Nét mặt Triệu Dĩnh căng thẳng, nhíu mày nhìn các mảnh đá vụn, lo lắng nhìn Sở Ly:
– Sư huynh, họ không gặp nguy hiểm gì chứ?
Sở Ly lắc đầu.
Hắn đã dùng Đại Viên Kính Trí để quan sát rồi, một trăm năm mươi cô nương đều không sao cả, đang ngồi ở đại sảnh cúi đầu chắp tay tụng kinh.
Hắn nhìn thấy một lão hòa thượng, trên người mặc áo tăng nhân màu xám, trên đỉnh đầu có vết sẹo tròn, vóc dáng cao lớn, mũi sư tử mắt hổ, đang ngồi đối diện với các cô gái, miệng lầm rầm tụng kinh. Hắn thông qua Đại Viên Kính Trí có thể nhìn thấy kinh mạch của lão hòa thượng phát sáng, là Tiên Thiên cao thủ, hơn nữa nội lực vô cùng thâm hậu, hơn hẳn mình một bậc, là một kẻ địch mạnh.
– Cao thủ đó ở bên trong sao?
Triệu Dĩnh vội hỏi.
Sở Ly gật đầu.
Triệu Dĩnh nhíu mày:
– Không làm gì bất lợi với họ chứ?
– Giờ vẫn ổn… đi thôi, vào trong xem sao.
Sở Ly bước vào trong sơn động, sau đó vào sơn cốc, tới Mãnh Hổ trại.
Lão hòa thượng đột nhiên mở mắt, đôi mắt sắc như kiếm quang, hàn khí bộc phát, liếc mắt nhìn các cô nương, sau đó đi ra khỏi đại sảnh, tới dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn Sở Ly.
Sở Ly đứng ở lưng chừng núi, chắp tay nói:
– Không biết hòa thượng là ai? Sao lại xông vào nơi này?
– Bần tăng Pháp Thiện.
Lão hòa thượng chắp tay nói phật hiệu của mình, rồi lạnh lùng nhìn Sở Ly:
– Không biết hai vị thí chủ từ đâu tới?
Sở Ly đáp:
– Tại hạ là thị vệ phủ Dật Quốc Công, thỉnh thoảng có đi qua đây, nơi này sơn tặc hoành hành nên thay trời hành đạo tiêu diệt chúng, chỉ giữ lại những cô nương này.
Hắn đã biết thân phận của vị Pháp Thiện này, liền giương ngọn cờ phủ Dật Quốc Công.
– Thí chủ là người tiêu diệt Mãnh Hổ trại sao?
Pháp Thiện hai mắt vụt sáng.
Sở Ly gật đầu:
– Đúng vậy.
– Thí chủ tuy trẻ tuổi mà võ công lợi hại vậy, bần tăng bái phục!
Pháp Thiện chậm rãi nói:
– Lần này bần tăng tới đây vốn định khuyên chúng từ bỏ cái ác theo cái thiện, buông hạ đồ đao, đáng tiếc chậm một bước, chúng đã bị tiêu diệt hết rồi, đáng tiếc!
Sở Ly mỉm cười:
– Hòa thượng có lòng, đáng tiếc chúng không có phúc hưởng thụ.
– Thí chủ, nên cho chúng có cơ hội buông hạ đồ đao, từ bỏ cái ác để hành thiện.
– Hòa thượng nói vậy là không đúng, cho chúng cơ hội, vậy chúng có từng cho những người mà chúng giết cơ hội không? Hung ác tàn bạo, trời đất không dung tha!
– A di đà phật, nhân quả tuần hoàn, lục đạo luân hồi, tất cả nếu có quả chắc chắn có nhân!
– Ý của hòa thượng là những người kia đều đáng chết?…Vậy thì bọn chúng cũng chắc chắn phải chết, đó gọi là kẻ giết người sẽ bị người khác giết!
Triệu Dĩnh nói:
– Hòa thượng, hãy tránh ra, bọn ta muốn gặp những tỉ muội kia.
Pháp Thiện chắp tay mỉm cười:
– Các vị nữ thí chủ đã có lòng hướng phật, thoát khỏi biển khổ, là điều đáng chúc mừng.
– Ta muốn nói chuyện với họ.
Triệu Dĩnh nói
– Mời…!
Pháp Thiện phất nhẹ áo hòa thượng, nghiêng người nhường đường.
Sở Ly và Triệu Dĩnh nhảy xuống, khi đi ngang qua chỗ hòa thượng, bề ngoài hắn có vẻ bình thản nhưng thực ra đang ngầm chú ý, chuẩn bị sẵn sàng nếu hắn đánh lén.
Lão hòa thượng này tới đây không nhằm mục đích tốt đẹp gì, là hòa thượng của Đại Lôi Âm tự, đứng đầu tứ đại tông phái, hiệu danh thiên hạ đệ nhất, không ai dám động tới.
Cho dù có nói ra phủ Quốc Công thì Sở Ly rất kiêng nể Đại Lôi Âm tự.
Ba người bước vào đại sảnh, một trăm năm mươi cô nương đang ngồi trên nệm cói, lầm rầm tụng kinh, thần thái trang nghiêm, Triệu Dĩnh lập tức đi nhẹ bước. Sở Ly hắng giọng một tiếng, phá vỡ không khí trang nghiêm trong đại sảnh.
Các cô gái ngẩng đầu, mặt lộ vẻ vui mừng.
Triệu Dĩnh cũng mỉm cười, khua tay với họ:
– Các vị tỉ tỉ, ta tới đón mọi người đây!
Một cô gái hơi lớn tuổi đứng dậy:
– Triệu muội muội, đi đâu vậy?
– Sư huynh đã mua nhà ở Sùng Minh thành, mọi người có thể tới đó sinh sống, sau này sẽ mở một tửu quán, các tỉ tỉ có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Các cô nương lộ vẻ chần chừ.
Triệu Dĩnh cười nói:
– Sư huynh nói, các tỉ tỉ cần tự lực cánh sinh, kiếm tiền nuôi sống bản thân, có thể ở lại nhà làm nô bộc cho sư huynh, cũng có thể tới tửu lâu giúp việc, dù sao thì cũng không được chơi không.
Các cô nương gật đầu, bọn họ thà làm việc nuôi sống bản thân còn hơn, ở không thế này là một việc rất khổ sở, làm việc sẽ giúp họ không nghĩ ngợi lung tung.
– Triệu muội muội, nếu như muốn ở lại thì sao?
– Nơi này không an toàn, lúc nào cũng có thể có người qua lại, giống như vị Pháp Thiện đại sư đây, không phải cũng tìm tới rồi đó sao?…Cũng may Pháp Thiện đại sư không phải người xấu, nếu không lần này các tỉ tỉ đã gặp nguy hiểm rồi.
– Triệu thí chủ, những nữ thí chủ này đều đã quy y cửa phật, bần tăng sẽ đưa họ tới am ni cô để tu hành để gột rửa tội nghiệt của kiếp này.
Pháp Thiện chắp tay mỉm cười nói.
Triệu Dĩnh sững lại:
– Quy y?
Pháp Thiện mỉm cười:
– Đúng vậy, họ đã được phật pháp cảm hóa, thành tâm hướng phật.
– Không hẳn vậy chứ?
Tru.yện đư.ợc. dịch tr.ực tiếp tại iREAD
Triệu Dĩnh nhíu mày, nhìn lướt qua các cô nương, họ cũng nhìn nàng không biết phải làm sao.
Triệu Dĩnh kéo cô nương đang đứng ra ngoài đại sảnh, thì thầm nói nhỏ.
Nàng hạ giọng, nhìn Pháp Thiện trong đại sảnh:
– Trương tỉ tỉ, chuyện gì xảy ra vậy?
Cô nàng có tên Trương Phù, khí chất nho nhã, lắc đầu nói khẽ:
– Vị đại sư này là cao tăng của Đại Lôi Âm tự, phật pháp tinh thâm, chúng tôi cảm thấy ông ấy nói có lý, kiếp này số phận không ra gì, tốt nhất tu cho kiếp sau.
Triệu Dĩnh bác bỏ nói:
– Tới Sùng Minh thành bắt đầu cuộc sống mới, Trương tỉ, cuộc đời sau này của chúng ta còn rất dài!
– Triệu muội muội, chúng tôi đều là tàn hoa bại liễu, chắc chắn sẽ không có tương lai.
– Nói linh tinh, ta và sư huynh sẽ không mặc kệ mọi người, thực ra bọn ta đều là phủ vệ của phủ Quốc Công!
– Phủ Dật Quốc Công?
Trương Phù ngạc nhiên.
Triệu Dĩnh gật đầu:
– Vì thế mọi người không phải lo lắng, sư huynh và ta có thể chăm sóc mọi người!
Trương Phù quan sát nàng ta từ trên xuống dưới, Triệu Dĩnh cười:
– Sao vậy, không giống sao?
– Đúng là không giống, không ngờ hai người lại là người của phủ Quốc Công!
Trương Phù lắc đầu thở dài:
– Nếu biết vậy mọi người đã không cần lo lắng rồi!
Trong mắt người đời, phủ Quốc Công quyền cao chức trọng, uy danh hiển hách, là một tồn tại đỉnh cao, có thể bấu víu quan hệ với phủ Quốc Công vậy thì không còn phải sợ gì nữa.
– Trương tỉ tỉ đi khuyên mọi người đi, ngày tháng tốt đẹp không muốn lại muốn đi làm ni cô, sao phải vậy chứ, sống cuộc sống náo nhiệt vẫn hơn!
– Ừ, để ta đi khuyên mọi người.
Hai người nói xong vài câu lại đi vào đại sảnh, Trương Phù nói nhỏ với các cô nương, các cô nương đều ngạc nhiên nhìn Triệu Dĩnh và Sở Ly, để lộ ra vẻ háo hức.
Pháp Thiện sắc mặt sa sầm, niệm một tràng phật hiệu, lắc đầu thở dài:
– Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, các vị nữ thì chủ không chịu giác ngộ, thực đáng buồn, đáng thương!
Sở Ly cười nói:
– Hòa thượng, hướng phật cần thành tâm, không thể miễn cưỡng.
– Sở thí chủ, trại chủ của Mãnh Hổ trại cũng chết trong tay ngươi đúng không?
– Không sai!
– Hắn dùng võ công gì?
– Xin tha lỗi cho tại hạ kiến thức nông cạn, không nhận ra.
– Hắn là phản đồ của bổn tự!
– Vậy sao…?
– Mặc dù hắn là phản đồ, nhưng lại là đệ tử của bổn tự, võ học vẫn còn, Sở thí chủ có thể giết được hắn, bần tăng muốn lĩnh giáo võ công của thí chủ.
Sở Ly mỉm cười:
– Lẽ nào hòa thượng muốn báo thù cho hắn?
– Thí chủ nói vậy là sai rồi!
Pháp Thiện lắc đầu nói:
– Bần tăng tới đây chính là để xử lý tên phản đồ này, hắn đã bị chặt đầu, bần tăng cũng không thể trở về tay không.
– Ý hòa thượng là gì?
Sở ly cười:
– Lẽ nào phản đồ của quý tự, các người có thể trừng trị, người khác thì không được sao?
– A di đà phật…
Pháp Thiện chắp tay.
Sở Ly cười nhạt một tiếng:
– Một Đại Lôi Âm tự bá đạo!
– Sở thí chủ, luật lệ này không chỉ của riêng bổn tự, mọi tông phái đều như vậy!
Pháp Thiện trầm giọng nói.
– Hòa thượng muốn lấy mạng ta?
– Đương nhiên không tới mức đó!
Pháp Thiện lắc đầu nói:
– Hắn là phản đồ, chết không đáng tiếc, Sở thí chủ chỉ cần thắng được bần tăng thì mọi ân oán sẽ xóa bỏ hết.
– Nếu như thua thì sao?
– Chỉ cần một cánh tay là được!
– Thú vị đấy!
Sơ Ly bật cười:
– Đại Lôi Âm tự khá lắm, thôi được, xin mời!
– Mời…!
Pháp Thiện chắp tay hành lễ:
– Mời Sở thí chủ dốc toàn bộ sức lực, đừng tự làm hại chính mình!
– Ha ha…!
Sở Ly cười lớn, rút kiếm khỏi bao.
Triệu Dĩnh nghe vậy nhíu mày, lạnh lùng trừng mắt nhìn Pháp Thiện, nói:
– Người xuất gia mà vậy đó, thật giả tạo!
Sở Ly lắc đầu.
Dưới Đại Viên Kính Trí, hắn có thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, lão hòa thượng này là một kẻ độc địa, nói là một cánh tay nhưng thực ra là muốn giết mình, một khi thất bại chắc chắn mất mạng!
Nhìn bề ngoài là cao tăng phật môn nhưng lại rất xảo quyệt, đúng là Phật pháp cũng không thể xóa bỏ tính cách của con người.
– Đắc tội rồi!
Sở Ly thét nhẹ một tiếng, rút kiếm đâm ra.
– Keng…
Chưởng và trường kiếm va chạm, trường kiếm bị hất ra, một luồng nội lực lạnh lẽo men theo trường kiếm truyền vào lòng bàn tay, len lỏi vào tim.
Sở Ly phát hiện Bích Hải Vô Lượng Công tầng thứ nhất cũng không cản được, vội vàng cộng dồn, hai lần cộng dồn mới có thể ngăn cản luồng nội lực len vào tim.
Chưởng lực thật nham hiểm, một khi tấn công vào tim sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.
Hắn lảo đảo lùi lại hai bước, sắc mặt đỏ bừng, Bích Hải Vô Lượng Công tiếp tục cộng dồn, miễn cưỡng đâm ra một kiếm.
Pháp Thiện nở nụ cười, đập một chưởng xuống.
– Rầm!
Một tiếng động mạnh, Pháp Thiện mở tròn mắt lùi lại phía sau.
Liều mạng hóa giải nội lực phóng tới, lão bị Sở Ly lừa rồi, tưởng rằng Sở Ly đã cạn kiệt sức lực, không ngờ nội lực của Sở Ly lại mạnh mẽ tới vậy.
Sở Ly lập tức lấn tới, một kiếm đâm trúng vai lão ta.
– Keng…
Một tiếng động giống như kim loại va chạm vào nhau vang lên, trường kiếm không đâm vào được.
Sở Ly nhướng mày, Kim Cang Độ Ách Thần Công!