Ngô Nhất Nam ăn mặc đơn giản, đội chiếc nón lưỡi trai màu xám rồi ngồi một góc trong quán cà phê, thỉnh thoảng hắn mở điện thoại ra xem, vẻ mặt có chút nôn nóng.
Tại sao còn chưa tới, chỉ còn vài phút là tới giờ hẹn.
Hắn nhìn xung quanh ở lối vào rồi lập tức cúi đầu kéo thấp vành nón che khuất mặt.
Một người đi tới ngồi xuống phía đối diện hắn, Ngô Nhất Nam biết người đã đến, thấp giọng nói: “Sao bây giờ mới tới…”
Hắn vừa mới ngẩng đầu, giọng bị nghẹn lại, thậm chí trong lòng giật nảy.
Là Cố Tinh Thần?
“Xin lỗi, tôi tới trễ.”
Đối phương đeo kính râm cực lớn, đội nón lưỡi trai màu trắng nhưng Ngô Nhất Nam nghe ra giọng nói khác nhau, đây không phải là Cố Tinh Thần.
Nhưng mà quá giống, vừa rồi hắn còn tưởng là Cố Tinh Thần, làm cho hắn suýt chút nữa muốn đứng tim.
“Không, không sao.”
Đối phương cười nhẹ, đẩy một phong bì thật dày ra: “Đây là thù lao của anh. Anh hành động nhanh lắm, nếu Cố Tinh Thần bị thương nghiêm trọng hơn thì có lẽ tôi sẽ thưởng thêm cho anh, nhưng như vậy cũng được, hợp tác vui vẻ.”
Dĩ nhiên Ngô Nhất Nam không thể nào nói cám ơn, đây cũng chả phải chuyện sáng rọi gì cho cam, hắn chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng sau đó nhanh chóng cất phong bì đi.
Đối phương hiển nhiên cũng không muốn nhiều lời, chỉ gật đầu với hắn một cái rồi đứng dậy đi khỏi.
Ngô Nhất Nam giương mắt nhìn tấm lưng kia, lòng nghi ngờ càng sâu, nhìn từ phía sau thì thấy cậu ta có thân hình gần giống với Cố Tinh Thần, chẳng lẽ người này là anh em của Cố Tinh Thần?
Trong nháy mắt, hắn tự não bổ ra một đống cốt truyện gia đình giàu có tranh giành tài sản.
Nếu không phải chuyển khoản sẽ dễ dàng bị tra ra được thì hắn cũng sẽ không mạo hiểm xuất hiện ở đây, đối phương cũng là người cẩn thận, không biết tại sao lại có được số điện thoại của hắn. Lúc nhận được điện thoại, hắn vừa cảm thấy kỳ lạ vừa sởn tóc gáy với cái người muốn hại Cố Tinh Thần này, nhưng lại không thể vượt qua lòng tham của chính mình.
Hắn không ngờ Cố Tinh Thần có được vai diễn trong «Kỳ Ngộ», hai từ khiếp sợ cũng không thể diễn tả được nỗi lòng của hắn. Hắn biết mình đang trong giới giải trí, mà giới giải trí thì không thể nói trước mai này ai sẽ nổi tiếng, hắn cũng không nghĩ tới việc biết đâu không bao lâu nữa Cố Tinh Thần sẽ bạo lên, đến lúc đó…
Hiện giờ làm cũng đã làm rồi, may mà không có ai phát hiện, Cố Tinh Thần bị thương không nặng nên bây giờ nhận xong thù lao này thì coi như xong chuyện.
Chỉ hy vọng cậu ta sẽ không nhận ra là do hắn cố tình, hắn lặng lẽ thở dài, sờ sờ độ dày của phong bì, tiếp đó đứng dậy rời đi.
Ở bàn bên cạnh có một người đàn ông ăn mặc giản dị để ipad xuống, anh ta thu hồi điện thoại được đặt sát bàn bên cạnh, sau khi ấn xuống kết thúc ghi hình thì bình thản bỏ vào túi.
Khi Cố Tinh Thần xem được video này, sắc mặt cậu lạnh lẽo như băng sương.
Mặc dù y như suy nghĩ của cậu nhưng cậu rất tức giận.
Cậu với Ngô Nhất Nam không oán không thù, Ngô Nhất Nam không thể vô duyên vô cớ bẫy cậu như thế, nếu do Tô Hàm thì mọi chuyện đều rõ ràng. Vốn dĩ cậu chỉ muốn rời xa cặp tra công tiện thu kia, chỉ cần không đến gần bọn họ bị hạ thấp IQ là được.
Nhưng bây giờ Tô Hàm lại muốn cho cậu bị gãy tay gãy chân, tưởng cậu là bánh trôi ai muốn nặn gì thì nặn à?
Lưu Trọng lẳng lặng đứng ở một bên chờ Cố Tinh Thần phân phó, sau một lúc lâu, Cố Tinh Thần chỉ nói: “Anh đừng nói chuyện này với ba tôi, để tôi tự xử lý.”
Lưu Trọng không hề do dự gật đầu.
*
Hôm nay, Cù Linh và Kiều Mộng Tâm hẹn nhau đi thăm Tinh Thần.
Người ra mở cửa là Tiểu Đào, thấy là các cô tới thì vui vẻ hô to với bên trong: “Anh Tinh Thần, chị Linh bọn họ tới.”
Hai người vào nhà, thấy Cố Tinh Thần đi ra từ phòng bếp.
Cù Linh: “Cậu vào phòng bếp làm gì, bị thương mà còn nấu cơm à?”
Kiều Mộng Tâm ôm ngực: “Anh Tinh Thần, anh đúng là người đàn ông tốt của thời đại mới, muốn gả.”
Cù Linh im lặng liếc Kiều Mộng Tâm, làm cho Kiều Mộng Tâm phải run rẩy.
“Sao, sao vậy chị Linh?”
Cù Linh: “Đừng nói tào lao.”
“Dạ.” Có lẽ do vẻ mặt của Cù Linh quá nghiêm túc nên Kiều Mộng Tâm theo bản năng ngoan ngoãn nghe theo.
Cũng đúng, nếu để cho paparazzi nghe được câu này làm thành bài viết thì thế nào trên mạng sẽ ồn ào dữ lắm.
Cố Tinh Thần cởi tạp dề đưa cho Tiều Đào, nói: “Được rồi, canh lửa nữa thôi, hầm một tiếng rưỡi là có thể ăn rồi.”
Sau đó nói với hai người: “Tôi không tiện đi ra ngoài ăn cơm, chúng ta ăn ở trong nhà nhé, mọi người đừng ghét bỏ tay nghề của tôi.”
“Đương nhiên không chê rồi.”
“Không cần đâu.”
Hai người cùng lúc nói ra, Cù Linh nghiêng đầu trừng Kiều Mộng Tâm, Kiều Mộng Tâm rụt cổ thè lưỡi.
“Hai người đều tới, chẳng lẽ không ăn với em bữa cơm được sao? Mỗi ngày em đều chỉ một mình, chán chết đi được. Chị Linh, chị sẽ không lạnh lùng sắt đá như vậy chứ?”
Cố Tinh Thần chớp chớp mắt với Cù Linh.
Cù Linh phụt cười: “Được rồi được rồi, hai người kẻ xướng người họa mà.”
Cù Linh đồng ý, Kiều Mộng Tâm nháy mắt rồi giơ ngón tay cái lên với Cố Tinh Thần.
Cô ta không biết tại sao cô ta thấy mình hơi sợ chị Linh nhưng lại luôn muốn gần gũi với chị ấy.
Bây giờ có anh Tinh Thần đứng chung chiến tuyến với mình, cô ta cảm thấy không còn sợ nữa.
Hai người ngồi vào sô pha, Tiểu Đào bưng trà đến, Cố Tinh Thần nói với Tiểu Đào: “Làm phiền Tiểu Đào.”
Tiểu Đào rất tự nhiên châm trà cho ba người, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Anh Tinh Thần, nói bao nhiêu lần rồi, em tới để chăm sóc anh, anh đừng suốt ngày cám ơn em nữa, làm em xấu hổ lắm, anh mà còn như vậy là mai em không tới nữa đâu.”
Cố Tinh Thần sửa cô ta: “Em làm trợ lý của anh, công việc của trợ lý và trợ lý sinh hoạt khác nhau.”
“Chăm sóc cho đời sống sinh hoạt hàng ngày của anh cũng là một phần trong công việc của em.” Tiểu Đào không nhường một bước.
Cố Tinh Thần cũng cạn lời: “Thôi được, dù sao anh cũng sắp khỏi hẳn.”
Tiểu Đào hài lòng cười, tiếp đó bưng ấm trà đi súc rửa.
Cù Linh: “Trợ lý nhỏ của cậu thú vị thật đó.”
Dạng trợ lý vừa chủ động nghiêm túc làm việc, vừa dám nói lý lẽ tay đôi với ông chủ đúng là rất hiếm thấy.
Ba người trò chuyện vài câu, Kiều Mộng Tâm nói: “Anh Tinh Thần, tiếc là anh không tiếp tục tham gia tiết mục, em với chị Linh rất luyến tiếc anh.”
Vừa nghe đến đây, ánh mắt Cố Tinh Thần lóe lên, ngay sau đó cười đáp: “Không sao, sau này nhất định sẽ có cơ hội hợp tác.”
Kiều Mộng Tâm bẹp miệng: “Em thì không chắc chắn đâu, gần đây nhóm của chúng em chưa nhận được thông báo gì, nhạc mới bây giờ khó bán lắm, cái khác càng không cần phải nói, nếu thật sự giải tán nhóm thì có thể em sẽ giải nghệ.”
Cù Linh thản nhiên nhìn cô ta: “Chị còn chưa nói gì mà, cô bé, em phải tin vào chính mình.”
Cố Tinh Thần nhìn hai người, đột nhiên toát ra một ý tưởng.
Kiều Mộng Tâm có khí chất ngọt ngào nhẹ nhàng, tính cách cũng rất mềm mại, dù là giọng nói hay hình tượng đều rất tốt. Còn Cù Linh thì không cần bàn cãi, là nữ ca sĩ mấy lần đoạt giải ca sĩ xuất sắc nhất, bản thân cô còn có danh tiếng thiên hậu.
“Hai người có muốn gia nhập vào công ty quản lý khác không?” Cố Tinh Thần hỏi.
Kiều Mộng Tâm: “Anh nói sai rồi hở?”
Cố Tinh Thần: “Hả? Sai cái gì?”
“Phải nói là có công ty nào muốn em hay không kìa, chứ em làm gì có quyền lựa chọn.” Kiều Mộng Tâm đương nhiên đáp.
“Phụt!”
Cố Tinh Thần phụt một ngụm nước, làm cậu sặc đến ho khan vài tiếng.
Cù Linh cũng bị chọc cười, cô dở khóc dở cười nhìn Kiều Mộng Tâm.
Kiều Mộng Tâm nghiêm trang mang theo nghi hoặc hỏi: “Hai người cười gì nha, em nói sự thật mà.”
Tuy rằng sự thật này hơi xót xa.
Cù Linh nén cười xoa xoa đầu cô ta, an ủi nói: “Không sao, sẽ tốt thôi, chỉ cần kiên trì.”
Cố Tinh Thần khụ khụ: “Còn chị Linh thì sao, bây giờ chị đang ở công ty nào?”
Cù Linh rất bình tĩnh đáp: “Chị có một phòng làm việc nhưng không có việc gì nhiều để làm, đang trong tình trạng nửa thất nghiệp.”
Cô yên lặng trong giây lát, tiếp tục nói: “Còn việc cậu nói có muốn đến công ty khác không, nếu điều kiện hợp lý thì đương nhiên có thể, ai lại ngại công việc nhiều chứ.”
Cô cười cười nhìn Cố Tinh Thần, chờ cậu nói tiếp. Mặc dù cô không thân lắm với Cố Tinh Thần nhưng chỉ cần thông qua thời gian ở chung ngắn ngủi, cô biết Cố Tinh Thần là người đáng tin cậy, cậu nói như vậy có nghĩa là cậu chắc chắn có tài nguyên chia sẻ ở phương diện này, không phải loại người buôn đằng sóng, nói đằng gió.
Cố Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm, tay cậu đặt lên đầu gối: “Vậy em chính thức mời hai người gia nhập vào Giải Trí Xán Tinh, có điều đó chỉ là một công ty nhỏ, không biết ý của hai người thế nào?”
Kiều Mộng Tâm sững sốt: “Giải Trí Xán Tinh? Em chưa từng nghe qua.”
Cù Linh phản ứng rất nhanh, híp híp mắt: “Xán Tinh? Chị nhớ rõ hình như em đi ăn máng khác là công ty này nhỉ?”
Cố Tinh Thần gật đầu: “Đúng vậy, không giấu gì chị, công ty chúng em đang tìm kiếm nghệ sĩ, điều kiện rất tốt, hay là hai người xem xét thử xem.”
Cậu cười vô cùng chân thành, dáng vẻ như qua cái thôn này sẽ không có nhà trọ khác, rất giống với những kẻ mời chào bán hàng.
Kiều Mộng Tâm a lên: “Ý, không lẽ đó là công ty của anh Tinh Thần?”
U là trời, trực giác nhạy bén lắm nha.
Cố Tinh Thần kéo người nhập bọn, đương nhiên cũng sẽ không giấu giếm: “Đúng vậy, Mộng Tâm nói không sai, chính là công ty nhà anh.”
Kiều Mộng Tâm mở to mắt, cô ta chỉ nói đại vậy thôi, không ngờ lại trúng.
Chắc miệng của cô ta được khai quang rồi!
Cù Linh thực tế hơn, cô kéo Kiều Mộng Tâm sắp sửa gật đầu cái rụp: “Có thể xem thử, nếu điều kiện thích hợp thì bọn chị nhất định sẽ suy xét, chẳng qua cho dù cậu nói cậu là ông chủ đi nữa thì chị vẫn giữ ý kiến của mình, trừ phi chị được xem qua điều khoản hợp đồng.”
Kiều Mộng Tâm cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, mặc dù em rất tin tưởng anh Tinh Thần là anh sẽ không gài hàng em, nhưng mà chị Linh nói đúng.”
Yêu cầu này vô cùng hợp lý.
Cũng may trước đây Thang Mỹ Quân đã tìm sẵn nhân viên quản lý chuyên nghiệp, toàn bộ đoàn đội rất hoàn mỹ. Cố Tinh Thần không nói hai lời lập tức gọi điện về công ty, kêu người chuẩn bị hai phần hợp đồng, dù sao địa vị của Cù Linh và Kiều Mộng Tâm khá chênh lệch nên dĩ nhiên hai phần hợp đồng đều khác nhau.
Cù Linh ngạc nhiên, cô cười tươi như hoa: “Không ngờ cậu lại gấp đến vậy.”
Cố Tinh Thần nhếch khóe miệng, cười gượng hai tiếng.
Sao không gấp chứ? Công ty chỉ có một nghệ sĩ là cậu, thế thì làm sao có thể mở rộng kinh doanh đây, cậu cũng không thể giống Thang Mỹ Quân bỏ con giữa chợ được.
Vừa phải làm nghệ sĩ vừa phải làm ông chủ, cậu cũng không dễ dàng gì.
Người trong công ty hành động rất nhanh, ba người trò chuyện một lúc là hợp đồng đã được gửi đến rồi.
Cố Tinh Thần đưa cho hai người xem, chỉ nghe thấy giám đốc công ty yếu ớt nói với cậu: “Ông chủ, rảnh rảnh cậu đến công ty một chuyến được không? Tôi đã lập một kế hoạch phát triển cho cậu rồi, cậu có thể tới đây xem cho kỹ.”
Cố Tinh Thần:…
Từ khi tiếp nhận công ty tới giờ, cậu vẫn chưa đến công ty lần nào, nói ra thì có chút xấu hổ.
“Ok, để tôi đào người xong sẽ đến.”
Nói xong, cậu chuyển mắt tha thiết nhìn hai người đang tập trung xem hợp đồng trên sô pha.
Tổng giám đốc:…
Tôi khổ quá mà!
END CHƯƠNG 27.