Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng

Chương 23: Chương 23



Thấy Cố Tinh Thần đẩy cửa xuống xe, Hàn Tuyển Ý nổi giận đùng đùng chạy tới chỗ Cố Tinh Thần.
Gã biết ngay mà, nhất định là do Cố Tinh Thần đã yêu một người khác, nếu không thì làm sao một ngày trước còn đang muốn sống muốn chết trước mặt gã, đảo mắt một cái lại hờ hững với gã liền, mặc dù đã qua một thời gian dài nhưng lòng gã vẫn khó có thể tiếp nhận sự thật này.
Nhưng gã còn chưa đi đến trước mặt Cố Tinh Thần thì một cái bóng nhanh chóng che chở trước người cậu.

Đôi mắt màu xanh lam lạnh nhạt hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Tuyển Ý, nó nhe răng lộ ra hàm răng sắc nhọn, làm Hàn Tuyển Ý phải dừng lại bước chân.
Lùi về sau hai bước, Hàn Tuyển Ý hơi nhát gừng dán chặt mắt vào con chó đang che chở Cố Tinh Thần.
Thang Văn Cảnh trợn trắng mắt, lúc nãy con chó thúi này còn ra vẻ ngu ngốc giả sống giả chết, bây giờ lại oai phong bảo vệ người ta, không biết còn tưởng nó là chó săn đấy, cái vẻ mặt hung ác này diễn giống kinh khủng.
Anh ta rất muốn đi tới đó nhưng cái người trước mặt này cứ làm bộ dáng muốn nói lại thôi, làm như bị người ta bắt nạt không bằng.
Trong lòng Tô Hàm mừng thầm, hắn chỉ muốn đi ra ngoài dạo một chút, ai ngờ lại gặp phải người đã giúp hắn trước đây.

Người đàn ông này đã thay bộ đồ khác, nhìn là biết bộ đồ Tây này rất xa xỉ và được đặt làm riêng, cả người toát ra ba chữ tôi có tiền, nếu có thể gặp được người này lần thứ hai thì chắc chắn phải làm quen bắt chuyện rồi.
Ai ngờ hắn đang định dò hỏi thì lại nghe tiếng của Hàn Tuyển Ý, đến khi nghe rõ nội dung thì hắn cũng không biết bày ra biểu tình gì.
“Tô Hàm đúng không? Tôi có việc phải đi trước xin lỗi không tiếp được, chuyện của con chó nhà tôi thật sự không liên quan đến cậu, tạm biệt.”
Thang Văn Cảnh xoay người muốn đi.
Tô Hàm cắn chặt răng: “Anh muốn đi qua đó sao? Trùng hợp quá, tôi cũng biết bọn họ.”
Thang Văn Cảnh quay đầu lại nghi ngờ nhìn hắn, Tô Hàm nói: “Tôi với Cố Tinh Thần và Lục Tấn Tắc là chung một đoàn phim, Hàn Tuyển Ý cũng biết bọn họ.”
Thang Văn Cảnh: “Cậu với họ là bạn bè à?”
Tô Hàm chần chờ trong chớp mắt, sau đó khẽ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà hình như có chút hiểu lầm.”
Thang Văn Cảnh nhướng mày: “Có vẻ hiểu lầm không nhỏ nhỉ.”
Anh ta không thèm để ý Tô Hàm nữa mà đi đến chỗ ba người đang dây dưa với nhau.
Lục Tấn Tắc đi đến bên cạnh Cố Tinh Thần, anh theo bản năng bảo vệ cậu phía sau mình, anh nhìn qua Hàn Tuyển Ý, cau mày không vui.
“Hàn Tuyển Ý, trước đây tôi thấy cậu cũng là người tài nên mới quen biết cậu, nhưng bây giờ tôi cảm thấy cần phải xem lại lần nữa, đừng để tôi khinh thường cậu.”
Lục Tấn Tắc rất ít khi cãi nhau với người khác, cho nên câu nói rất nghiêm túc đứng đắn, không hề có tư thế cãi nhau.
Sắc mặt của Hàn Tuyển Ý thay đổi mấy lần: “Cậu khinh thường tôi? Cậu làm cái gì thì tự cậu biết, cậu có tư cách gì khinh thường tôi!”
Gã nhìn Lục Tấn Tắc che chở Cố Tinh Thần, trên mặt hiện lên chút hận thù: “Cậu biết rõ tôi và Cố Tinh Thần có quan hệ như thế nào!”
“Tôi làm gì có mối quan hệ nào với anh hả, anh nói thử tôi nghe xem.” Cố Tinh Thần không muốn nghe lời hàm hồ của gã: “Anh muốn ngày mai toàn bộ tiêu đề và hot search đều tuôn ra tin tức anh là tra nam đúng không? Tôi đã cảnh cáo anh rồi, đừng nói lung tung, trước kia do tôi bị mù nhưng bây giờ đã trị hết, xin anh cút ra khỏi tầm mắt của tôi đi.”
“Thuận tiện.” Cố Tinh Thần hất cằm về một hướng, lộ ra vẻ mặt phiền chán: “Anh dắt ánh trăng sáng của anh đi luôn đi, đừng xuất hiện ở xung quanh người nhà tôi nữa.”
Giọng cậu không hề nhỏ nên Tô Hàm mới vừa đi tới đây nháy mắt thay đổi sắc mặt, hắn sợ hãi nhìn về phía Thang Văn Cảnh, tiếp đó mới thấy ánh mắt Hản Tuyển Ý nhìn hắn.
“Tô Hàm? Sao em lại ở đây? Anh ta là ai?”
Gã thấy Tô Hàm đi theo người đan ông kia tới.
Cố Tinh Thần không đếm xỉa đến chuyện giữa hai người họ: “Còn nữa, tôi cảnh cáo anh lần nữa, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy, chuyện giữa tôi và anh không liên quan đến Lục Tấn Tắc, đương nhiên chúng ta cũng éo có chuyện riêng gì.

Nhưng chuyện công thì có một việc, ngày mai tôi sẽ cho luật sư gửi thư luật sư cho anh, phiền anh nhanh chóng trả tiền lại.”
“Cậu!”
Vài tầm mắt nhìn qua Hàn Tuyển Ý càng làm gã mất mặt hơn, gã cũng mặc kệ: “Cậu sợ chuyện giữa cậu và Lục Tấn Tắc bị mọi người biết chứ gì, cậu chờ xem, một lát nữa tôi sẽ đăng lên mạng xem coi cậu trong sạch cỡ nào.”
Đồ đê tiện.
Câu cuối cùng dưới tầm mắt sắc bén của Thang Văn Cảnh và Lục Tấn Tắc làm gã không dám nói ra miệng.
“Tôi có quan hệ gì với Lục Tấn Tắc nào?” Cố Tinh Thần khẽ cười: “Tôi cũng không biết, anh biết cái gì? Anh nói xem.”
Hàn Tuyển Ý bị thái độ ngả ngớn của cậu chọc giận, nói không lựa lời: “Tụi mày là hai thằng cẩu nam nam!”
“Hàn Tuyển Ý!” Lục Tấn Tắc hoàn toàn tức giận: “Nếu cậu lại nói bậy thêm một từ nữa thì cậu không gánh nổi hậu quả đâu đấy!”
Từ trước đến nay Hàn Tuyển Ý chưa hề xem nặng Lục Tấn Tắc, gã cười nhạo nói: “Sao hả, bị tao nói trúng rồi? Hai thằng bây ở cùng một tiểu khu, tao chỉ cần lên mạng tùy tiện nói đại, mày nghĩ xem sẽ có hậu quả gì?”
Thang Văn Cảnh chậc chậc hai tiếng: “Em họ, xem ra giới giải trí của các em phức tạp thật đó, thứ cặn bã như này mà cũng có thể phất lên được, hay là để anh giúp em phong sát nó được không?”
Cố Tinh Thần trừng anh ta, anh là nam phụ anh ở đây nhảy nhót cái gì, còn muốn sống hay không?
“Không liên quan đến anh.”
Ánh mắt Thang Văn Cảnh tối sầm, ngay sau đó bĩu môi không nói câu nào nữa.
“Chúng tôi thì không dám nhận là cẩu nam nam gì, nhưng thứ tra nam cặn bã như anh thì có vẻ càng thích hợp hơn.” Cố Tinh Thần không hề bị Hàn Tuyển Ý chọc tức, cậu đi đến bên người Lục Tấn Tắc, mở bàn tay ra, chậm rãi dựa người vào.
“Với lại, mối quan hệ của chúng tôi ngay thẳng rõ ràng, sạch sẽ hơn so với anh nhiều.”
Cậu nói xong, nhanh chóng dựa sát vào người Lục Tấn Tắc, cậu hơi hơi ngửa đầu rồi chạm vào môi anh.
Môi mỏng vừa chạm vào liền tách ra, Lục Tấn Tắc chỉ cảm nhận được một cảm giác lành lạnh và mềm mại đặt lên môi mình, cơn tức giận trong lòng đột nhiên biến mất, trong chớp mắt bị rời xa làm cho anh cảm thấy trong lòng hơi hụt hẫng.
Ba người đứng xung quanh lập tức mở to hai mắt, ngay cả Oreo cũng nghiêng nghiêng đầu nhìn hai người.
“Thế nào, tôi muốn ở bên ai, đồng ý ở bên ai đó là chuyện của tôi, liên quan éo gì đến anh!” Cố Tinh Thần nhịn không được mắng: “Anh mẹ nó là bác gái tổ dân phố à, người ta yêu đương mà anh cũng quản, quản lý đô thị cũng không quản nhiều như anh đâu.”
“Cút đi!” Cố Tinh Thần càng mắng càng hả giận: “Nhớ kỹ ngày mai bắt đầu gom tiền, nếu không tôi sẽ ngày ngày treo anh lên hot search, đừng đến chọc điên tôi, nếu anh nghe không hiểu thì tôi sẽ dạy anh thế nào là nghe hiểu lời người khác nói!”
Thang Văn Gia hưng phấn đến gần Cố Tinh Thần, má ơi, anh họ quá đẹp trai! Lúc mắng người ta cũng đẹp trai đến vậy luôn!
Cô nhìn người đàn ông còn đang mất hồn vuốt vuốt môi mình, ác ma trong lòng đã tự tưởng tượng ra cả vở kịch hơn mười ngàn chữ!
Cố Tinh Thần chuyển qua nhìn Tô Hàm đang trắng bệch đứng ở một bên: “Cậu Tô này, có thể phiền cậu quản thúc người của cậu lại được không, đừng để chạy loạn khắp nơi.

Còn có, Thang Văn Cảnh là anh họ của tôi, tốt nhất cậu nên cách xa anh ta một chút, tôi nói cho cậu biết, anh ta có bệnh, có thể nổi điên lên đấy!”
Tự nhiên nằm không cũng trúng đạn Thang Văn Cảnh:…
Không thể hiểu được phải bị mắc bệnh là chuyện như thế nào?

Tô Hàm nhìn Thang Văn Cảnh, ánh mắt đó mang theo sự đáng tiếc vô bờ bến.
Thang Văn Cảnh: Cậu mẹ nó nhìn vậy là ý gì, mau chóng dẹp đi cho ông ngay!
“Cố Tinh Thần!”
Thấy bóng dáng hai người chạy trối chết, Cố Tinh Thần xua xua tay: “Anh họ khỏi cám ơn em, em mới vừa giúp anh đuổi đi một tên ôn thần đó, người đó mới thật sự có bệnh!”
Cậu chỉ chỉ huyệt Thái Dương: “Là bệnh về não ấy.”
Thang Văn Gia phụt cười: “Ha ha ha ha ha ha…”
Anh hai quá thảm, anh họ quá ngầu.

Bởi vì hằng năm anh hai đều ở nước ngoài nên quan hệ với gia đình không tốt, tính tình cũng không tốt, mưa nắng thất thường, bây giờ anh họ có thể nói đùa với anh hai mà anh hai cũng không hề tức giận.
Cô lại thấy có một chút cảm động.
Thật tốt.
Lẫy xong tra nam tiện thụ, Cố Tinh Thần cong cong khóe miệng quay đầu nhìn vào ánh mắt nặng nề của Lục Tấn Tắc.
“Vừa rồi ngại quá, nếu hồi nãy tôi không làm như vây thì Hàn Tuyển Ý sẽ không chịu đi, anh ta chính là một tên không ra gì, không thể nói lý với anh ta được.”
“Lấy tôi làm lá chắn à?” Lục Tấn Tắc hỏi.
Không biết tại sao, Cố Tinh Thần lại nghe ra một tia nghi vấn.
Cắn câu rồi á?
Cậu cúi đầu che giấu khóe miệng đang cong lên của mình, cậu cố gắng kiềm xuống rồi mới ngẩng đầu lên lần nữa.
Mặt cậu đầy vẻ lo lắng không biết làm sao: “Thầy Lục, tôi không phải cố ý đâu, anh đừng hiểu lầm.

Tôi biết anh không thích như thế, tôi thề tôi không có suy nghĩ xấu xa nào với anh hết, lúc nãy chỉ là biện pháp tạm thời thôi.

Tôi đảm bảo không có lần sau, thật đó!”
Cố Tinh Thần nói rất nghiêm túc, Lục Tấn Tắc há miệng th ở dốc nhưng lại không biết nên nói gì.
Nói là không thích thế này? Không, anh còn đang hồi tưởng lại dư vị đó.
Nói là thích như thế? Cố Tinh Thần đã nói cậu ấy không hề có ý nghĩ gì với anh, hơn nữa với thái độ trước đó của anh sau khi có quan hệ xác th1t với cậu, làm sao anh nói ra được đây.
“Tôi không có hiểu lầm.”
Cuối cùng Lục Tấn Tắc mới nói được một câu.
Anh đã từng nghĩ, có phải đêm đó do Cố Tinh Thần cố tình tính kế hay không, nhưng dù thế nào thì đối phương càng muốn phủi sạch quan hệ với anh hơn cả anh nữa, nhận ra điều này càng làm cho anh vô cùng không muốn tiếp nhận sự thật này.
Hai người đứng đây anh anh tôi tôi, Thang Văn Cảnh tự dưng thấy hơi chướng mắt: “Nói rõ xong chưa? Vậy đi thôi, giờ nào rôi, người trong nhà chờ đến sốt ruột.”
Cố Tinh Thần vẫy vẫy tay với Lục Tấn Tắc: “Thầy Lục, tôi đi trước nhé.”
“Ừm.” Lục Tấn Tắc lên tiếng, lại nói: “Trờ về cùng nhau ăn cơm.”
Cố Tinh Thần chớp chớp mắt, nhếch lên khóe miệng.
Lúc trở về, Cố Tinh Thần dẫn đầu ngồi vào ghế sau, Oreo theo cậu nhảy lên chiếm lấy vị trí sau ghế.
Thang Văn Cảnh lái xe, Thang Văn Gia vẫn ngồi ghế lái phụ như cũ.

Vừa lên xe, Thang Văn Gia liền quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Cố Tinh Thần.
Oreo chui sát vào người Cố Tinh Thần, nó dùng cái mũi ướt dầm dề củng củng tay cậu, cảm giác lạnh lẽo làm cho cậu nhịn không được vươn ngón trỏ vuốt nhẹ nó.
“Anh họ, lúc nãy cái người tên Hàn Tuyển Ý và Lục Tấn Tắc, với lại cái người đi theo anh hai tới đây đều là minh tinh đúng không? Em nhớ năm trước Hàn Tuyển Ý và Lục Tấn Tắc đều được đề cử giải Người mới xuất sắc nhất, Hàn Tuyển Ý là người đạt được giải đó.” Thang Văn Gia tiếc nuối nói: “Nhưng em cảm thấy Lục Tấn Tắc diễn hay hơn.”
Cố Tinh Thần cười hì hì: “Em cũng thấy vậy phải không?”
Thang Văn Gia gật đầu thật mạnh: “Đúng ạ, cũng không biết bình chọn kiểu gì.”
Cố Tinh Thần: “Xin lỗi, là do lúc đó đầu óc anh họ em bị nước vào, bỏ ra số tiền lớn để giúp Hàn Tuyển Ý lấy được giải thưởng đó đấy.”
“Em nói anh có phải đứa ngốc hay không?”
Thang Văn Gia:…
Anh họ anh nghiêm túc hỏi em như này, em khó trả lời lắm á!
“Đúng là rất ngốc.” Thang Văn Cảnh không do dự xen vào.
Cố Tinh Thần: “Em không hỏi anh.”
Thang Văn Cảnh cười khẽ: “Em họ, anh cảm thấy em có ý kiến với anh phải không, nói ra để anh biết nào, nếu có thể, biết đâu anh sẽ sửa không chừng.”
“Em không có ý kiến gì với anh hết.” Dù sao chưa xảy ra chuyện gì cả, cậu không thể lấy chuyện chưa xảy ra đi chỉ trích người khác được.
Thang Văn Cảnh: “Vậy em có thể đối xử tốt với anh hơn chút được không? Em đối xử với Oreo còn tốt hơn anh nữa.”
“Anh hai, anh ghen với Oreo á?”
Thang Văn Gia sợ hãi nói, cô không tin nổi nhìn Thang Văn Cảnh.
“Em nhiều chuyện ghê, cái này gọi là tăng tình anh em.”
Thang Văn Gia: Được rồi, anh là anh hai anh nói gì cũng đúng.
Lời buộc tội giống như làm nũng của người đàn ông trưởng thành khiến Cố Tinh Thần đột nhiên bật cười.
Tuy tính cách của Thang Văn Cảnh lập dị nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa làm điều gì tổn hại đến cậu, thậm chí còn lên tiếng thay cậu, cậu cũng không thể làm mặt lạnh với anh ta.
“Muốn em đối xử tốt với anh cũng không phải không được, nhưng em có điều kiện.”
Ây dô, còn muốn ra điều kiện nữa chớ.
Đây là lần đầu tiên Thang Văn Cảnh chủ động mà còn bị đưa điều kiện, nhưng mà đây là em họ của anh ta.
Anh ta nhún vai: “Nói thử xem.”

Cố Tinh Thần thông qua kính chiếu hậu nhìn thẳng vào mắt anh ta, cậu gằn từng chữ: “Cách xa Tô Hàm ra, em sợ đầu óc anh cũng bị lây bệnh giống cậu ta.”
Loại thao tác khiến cho người khác mắc chứng thiểu não này chính là bàn tay vàng đặc biệt của vai chính, cậu không thể không đề phòng.
“Chỉ như thế?” Thang Văn Cảnh cười lớn: “Xem ra em họ có ý kiến rất lớn với cậu ta nhỉ.

Có điều em đừng hiểu lầm, anh chỉ mới gặp cậu ta hai lần, vừa rồi là lần thứ hai, lần trước là cậu ta tìm được Oreo, cũng là người đã đút xúc xích cho Oreo ăn, hôm nay tâm trạng anh tốt nên mới không so đo với cậu ta thôi.”
Thang Văn Gia: “Thì ra anh ta là người làm cho Oreo bị tiêu chảy!”
“Cho nên không thể nào anh có mối quan hệ thân thiết gì với cậu ta được.” Thang Văn Cảnh nói một cách rất thoải mái.
Cố Tinh Thần im lặng không nói gì, cậu cảm thấy mấy chuyện nói trước bước không qua này rất nguy hiểm đó!
Hôm nay Thang Văn Gia xem cả vở kịch, đồng thời cũng đã hiểu sơ sơ các mối quan hệ xung quanh Cố Tinh Thần, cô âm thầm ghi nhớ mặt ba người nọ.
Nhìn ra được Lục Tấn Tắc có mối quan hệ rất tốt với anh họ, có thể tạm thời để vào phạm vi bạn tốt, hai người còn lại đã bị cô đưa vào sổ đen.

Cô quyết định về nhà sẽ đăng ký acc phụ, một khi phát hiện ra chuyện phiền phức nào thì cô chắc chắn sẽ chửi chết bọn họ.
Ba người một chó trở về nhà cũ, ông cụ đang ở trong sân uống trà, vừa thấy liền vẫy tay với Cố Tinh Thần: “Tới đây tới đây, Tinh Thần, anh họ cháu không bắt nạt cháu chứ?”
Ông cụ kéo tay Cố Tinh Thần rồi nhìn từ trên xuống dưới: “Nếu nó dám bắt nạt cháu thì nhớ phải nói với ông, ông giúp cháu.”
Cố Tinh Thần cười, cậu đang muốn lên tiếng thì đã bị Tống Lan Chi cười cắt ngang: “Cha, cha cũng biết Văn Cảnh là đứa hiểu chuyện nhất mà, sao có thể bắt nạt Tinh Thần chứ, đúng không Tinh Thần?”
Cố Tinh Thần lập tức khó có thể nói gì, bà mợ này bị sao vậy, ai có mắt cũng biết ông nội chỉ đang nói đùa thôi, thế mà bà ta lại xem là thật.

Hơn nữa gấp gáp tẩy trắng cho Thang Văn Cảnh như thế làm gì, bộ sợ cậu nói bậy gì à?
Ông cụ trừng bà ta một cái: “Tôi đang nói chuyện với Tinh Thần.”
Ông cụ cũng mặc kệ, muốn nói gì thì nói đi, đứa con dâu này càng ngày càng không hiểu chuyện.
Tống Lan Chi ấp úng cúi đầu, Thang Hiển Tông cau mày đứng bên cạnh thấp giọng trách cứ: “Chuyện này đáng để bà phải nhảy ra nói hai câu à, bộ không biết cha đang nói đùa thôi sao?”
Tống Lan Chi không nói lời nào, dạo này Cố Tinh Thần thu hút tất cả sự chú ý của ông cụ, Văn Cảnh không biết thể hiện lại còn mang theo chó, bà ta chỉ sợ Cố Tinh Thần lấy Văn Cảnh ra so với cậu thôi.
Bà ta ngẩng đầu nhìn Thang Văn Cảnh đang dắt chó đi tới, lặng lẽ nhéo lòng bàn tay mình.
Từ trước đến giờ ông cụ luôn thiên vị Thang Mỹ Quân, dẫn đến con trai của Thang Mỹ Quân cũng được chiều chuộng hơn so với Văn Cảnh, lỡ như ông cụ vui vẻ quá rồi đưa hết cổ phần công ty của mình cho nó thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến mối quan hệ giữa chồng và con trai mình, bà ta càng thêm sầu não.

Hiện giờ bà ta cực kỳ hối hận về quyết định đưa Văn Cảnh đi ra nước ngoài dẫn đến quan hệ giữa bà ta và con trai rất lạnh nhạt, chưa bao giờ bà ta thấy hối hận như thế này, con trai là nơi để bà ta nương tựa sau này chứ bà ta không thể dựa dẫm vào Thang Hiển Tông được.
Bây giờ bà ta chưa rõ ông cụ tính toán như thế nào, chuyện này chỉ có thể từ từ lên kế hoạch lại, không thể nôn nóng.
Tống Lan Chi kiềm chế sự oán giận trong lòng, an an tĩnh tĩnh ngồi xuống.
Cố Tinh Thần ngồi xuống bên cạnh ông cụ, cười nói: “Không có, ông ngoại mọi người đang nói chuyện gì thế?”
Ông cụ: “Có gì nói với chúng nó đâu, đi đi đi, Tinh Thần, ông ngoại dẫn cháu đi thư phòng, gần đây ông mới thu một bức họa, cháu đến xem sao.”
Cố Tinh Thần như cầu cứu nhìn Thang Mỹ Quân: Mẹ ơi cứu bé, con không biết nhìn tranh!
Thang Mỹ Quân chớp chớp mắt với cậu: Cục cưng con cứ xem là được, không cần bình luận.
Thang Văn Gia tức thì ôm lấy cánh tay còn lại của ông cụ: “Ông nội ơi, ông không thể bên nặng bên nhẹ được, cháu cũng phải đi xem tranh.”
Khó có được cháu gái làm nũng với mình, ông cụ lần đầu hưởng thụ con cháu đề huề, cười đến nhăn nhúm: “Được được được, cháu cũng đi chung đi.”
Thang Văn Cảnh đưa dây xích chó cho người giúp việc: “Vậy cháu cũng đi.”
Ông cụ trợn mắt nhìn anh ta: “Cháu mà biết xem à, đi xem náo nhiệt thì có.”
Thang Văn Cảnh không hề sợ ông cụ chút nào, anh ta sóng vai đi cùng Cố Tinh Thần: “Người nhiều thì vui hơn mà ông nội.”
Ông cháu bốn người cùng đi thư phòng, bốn người Thang Mỹ Quân cũng đi vào phòng khách uống trà, ông cụ không ở đây nên ai chơi theo ý người đó, ai cũng lấy điện thoại của mình ra.
Thang Mỹ Quân và chồng mình cùng xem điện thoại của nhau, mà Tống Lan Chi và Thang Hiển Tông thì đều không nói năng với nhau gì, giống hệt như người xa lạ.
Không biết ông cháu bốn người nói gì mà tiếng cười trong thư phòng trên lầu không ngừng truyền xuống, Thang Mỹ Quân nhìn lên trên sung sướng nói: “Đã lâu không thấy cha vui vẻ như vậy, có lẽ sau này chúng ta cũng nên tụ họp nhiều một chút, để cha vui vẻ nhiều hơn.”
Vẻ mặt Thang Hiển Tông nhàn nhạt, nghe em gái mình nói vậy cũng chỉ nhạt nhẽo lên tiếng tỏ vẻ đồng ý.
Thang Mỹ Quân nhìn anh trai và chị dâu rồi liếc mắt với chồng mình, âm thầm thở dài.
Ăn xong bữa tối lại ngây người thêm một lúc, ông cụ bắt đầu đuổi người, bất quá lại lưu luyến cháu ngoại không buông.
“Tinh Thần à, có thời gian thì nhớ gọi điện thoại cho ông ngoại nhé, ông ngoại có Wechat rồi, có thể gọi video đó.”
Cố Tinh Thần cười đáp: “Ok ông ngoại, rảnh rỗi cháu sẽ tới chơi với ông ngoại nha.”
“Ừ ừ ừ, rảnh thì tới, ông sẽ kêu người làm món ngon cho cháu ăn.”
Nhìn ông ngoại luyến tiếc mình như thế, Cố Tinh Thần do dự một lúc, nói: “Hay là hôm nay cháu ở lại với ông ngoại ha.”
Ông cụ chu miệng: “Thôi thôi thôi, mấy người trẻ tuổi như các cháu đều có việc của mình, đừng làm lỡ việc ngày mai.

Tinh Thần à, thiếu tiền thì cứ tới tìm ông ngoại, tìm anh họ cháu cũng được, nếu nó dám không cho thì còn có cha cháu.”
Hai người bị điểm danh đều bị ông cụ dùng ánh mắt như cảnh cáo trừng hai người.
Cố Tinh Thần hớn hở tiếp nhận: “Dạ, nếu hai người không nghe lời, chắc chắn cháu sẽ tới méc ông ngoại.”
“Được, lúc đó ông ngoại sẽ làm chủ cho cháu cho.”
“Được rồi mọi người về đi, con ở lại với ông nội.”
Thang Văn Cảnh nói với Cố Tinh Thần: “Hôm nay Oreo cần phải nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai anh sẽ đem nó về.”

Cố Tinh Thần không ngờ Thang Văn Cảnh thấu hiểu như vậy, anh ta nhìn ra được cậu không yên tâm ông cụ nên mới nói như thế.
Cậu gật đầu: “Vậy anh họ nhớ chăm sóc ông ngoại, lát nữa em đưa Văn Gia về trường học cho.”
Đoàn người từng người lên xe, Thang Văn Gia hưng phấn nhảy lên xe của Cố Tinh Thần tựa như sợ trễ một bước là sẽ bị bỏ lại vậy, cô thò đầu ra vẫy tay với Thang Văn Cảnh và ông cụ, giọng rất phấn chấn: “Ông nội anh hai, bọn em đi đây, bái bai.”
Thang Văn Cảnh bật cười: “Một đứa hai đứa đều thích Tinh Thần hết, có bao giờ con nhóc này ngồi xe cháu mà vui vẻ như thế đâu.”
Ông cụ sâu sắc nói: “Cháu có thể so với Tinh Thần chắc!”
Thang Văn Cảnh:…
Ông nội, cháu thật sự là cháu nội ruột của ông sao?
Thang Văn Gia ngồi trên xe không hề yên tĩnh, cô nghiêng người nhìn Cố Tinh Thần, vừa dè dặt vừa chờ mong hỏi: “Anh họ anh họ, em có một yêu cầu nho nhỏ được không?”
Cô giơ ra một lóng tay.
Cố Tinh Thần gần như biết cô có yêu cầu gì, cười nói: “Nếu anh đồng ý với yêu cầu của em, có phải em sẽ mời anh ăn khuya đúng không?”
“Đương nhiên có thể!” Ngay sau đó cô phản ứng lại, bắt lấy cánh tay Cố Tinh Thần đong đưa qua lại: “A a a, anh họ anh đồng ý rồi sao? Bây giờ em báo cho các bạn ấy biết, em muốn hù chết họ luôn! Ha ha ha ha…”
Cô nhanh chóng cầm điện thoại bắt đầu gõ tin nhắn vào group phòng ký túc xá:
[Chị em ơi, mình sắp về rồi, lát nữa đi ăn khuya không, mình bao!]
[Lão đại: Không phải cậu mới ăn tối à, giờ còn muốn ăn khuya nữa, mập chết cậu.]
Thang Văn Gia: Lão đại, một lát nữa cậu sẽ hối hận.
[Lão tam: Mau nói ăn cái gì đi nè!]
[Yan: Mình chỉ muốn biết, cậu đã xin được chữ ký của bảo bảo nhà mình chưa?]
[Wen: Đương nhiên có rồi! Anh họ mình vừa đẹp vừa hiền, mỗi người một tờ, là ảnh chụp có chữ ký luôn á.]
[Yan: Làm tốt lắm, để mình bao bữa khuya cho! Lát nữa gặp.]
Thang Văn Gia cười hề hề cất điện thoại vào túi, chỉ cần nghĩ tới cảnh khi các bạn mình thấy anh họ là đã thấy sướng rơn rồi.
Chiếc xe màu đen vững vàng dừng lại trước mặt ba cô gái đang đứng chờ ở ven đường, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra gương mặt đẹp như thiên thần.
Tóc mái trên trán rơi xuống, chân mày cong cong, trong mắt chứa đầy ý cười.
Lúc nói chuyện, giọng nói vừa dịu dàng vừa hút hồn: “Ba cô gái xinh đẹp, xin mời lên xe.”
Cao Phỉ Phỉ ngây ngẩn cả người, cô ta theo bản năng bắt lấy tay của lão đại Triệu Tư Du đứng bên cạnh mình, tiếp đó hung hăng nhéo mặt mình một cái.
“Tư, Tư Du, không phải mình đang nằm mơ chứ?”
Triệu Tư Du cũng ngớ ra: “Có đau không? Đau thì không phải.”
Lão nhị Từ Giai Vận phản ứng thẳng thừng hơn: “A a a a! Đây, đây là Cố Tinh Thần!”
Trong phòng ký túc xá, mỗi ngày Cao Phỉ Phỉ đều sẽ mở video của Cố Tinh Thần, mỗi người đều nhớ kỹ gương mặt đó, có hóa thành tro cũng sẽ nhận ra.
“Ha ha ha ha ha ha…” Thang Văn Gia mở cửa phía bên kia đi ra, cô cười đến mức không đứng ngay được: “Phản ứng của các cậu làm mình rất hài lòng! Ui là trời cười chết tui rồi.”
Cao Phỉ Phỉ bỗng dưng tỉnh táo lại, bắt đầu nói lắp: “Anh, anh họ.”
Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của thanh niên, tiếng cười đó như yêu tinh mê hoặc lòng người làm cho Cao Phỉ Phỉ xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
A a a a a! Sao có thể ngốc nghếch trước mặt anh ấy như này, ngu chết được!!!
Thang Văn Gia không chút nể nang cười nhạo Cao Phỉ Phỉ, hơn nữa còn tuyên bố quyền sở hữu: “Nè nè nè, Cao Phỉ Phỉ, đây là anh họ mình nha, cậu vừa vừa thôi đó! Với lại, cậu tự bêu xấu mình trước mặt idol của cậu như này không sao chứ?”
Cao Phỉ Phỉ a một tiếng, không thèm quan tâm đ ến hình tượng của mình nữa mà xông lên muốn bóp cổ Thang Văn Gia, hai người bạn cùng phòng vội chạy đến hỗ trợ.
“Bốn cô gái nhỏ không định lên xe nói chuyện sao? Anh đói rồi đây này.”
Cao Phỉ Phỉ lập tức buông tay: “Mau mau mau, anh trai đói bụng rồi, ăn khuya! Mình bao hết!”
Cố Tinh Thần thân thiện vui vẻ, mấy cô gái nhỏ ban đầu còn hơi câu nệ nhưng dưới sự khuyến khích của Thang Văn Gia cũng dần dần thả lỏng lại, bắt đầu ríu rít nói chuyện với Cố Tinh Thần.

Cao Phỉ Phỉ là người thẹn thùng nhất, thỉnh thoảng còn nhìn lén cậu.
Thang Văn Gia chọt chọt cô ta: “Nè, cậu không nắm chắt cơ hội tìm hiểu gần gũi với idol mình đi, cơ hội khó có được, ngày mai anh họ bắt đầu bận lên rồi, sau này không còn cơ hội nữa thì đừng trách mình đó.”
Cao Phỉ Phỉ tức khắc vứt bỏ sự xấu hổ, lấy hết can đảm nói chuyện với Cố Tinh Thần, hỏi đều là một vài thứ yêu thích, hằng ngày gì đó, tóm lại thể hiện mười phần mười fans não tàn của cậu.
Một bữa khuya ăn không nhiều nhưng nói chuyện đến hai tiếng đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm nữa, Cố Tinh Thần đưa bốn cô gái đến trước cổng trường, sau khi nhìn các cô đi vào rồi thì mới lái xe rời đi.
Trên đường về phòng ký túc xá, ba cô gái đều cảm thán:
“A, anh trai dịu dàng ghê! Muốn gả cho anh ấy!”
“Anh trai rất đang yêu, lúc cười lên siêu ngọt, muốn hôn quá!”
“Bảo bảo vừa đẹp trai vừa đáng yêu, hu hu hu, mama không cho phép con yêu đương!”
Thang Văn Gia ở bên cạnh nghe mà cười đứt ruột, ba bà fans này làm quá quá.
Cao Phỉ Phỉ, cậu gan như thế sao không xưng là fan mẹ trước mặt anh họ mình đi? À còn nữa, mình kể cho các cậu nghe chuyện này nè.”
Thang Văn Gia kể chi tiết sự việc hôm nay cho ba cô gái nghe, sau khi nghe xong, ba cô gái lập tức tỏ vẻ.
“Từ hôm nay trở đi, mình chính là anti-fan của Hàn Tuyển Ý và Tô Hàm, trăm ngàn lần đừng để mình thấy hai người bọn họ, tới một cái mình đánh một cái, tới hai cái đánh một đôi!”
Cao Phỉ Phỉ ôm ảnh chụp có chữ ký của Cố Tinh Thần hôn một cái: “Con trai, mama nhất định sẽ bảo vệ con!”
Sáng sớm hôm sau, Cố Tinh Thần còn đang trong giấc mộng thì nhận được điện thoại.
Giọng của Viên Cần trong điện thoại ầm ầm vang lên: “Tinh Thần, Hoang Dã mới báo cho anh nói ba ngày sau tập hợp ra ngoài quay show, quay sáu ngày, hôm đó sẽ cho Tiểu Đào đi theo cậu.

Với lại đoàn phim «Kỳ Ngộ» sẽ mở họp chiều nay, cậu nhớ sửa soạng một chút, lát nữa anh đi đón cậu nhé?”
Cố Tinh Thần bò ra khỏi chăn, cậu cào cào tóc ừ ừ đáp: “Được, một tiếng sau gặp, anh nhớ mua hoành thánh cho em đó.”
Cố Tinh Thần sửa sang mọi thứ trong vòng một tiếng, hôm nay cậu mặc áo khoác màu nhạt, quần jean và mang giày thể thao trắng, thanh xuân mơn mởn làm cho người ta cực kỳ có hảo cảm.
Viên Cần vào nhà đặt hoành thánh lên bàn rồi nhìn cậu, sau đó để kịch bản lên bàn trà: “Đây là kịch bản, bên đó đã xác định cậu diễn nam hai, Lục Tấn Tắc nam chính, các vai khác tạm thời anh không để ý đến, chắc lát nữa sẽ biết.”
Cố Tinh Thần nhìn kịch bản, tâm trạng khá phức tạp.
Cậu đầu tư một trăm triệu cho Lục Tấn Tắc làm nam chính, còn người đầu tư là cậu mẹ nó lại làm nam hai, phim tình yêu này là của nhà bọn họ, nếu diễn không tốt đập vỡ bảng hiệu nhà mình thì sẽ xấu mặt lắm đây.
Cố Tinh Thần suy nghĩ vài giây, nặng nề nói: “Anh Viên, nếu lỡ bộ phim này thua lỗ thì chẳng phải là nhà em thua lỗ à, hy vọng các diễn viên khác đáng tin hơn chút.”
Viên Cần cười nói: “Yên tâm đi, đạo diễn Phú Chung Triều là đạo diễn cực kỳ nghiêm khắc, người mà không phù hợp với vai diễn là sẽ không tuyển đâu.”
Nói thì nói như vậy, nhưng nam chính trong phim này vốn là của Hàn Tuyển Ý, cho dù hiện tại cậu không cho Hàn Tuyển Ý cơ hội để đóng vai nam chính, nam hai thì bị cậu chiếm, trong phim cũng không có vai nào đặc biệt xuất sắc nhưng chỉ sợ xuất hiện tình huống không lường trước được thôi.
Viên Cần mang theo Cố Tinh Thần đi tới văn phòng của đoàn phim trước nửa tiếng, Lục Tấn Tắc còn sớm hơn so với cậu.

Thấy Cố Tinh Thần đi vào, Lục Tấn Tắc hơi bất ngờ một chút, ngay sau đó mím chặt môi.
Có ý gì đây?
Cố Tinh Thần chuyển bước đi đến bên cạnh Lục Tấn Tắc rồi ngồi xuống, cậu cười tủm tỉm chào hỏi anh: “Trùng hợp quá thầy Lục, chúng ta lại chung một đoàn phim nữa, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Lục Tấn Tắc cũng vừa mới biết anh và Cố Tinh Thần là nam 1 nam 2, có rất nhiều cảnh diễn chung với nhau.

Đây là phim điện ảnh về song nam chủ cũng nhau phá án, quay xoay quanh hai người.
Nghĩ đến ngày tháng tiếp theo sẽ gần gũi quay phim chung với cậu, Lục Tấn Tắc không biết tâm trạng của mình như thế nào nữa.
“Ừm, hợp tác vui vẻ.” Lục Tấn Tắc nhìn cậu nói.
“Chậc chậc.” Cố Tinh Thần nhướng mày, cậu dựa sát vào anh: “Lạnh nhạt như thế à? Dù sao chúng ta cũng đã từng đóng chung với nhau một bộ phim, coi như cũng có hiểu nhau, hay là thầy Lục còn để bụng chuyện hôm qua?”
Cậu vừa nói xong, ánh mắt Lục Tấn Tắc như có như không lướt qua môi cậu, cảm xúc lành lạnh mềm mại tựa như còn đọng lại trên khóe môi anh, làm anh nhớ mãi.
Tim anh cũng run rẩy theo.
Lục Tấn Tắc xoay mặt đi, nhàn nhạt nói: “Không có, tôi đã nói tôi không hiểu lầm.”
“Hì hì, vậy thì tốt.”
Cố Tinh Thần gằn từng chữ, trong lòng thì nghĩ xem coi anh mạnh miệng đến khi nào, so về sức nhẫn nại thì cậu chưa từng thua đâu.
Nhưng vừa mới quay qua nhìn bóng người đi theo đạo diễn vào phòng, Cố Tinh Thần không cười nổi nữa, thậm chí muốn thở dài thật dài.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, sợ cái gì thì ra cái đó, sao cậu không thể nào thoát khỏi cái tên tra nam phiền phức này chứ?
Đúng vậy, người đi theo đạo diễn vào phòng chính là Hàn Tuyển Ý, gã mở to mắt nhìn Lục Tấn Tắc và Cố Tinh Thần, sau đó như nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt trở nên tức giận trừng hai người.
Đạo diễn Phú Chung Triều hơi cao hơi mập mạp, nhìn rất bệ vệ nhưng rất hay cười.
Ông ta nhìn xung quanh một lượt rồi đặt tài liệu xuống, vỗ vỗ tay: “Được rồi, chắc mọi người đã đến đông đủ, chúng ta chuẩn bị bắt đầu mở họp.
Đầu tiên, tôi muốn giới thiệu diễn viên chính của «Kỳ Ngộ» trước.

Lục Tấn Tắc và Cố Tinh Thần, hai người đều là người mới nhưng kỹ thuật diễn rất có hồn, cũng rất phù hợp với hình tượng vai chính trong lòng tôi, tôi rất chờ mong diễn xuất của các cậu.”
Cả đám người ngồi xung quanh đều lục tục vỗ tay, Lục Tấn Tắc và Cố Tinh Thần cùng đứng lên khom người nói cám ơn.
Ánh mắt Hàn Tuyển Ý như thuốc độc nhìn hai người bọn họ chằm chặp.
Hai người đó! Chắc chắn động tay động chân đoạt vai nam chính của gã, nếu không rõ ràng Liêu Mẫn đã xác định xong, làm sao đột nhiên không còn tin tức gì chứ.
Lần này Liêu Mẫn phải tốn sức dữ lắm mới có thể cho gã một vai diễn phụ, nam bốn nam năm gì đó gã không biết, dù sao đối với gã cũng là sự sỉ nhục, nếu biết có hai người này ở đây thì nhất định hôm nay gã sẽ không đến.
Còn nói giữa hai người không có gì à? Lừa kẻ ngốc thì có, giữa hai người rành rành ra đó còn gì.
Chờ đi, gã nhất định sẽ tìm được chứng cứ, đến lúc đó gã phải bắt Cố Tinh Thần khóc lóc cầu xin gã.
Nghĩ như vậy, Hàn Tuyển Ý cảm thấy may mà mình tới, nếu không thì sẽ không bắt được nhược điểm của hai người.
Hai người này nhục nhã gã, gã sẽ trả lại hết cho hai người bọn họ!
Cố Tinh Thần có đoán thế nào cũng không thể hiểu được mạch não thần kỳ của Hàn Tuyển Ý, nhưng hiện tại đã ở chung một đoàn phim thì chỉ có thể đề phòng gã gây chuyện mà thôi.
Đạo diễn là người rất hòa thuận và tốt tính, không chỉ giới thiệu diễn viên chính mà còn giới thiệu từng vai diễn phụ, khi giới thiệu đến Hàn Tuyển Ý, gã lập tức biến sắc mặt ngay.
Có thể làm nam chính trong một quyển sách, dĩ nhiên Hàn Tuyển Ý có một bề ngoài xuất sắc, lúc gã cười lên giống như gió xuân mát rượi.
“Hy vọng hợp tác vui vẻ với mọi người, tôi là người thẳng thắn chính trực nên nếu lỡ có đụng chạm đến ai thì xin nói thẳng với tôi, tôi sẽ sửa.”
Lời nói vô cùng hoa mỹ hay ho, dù sao cứ cho một liều thuốc dự phòng trước, nếu có xúc phạm đến người khác thì là do tính cách sẵn có nên cũng đừng tức giận, cứ nói rõ là được.
Cố Tinh Thần nhịn không được muốn vỗ tay cho gã, thế nên gã mới có thể cười cho đến cuối truyện cũng không phải không có nguyên do, huống chi còn có Tô Hàm ở bên cạnh đóng vai bông sen trắng, hai người hỗ trợ lẫn nhau đúng là làm cho sự nghiệp huy hoàng.
Sau khi giới thiệu hết toàn bộ người ở đây, đạo diễn Phú bắt đầu nghiêm túc đứng đắn nhìn một vòng, nói: “Thật ra tôi là người rất dễ tính, nhưng điều kiện là trong giới hạn quy tắc của tôi.

Nếu nói đến chuyện quay phim, tôi là người rất khó tính khó nết, tôi sẽ không bao che cái sai, vì vậy tôi cũng yêu cầu các diễn viên phải biết nghiêm khắc với chính bản thân mình.
Một điều nữa là ê-kíp đã chuẩn bị rất lâu và chuẩn bị bấm máy, trong thời gian quay sẽ phong tỏa khép kín, nghĩa là không thể về nhà, không thể ra khỏi đoàn phim, tất cả sinh hoạt đều sẽ ở trong đoàn phim hết, mong mọi người phối hợp.
Cho nên, tôi sẽ cho mọi người thời gian một tháng để xử lý tất cả chuyện riêng của mình, nếu có người nào không thể đảm bảo giải quyết xong thì nói ngay bây giờ, tôi sẽ đổi người ngay lập tức.

Nếu bây giờ không nói, đến lúc đó đòi xin nghỉ gì đó thì tôi sẽ không đồng ý.”
Ông ta sắc bén quét mắt qua mọi người: “Hy vọng mọi người cố gắng hợp tác, tranh thủ trong thời gian cho phép có thể giải quyết hết việc riêng, đừng xảy ra chuyện gây ảnh hưởng tiến độ quay phim.”
Nói xong ông ta cười tươi: “Được rồi, một tháng sau sẽ có nghi thức khởi động máy, đến lúc đó hy vọng mọi người đều tới xem như lấy may.

Không còn gì nữa, mọi người tan họp đi.”
Cố Tinh Thần chờ ông ta nói xong thì đứng lên cười nói: “Khoan đã đạo diễn, tôi có mua nước mời mọi người, mọi người có thể chọn loại nước mình thích, có cả điểm tâm ngọt được đánh giá khá ngon, thích thì ăn nhiều một chút.”
Phú Trung Triều biết Cố Tinh Thần là một trong những nhà đầu tư, thậm chí còn biết Giải Trí Xán Tinh sau lưng cậu chính là nhà đầu tư lớn nhất, trước đó cũng đã từng xem qua kỹ thuật diễn của Cố Tinh Thần nên có ấn tượng khá tốt với cậu.
Ông ta lập tức vui vẻ: “Tốt, tôi thích nhất là đồ ngọt, có người mời mọi người đừng khách sáo nhé.”
Kỹ năng biến sắc mặt của ông ta làm Cố Tinh Thần phục sát đất, bất quá cậu cũng rất thích tính cách của đạo diễn Phú, việc nào ra việc đó, bình thường rất hiền hòa, ở chung với người như vậy làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
“Tấn Tắc, mau tới đây.” Phú Chung Triều quắc Lục Tấn Tắc.
Lục Tấn Tắc đi tới, nhạt nhẽo nói: “Lần sau tôi mời.”
Phú Chung Triều tủm tỉm: “Tinh Thần, Tấn Tắc à, bộ phim này đều phải dựa vào hai cậu, có thời gian thì tìm hiểu nhau nhiều hơn chút, lúc quay phim mới càng thêm ăn ý.”
Ông ta rất tự nhiên để tay lên vai của hai diễn viên chính, cười đến hòa ái dễ gần.
Cố Tinh Thần hùa theo: “Phải, đạo diễn nói đúng, chúng ta nên xúc tiến mối quan hệ hơn.”
Tai Lục Tấn Tắc khẽ giật giật, anh nhìn vào đôi mắt như chứa đầy sao của Cố Tinh Thần, không biết có phải bị ảo giác không mà luôn cảm thấy trong lời nói của cậu có hàm ý sâu xa gì đó
“Ừm.”
Anh đáp lại, thấy Cố Tinh Thần cười híp mắt giống như một con hồ ly nếm được ngon ngọt.
Chậc, muốn sờ quá.
Hàn Tuyển Ý từ một bên vòng qua đi đến trước mặt Cố Tinh Thần, gã vươn tay cười rạng rỡ không chút kẽ hở: “Hy vọng hợp tác vui vẻ.”
Lục Tấn Tắc tỉnh bơ duỗi tay nắm tay Hàn Tuyển Ý: “Hợp tác vui vẻ, hy vọng mọi người cũng ở chung vui vẻ với nhau.”
Hàn Tuyển Ý đối mặt với tầm mắt lạnh nhạt của Lục Tấn Tắc, gã yên lặng rụt tay lại, giọng nói như từ kẽ răng phát ra: “Mong là vậy.”
Cố Tinh Thần nhìn hai người đối đầu nhau, cậu bỗng cảm thấy bộ phim này có thể sẽ gặp nhiều trắc trở lắm đây.
Nhất định phải ngăn cản Hàn Tuyển Ý làm chuyện xấu mới được.
– —–
Tác giả có chuyện nói:
Oreo: Mọi người chơi gì đó? Tui cũng muốn chơi (Mặt chó nghiêm túc.jpg)
END CHƯƠNG 23.
Editor: Ko hiểu nổi tác giả nữa, chương này hơn 7500 chữ, gấp 3 lần so với chương khác, hu hu…!T-T.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.