Pháp Thiện ngẩng đầu trừng mắt nhìn Sở Ly, thét lên một tiếng, vung mạnh quyền đánh về trường kiếm.
Sở Ly hất trường kiếm, mũi kiếm hướng vào lòng bàn tay của lão ta.
Chưởng thế của Pháp Thiện vẫn không đổi, mũi kiếm đâm thẳng vào lòng bàn tay lão.
– Keng…
Tiếng va chạm chói tai, trường kiếm của Sở Ly rung lên, nội lực tinh khiết, hồn hậu thuận theo kiếm phóng đi nhưng lại bị một sức mạnh vô hình cản lại ở bên ngoài, không thể tiến vào kinh mạch của Pháp Thiện.
Sở Ly ngạc nhiên, Kim Cang Độ Ách Thần Công thật lợi hại, quả nhiên uy lực kinh người, ngăn cản được sự xâm phạm của nội lực. Hắn lùi lại một bước, tiếp tục đâm:
– Keng…
Pháp Thiện giơ tay chắn trước ngực, mũi kiếm đâm vào lòng bàn tay của lão. Pháp Thiện trong lòng kinh ngạc, vị trí của kiếm này không khác gì với nhát kiếm lúc trước, đâm vào cùng một điểm, kiếm pháp như vậy quả thực đáng sợ. Sở Ly lướt qua, hóa giải nội lực trên tay, lại tiếp tục đâm nhanh như chớp.
– Keng…
Pháp Thiện lại giơ tay lên theo phản xạ, vẫn bị đâm trúng cùng một vị trí.
Lòng bàn tay của lão ta có phần tê đi, Kim Quang Độ Ách Thần Công có dấu hiệu bị phá, mặt hơi biến sắc, không dám để Sở Ly đâm thêm kiếm nào nữa, lão ta chủ động giành thế tấn công.
– A!
Lão ta thét lên một tiếng, vang như sấm, chưởng đánh trúng trung cung, muốn ép Sở Ly lùi lại. Nhưng không ngờ Sở Ly không những không lùi ngược lại còn tiến lên đâm tiếp một kiếm, góc độ rất hiểm hóc, tốc độ nhanh như sét.
– Keng…
Một lần nữa lại đâm cùng một vị trí.
Sắc mặt Pháp Thiện sa sầm, trong lòng càng kinh hãi, kiếm pháp của tên Sở Ly này thật đáng sợ, cứ tiếp tục thế này sẽ chẳng có lợi gì đối với mình.
Huyết khí của lão không lưu động, Kim Cang Độ Ách Thần Công không ổn định, vội vàng đổi chưởng thành quyền, một quyền vung ra, cuốn theo gió, vừa mạnh vừa hiểm hóc.
– Keng…
Tiếp theo đó, kiếm của Sở Ly liên tục tấn công, giống như chớp giật, tốc độ nhanh vô cùng.
Pháp Thiện hạ quyết tâm không né tránh nữa, nhìn thấy kiếm lao tới liền dùng chưởng hoặc dùng quyền, hoặc dùng tay áo để hóa giải đòn công, tránh bị mũi kiếm đâm cùng một vị trí như ban nãy, tay áo mềm mại được lão ta vung ra lập tức giống như đao thương, uy lực đáng sợ.
Hai người không ngừng ra đòn, giằng co không có kết quả, lão ta không tránh được kiếm của Sở Ly, Sở Ly cũng không phá được Kim Cang Độ Ách Thần Công của lão ta, chớp mắt đã hơn một trăm chiêu.
Triệu Dĩnh đứng bên cạnh mở tròn mắt, không ngừng khen ngợi kiếm pháp của Sở Ly, đồng thời cũng thầm than thở lão hòa thượng Pháp Thiện lợi hại, không sống uổng bao năm cuộc đời, công phu thật khủng khiếp.
Đột nhiên “rầm” một tiếng vang lên, Sở Ly đột ngột đổi kiếm thành chưởng, đón lấy chưởng của Pháp Thiện, trong tiếng vang, hai người đều lùi lại một bước.
Sở Ly lùi lại một bước tra kiếm vào bao, vung hai tay giao chiến với Pháp Thiện, chỉ một lát đã qua hơn trăm chiêu. Sắc mặt Pháp Thiện tối sầm, lão ta không ngờ nội lực của Sở Ly lại thâm hậu tới vậy, nội lực hết đợt này tới đợt khác như thể không bao giờ cạn kiệt.
Kim Cang Độ Ách Thần Công có thể cản được đao kiếm, cũng có thể cản được chưởng lực xâm nhập, uy lực mạnh mẽ, chỉ có một điểm yếu là hao tổn quá lớn, cần có nội lực vô cùng thâm hậu để duy trì vận công.
Trải qua hai trăm chiêu, nội lực của Pháp Thiện có chiều hướng cạn kiệt, sau cảnh giới Tiên Thiên, lão ta rất hiếm khi gặp phải tình thế này, chỉ cần vận Kim Cang Độ Ách Thần Công, sau vài chiêu là có thể giải quyết đối thủ.
“Rầm” lại một tiếng động nữa vang lên, hai chưởng va chạm vào nhau, Pháp Thiện đột ngột quay người bước đi.
Sở Ly nói:
– Hòa thượng sao phải vội vàng bỏ đi vậy?
Đối với những kẻ có ý định giết mình, Sở Ly đương nhiên không thể để lão ta rời đi, hậu họa khôn lường, nội lực của hắn dồn xuống chân, chỉ với ba bước đã tới sau lưng Pháp Thiện, Pháp Thiện đột ngột quay đầu đánh ra một chưởng.
Sở Ly sớm đã có chuẩn bị đề phòng đòn đánh bất ngờ này của lão, biết chưởng này uy lực cực lớn, là Thôi Sơn chưởng của Đại Lôi Âm tự, nội lực cộng dồn giống như Bích Hải Vô Lượng công, uy lực vô cùng đáng sợ.
Hắn nhẹ nhàng lướt ngang một bước, nhẹ nhàng uyển chuyển né tránh, bước lên trước ra đòn.
– Rầm!
Pháp Thiện vội vàng ứng phó, chưởng của hai người va chạm mạnh.
Lão ta buộc phải lùi lại một bước, Sở Ly được thế không buông tha, tiếp tục tung chưởng, Pháp Thiện chưa kịp đứng vững, không kịp ra đòn, trên ngực đã trúng một chưởng của Sở Ly, lão ta tiếp tục lùi thêm bước nữa.
Kim Cang Độ Ách Thần Công ngăn cản lại chưởng lực của Sở Ly, nhưng không thể loại bỏ lực đẩy, đành phải lùi lại sau.
Sở Ly tiếp tục bồi thêm một chưởng, đánh vào cùng một vị trí, Pháp Thiện hét lên giận dữ, hai chưởng vung lên nhưng vẫn không thể thay đổi được cảnh ngộ của bản thân, không thể khống chế cơ thể, không tránh được hai chưởng nhanh như chớp của Sở Ly, khi lùi lại sau lại bị Sở Ly đánh liên tục ba chưởng.
– Phụt!
Pháp Thiện không kìm được dòng máu đang trào lên, há miệng, phun ra một ngụm máu.
Sở Ly bình tĩnh như thường, không bị lão ta ảnh hưởng, tiếp tục vung ra một chưởng.
“Rầm” một tiếng vang lên, Pháp Thiện và Sở Ly đồng thời lùi lại hai bước.
Pháp Thiện nhếch miệng cười nhạt, chưởng này đủ khiến tên tiểu tử này ăn đủ rồi, cho dù hắn gian ngoan, xảo quyệt cũng phải uống nước rửa chân của ta!
Phun máu chứng tỏ mình suy yếu, chỉ là để ra một chưởng bất ngờ, uy lực của Thôi Sơn Chưởng sau khi hoàn thành cộng dồn không phải thân xác phàm tục có thể chống đỡ được.
Sở Ly lùi lại hai bước, dưới chân có ba dấu chân sâu nửa tấc, nội lực hoàn toàn truyền xuống lòng đất. Hắn phát hiện ra ý đồ của Pháp Thiện, Pháp Thiện dồn sức ra đòn, hắn cũng có chuẩn bị, chưởng lực là giả chứ không thực, chứa nội lực nhưng không tiếp nhận, tất cả đều chuyển hết xuống dưới chân.
– Ngươi…
Vẻ mặt Pháp Thiện sa sầm, thấy dấu chân của Sở Ly liền biết không ổn.
– Ha ha…
Sở Ly cười một tiếng, tiếng cười hào sảng, không có chút dấu hiệu bị thương:
– Kim Cang Độ Ách Thần Công của hòa thượng chắc không dùng tiếp được rồi nhỉ?
-Truyện được- dịch trực tiếp tại- iREAD-
– A di đà phật…
Pháp Thiện vẻ mặt nghiêm túc, hai tay chắp niệm phật hiệu, hít thở thật sâu:
– Sở thí chủ, bần tăng thua rồi, ân oán của Mãnh Hổ trại coi như xí xóa!
– Vậy tạ ơn hòa thượng!
Sở Ly cười híp mắt.
Pháp Thiện chắp tay, quay người bước đi.
Sở Ly lao nhanh chắn trước mặt lão ta, chặn đường:
– Sao hòa thượng phải đi vội vậy chứ?
– Sở thí chủ, ngươi định làm gì?
Pháp Thiện sa sầm sắc mặt.
Sở Ly mỉm cười nói:
– Hòa thượng vừa nãy muốn làm gì, thì ta muốn làm vậy!
– Sở thí chủ, chẳng qua chỉ là tỉ thí mà thôi, sao phải làm mất hòa khí.
Pháp Thiện lắc đầu nói:
– Bổn tự và quý phủ trước giờ nước sông không phạm nước giếng, không nên vì việc của chúng ta mà động can qua.
Sở Ly lắc đầu cười nói:
– Hòa thượng nói vậy sai rồi, lão không thể đại diện Đại Lôi Âm tự, ta không thể đại diện phủ Dật Quốc Công, chỉ là ân oán cá nhân mà thôi, hòa thượng, xin mời!
– Bần tăng không phải đối thủ.
Pháp Thiện lắc đầu thở dài, nói:
– Sở thí chủ là bậc kỳ tài, bần tăng bái phục, nếu như Sở thí chủ thật sự muốn giết bần tăng, bần tăng cũng trói tay đợi chết, không phản kháng!
Triệu Dĩnh khẽ nói:
– Sư huynh…
Sở Ly liếc nhìn Triệu Dĩnh, nhìn các cô nương đang tỏ vẻ không nhẫn tâm, lại nhìn Pháp Thiện, bật cười nói:
– Thủ đoạn của hòa thượng khá lắm!
Pháp Thiện mỉm cười, chắp tay nói:
– Nếu vậy bần tăng xin cáo từ.
Lão ta đi sang một hướng khác, Sở Ly vừa định ngăn lại, Triệu Dĩnh vội vàng nói:
– Sư huynh, bỏ đi, để đại hòa thượng đi đi!
– Ôi…
Sở Ly lắc đầu thở dài.
– Có thể tha thì hãy tha cho người ta.
Triệu Dĩnh vội vàng nói:
– Hơn nữa, lão ta còn là hòa thượng Đại Lôi Âm tự.
Nàng biết sự lợi hại của Đại Lôi Âm tự, thiên hạ đệ nhất tông phái, thế lực giống như một cây cổ thụ chọc trời, có mặt ở khắp mọi nơi, phủ Quốc Công vẫn kém hơn một bậc, có thể không đắc tội thì đừng đắc tội, nếu bị Đại Lôi Âm tự truy sát, Sở sư huynh có lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể thoát được!
Từ khi Đại Lôi Âm tự lập tự tới nay, phản đồ họ muốn truy sát không kẻ nào thoát được, không có trường hợp ngoại lệ.
Sở Ly nhìn theo bóng dáng Pháp Thiện, lắc đầu nói:
– Lão hòa thượng này không phải là người tha được thì sẽ buông tha, lão ta sẽ không từ bỏ đâu.
– Không từ bỏ thì sao chứ, lão ta đâu đánh lại được sư huynh!
Triệu Dĩnh cười nói.
Nàng không ngờ võ công của Sở Ly lại lợi hại tới vậy, lão hòa thượng của Đại Lôi Âm tự này nhìn qua là biết đã thăng cấp Tiên Thiên rất nhiều năm rồi, tu vi thâm hậu, có thể rời tự hành tẩu bên ngoài, tuyệt đối không thể làm mất mặt Đại Lôi Âm tự, vậy mà không thể đánh lại sư huynh vừa mới thăng cấp Tiên Thiên!
Sở Ly thở dài:
– Lão ta sẽ không buông tha đâu, chẳng bằng xử lý luôn cho gọn lẹ!
– Sư huynh, nếu có thể không giết người thì đừng giết người, hơn nữa, nếu giết lão ta, Đại Lôi Âm tự tuyệt đối sẽ không để yên, nhất định sẽ giết huynh, huynh trốn tránh được không? Trừ khi huynh ở mãi trong phủ, như vậy có mà chán chết!
– Nhiều khi không thể không giết.
Sở Ly lắc đầu.
Hắn có thể nhìn thấu nội tâm Pháp Thiện, không hề có chút cảm kích, chỉ có phẫn nộ, muốn nghĩ cách giết mình, tha cho hắn mình sẽ gặp phiền phức, chỉ có thể giết mà thôi.
– Dù sao thì cũng là đệ tử của Đại Lôi Âm tự, có thể không giết thì đừng giết.
Triệu Dĩnh nói.
Sở Ly biết lo lắng của nàng ta, cười nói:
– Nể mặt sư muội, tha cho lão ta lần này!
– Vậy mới đúng chứ!
Triệu Dĩnh mím môi cười.
Các cô nương chia thành hai nhóm, nhóm lớn tuổi không muốn rời khỏi sơn cốc, muốn sống tới già ở đây, cách biệt với thế giới bên ngoài, yên tĩnh tự tại, không phải chịu quá nhiều sự ghẻ lạnh và khổ đau. Nhóm trẻ tuổi thì muốn theo Sở Ly về, dù sao thì họ vẫn còn trẻ, thích sự phồn hoa, không muốn sống tới già ở sơn cốc cô quạnh này.
Cuối cùng có năm mươi người rời khỏi sơn cốc, hơn một trăm người ở lại.
Trong sơn trại có ngựa, đủ để họ mỗi người cưỡi hai con, ai không biết cưỡi ngựa thì ngồi cùng với người biết cưỡi, tới chập tối bọn họ liền rời khỏi sơn cốc.
Triệu Dĩnh vốn định ở lại một đêm, sáng mai rồi lên đường, nhưng Sở Ly nhất định đi vào buổi tối.
Đoàn người lên đường nhân lúc đêm tối, cầm đuốc, đi rất chậm.
Tới nửa đêm, đoàn người nghỉ lại ở trong rừng, Sở Ly bảo họ vây quanh một gốc cây, ngồi thành các vòng tròn. Triệu Dĩnh ngồi vòng ngoài cùng, Sở Ly thì nhảy lên trên cây.
– Sư huynh, Mãnh Hổ trại đã không còn, sẽ không có cướp bóc nữa chứ?
Triệu Dĩnh nhảy lên cây, đứng bên cạnh hắn, hương thơm thoang thoảng bay vào khoang mũi Sở Ly:
– Hơn nữa có cướp bóc cũng không chọn lúc này chứ?
Sở Ly lắc đầu.
– Lẽ nào huynh lo lắng lão hòa thượng đó?
– Ừm.
– Hắn xấu xa tới vậy sao?
– Nếu muội cho rằng người theo Phật đều trở thành người tốt, vậy thì muội nhầm to.
– Đệ tử Đại Lôi Âm tự không xấu vậy chứ?
– Xấu và tốt chỉ là tương đối thôi.
– Tốt là tốt mà xấu là xấu.
– Đứng ở lập trường của Pháp Thiện, ta giết đệ tử của Đại Lôi Âm tự, lão nhất định phải giết ta để bảo vệ uy nghiêm của Đại Lôi Âm tự, lão cho rằng hành vi của mình là chính nghĩa, là tốt, nhưng theo chúng ta thì lại là xấu.
– Đương nhiên là xấu rồi.
Sở Ly lắc đầu:
– …Muội có huynh đệ không?
– Có, có hai ca ca.
– Giả dụ muội có một người ca ca bất hiếu, đánh phụ thân của muội rồi bỏ nhà đi, muội muốn bắt hắn về trị tội, nhưng muội vẫn chưa đuổi bắt được hắn thì đã có người giết hắn, muội sẽ làm thế nào?
– …
Triệu Dĩnh liếc mắt nhìn hắn.
Sở Ly cười nói:
– Đương nhiên đây chỉ là ví dụ, muội có báo thù cho ca ca muội không?
– Hừm, đương nhiên rồi!
Triệu Dĩnh trả lời.
Sở Ly xòe tay ra:
– Đứng ở lập trường của chúng ta, hắn muốn giết chúng ta, lại là một kẻ gian xảo, nguy hiểm, thậm chí gây uy hiếp đối với người bên cạnh chúng ta, đương nhiên phải giết hắn.
Triệu Dĩnh nhíu mày cảm thấy thế giới này thật phức tạp.