Tiêu Thùy Địch: “…!”
Bùi Nặc rót cho mình một chén trà, chậm rãi nói: “Đêm hôm khuya khoắt, Thí Thiên Ma Tôn đến thăm Tàng Thư Lâu của ta là có ý đồ gì?”
Tiêu Thùy Địch quả nhiên là kẻ cả đời chẳng biết xấu hổ là gì, gã lập tức chất vấn: “Bản tôn thật lòng muốn cùng Đế Tôn so kiếm, nào ngờ Đế Tôn lại tránh mặt không gặp, bản tôn phải trăm cay nghìn đắng mới tìm được nơi tọa lạc của Đế Tôn đấy.”
“Ồ, vậy là do bản tôn không đúng rồi.” Bùi Nặc ôn hòa nói: “Nếu đã như thế thì đến đây đi!”
Minh Quang kiếm từ ấn đường bay ra.
“Ấy ấy ấy!” Tiêu Thùy Địch vội vàng lui về phía sau vài bước: “Đế Tôn, ta nhận sai! Trước tiên ngài đừng động thủ! Thật ra lần này ta đến chủ yếu là muốn mượn Vô Cực Tâm Kinh của các ngươi dùng một chút! Bởi vì các ngươi có thành kiến đối với ta nên mới buộc phải ra hạ sách này.” Gã thành thành thật thật giải thích.
Nhìn gã mặt mày ủ ê, Bùi Nặc hơi mỉm cười.
Việc này kiếp trước đã từng xảy ra rồi, Tiêu Thùy Địch gửi chiến thư tới, tỏ ý muốn cùng hắn chiến một trận.
Lúc so kiếm thì lảm nhảm đủ điều, thực lực lại chẳng ra gì, trong đầu hắn cảm thấy khác thường, lúc chạy tới thì mới phát giác Vô Cực Tâm Kinh đã bị thằng cha này đánh cắp.
Tiêu Thùy Địch gần đây ngộ ra bí pháp ma đạo mới, có thể phân thân thành hai thân thể, mỗi thân thể đều có tám thành thực lực của hàng nguyên bản.
Nhưng nếu một thân thể bị giết, thực lực của gã cũng bị hủy mất một nửa.
Sau đó đương lúc giận dữ, hắn tiêu diệt một phân thân của Tiêu Thùy Địch, nhưng cuối cùng Vô Cực Tâm Kinh vẫn rơi vào tay kẻi này.
Vì thế hắn nhẹ nhàng mỉm cười: “Mượn à?”
Tiêu Thùy Địch trầm mặc hồi lâu,sau đó đột nhiên cắn răng, vậy mà hướng về phía Bùi Nặc quỳ xuống: “Đế Tôn, ta cầu xin ngươi cho ta mượn Vô Cực Tâm Kinh, công pháp Tiên đạo của các ngươi đối với ta không có tác dụng, thế nhưng người ta đem lòng thương cả đời hiện giờ tính mạng đang nguy kịch, thật sự rất cần Vô Cực tâm kinh cứu mạng.
Khẩn cầu Đế Tôn đem tâm kinh cho ta mượn để cứu người, sau này tất sẽ hậu tạ.”
Gã chỉnh lại bộ dáng cợt nhả lúc nãy, hai mắt rưng rưng, lời lẽ bi thiết.
Cục cưng hệ thống dễ mềm lòng nghe thấy vô cùng chua xót, vì thế khuyên Bùi Nặc: “Chủ nhân, gã thật đáng thương, hay là ngài cho gã mượn đi! Người sống trên đời, có thể tìm được người thật lòng yêu thương mình khó khăn cỡ nào chứ!”
Bùi Nặc: “…!Xàm ngôn!”
Những lời này là hắn nói với Tiêu Thùy Địch, khiến nước mắt của Tiêu Thùy Địch trong hốc mắt phanh gấp, muốn rơi cũng chưa dám rơi, đau lòng nói: “Đế Tôn không cho mượn thì thôi, cớ sao còn nặng lời chà đạp lên tấm chân tình của ta?”
Nói với loại người này bấy nhiêu cũng đủ lắm rồi.
Bùi Nặc không muốn nói mấy lời vô nghĩa với gã nữa, trực tiếp rút kiếm.
Kiếm quang của Minh Quang tỏa sáng vạn trượng, chiếu rọi khắp không trung trên Tử Đàn Sơn, chiếu tỉnh các đệ tử đang đánh nhau hăng máu.
Diệp Vị Nhiên nhăn mày: “Là Minh Quang kiếm của sư tôn, chẳng lẽ có địch?”
Mà sắc mặt Tiêu Thùy Địch so với bọn họ còn vặn vẹo hơn, gã dùng thuật che mắt thoát khỏi trận Ngũ Huyền Triêu Tượng, vội vàng chạy về phía Tàng Thư Lâu.
Mọi người vừa thấy gã chạy liền nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng rốt cuộc Tiêu Thùy Địch vẫn tới chậm một bước, thời điểm gã đến Tàng Thư Lâu, đúng lúc thấy một kiếm trong suốt, như ngưng tụ từ hư vô, từ trên trời lao tới.
Bùi Nặc tay cầm kiếm, mình khoác áo bào xanh nhạt tung bay trong gió, tóc đen khẽ lay động, vẻ mặt lạnh lùng.
Một kiếm uy vũ như vậy.
Nếu là ngày thường, Tiêu Thùy Địch sẽ không kìm được mà trầm trồ khen ngợi, thế nhưng hôm nay kẻ bị Bùi Nặc một kiếm đâm vào ngực chính là gã.
Thế là mọi người trong Tử Đàn Tông liền thấy Thí Thiên Ma Tôn ngang ngược càn rỡ đột nhiên xuất hiện hai kẻ, một kẻ bị Đế Tôn một kiếm đâm chết, một kẻ khác sắc mặt tái nhợt ba chân bốn cẳng chạy.
Tốc độ nhanh chớp.
Công lực của Bùi Nặc cũng tiêu hao quá mức, không muốn đuổi theo, chỉ ở đứng ở phía sau gã nhẹ nhàng nói: “Xem ra Ma Tôn không thể hoàn thành Ma minh chi thệ, làm sao bây giờ nhỉ?”
Tiêu Thùy Địch nghe thế càng chạy nhanh hơn.
Mọi người đều ù ù cạc cạc, Diệp Vị Nhiên tiến lên nói: “Sư tôn, chuyện này là sao? Ma minh chi thệ là cái gì?”
Bùi Nặc cười.
Cái tên “Ma minh chi thệ” nghe dữ dội lắm cơ, nhưng thật ra lại rất nhàm chán.
Vài vị Ma Tôn ở Ma Vực vì tranh đoạt vị trí đứng đầu Ma đạo, tranh đấu không ngừng, sau này dứt khoát đặt ra điều kiện, nếu ai có thể cướp được tâm pháp tối thượng Vô Cực Tâm Kinh của Tử Đàn Tông từ tay Bùi Nặc, liền tôn người đó làm chủ.
Đây mới là nguyên nhân khiến Tiêu Thùy Địch hao tâm tổn trí muốn ăn cắp Vô Cực Tâm Kinh, cơ bản hoàn toàn không phải để cứu tính mạng người thương cái quần què gì cả.
Kiếp trước, sau khi Tiêu Thùy Địch lấy được Vô Cực Tâm Kinh, nguyên khí đại thương, tuy rằng được tôn sùng là người đứng đầu Ma đạo, nhưng cũng không thể bảo vệ vị trí này, không đến vài năm liền thoái vị nhường ngôi.
Nhưng ngay cả như vậy, cũng khó lòng bình ổn lửa giận trong lòng hắn.
Bản tôn há có thể dung túng cho bọn chúng tùy ý tính kế?
Bùi Nặc giảo hoạt cười lên một tiếng, móc ra một hạt châu màu khói xám.
Hạt châu này tên là Tức Thời Châu, có thể lưu lại hình ảnh đã xảy ra, vừa rồi hắn đã dùng nó lưu lại cảnh Tiêu Thùy Địch quỳ xuống khóc lóc cầu xin, sau này hắn phải đem đi phục chế lại mấy nghìn bản, lưu truyền một vòng ở Ma Vực mới được, để xem sau này Tiêu Thùy Địch định thế nào mà làm người.
Hệ thống lúc này còn như nằm mơ giữa ban ngày, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ta, vội vàng truy hỏi Bùi Nặc: “Chủ nhân, thế này là thế nào? Sao ngài lại giết hắn? Vậy người yêu hắn phải làm sao bây giờ!”
Bùi Nặc: “Đừng làm ồn!”
Hệ thống: “…”
Quy tắc bên trên đề ra chỉ hướng dẫn nó trợ giúp ký chủ thế nào, lại không hướng dẫn nó nếu bị ký chủ ghét bỏ thì phải làm sao.
Làm hệ thống lại bị ký chủ ghét phải làm sao bây giờ? Online chờ, gấp!
Tiêu Thùy Địch ôm ngực che vết thương lại, sử dụng thuật tiềm hành* của Ma Tông chạy trốn một mạch.
(nguyên văn: 潜行 – bí mật, lén bước đi)
Tử Đàn Tông cũng không phái người truy đuổi, tên ma đầu Bùi Nặc kia cũng không đuổi theo.
Thế nhưng, Thí Thiên Ma Tôn vẫn chạy trốn sấp mặt, rặt một vẻ không cần mặt mũi.
Tuy rằng gã còn chưa biết kế tiếp Bùi Nặc tính toán thế nào, nhưng trong lòng đã hận hắn đến tận xương tủy, một kiếm này khiến gã tổn thương nghiệm trọng, nếu không tu luyện tám trăm một nghìn năm e rằng không thể phục hồi như cũ.
Gã dừng ở một chỗ, ngó quanh thấy bốn bề vắng lặng, thế là trực tiếp nằm rạp trên mặt đất.
Thân thể nhanh chóng hòa thành một màu với bùn đất.
Đây là tuyệt kỹ ẩn nấp đệ nhất đương thời của sư môn của gã, bằng không gã làm sao vẫn sống khỏe re với thực lực gà mờ lại thích gây chuyện thị phi như hiện giờ chứ.
Bùi Nặc chắc chắn không thể ngờ được mình lại ẩn nấp ngay dưới mắt của hắn, đợi khi thương thế khỏi hẳn, gã nhất định sẽ khuấy động Tử Đàn Tông đến long trời lở đất.
Tiêu Thùy Địch nhắm mắt, điều tiết hơi thở, hòa hợp cùng với đất thành một thể.
Gã đang nằm yên dưỡng thương, bỗng có cảm giác mặt bị người ta đạp một phát, thôi không sao không có việc gì.
Ngay sau đó, chỗ đó của gã lại bị người ta đạp một phát.
Thí Thiên Ma Tôn rốt cuộc nổi giận, đứa nào đấy! Không biết chỗ đó không thể đạp bừa à?
Gã chui từ dưới đất lên, phóng vút lên cao, gằn giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Bộ dáng đen xì của gã quả thật khiến người kia sợ hãi, kêu lên thảm thiết: “Quỷ! Có quỷ!”
Tiêu Thùy Địch nhìn qua, té ra là một đứa bé tầm tám chín tuổi, cơn tức tức khắc liền giảm mất một nửa, tuy rằng không có chuyện ác nào gã không làm, thế nhưng chưa bao giờ so đo cùng trẻ con.
Có điều…!
“Uầy!”
Tiêu Thùy Địch sửng sốt, với nhãn lực của gã, liếc một cái liền phát hiện ra đứa bé này không ngờ lại là Thông Huyền băng thể vạn năm có một.
Người có thể chất này kiểu này mà tu tiên thì tiến triển cực nhanh, nhưng nếu tu ma, quả thật là được ông trời nâng như nâng trứng.
Tiêu Thùy Địch cũng có vài đệ tử, đều là kỳ tài ngút trời, thế nhưng so với bé trai trước mắt này thì đều là phế vật cả.
Thí Thiên Ma Tôn hiếm lắm mới đem lòng mến mộ nhân tài, hỏi: “Oắt con, ngươi là đệ tử Tử Đàn Tông sao?” Nhìn tuổi tác y, chắc cũng mới bắt đầu tu luyện thôi, nếu phế bỏ toàn bộ rồi tu luyện lại công pháp của môn phái bọn họ cũng còn kịp chán.
Trong lòng Tiêu Thùy Địch đã tính toán kỹ càng.
Thường ngày gã làm việc luôn ngang ngược, chưa bao giờ bận tâm đến ý muốn của người khác, lại càng không quản đứa bé trai này có nguyện ý hay không.
Em trai nhỏ này chính là Lạc Tinh Lỗi, dưới tình huống Bùi Nặc cố tình nuôi y thành phế vật cũng đã ngơ ngác lớn đến năm mười tuổi.
Y vốn chỉ thuộc loại trẻ em dậy thì tương đối muộn về mặt tâm lý thôi, mười tuổi bề ngoài y đã không còn ngây thơ như lúc bốn tuổi nữa.
Khoảng thời gian trưởng thành cũng không dễ dàng gì.
Người trong tông đối với y đều là hư tình giả ý, có mỗi ông sư huynh thì ngày ngày bận rộn luyện kiếm trước giờ không rảnh quan tâm y, còn phía sư tôn, phía sư tôn…!
Sư tôn quả thật là người duy nhất trong Tử Đàn Tông thật lòng tốt với y, chỉ là theo thời gian y lớn lên, cơ hội được gặp sư tôn càng ngày càng ít đi.
Hôm nay sư tôn lại bế quan.
Y cố ý một mình chạy tới chỗ sư tôn bế quan đu đưa để có thể gặp mặt sư tôn một chút, nào ngờ không gặp được sư tôn, lại xồ ra một con quái vật.
Cơ mà dù gì y cũng là đệ tử môn phái tu tiên, sớm đã biết cho dù là quỷ quái thật sự cũng không có gì đáng sợ, huống chi trước mắt hình như là con người.
Vì thế sau khi hoảng sợ, y rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, đôi mắt xanh biếc vô cùng cảnh giác nhìn Tiêu Thùy Địch: “Ngươi là người phương nào?”
“Đừng sợ, đừng sợ! Ta sẽ không làm ngươi bị thương.” Tiêu Thùy Địch hiền từ nói, lại nắm chặt bàn tay trăng trắng xinh xinh của Lạc Tinh Lỗi, tặng luôn một luồng ma khí vào cơ thể.
Tra xét một lượt, biểu cảm trên mặt gã trở nên phẫn nộ và tiếc hân, chép miệng nói: “Phung phí của trời, thật phung phí của trời! Sư tôn ngươi là ai? Trên đời này sao lại có kẻ ngu xuẩn như vậy!”
Đường đường là Thông Huyền băng thể, là mầm non tu tiên trong vạn người chưa chắc có được một người, vậy mà chỉ học công pháp căn bản nhất, hơn nữa căn cơ còn không vững chắc.
Đáng giận nhất là, công lực trong cơ thể y rất phù phiếm, vừa thấy đã biết là dùng thiên tài địa bảo bồi dưỡng mà thành, đây không phải không dưng làm lãng phí mầm non tốt hay sao? Đầu năm nay người ngu ngốc sao nhiều thế nhỉ, quả thật là làm lỡ đệ tử nhà người ta mà!
Nào biết gã vừa nói lời này ra, Lạc Tinh Lỗi vừa rồi còn có vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời lập tức phẫn nộ, liều mạng giãy dụa nói: “Không được mắng sư tôn ta! Sư tôn ta là người thông minh nhất trên đời này, sư tôn ngươi mới là ngu ngốc! Ngươi buông ta ra!”
Eo! Sư tôn y ngốc như vậy còn không cho người ta mắng sao!.