Nơi ở của Trác Phi Dương là một tiểu viện độc lập, ở gần một khu rừng thông, trong rừng thông có mười mấy tiểu viện như vậy, hộ vệ thất phẩm đều sống ở đây.
Trước đây hắn sống ở đại viện, bên trong có mười mấy gian phòng, mỗi người một gian, vô cùng náo nhiệt, trở thành thất phẩm liền chuyển tới ở tiểu viện.
Nếu như thăng lên hộ vệ lục phẩm sẽ có thể sống ở tiểu viện gần hồ, mở cửa là có thể nhìn cảnh sắc bên hồ, gió mát lướt qua, cảnh đẹp vô cùng.
Trác Phi Dương tâm trí không tập trung cùng Triệu Dĩnh giao đấu xong liền quay về tiểu viện của mình, nhìn thấy Lý Việt đứng trước tiểu viện cười tít mắt đợi mình.
Hắn bước tới nói chuyện không hề khách sáo:
– Ngươi tới đây làm gì?
Lý Việt chắp tay cười nói:
– Trác sư huynh, ta tới để đưa thiệp.
– Thiệp của gã họ Sở?
Trác Phi Dương nhíu mày.
Lý Việt đưa thiệp khiêu chiến ra, cười nói:
– Trác huynh đệ có thể trả lời liền hay không?
Trác Phi Dương mở ra đọc, sắc mặt sa sầm, cười nhạt:
– Gã họ Sở đó đúng là kẻ tiểu nhân sáng nắng chiều mưa.
Hắn khiêu chiến trước mặt thì Sở Ly từ chối, vừa về tới nơi thì thiệp khiêu chiến đã được gửi tới, thay đổi chóng mặt như vậy chẳng phải đang đùa giỡn với mình đó sao!
– Vậy Trác huynh sẽ nhận lời thách đấu chứ?
– Đương nhiên!
– Được, vậy giờ Ngọ ngày mai, Đông Hoa viên chào đón hai vị!
Lý Việt cười tít mắt, nói:
– Ta còn phải gửi thiệp mời cho Triệu cô nương nữa, cáo từ!
– Không tiễn!
Trác Phi Dương hậm hực, đẩy thẳng cửa bước vào, mặc kệ Lý Việt.
Lý Việt lắc đầu bật cười, giận sôi máu rồi, Trác Phi Dương có cần phải kích động vậy không chứ?
Triệu Dĩnh sống ở một gian đại viện, trong sân xôm tụ náo nhiệt, tiếng cười nói không dứt, Lý Việt đứng ở bên ngoài gọi Triệu Dĩnh, Triệu Dĩnh vẻ mặt kinh ngạc nhận lấy tấm thiệp.
– Lý đại ca, đây là gì thế?
Triệu Dĩnh mở tròn đôi mắt hạnh.
Lý Việt cười:
– Sở huynh đệ gửi thiệp khiêu chiến Trác huynh đệ, Trác huynh đệ đã đồng ý, ngày mai hoan nghênh hai vị!
– Lại khiêu chiến ư?
Triệu Dĩnh ngạc nhiên thốt lên.
Lý Việt miễn cưỡng cười:
– Ôi… nói thực lòng, ta cũng không biết Sở huynh đệ muốn làm gì, dù sao thì Triệu cô nương cứ đi xem náo nhiệt đi.
– Lẽ nào Sở sư huynh không biết Trác sư huynh đã là thất phẩm sao?
Triệu Dĩnh nhíu mày, có phần giận dữ:
– Lẽ nào Sở sư huynh muốn tự rước khổ sở vào người sao?
– Ha ha…
– … Được rồi, ta sẽ tới.
Triệu Dĩnh nhíu mày nói, trong lòng vô cùng lo lắng.
– Vậy làm phiền Triệu cô nương!
Lý Việt chắp tay chào, quay người bước đi.
Trác Phi Dương và Triệu Dĩnh ngồi thuyền tới Đông Hoa viên, Lý Việt đang đợi dưới gốc liễu bên bờ, giờ tay vẫy.
– Gã họ Sở đâu?
Trác Phi Dương cảnh giác nhìn xung quanh.
Triệu Dĩnh xúng xính trong bộ xiêm y màu xanh ngọc, xinh đẹp dịu dàng, có chút lo lắng.
Đông Hoa viên là Hoa viên của tam tiểu thư Tiêu Kỳ, không được mời không thể xông vào, nếu không được Sở Ly và Lý Việt đồng ý mà đã vào đảo, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Sở sư huynh lợi dụng điểm này, cho dù giết Triệu sư huynh cũng không có tội, chỉ sợ Sở sư huynh thực sự làm chuyện dại dột.
Trác Phi Dương lớn tiếng gọi:
– Gã họ Sở kia, Trác gia của ngươi tới rồi, còn không mau ra nghênh đón!
Nói xong, con thuyển nhỏ đã ghé sát bờ.
Lý Việt chắp tay cười nói:
– Trác huynh, xin bình tĩnh, Sở huynh đệ đang pha trà chờ đón hai vị ghé thăm, hãy đi theo ta!
Trác Phi Dương lạnh mặt, hậm hực một tiếng, quay đầu nói:
– Tri Tiết, ngươi đứng ở đây.
Tri Tiết nghiêm túc gật đầu:
– Ta hiểu rồi, công tử!
Trác Phi Dương và Triệu Dĩnh nhảy lên bờ, đi vào trong theo Lý Việt, chả mấy chốc đã tới tiểu viện của họ, Trác Phi Dương hai mắt mở to, nhìn trái ngó phải, ánh mắt vô cùng cảnh giác.
Triệu Dĩnh thì hiếu kì nhìn ngắm xung quanh, Đông Hoa viên quả danh bất hư truyền, trăm hoa đua nữa, cảnh sắc tươi đẹp!
Trong tiểu viện, Sở Ly ngồi bên bàn đá thất thần, trên bàn bày sẵn bốn chén trà nóng, khói trắng bốc lên, hương trà ngào ngạt.
Hắn đang tu luyện Bích Hải Vô Lượng công, là bộ tâm pháp nội công mà hắn đã chọn lựa kĩ lưỡng. Mạnh mẽ bá đạo, giống như sóng lớn phóng lên không trung, mỗi khi vận công một vòng, nếu chỉ khống chế không thi triển sẽ cộng dồn một tầng, tối đa có thể cộng dồng chín tầng, phát huy sức mạnh gấp chín lần của bản thân.
Công pháp có uy lực mạnh như vậy, cũng có nhược điểm chí mạng, chưa sát thương người khác đã sát thương chính bản thân mình, cùng nhau hủy diệt, phá hủy kinh mạch trong tích tắc.
Hắn dám chọn môn công pháp này, một là vì Tẩy Mạch quyết là một bí pháp thượng thừa tôi luyện kinh mạch, hai là vì khả năng hồi phục tinh khí của cỏ cây rất mạnh.
Tẩy Mạch quyết sơ cấp và Khô Vinh kinh tăng cấp, giúp kinh mạch của hắn dẻo dai hơn người thường, Bích Hải Vô Lượng Công có thể phát huy tối đa sở trường của mình.
Hắn còn chọn một môn Xá Thân Tuyệt Mệnh đao, một môn Phi Đao Đao quyết, tập trung nội lực xung quanh vào một đao, lập tức phán định thắng thua, đối phương chết, hoặc mình chết.
Bích Hải Vô Lượng công kết hợp Xá Thân Tuyệt Mệnh đao có thể phát huy sức mạnh gấp nhiều lần.
Nghe tiếng bước chân, nội lực của hắn tan đi, ánh mắt ảm đạm hẳn, không hề bộc lộ tinh khí, chẳng khác gì với người chưa từng luyện nội công tâm pháp.
Ba người bước vào tiểu viện, Sở Ly đứng dậy chắp tay, mỉm cười:
– Triệu sư muội hạ cố tới chơi khiến cảnh sắc nơi đây thêm rạng rỡ, mau ngồi xuống thưởng thức trà do Lý huynh trồng!
Trác Phi Dương hậm hực:
– Gã họ Sở kia, trà của ngươi đã bỏ thứ gì vào sao?
Sở Ly lắc đầu bật cười:
– Lấy bụng tiểu nhân đo lòng người quân tử, ngươi tưởng rằng ai cũng như ngươi sao?
– Gã họ Sở kia, đừng mồm năm miệng mười, mau lên, ra tay đi!
Trác Phi Dương không muốn đấu võ mồm với hắn, chỉ có thua không thể thắng, tự chuốc bực bội.
Sở Ly nâng chén trà đưa cho Triệu Dĩnh:
– Trác Phi Dương, lần này cá cược là gì đây?
– Đừng giở trò này nữa, muốn đánh thì đánh, không đánh thì nhận thua.
Trác Phi Dương bĩu môi nói:
– Chỉ biết giở âm mưu thủ đoạn!
Sở Ly nghiêng đầu cười nói:
– Ăn một vố khôn ra nhiều, ngươi biết điều rồi đấy!
Trác Phi Dương cười nhạt:
– Gã họ Sở kia, ngươi không nắm chắc phần thắng, trong lòng chột dạ, sợ rồi hả?
– Ồ…?
– Thực sự dám ra tay, hà tất phải bày vẽ nhiều trò!
– Nói cũng đúng.
Trác Phi Dương hằn giọng:
– Nếu không, ngươi nhận thua luôn đi, tránh lát nữa bị ta đánh cho khóc cha khóc mẹ!
– Ha ha…
– Gã họ Sở kia, chỉ cần ngươi đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ không làm khó dễ ngươi!
– Việc gì?
– Hủy bỏ vụ cá cược trước đây!
– Ha ha…
– Gã họ Sở kia, đừng cái kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu thực sự ra tay, ta nhất định sẽ phế bỏ ngươi, lần này là do ngươi chủ động khiêu chiến!
Trác Phi Dương nghiên răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly rút thanh kiếm trên bàn, đứng dậy tới giữa tiểu viện:
– Vậy bắt đầu thôi!
– Ha ha, náo nhiệt quá!
Một tiếng cười giòn tan đột ngột vàng lên.
Trác Phi Dương quay đầu, mặt lập tức biến sắc, vội vàng chắp tay, cung kính chào hỏi:
– Chào Tô tổng quản!
Sở Ly và Triệu Dĩnh, Lý Việt cũng vội chào hỏi.
Tô Như xinh đẹp đứng ngoài cửa, xiêm y vàng đào tung bay trong gió, nụ cười rạng rỡ làm sáng bừng cả tiểu viện.
– Đang làm gì vậy?
Tô Như mỉm cười hỏi, đưa mắt nhìn Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương nhìn Sở Ly, cung kính đáp:
– Bẩm tổng quản, Sở Ly gửi chiến thư cho ta, ta đành tới ứng chiến!
– Ra chiến thư? Sở Ly gửi thư khiêu chiến cho ngươi?
Tô Như tròn mắt.
– Đúng vậy.
Trác Phi Dương cung kính gật đầu:
– Không dám giấu giếm tổng quản!
– Sở Ly, ngươi hồ đồ rồi ư?
– Tổng quản, ta muốn chiêm ngưỡng phong thái của thiên tài!
– Ngươi là thị vệ!
– Ta thích luyện võ.
– Ngươi chưa luyện nội công, khiêu chiến gì chứ, muốn chuốc khổ vào thân ư?
– Thua cũng không sao.
Trác Phi Dương nhìn Sở Ly, lại lén nhìn Tô Như.
Tô Như xinh đẹp rạng ngời, hắn không dám nhìn thẳng, chỉ nghe ra được nàng rất lo lắng cho Sở Ly, càng thêm đố kị, giận dữ, trong lòng điên cuồng gào thét: Phế bỏ hắn, nhất định phải phế bỏ hắn!
Chả trách gã họ Sở này dám khiêu chiến mình, thì ra có bùa hộ thân!
Hắn càng dám chắc mình có thể thắng, cười nhạt lườm Sở Ly, rồi quay đầu nhìn Tô Như:
– Tô tổng quản, đao thương không có mắt, lúc ra tay khó tránh mất đi chừng mực.
Sở Ly nói:
– Thực sự có thể giết được ta thì cũng xem như ngươi có bản lĩnh, tổng quản sẽ không truy xét!
– Liều lĩnh quá!
Tô Như sa sầm mặt.
Trác Phi Dương vội vàng nói:
– Thế thôi vậy, thi đấu thế này cũng không có ý nghĩa gì, không giống với thực sự ra tay tàn sát!
Tô Như bênh vực Sở Ly, nếu ra tay thực sự, e rằng sẽ không được yên!
Sở Ly cười nói:
– Sợ rồi sao, Trác Phi Dương?
Trác Phi Dương lập tức nổi giận:
– Buồn cười!
– Tổng quản, xin hãy rời khỏi trận!
Sở Ly chắp tay nhìn Tô Như mỉm cười.
Tô Như trừng mắt nhìn hắn, giận dỗi nói:
– Ta mặc kệ mấy việc linh tinh của các ngươi!
– Trác Phi Dương, ra tay đi, thua rồi thì đừng tìm cớ nữa nhé!
– Xem nắm đấm của ta đây!
Trác Phi Dương thét lên một tiếng, hóa cơn giận dữ và đố kị thành nộ quyền, lao đi nhanh như cắt.
Sở Ly nghiêng người lùi lại một bước, khẽ giương mũi kiếm lên.
Trác Phi Dương gập người tránh kiếm, tung quyền bên trái, nhanh hơn hiểm hóc hơn.
Mũi kiếm của Sở Ly quét ngang, đợi trước ở vị trí xuống quyền, Trác Phi Dương đành phải di chuyển vị trí quyền, thay đổi chiêu thức, lập tức mất đi ưu thế, kiếm của Sở Ly luôn chiếm trước thời cơ, buộc Trác Phi Dương phải không ngừng thay đổi chiêu thức.
Mười mấy chiêu qua đi, Trác Phi Dương bực bội muốn thét thật lớn, thậm chí có ý định điên cuồng là dùng nắm đấm chịu kiếm cũng phải cho Sở Ly một đấm.
Tô Như khẽ nhíu mắt.
Nàng nghe nói kiếm pháp của Sở Ly rất lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại tới vậy, nắm đấm của Trác Phi Dương nhanh như gió, vượt qua phản ứng của người thường, Sở Ly không có nội lực, dựa vào kiếm pháp vẫn có thể áp đảo Trác Phi Dương, đúng là kỳ tài kiếm pháp!
Nếu như hắn ta luyện nội lực, tốc độ và sức mạnh tăng lên, theo dự đoán của nàng, thậm chí có thể so sánh với hộ vệ lục phẩm.
Kỳ tài như vậy lại không thể luyện võ, thật đáng tiếc! Đáng tiếc!
Nàng bất giác lắc đầu.
Trác Phi Dương cố kìm nén để không giận dữ thét lên, phát động toàn lực, nắm đấm mỗi lúc một nhanh.
– A!
Đột nhiên hắn kêu lên thảm thiết, tốc độ chậm lại, mũi kiếm dừng lại trước cổ họng của hắn, khí lạnh xuyên ngang qua cổ.
Cổ Trác Phi Dương cứng đờ, sắc mặt sa sầm khó coi, nhìn trừng trừng Sở Ly.
Sở Ly mỉm cười, thu kiếm:
– Trác Phi Dương, ngươi thua rồi!
– Ngươi…
Trác Phi Dương nhìn hắn trừng trừng.
– Không phục, đấu tiếp không?
– Đánh lại!
Sở Ly cười:
– Thật vô sỉ!
– Là ta sơ ý, có dám đánh lại không?
Trác Phi Dương gầm lên.
Tô Như nhíu mày.
Triệu Dĩnh vội vàng nói:
– Trác sư huynh!
– Nhưng…
Trác Phi Dương thực sự không nuốt được cục tức này.
Bản thân mình cố gắng nỗ lực, bế quan liều mạng tu luyện, cuối cùng vượt qua lầu ba, trở thành hộ vệ thất phẩm, cuối cùng có thể nở mày nở mặt, có thể dạy dỗ tên họ Sở này. Nào ngờ tên họ Sở này khó đối phó tới vậy, thất phẩm cũng không đánh lại được hắn!
Hắn cho rằng Sở Ly chắc chắn đã dùng một loại thuốc kích thích tiềm lực nào đó, nếu không sẽ không thể nhanh như vậy, không luyện nội lực, sao có thể nhanh như vậy?
Chỉ cần kéo dài thời gian tới khi thuốc hết tác dụng, gã họ Sở này nhất định sẽ về lại nguyên dạng, thảm bại dưới tay mình!
Sở Ly nói:
– Nếu không phục thì đánh lại!
Trác Phi Dương nói:
– Nghỉ một lát rồi tính, ngươi không có nội lực, tránh để tới khi thua lại nói ta đánh luân phiên ức hiếp ngươi, không chịu nhận thua!
– Ta không trơ tráo tới vậy!
Trác Phi Dương mặt dày, nói với Tô Như:
– Tô tổng quản cười chê rồi!
Tô Như nói:
– Trác Phi Dương, việc hôm nay cần giữ bí mật, không được nói với ai!
– … Được.
Trác Phi Dương không hiểu nhưng cũng không hỏi gì.
Tô Như quan sát Trác Phi Dương:
– Ngươi trẻ tuổi như vậy có thể đạt tới thất phẩm, thật hiếm có!
– Thật hổ thẹn.
Trác Phi Dương gượng cười ngại ngùng.
Tô Như nói:
– Nhất thời thắng thua có là gì, thiên phú của ngươi tốt, sẽ càng ngày càng mạnh lên, không cần phải so đo thắng thua!
– Vâng.
Trác Phi Dương ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Như không nói gì với hắn nữa mà quay ra nói chuyện với Triệu Dĩnh.
Phủ Quốc Công có không ít nữ hộ vệ, đại đa phần bảo vệ nữ giới trong phủ, cho dù đi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không nguy hiểm lắm.
Triệu Dĩnh võ công cao, nhưng không đủ tàn nhẫn, không thích hợp chủ động tấn công, vì thế trước giờ vẫn ở trong phủ, rất ít khi đi làm nhiệm vụ.