Trong lòng Bùi Nặc cười lạnh, năm đó cũng y hệt như thế.
Một đứa bé không có chút căn cơ nào, thậm chí đầu óc còn có vấn đề một bước lên trời, trở thành đệ tử thân truyền của hắn, vô số người thầm ghen đến đỏ mắt, có điều y là đệ tử của Bùi Nặc, há có thể để người ta thích là có thể khinh nhục sao? Vì thế hắn ra tay đem bọn họ xử lý sạch bách, từ đó không còn có ai dám có ý đồ với Lạc Tinh Lỗi nữa.
Có điều, bây giờ ấy hả…!
Bùi Nặc gọi Diệp Vị Nhiên, quẳng Lạc Tinh Lỗi cho hắn ta.
“Từ nay về sau, đây chính là sư đệ của ngươi, ngươi phải dạy dỗ y cho tốt, gánh vác trọng trách của một người sư huynh.”
“Vâng!” Được sư tôn căn dặn, Diệp Vị Nhiên tò mò đánh giá vị tiểu sư đệ này.
Lạc Tinh Lỗi đã bị đạo đồng tẩy rửa cẩn thận, thay quần áo mới tinh, nhìn qua vô cùng trắng trẻo đáng yêu, Diệp Vị Nhiên vừa thấy đã thích.
Hắn ta là độc đinh trong nhà, sau này đến Tử Đàn Tông vẫn luôn lẻ loi một mình, hiện tại có thêm một sư đệ, đúng là cầu được ước thấy.
Cho nên mới đầu Diệp Vị Nhiên rất vui vẻ, nhưng chẳng bao lâu sau hắn ta liền vui không nổi nữa.
Bởi vì hắn ta phát hiện, tiểu sư đệ hình như là một đứa bé ngốc.
Nhìn thấy Bùi Nặc định rời đi, Lạc Tinh Lỗi đang ở trong lồng ngực Diệp Vị Nhiên giãy giụa, dùng hết sức bình sinh muốn Bùi Nặc ở lại, miệng không ngừng la hét: “Ca ca, ca ca…”
Diệp Vị Nhiên có lòng sửa lại cho đúng: “Không phải ca ca, là sư tôn.
Sư tôn!”
Lạc Tinh Lỗi: “Ca ca…!Ca ca!”
Theo lẽ thường, trẻ nhỏ như vậy cũng là dễ hiểu, từ từ dạy là được.
Thế nhưng một tháng sau, Lạc Tinh Lỗi vẫn luôn miệng gọi ca ca, ca ca, không sửa nổi.
Mà cũng trong khoảng thời gian này, Diệp Vị Nhiên rất vất vả, quả thật không thể dùng mấy từ đơn giản như “cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi” để hình dung.
Hắn ta không hề nghĩ tới, tiểu sư đệ lại có thể ngu ngốc đến mức này.
Bất luận hắn ta dạy cái gì cũng không học được, lãng phí một lượng lớn thời gian cùng sức lực của hắn ta, thậm chí còn làm hắn ta lơ là tu luyện, khiến sư tôn kiểm tra xong liền trách phạt.
Sau khi bị phạt một lần, Diệp Vị Nhiên dứt khoát không dạy nữa, dù sao y cũng học không xong, mình vẫn nên chuyên tâm luyện công pháp của mình đi.
Kết quả, sư tôn tâm huyết đầy mình kiểm tra tiểu sư đệ, phát hiện ra y chẳng biết cái gì, thế là lại phạt Diệp Vị Nhiên.
Một hai lần như vậy, Diệp Vị Nhiên thật sự là ghét cay ghét đắng Lạc Tinh Lỗi.
Mà không chỉ riêng hắn ta, toàn bộ Tử Đàn Tông, cũng không ai thích Lạc Tinh Lỗi.
Tên ngu đần chẳng có gì đặc biệt này rốt cuộc chó ngáp phải ruồi kiểu gì mà lại lọt vào mắt xanh của Đế Tôn chứ?
Chuyện này quả thật có thể xếp vào mười câu hỏi vì sao chưa có lời giải đáp của Tử Đàn Tông.
Không có bản lĩnh, không có năng lực, thậm chí còn bị ngu, thế mà lại có thể ngồi lên ngôi như vậy, làm gì có ai thấy y thuận mắt nổi?
Chẳng qua là ở ngoài mặt vẫn cả nể với y mà thôi.
Toàn bộ Tử Đàn Tông, người thích y, cũng chỉ có mỗi mình Đế Tôn mà thôi.
Nhưng mà, đó là thật sao?
Từ lúc Diệp Vị Nhiên không chịu nổi áp lực đành tìm sư tôn cầu xin dừng việc chỉ bảo sư đệ, Bùi Nặc liền đảm nhận chức trách dạy dỗ bé Lạc Tinh Lỗi.
Nhưng mà có lẽ vì Đế Tôn rất bận và Lạc Tinh Lỗi rất ngốc, đến nay y cũng chỉ học được công pháp cơ bản là Tử Đàn kinh, còn Kiếm kinh lại chẳng biết gì.
Mà công lực, cũng toàn là Đế Tôn dùng linh đan diệu dược đắp vào người y.
Hành động này lại càng khiến cho mọi người ghen tỵ không thôi, phải biết là vật trân tàng của Đế Tôn dù chỉ là một viên tầm thường nhất cũng là trân phẩm của tạo hóa sánh ngang trời đất, hiện tại cứ thế mài lãng phí trên người phế vật kia.
Lạc Tinh Lỗi cứ như vậy mơ mơ màng màng trưởng thành đến năm mười tuổi.
Mãi đến một ngày.
“Sư tôn, đây là thư Đoạn Thiên giáo phái người đưa tới.”
Diệp Vị Nhiên mình mặc áo xanh, đứng bên cạnh Bùi Nặc, cung kính thưa.
Hắn ta đã hai mươi tuổi, thân mặc trường bào màu xanh, khiến cả người tựa như trúc xanh mướt trên đỉnh Thương Sơn*, giơ tay nhấc chân cũng ra dáng phi thường.
(*nguyên văn là Thương Sơn Thúy Trúc – 苍山翠竹)
Bùi Nặc nhận lấy lá thư Diệp Vị Nhiên dâng lên, vừa mở ra, một con rồng đen đột nhiên từ mặt giấy xuất hiện rồi từ trong điện bay ra, uốn lượn trên không trung, cuối cùng hóa thành mấy chữ lớn.
“Tiên sơn Tử Đàn, xưng hùng Tiên đạo, giờ tý tối nay, bản tôn muốn tới, ranh con Bùi Nặc, dám chiến hay không?”
Chỉ mấy chữ ít ỏi, liền có thể thấy được bản tính kiêu căng phách lối của người nọ.
Hóa ra là một phong chiến thư.
Bùi Nặc hơi cau mày lại: “Đoạn Thiên Giáo? Như vậy tức là đây là Tiêu Thùy Địch? Thật không biết xấu hổ.”
Trong phòng nghị sự, mọi người trong Tử Đàn Tông đều trầm mặc.
Đoạn Thiên Giáo chính là một trong ba môn phái lớn nhất của ma đạo, tên Tiêu Thùy Địch này tuy rằng văn nhã, nhưng hắn lại là giáo chủ Đoạn Thiên Giáo, Thí Thiên Ma Tôn.
Trong các Ma Tôn của ma đạo, cho dù Thí Thiên Ma Tôn không phải là người có chiến lực cao nhất thì cũng là người có phong cách quái dị nhất.
Kiêu ngạo, hiếu chiến, còn không sợ chết.
Điển hình là lần này, rõ ràng gã đánh không thắng nổi Đế Tôn nhà chúng ta, kết quả nhất định phải giữa đêm hôm khuya khoắt chạy tới Tử Đàn Tông tìm Đế Tôn tuyên chiến, không phải tìm chết thì là gì?
Đúng thật là gần giống như lời Đế Tôn nói, không biết xấu hổ.
Có điều lời này cũng chỉ có Đế Tôn mới có thể nói ra, bọn họ chung quy vẫn không có can đảm đi mắng Ma Tôn.
“Đế Tôn, thuộc hạ cho rằng chiến thư lần này của Thí Thiên Ma Tôn gửi đến rất kỳ quái, hẳn là có vấn đề, có lẽ hắn căn bản không phải muốn giao chiến với Đế Tôn một trận, chiến thư có lẽ chỉ là thủ đoạn để che mắt, có lẽ còn có dụng ý khác, không thể không đề cao cảnh giác để tránh trúng gian kế của yêu nghiệt ma đạo.”
Người nói chuyện, là một trong bảy vị trưởng lão Tử Đàn Tông, Ngọc Minh trưởng lão.
Bùi Nặc gật đầu: “Lời Ngọc Minh trưởng lão nói không phải không có lý, nếu đã như thế, chuyện phòng ngự Tiêu Thùy Địch cứ giao cho Ngọc Minh trưởng lão toàn quyền xử trí, bản tôn muốn bế quan tu luyện, việc nhỏ này không cần làm phiền bản tôn.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều câm nín một cách dị thường.
Được rồi, chúng ta biết, Thí Thiên Ma Tôn không phải là đối thủ của Đế Tôn ngài, thế nhưng tốt xấu gì người ta cũng là giáo chủ Đoạn Thiên Giáo, một trong những ngôi chí tôn của Ma đạo, ngài như thế này cũng hơi bị khinh nhau rồi đấy.
“Sư tôn!” Lần này là Diệp Vị Nhiên lên tiếng, cu chàng này mở to đôi mắt vô cùng hưng phấn nhìn Bùi Nặc: “Đồ nhi muốn…”
“Bản tôn biết rồi.” Hắn ta còn chưa xuất khẩu, Bùi Nặc liền gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: “Nếu ngươi có hứng thú, vậy ở bên cạnh trợ giúp Ngọc Minh trưởng lão, nhân tiện học hỏi từ Ngọc Minh trưởng lão đi.” Nghé con mới sinh không sợ hổ, vừa nghe nói Ma Tôn này nọ lọ chai đã nóng lòng muốn chiến một phen, thôi thì cứ tùy ý hắn ta đi.
“Vâng!” Diệp Vị Nhiên vô cùng vui vẻ.
Mọi người trong Tử Đàn tông đều thở dài một hơi.
“Thằng ranh Bùi Nặc kia, bản tôn đã đến!”
Thí Thiên Ma Tôn quả nhiên đến đúng giờ, vừa tới giờ tý, một tiếng kêu xé gió từ xa vọng lại, ngay sau đó, một người đàn ông áo đen xuất hiện trước cửa lớn của Tử Đàn cung.
Mắt phượng mũi ưng, mặt mũi tuấn lãng, mắt sáng quắc như ưng, đúng là Thí Thiên Ma Tôn Tiêu Thùy Địch không thể nghi ngờ.
Vậy mà canh đúng giờ tý đêm khuya, lẻ loi một mình đến tìm Bùi Nặc quyết đấu thật!
Nghênh đón gã, không phải là Minh Quang kiếm của Bùi Nặc, mà là trận pháp trấn tông của Tử Đàn Tông, trận Ngũ Huyền Triêu Tượng.
Một trăm hai mươi lăm đệ tử, do Ngọc Minh trưởng lão dẫn đầu kết trận, hướng về phía Tiêu Thùy Địch tấn công.
Tiêu Thùy Địch không sợ mảy may, một bên tránh né trận pháp, một bên còn ngoạc mồm gào: “Hay cho thằng ranh con Bùi Nặc, bản tôn thành tâm thành ý tới tìm ngươi quyết đấu, ngươi đã trốn tránh thì thôi, lại còn phái mấy tên nhãi nhép này tiếp đón bản tôn, quả thật nực cười! Chẳng lẽ ngươi sợ ta sao?”
Lúc này, một thanh niên mặc áo xanh đột nhiên hướng thẳng mặt gã suỵt một cái: “Ma Tôn, be bé cái mồm thôi! Sư tôn ta đang bế quan đấy!”
Thí Thiên Ma Tôn: “…”
Lời nói này nghe cứ như kiểu: Đừng ồn, sư tôn ta đang ngủ vậy!
Tiêu Thùy Địch tức tới mức toàn thân đều run lên bần bật: “Bùi Nặc, bản tôn thành tâm thành ý tới tìm ngươi so kiếm, thế mà ngươi lại đi bế quan tu luyện, đây là có ý coi thường bản tôn sao?”
Ánh mắt trong khoảnh khắc đột nhiên dừng ở thanh niên áo xanh: “Ngươi là đệ tử của Bùi Nặc, vậy để bản tôn thử xem trình ngươi nông sâu thế nào!” Thôi thì cũng xem như trút giận.
Dứt lời, ánh kiếm mang theo ma khí cuồn cuộn, một kiếm đâm tới.
Diệp Vị Nhiên rút kiếm, thân kiếm như lá liễu, chính diện nghênh địch.
Một kiếm vụt qua, trường kiếm rơi khỏi tay hắn ta, hổ khẩu* bị chấn động đến mức máu tươi chảy ròng ròng, một kiếm của Ma Tôn quả là uy lực.
(hổ khẩu – 虎口: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ)
Nói chung Ma Tôn vẫn xem hắn ta là tiểu bối, chỉ dùng ba thành công lực mà thôi.
Qua một kiếm Diệp Vị Nhiên đã nghiệm được uy lực của Ma Tôn, cũng không ham chiến, thân thể lóe lên, vội vàng trốn vào trong trận pháp.
Trận Ngũ Huyền Triêu Tượng đóng mở nhịp nhàng, uy thế kinh người, hướng về phía Tiêu Thùy Địch tấn công.
“Chủ nhân? Chẳng phải ngài nói đi bế quan tu luyện sao?” Hệ thống nhìn xung quanh, chẳng hiểu gì sất.
Nơi bọn họ đang đứng lúc này chính là Tàng Thư Lâu của Tử Đàn Tông.
Tàng Thư Lâu được chia ra làm chín tầng, bên trong cất giữ kỹ càng đủ loại bí thuật công pháp cùng Kiếm kinh của Tử Đàn Tông, chính là nơi tối cao nhất trong Tử Đàn Tông.
Mỗi một tầng của Tàng Thư Lâu đều được hạ cấm chế, bất cứ đệ tử nào cũng có thể tiến vào tầng một, mà tầng thứ chín này, toàn bộ Tử Đàn Tông chỉ có duy nhất một người có tư cách đến, chính là Bùi Nặc.
Thế nhưng Bùi Nặc đến tầng thứ chín lại không phải muốn tìm kiếm công pháp bí tịch gì, bất cứ công pháp nào ở tầng thứ chín, hắn đã sớm nhớ rõ trong lòng, căn bản không có ý định đến xem.
Hắn tới đây chỉ để làm một việc.
Tại nơi đầu não mang bàn trà lên, pha một ấm trà tiên, thưởng trà như thật.
Áo bào lam nhạt tung bay theo gió, tóc dài đen bóng như mặc ngọc xõa tung, mặt mày tuấn tú thanh dật, phong thái uống trà nhàn nhã.
Nếu bỏ qua việc hắn đêm hôm khuya khoắt còn uống trà mà nói, khung cảnh này phải nói là rất đẹp mắt.
Bùi Nặc uống trà, không trả lời.
Sau khi trọng sinh, hắn rất ít khi để ý tới hệ thống đã ngu lại còn lắm điều này, lý do ư? Bởi vì hệ thống liên tiếp làm việc thất bại khiến hắn phản cảm?
Đương nhiên không phải rồi.
Tuy rằng lần đầu tiên trọng sinh không được thuận lợi, nhưng đối với tình hình trước mắt, lần trọng sinh thứ hai này Bùi Nặc vẫn hoàn toàn hài lòng.
Cũng bởi vì rất hài lòng, nên hắn không có mong muốn nào khác nữa.
Qua cầu thì phải rút ván thôi.
Hiện tại Đế Tôn cảm nhận sâu sắc rằng, cái thứ quỷ quái gọi là hệ thùng này đã không còn tác dụng gì, kể ra thì cũng có vài phần thông minh, bản thân mình rõ ràng không cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng lúc nào cũng có thể nghe thấy giọng nó.
Phải nghĩ biện pháp tống khứ đi mới được.
Hệ thống lúc này vẫn không biết Đế Tôn sau khi lợi dụng thì chuẩn bị đem nó vứt đi, miệng còn đang lải nhải: “Mà này, chủ nhân, ngài không ra xem cái gã Ma Tôn gì đó đến có được không đó? Tôi thấy hình như hắn trông rất lợi hại.”
Có lẽ hôm nay tâm trạng khá tốt, Bùi Nặc bất ngờ đáp lại nó một câu: “Đến rồi.”
Hệ thống còn đang nghi hoặc, liền thấy một cái bóng đen từ góc tường chậm rãi xuất hiện.
Thân thể gã đâm xuyên qua tầng tầng cấm chế của Tàng Thư Lâu, rất nhanh xuất hiện ở tầng thứ chín.
Người nọ lộ vẻ mặt đắc ý, hướng về phía đông nam châm chọc nói: “Một bầy đàn ngu ngốc!”
Nếu đám người Ngọc Minh trưởng ở đây sẽ nhận ra người này chính là Thí Thiên Ma Tôn Tiêu Thùy Địch.
Thế nhưng, rõ ràng lúc này Tiêu Thùy Địch đang ở trên núi Tử Đàn, lấy một chọi với trận Ngũ Huyền Triều Tượng của bọn họ cơ mà!
Sao lại lì ra một Tiêu Thùy Địch nữa thế?
Đây chính là kế của bản tôn!
Trên mặt Tiêu Thùy Địch lộ vẻ đắc ý, nghênh ngang tiến vào.
Cấm chế dọc theo đường đi hoàn toàn bị gã phá giải, thế nhưng vừa vào tầng thứ chín, gã liền cứng người.
Bởi vì ở bên trong, cạnh án trà, đang có một người cười như không cười nhìn gã, cười vô cùng thanh nhã..