khác với sự mềm mại của môi lưỡi phụ nữ, hơi thở và mùi vị của Sầm Trí Sâm vô cùng bá đạo, mạnh mẽ cuốn cậu vào, không cho phép cậu từ chối.
Ninh Trí Viễn cũng không ghét, nếu như thân thế của cậu không bị vạch trần, thì làm gì có cơ hội trải nghiệm thú vị như vậy.
Loại kinh nghiệm này là do Sầm Trí Sâm mang đến cho cậu.
“Với lại trước giờ tôi rất hiếu học, rất thích học lỏm.” Ninh Trí Viễn nói.
Sầm Trí Sâm chau mày: “Học lỏm để dùng với ai?”
Anh không tin, Ninh Trí Viễn chơi bời trăng hoa, sao thua anh về kỹ thuật hôn được? Chỉ trong nửa phút, Ninh Trí Viễn là người duy nhất có thể theo kịp tiết tấu và nhịp thở của anh.
Nói thật thì anh không có nhiều kinh nghiệm trong mặt này như Ninh Trí Viễn, anh hơi mắc bệnh sạch sẽ, không thích hôn lắm.
Lúc hỏi câu này, tay Sầm Trí Sâm vịn bên eo Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn mới vừa vào cửa đã cởi áo khoác ngoài và áo vest, áo len màu xám nhạt nhẹ nhàng ma sát dưới lòng bàn tay Sầm Trí Sâm.
Sầm Trí Sâm gần như có thể cảm nhận được độ dẻo dai của phần thắt lưng bên dưới lớp vải, làm anh muốn vuốt v e không ngừng.
Thắt lưng của Ninh Trí Viễn có lẽ là nơi nhạy cảm, sau khi bị Sầm Trí Sâm xoa mấy lần, hơi thở của cậu trở nên nặng nề hơn, cậu giữ chặt bàn tay đang làm loạn của Sầm Trí Sâm, gõ ngón tay lên mu bàn tay anh, giọng nói khàn hẳn: “Đừng đụng.”
Sầm Trí Sâm nhận xét: “Em nhạy cảm nhỉ.
Hồi trước bạn gái em chưa chạm ở chỗ này của em à?”
Ninh Trí Viễn liếc anh rồi nói: “Tôi thích đi thẳng vào vấn đề hơn.”
“À.” Tay Sầm Trí Sâm dừng lại nhưng chưa rút tay về, anh ấn nhẹ lên xương quai xanh của cậu: “Ở đây? Lần trước là ai để lại dấu?”
Ninh Trí Viễn: “Lần trước?”
Ninh Trí Viễn quên khuấy rồi, nhưng Sầm Trí Sâm vẫn nhớ rõ lắm.
Lúc đó là trong văn phòng của anh, hai người vẫn còn đối chọi gay gắt, Ninh Trí Viễn tự ý làm, vốn dĩ anh muốn hỏi mấy câu, nhưng lại vô tình nhìn thấy dấu vết trên người cậu, đột nhiên làm anh không muốn nói nữa.
“Không nhớ thì thôi.”
Sầm Trí Sâm chỉ tiện miệng hỏi, cũng không để ý lắm, tay anh tiếp tục đưa lên vuốt v e cần cổ thon dài xinh đẹp của Ninh Trí Viễn từ đằng trước ra đằng sau.
Anh đã muốn làm điều này từ lâu, anh muốn nghiêm túc chạm vào người này, cảm giác da thịt tốt hơn anh tưởng tượng.
Cuối cùng, bàn tay anh vuốt lên sợi tóc sau gáy Ninh Trí Viễn, dùng đầu ngón tay ấn lên nốt ruồi son trên động mạch chủ bên cổ cậu, xoa nhẹ như vuốt v e.
“Em vẫn chưa trả lời, em học lỏm là muốn dùng với ai.” Sầm Trí Sâm nhắc lại.
Ninh Trí Viễn nhìn anh không trả lời, ánh đèn đêm luân phiên lướt qua trong mắt họ, những màu sắc đẹp đẽ mơ hồ đó chuyển giao giữa sáng và tối.
Hơi thở phập phồng xen lẫn tiếng tim đập, không ai lên tiếng nữa, cho đến khi hơi nóng trong lồ ng ngực dần dần bốc lên.
Ninh Trí Viễn chợt nghiêng đầu cười thành tiếng.
Cậu nói: “Anh à, tôi là trai thẳng.”.