Sau một canh giờ, Trác Phi Dương lại tiếp tục khiêu chiến, kết quả hắn vừa xuất chiêu, lập tức bị ăn một kiếm, sắc mặt sa sầm khó coi.
Nhát kiếm này đâm vào vai hắn, khiến tay hắn không thể cử động.
Hắn nghiến răng, sắc mặt tái nhợt, không nói câu nào, quay người bước đi, thậm chí mặc kệ Tô Như và Triệu Dĩnh, ôm chặt vai bỏ về.
Triệu Dĩnh khi lên thuyền còn giận dữ lườm Sở Ly một cái, không ngờ Sở sư huynh gian xảo tới vậy, bản thân mình cũng bị lừa, khiến mình lo lắng vô ích một phen.
Sở Ly mỉm cười áy náy.
Đợi chiếc thuyền nhỏ mất hút, khi hắn quay đầu lại thì thấy đôi mắt đang cười của Tô Như.
Tô Như mím môi mỉm cười:
– Sở Ly, ngươi thích Triệu Dĩnh?
Sở Ly mỉm cười.
Tô Như khẽ cười:
– Xem ra Trác Phi Dương cũng thích nàng ấy, hai ngươi đứng cạnh nhau, Trác Phi Dương có ưu thế hơn.
Sở Ly không nói gì.
Tô Như mỉm cười dịu dàng nhìn hắn:
– Triệu Dĩnh có vẻ rất được yêu mến.
– Nàng ấy xinh đẹp, dịu dàng, lương thiện, có người đàn ông nào không thích?
Sở Ly thở dài, trong lòng rầu rĩ, Triệu Dĩnh không hề thích mình.
– Ngươi nghĩ rằng ngươi có hi vọng không?
– Đương nhiên!
– Ta thấy khó đấy!
Tô Như mím môi mỉm cười, nói:
– Ngươi có thể tranh được với Trác Phi Dương không?
– …
Sở Ly nhíu mày.
Trác Phi Dương không chỉ là thiên tài xuất chúng, tướng mạo tuấn tú, được nữ giới yêu thích hơn mình, hắn không muốn tự lừa dối mình, quả thực hắn không bằng Trác Phi Dương, hơn nữa các cô nương đều thích kiểu người như Trác Phi Dương, vô cùng nam tính, cuốn hút hơn nữa, mình đứng trước Trác Phi Dương liền trở lên nhạt nhòa.
Rất may là Triệu Dĩnh không phải cô nương bình thường, tính tình lương thiện, đồng cảm với kẻ yếu.
Nhưng mà giờ đây Trác Phi Dương là kẻ yếu, nàng ấy có khi nào sẽ quay lại đồng cảm với hắn không, đây đúng là một vấn đề.
– Nản lòng thất vọng rồi sao?
Tô Như cười tươi nói, đôi mắt trong veo nhìn hắn.
Sở Ly lắc đầu, nói:
– Ta sẽ không từ bỏ đâu!
– Vậy mới đúng chứ!
Tô Như cười nói:
– Từ bỏ thì không giống với tính cách Sở Ly ngươi!…Có cần ta giúp đỡ không?
Sở Ly nhướn máy nhìn nàng.
Tô Như cười nói:
– Không tin ta có thể giúp được sao?
– Đa tạ tổng quản!
Sở Ly chắp tay vái sâu:
– Phiền tổng quản giúp ta một tay!
Khi nhờ cậy người khác phải dứt khoát nhờ cậy, da mặt phải dày, không trả giá sao có thể có được người đẹp!
Tô Như cười khúc khích, cười nửa chừng liền lắc đầu:
– Đám đàn ông các ngươi… thật là!
Sở Ly mắc cỡ cười nói:
– Không thể trừng mắt nhìn người con gái mình thích bị gã đàn ông khác cướp mất? Huống hồ Trác Phi Dương đâu phải đối tượng tốt, ta không thể nhìn Triệu sư muội nhảy vào hố lửa!
– Ta còn không biết tâm tư của các ngươi sao?
Tô Như trợn mắt lườm hắn, nói:
– Đàn ông các ngươi cho rằng chỉ có mình mới xứng với mĩ nhân, không được theo người đàn ông khác!
Sở Ly cười hai tiếng.
Tô Như khẽ nói:
– Được rồi, không đùa với ngươi nữa, lần này ta tới là có việc!
– Vâng!
Sở Ly nghiêm sắc mặt.
Tô Như nhìn xung quanh một lượt, Lý Việt không có ở đây, chỉ có hai người họ đứng bên bờ hồ, gió thổi nhè nhẹ, nước hồ trong lành, rộng rãi yên tĩnh.
– Thần Tiên Tu ngươi có thể trồng đại trà không?
– Nếu như không sợ hủy hoại đất đai thì không vấn đề gì.
– Vậy thì được, lần này cần một lượng lớn Thần Tiên Tu, ngươi hãy nhanh chóng trồng đi!
– Bao nhiêu?
– Ít nhất hai mươi mẫu!
– Hai mươi mẫu?
Sở Ly nhíu mày nhìn nàng:
– Hai mươi mẫu đất này sẽ hoang phế, ít nhất năm năm mới có thể hồi phục trở lại!
– Ừ!
– …Tốt nhất chọn trồng ngoài phủ, hơn nữa đất đai càng màu mỡ càng tốt.
– Cứ làm vậy đi!
Tô Như khẽ gật đầu, trầm ngâm nói:
– Việc này cần phải giữ bí mật!
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Nhìn thần thái của Tô Như có thể biết rằng việc này không thể công khai.
– Ở Thập Vạn Đại Sơn có một sơn cốc, rất kín đáo, ngươi tới đó trồng, đất đai ở đó rất màu mỡ.
– Được.
Sở Ly gật đầu không do dự.
– Việc này phải giữ bí mật, không được để người khác chú ý tới.
Tô Như lắc đầu:
– Nhưng cũng không thể để sảy ra sai sót, vì thế ta định sắp xếp một hộ vệ cho ngươi.
– Thêm một người thêm một phần mạo hiểm.
Sở Ly nói:
– Một mình ta là được!
– Giữa đường nhỡ không may có chuyện gì thì sao?
Tô Như liếc hắn một cái, khẽ nói:
– Ngươi có thể ứng phó được không?
Sở Ly nhướn mày, mỉm cười, nhìn về hướng con thuyền nhỏ mất hút.
Tô Như nói:
– Được, vậy để Triệu Dĩnh đi cùng ngươi!
– Đa tạ tổng quản!
Sở Ly vui mừng, chắp tay cám ơn.
– Hừm, đúng ý ngươi rồi còn gì, nhưng làm hỏng việc sẽ giáng ngươi xuống hai phẩm, Triệu Dĩnh cũng sẽ giáng xuống thành tạp dịch!
– Được!
– Đi ra ngoài gặp rắc rối, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?
– Tổng quản yên tâm, tuyệt đối không để lộ thân phận của bọn ta!
– Coi như ngươi thông minh!
Tô Như hài lòng gật đầu, việc này giao cho Sở Ly làm cũng coi như một thử thách, xem có thể dùng hắn ta được hay không!
Sáng sớm, tại cửa Phủ Nam Quốc Công.
Ánh sáng mặt trời rạng rỡ, hai con sư tử đồng giống như sống lại, sẵn sàng chồm lên vồ mồi.
Triệu Dĩnh mặc một bộ xiêm y xanh ngọc, dắt theo một con tuấn mã màu mận chín, lặng lẽ đứng ở bên một con sư tử, nhiệm vụ lần này khiến nàng có phần tò mò.
Khi nhận nhiệm vụ, nội dung nhiệm vụ là hộ tống một người, bí mật hành động, không được nói với bất kì ai, hơn nữa cũng không nói đối phương là ai, chỉ bảo sáng sớm đợi ở cổng Nam sẽ có có người tới tìm nàng.
Nàng rất hiếu kỳ, cũng rất hào hứng, chả mấy khi có một lần ra ngoài làm nhiệm vụ.
Không biết nhiệm vụ lần này sẽ có mấy người, hộ tống ai, có thể là một nhân vật quyền cao chức trọng nào đó, chỉ có nhân vật lớn mới cần bảo mật hành tung, sợ người khác biết.
Phủ Quốc Công rất hùng mạnh, uy danh vang khắp thiên hạ, nhưng những uy danh này đều là do đầu người gây dựng, kẻ thù rất nhiều, những người trong võ lâm rất tàn bạo, để báo thù có thể liều mạng, một khi để lộ hành tung, rất có thể bị một đám sói ác bao vây.
Bản thân mình chẳng qua chỉ là một hộ vệ cửu phẩm, lần đầu tham gia hành động bí mật thế này, nàng bất giác cảm thấy phấn khích, ánh mắt sáng lấp lánh, đợi một hồi lâu cũng không có cảm giác khó chịu.
Nàng đột nhiên nhìn thấy Sở Ly, vội vàng xua tay, ra hiệu Sở Ly đừng lại đây, mau đi chỗ khác, không cần tới chào hỏi.
Mặc dù tò mò tại sao Sở Ly cũng dắt ngựa, hình như cần ra khỏi phủ, nhưng nàng không để ý hết những việc này, một lòng một dạ quan tâm tới người cần xuất hiện, không muốn bỏ qua người đó, hoặc khiến đối phương có ấn tượng không tốt về mình.
Sở ly dắt một con ngựa màu mận chín chậm rãi bước tới trước mặt Triệu Dĩnh.
Triệu Dĩnh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, khẽ giọng trách cứ:
– Sở sư huynh, huynh làm gì vậy!
Sở Ly cười nói:
– Triệu sư muội, muội đợi ai vậy?
– Không đợi ai!
Triệu Dĩnh vội nói.
Nhiệm vụ lần này rất bí mật, không thể nói cho người khác được, nàng ghi nhớ kĩ điều này.
Sở Ly lắc đầu bật cười:
– Đang đợi ta phải không?
– Vớ vẩn, muội không đợi ai cả!
Triệu Dĩnh đáp lời, xua tay:
– Sở sư huynh có gì để khi khác nói, mau đi làm việc của huynh đi, muội đi ngay bây giờ đây!
Sở Ly bật cười.
Triệu Dĩnh nhíu mày liếc hắn:
Sở Ly lắc đầu cười nói:
– Triệu sư muội, muội đúng là đang đợi ta!
– Sở sư huynh…!
Triệu Dĩnh giậm chân giận dỗi, mặt đỏ bừng.
Sở Ly nói:
– Nhiệm vụ lần này của muội là hộ tống ta!
– Hả…?
Triệu Dĩnh mở tròn mắt.
Sở Ly gật đầu nói:
– Đúng vậy, là hộ tống ta, nhiệm vụ bí mật.
– Đúng… đúng là huynh sao?
Triệu Dĩnh chớp mắt, ngạc nhiên chỉ vào hắn.
Sở Ly cười nói:
– Trên thư nhiệm vụ của muội có chữ Ly đúng không?
Sở Dĩnh nhíu mày nhìn hắn.
Sở Ly nói:
– Trên người muội có thẻ bài phủ Quốc Công chứ?
Triệu Dĩnh gật đầu.
– Không được mang theo, cất về đi, nhiệm vụ này không thể mang theo bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận.
– Đúng là huynh sao?
Triệu Dĩnh thất vọng hỏi.
Sở Ly bật cười:
– Mau lên đi, chúng ta cần nhanh chóng xuất phát!
– Còn có hộ vệ khác không?
– Không có, chỉ có muội, nhiệm vụ của muội rất quan trọng!
– Tại sao lại là muội?
– Trên đường đi sẽ giải thích cho muội rõ, mau hành động đi!
Sở Ly xua tay.
Triệu Dĩnh lườm hắn một cái, quay người đi vào trong phủ, thi triển khinh công nhanh chóng mất hút.
Một lát sau, nàng vội vàng trở lại, nói khẽ:
– Đi thôi!
Hai người lên ngựa chạy song song nhau.
Cửa Nam của phủ Quốc Công chính là cổng thành phía Bắc của Sùng Minh Thành, hai người chậm rãi đi trong Sùng Minh Thành, xung quanh xe ngựa tấp nập, vô cùng náo nhiệt, cả Sùng Minh Thành giống như một cái chợ náo nhiệt, náo nhiệt hơn bình thường.
– Tại sao chỉ có một mình muội?
– Không để người khác chú ý tới, nhìn chúng ta giống như một đôi tình nhân vậy, không khiến người khác để ý!
– …Ai là tình nhân với huynh chứ!
– Ha ha…
– Muội chỉ là hộ vệ cửu phẩm, võ công không ra sao!
Triệu Dĩnh có chút xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên làm nhiệm vụ bí mật, phần thưởng của nhiệm vụ bí mật gấp ba lần nhiệm vụ bình thường, không phải ai cũng có thể nhận, theo lý mà nói, mình căn bản không có tư cách nhận nhiệm vụ thế này.
– Có thể không dùng võ công thì đừng dùng võ công!
Sở Ly ngồi trên ngựa, thong thả cưỡi ngựa.
– Lỡ như có nguy hiểm thì sao?
– Chỉ có một chữ – chạy!
– Vậy thì cần muội làm gì!
– Đóng giả tình nhân!
– Sở sư huynh…!
Triệu Dĩnh bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
– Triệu sư muội, muội không muốn nhận nhiệm vụ này ư?
Sở Ly cười tít mắt nói:
– Nếu thực sự không muốn nhận, có thể đổi người.
Triệu Dĩnh lườm hắn một cái, nói khẽ:
– Ai nói không muốn nhận?
Sở Ly nói:
– Không phải muội đang giận ta đó chứ?
– Giận huynh làm gì?
– Ta đánh bại Trác Phi Dương, muội thấy không nhẫn tâm?
– Nói linh tinh gì chứ, ai không nhẫn tâm!
Triệu Dĩnh giận dỗi nói:
– Chỉ là tỉ võ thôi, Trác sư huynh là kì tài võ học, sớm muộn cũng sẽ vượt qua huynh, Sở sư huynh đừng đắc ý vậy có được không!
– Ai nói Trác Phi Dương có thể vượt qua ta?
Triệu Dĩnh bĩu đôi môi hồng đào, nàng không muốn khơi gợi vết thương lòng của Sở Ly, không tới Trúc Cơ không thể luyện nội công tâm pháp, thật đáng thương, không nên nói toạc ra.
Sở Ly cười nói:
– Triệu sư muội rất thích Trác sư huynh sao?
Triệu Dĩnh lườm hắn một cái không nói gì.
Sở Ly lắc đầu than thở:
– Ai bảo Trác sư huynh có gương mặt được mọi người yêu mến chứ, ôi… không ngờ Triệu sư muội cũng là người đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
– Sở sư huynh, huynh đừng nói linh tinh có được không, ai đánh giá con người qua vẻ bề ngoài!
Triệu Dĩnh tức giận nói:
– Muội không thích Trác sư huynh!
– Ai cũng nhìn ra muội thích Trác Phi Dương!
– Ăn nói linh tinh!
Triệu Dĩnh giận dỗi nói:
– Chẳng qua muội chỉ muốn Trác sư huynh chỉ dạy, để nhanh chóng nâng cao võ công của bản thân!
– Theo hắn học hỏi chi bằng theo ta!
Sở Ly lắc đầu cười nói:
– Hắn chỉ biết cắm đầu vào luyện công, không đọc sách, kiến thức võ học còn kém xa!
– Sở sư huynh, luyện võ là cần luyện, chỉ đọc sách không không có tác dụng!
Triệu Dĩnh không tán thành.
Sở Ly lắc đầu nói:
– Triệu sư muội, muội nghĩ sai rồi!
Hai người vừa nói vừa cưỡi ngựa đi qua dòng người đông đúc, thu hút sự chú ý của người khác, chàng trai tuy không tuấn tú cho lắm, nhưng được cái khí chất hiên ngang, cô nương xinh đẹp thanh tú, nhìn khá xứng đôi.
Sở Ly không vội, hắn ngồi trên lưng ngựa ung dung ngắm cảnh, trải nghiệm không khí của cuộc sống, đã từ lâu lắm rồi không có được tâm trạng thoải mái, dễ chịu thế này, từ khi có được Khô Vinh kinh, sau khi Trúc Cơ, tâm trạng không bị kìm nén nữa, coi như đã thực sự mở lòng.
Triệu Dĩnh khẽ nói:
– Sở sư huynh, muội sai ở đâu?
Sở Ly nói:
– Mọi người cho rằng võ công mình luyện là độc nhất vô nhị, nhưng không biết rằng, đó chỉ là lặp lại con đường cũ của người đi trước, trong Diễn Võ điện có rất nhiều sách vở tu luyện, ghi chép lại những trải nghiệm tâm đắc khi tu luyện thì mọi người không đi đọc, cứ tự mình mày mò…
Hắn lắc đầu khẳng khái nói:
– Như vậy chỉ phí thời gian thôi!
– Tự mình mày mò sẽ trải nghiệm sâu hơn!
Triệu Dĩnh khẽ nói.
Sở Ly lắc đầu:
– Nói như muội, không cần thầy giỏi, chỉ cần một mình mình là có thể luyện rồi!
– Hừm, không nói chuyện với huynh nữa!
Triệu Dĩnh không còn lời phản bác.
Sở Ly nói:
– Triệu sư muội luyện Phi Yến kiếm pháp đúng không?
– Đúng vậy.
– Có thời gian luyện cho ta coi.
– Sở sư huynh có thể hiểu Phi Yến kiếm pháp?
– Hiểu đôi chút, xem qua vài cuốn sách ghi chép tu luyện.
– … Được.
Triệu Dĩnh đáp khẽ, đợi xem hắn ta có phải đang khoác lác hay không!