Viên Cần ngồi ở đối diện Cố Tinh Thần, y kể Xán Tinh tốt này tốt nọ tốt đến mức nào với Cố Tinh Thần, cậu vẫn luôn giữ vẻ mặt sao tôi thấy khó tin thế nhìn y.
Viên Cần: “Thật mà! Thang tổng đặc biệt coi trọng cậu, nếu không thì một lát nữa tôi liên hệ với bên đó, ngày mai chúng ta lại đi một chuyến thế nào?”
“Khoan.” Cố Tinh Thần cảm thấy hình như mình nghe được một từ rất nhạy cảm, cậu nháy mắt có dự cảm: “Anh vừa mới nói Thang tổng à? Là Thang gì?”
“Thang tổng, tên là Thang Mỹ Quân, chính là tên này, dễ nghe thật ấy.” Viên Cần nhớ lại: “Bà ấy cũng rất đẹp, nhìn rất sang trọng quý phái.”
Cố Tinh Thần chống đầu, dáng vẻ như đầu rất đau, cậu cắt ngang lời Viên Cần nói: “Được rồi, em đã biết, anh về trước đi.”
Viên Cần: “Hả? Vậy cậu có muốn đi Xán Tinh một chuyến không?”
“Chuyện này anh đừng động vào trước.”
Không biết Cố Tinh Thần lên cơn gì nhưng rõ ràng không muốn y lắm miệng nữa, Viên Cần cũng câm miệng không nói gì, nếu cậu đã có suy nghĩ của riêng mình thì Viên Cần cảm thấy hẳn là y nên duy trì cậu.
“Được, vậy cậu có vấn đề gì thì cứ nói với anh nhé, anh về trước đây.”
Viên Cần vừa đi khỏi, Cố Tinh Thần lập tức gọi điện qua cho Thang Mỹ Quân, điện thoại vừa kết nối thì trong điện thoại đã vang lên giọng nói vững vàng của Thang Mỹ Quân ngay.
“Sao rồi cục cưng, nhớ mẹ à?”
Cố Tinh Thần vô cảm nói: “Giải trí Xán Tinh là chuyện thế nào? Sao mẹ mở công ty mà không nói cho con biết? Cha có biết không?”
Thang Mỹ Quân: “Giải trí Xán Tinh gì, công ty gì? Cục cưng con đang nói gì đó?”
Cố Tinh Thần: “Mẹ đừng giả bộ nữa.”
Thấy không thể gạt đi được, Thang Mỹ Quân cũng không giả vờ nữa, giọng nói của bà chứa đầy sự vui vẻ mừng rỡ: “Sao nào! Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Ha ha ha ha, cục cưng có thích tên Xán Tinh này không? Mẹ với cha con suy nghĩ lâu lắm đó, tên vừa hay vừa có ý nghĩa rất tốt.”
Được rồi, không cần hỏi nữa, khẳng định đây là chủ ý của cả hai vợ chồng luôn rồi.
Cố Tinh Thần bất đắc dĩ: “Mẹ ơi, con chỉ còn một năm hợp đồng thôi mà, bây giờ chẳng phải mẹ đang khơi khơi phí tiền trả tiền vi phạm hợp đồng cho Tranh Nghệ sao?”
Nếu muốn lấy ra số tiền vi phạm hợp đồng này thì cậu đã sớm chạy rồi, chứ chỉ nghĩ ở chung một công ty với Hàn Tuyển Ý thôi cũng đã đủ khiến cậu thấy ghê tởm.
Thang Mỹ Quân: “Con trai à, nhà mình nhiều tiền thế này không phải là để cho con tiêu xài sao? Đây cũng coi như cho con xài thôi, ngốc tại công ty nhà mình thì tốt hơn, con trai mẹ mắc gì phải nhìn sắc mặt người khác chứ?”
Lời này mà được lan tỏa ra ngoài chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng mất.
Cố Tinh Thần lặng lẽ suy nghĩ.
Thang Mỹ Quân tiếp tục nói: “Con trai, nếu con không vào công ty thì công ty sẽ không có nghệ sỹ, mà mẹ thì dốt lắm có biết gì về ngành này đâu nên phải chờ con tới rồi mới dám ký những người khác, nếu con mà không tới thì mỗi ngày vẫn phải tốn rất nhiều tiền.”
Bà bắt đầu bẻ đầu ngón tay tính tính: “Tiền lương nhân viên nè, tiền điện tiền nước nè…”
“Mẹ, có người mẹ nào hố con trai mình như vậy không hở?”
Thang Mỹ Quân không dao động: “À, đúng rồi, mẹ đã trả tiền thuê tòa nhà tận hai mươi năm đấy.”
Cố Tinh Thần:…
Cố Tinh Thần sắp hỏng mất, Thang Mỹ Quân còn đang đắc ý: “Nếu không phải nhà chúng ta đã có mấy tòa nhà rồi thì mẹ cũng đã kêu cha con mua nó luôn rồi đó.”
Cậu còn muốn giãy giụa một chút: “Mẹ, con muốn đi đóng phim chứ không phải muốn mở công ty.”
Thang Mỹ Quân nghi hoặc: “Thì đóng phim mà, công ty chúng ta là công ty giải trí, hơn nữa mẹ đã cho bí thư đi tới Tranh Nghệ để xử lý vụ giải ước của con rồi.”
Được rồi, dù sao đi đâu cũng là đi đóng phim thôi, công ty nhà mình…cũng khá tốt, như vậy thì cậu càng có thể đường đường chính chính mà đi bao dưỡng Lục Tấn Tắc.
Nghĩ như thế, Cố Tinh Thần bỗng dưng cảm thấy thế này cũng rất ok.
“À, còn một chuyện nữa.” Thang Mỹ Quân đột nhiên nhớ tới việc gì đó, bà nói: “Viên Cần nói con muốn một vai trong ⟪Kỳ Ngộ⟫, mẹ đã giúp con lấy rồi đấy, con muốn diễn vai nào?”
Vốn Thang Mỹ Quân muốn vai nam một nhưng bí thư Hà nói, một kịch bản không nhất định diễn vai nam một mới là tốt nhất, mà vẫn phải xem thích hợp với vai diễn nào mới được.
“Mẹ, Viên Cần không nói cho mẹ biết là con đã đầu tư vào phim đó à?”
“Sao? Con đầu tư rồi à? Viên Cần chưa nói cho mẹ biết!” Thang Mỹ Quân suy nghĩ rồi nói: “Vậy không phải càng tốt hơn sao? Con thích bất kỳ vai diễn nào trong đó đều được hết.”
Cố Tinh Thần muốn quỳ gối dưới chân mẹ của cậu luôn, cậu lập tức nói: “Ngày mai con sẽ đến ký hợp đồng, mẹ làm người xử lý việc giải ước với Tranh Nghệ của con cho xong nhé, với lại tìm một giám đốc đến xử lý những công việc liên quan trong công ty này đi, mẹ vẫn nên đi shopping đi spa là được rồi.”
Thang Mỹ Quân nói: “Bây giờ mẹ đi shopping đi spa còn hay hơn, vậy Xán Tinh giao cho con đấy nhé, mẹ mới đi làm có mấy ngày thôi mà đã mệt muốn chết rồi, rốt cuộc không cần phải xen vào nữa.”
Nói chuyện với con trai cục vàng của mình xong, Thang Mỹ Quân tiện tay ấn vào nhóm chat của fan nói một tiếng: “Tinh Tinh bảo bảo sắp giải ước với Tranh Nghệ rồi nhé, sau này bảo bảo sẽ càng có thể phát triển tốt hơn nữa, xin mọi người tiếp tục duy trì bảo bảo nhá.”
Cả đám người trong nhóm chat đều mờ mịt, bọn họ tìm một vòng trên mạng nhưng không thấy bất kỳ tin tức nào về điều này, Thang Mỹ Quân nói xong thì cung offline mất, người trong nhóm hỏi nửa ngày cũng không thấy ai trả lời nên chỉ nghĩ là nói lung tung mà thôi.
Thế mà Cố Tinh Thần giải ước với Tranh Nghệ? Hàn Tuyển Ý trừng mắt nhìn thông báo giải ước mà Tranh Nghệ đăng lên trên Weibo, nội dung trong bài post thông tin Cố Tinh Thần đã ký hợp đồng với công ty giải trí Xán Tinh gì đó, trở thành nghệ sỹ của Xán Tinh.
Giải trí Xán Tinh?
Hàn Tuyển Ý chưa bao giờ nghe qua tên công ty này, gã lập tức thấy bực bội khó tả.
Cố Tinh Thần vì muốn phân rõ giới hạn với gã mà đi ăn máng khác, một công ty nhỏ mà ai cũng không biết, đúng là hay thật đấy.
Nghĩ đến Cố Tinh Thần đã từng ngoan ngoãn phục tùng gã, gã không biết tại sao nhưng luôn cảm thấy không được thoải mái.
“Tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc cậu đến công ty nhỏ không tiếng tăm đó sẽ có thể làm được cái gì, đến lúc đó cậu không có bộ phim nào để đóng, tôi sẽ xem cậu xấu mặt thế nào.”
Hàn Tuyển Ý nghĩ đến sau này khi gã trở thành ảnh đế, còn Cố Tinh Thần chỉ là một tên vai phụ mười tám tuyến, cậu nhất định sẽ hối hận vì đã xem thường gã và đối xử với gã như bây giờ, gã sẽ làm cho cậu biết mùi vị của việc bị phong sát là thế nào.
Tâm trạng hôm nay của Liêu Mẫn rất tốt, ả vất vả lắm mới tranh thủ được một vai cho Hàn Tuyển Ý, tuy suất diễn lần này trong ⟪Kỳ Ngộ⟫ không nhiều nhưng thiết lập nhân vật của vai này là người rất thảo hỉ.
Chiều nay, ⟪Kỳ Ngộ⟫ sẽ công bố xác định vai diễn, sau đó bắt đầu chuẩn bị tiến vào kỳ quay chụp.
Ả gọi điện cho Hàn Tuyển Ý bảo gã đến công ty, ả dặn dò một vài chuyện quan trọng với gã xong thì hai người cùng nhau chờ đoàn phim công bố tin tức.
Buổi chiều lúc ba giờ, ⟪Kỳ Ngộ⟫ công bố danh sách diễn viên, Liêu Mẫn vừa mở ra nhìn thì lập tức trợn mắt không thể tin nổi.
“Sao vậy chị Liêu?” Chị Liêu nhìn có vẻ rất giật mình, Hàn Tuyển Ý vòng ra phía sau ả rồi duỗi cổ đi xem màn hình.
Đến khi gã nhìn thấy tên trên danh sách, Lục Tấn Tắc đóng vai nam một, Cố Tinh Thần đóng vai nam hai, gã cũng lập tức ngây ngẩn theo.
“Tại sao hai người bọn họ lại là diễn viên chính thế?” Hàn Tuyển Ý ách giọng hỏi.
Liêu Mẫn: “Tôi cũng muốn biết tại sao đây này.”
Hàn Tuyển Ý chống hai tay lên bàn, hai mắt đỏ sậm: “Dựa vào đâu? Nhất định là do Cố Tinh Thần quăng tiền để mua vai diễn, chuyện này thật không công bằng!”
Liêu Mẫn: “Cậu cho rằng có chút tiền là có thể mua được vai diễn điện ảnh sao? Ngây thơ quá! Hoặc là phải có thực lực, hoặc là phải có rất rất nhiều tiền, cậu có không?”
Hàn Tuyển Ý tức giận đến mức không phản bác được, gã trừng Liêu Mẫn: “Trước đó đã nói sắp xếp cho tôi đi thử vai, kết quả đâu? Người đại diên như cô có năng lực quá nhỉ?”
Liêu Mẫn bị gã chọc tức: “Vậy được, có ngon thì cậu đừng diễn vai diễn mà tôi đã lấy được cho cậu đi! Tôi đã sớm nói với cậu rồi, có thời gian thì cậu nên trau dồi kỹ thuật diễn của mình, đừng cứ luôn yêu yêu đương đương.
Tô Hàm gì đó của cậu cũng không phải đèn cạn dầu đâu đấy, đến lúc đó tuôn ra tin tức gì thì cậu đừng mong tôi sẽ xử lý giùm cậu.”
Liêu Mẫn có mạng lưới quan hệ rất rộng, ả hiểu rất rõ con người của Tô Hàm, chẳng qua ả không đủ kiên nhẫn để quản việc riêng tư của nghệ sỹ mình chứ không phải ả không biết gì cả.
Tô Hàm chả phải người tốt lành gì, cái tên trước mặt ả cũng không làm cho ả bớt lo, hiện giờ ả cũng bắt đầu hối hận vì nhận làm người đại diện của Hàn Tuyển Ý rồi, trước đây là do thấy gã có tiềm chất, ai biết lại là kẻ si tình.
Bây giờ Hàn Tuyển Ý cứ luôn nổi nửa vời, muốn tài nguyên tốt cũng không có, đa số những thông cáo có thể tiếp lại không tốt lắm, chọn lựa mãi cũng không chọn ra được cái nào hay ho, việc gã có thể nhận được vai diễn trong ⟪Kỳ Ngộ⟫ là do gã khá may mắn và cũng là kết quả có Liêu Mẫn dốc sức ở phía sau.
Gã không dám nói thêm gì nữa mà chỉ có thể xấu hổ ngã mình vào ghế sô pha.
Cố Tinh Thần thì thôi, Lục Tấn Tắc lại là dựa vào gì chứ? Rõ ràng anh ta diễn nam chính còn ít hơn cả gã, dáng vẻ thì cứ như một tên nghèo mạt rệp ấy.
Hàn Tuyển Ý không rõ, tại sao gần đây bản thân gã làm cái gì cũng không được suông sẻ nữa.
Tô Hàm ngồi trong một góc ở phim trường, hắn nhìn vào bản tin mà ⟪Kỳ Ngộ⟫ đăng lên trên điện thoại, ngón tay của hắn siết chặt điện thoại đến mức trắng bệch.
Hai ngày trước hắn còn trong tối ngoài sáng cười cợt Cố Tinh Thần tự dưng giải ước với Tranh Nghệ, sau đó quay đầu đi ký một công ty nhỏ vô danh nào đó.
Trời biết hắn muốn vào Tranh Nghệ biết bao nhiêu, nhưng dù hắn nỗ lực đến thế nào thì cũng không đủ trình độ để vào được.
Trong lòng hắn nghĩ Cố Tinh Thần có phúc mà không biết hưởng, không chừng sau này chắc sẽ rớt xuống tuyến 38 mất, vậy thì hắn sẽ rất vui vẻ đây.
Ai mà biết, mới chỉ qua có hai ngày, thế nhưng Cố Tinh Thần lại được tuyển vào vai nam hai trong ⟪Kỳ Ngộ⟫, nói là nam hai nhưng thật ra đây là phim về song nam chủ, chính là diễn viên chính luôn rồi.
Tô Hàm hung hăng nhìn vào ba chữ Cố Tinh Thần trên màn hình, dường như hắn muốn chọc thủng luôn ba chữ đó vậy.
Cố Tinh Thần, chỉ là thế thân của hắn mà thôi!
Tại sao chứ? Vai diễn mà dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể bắt được, thế mà Cố Tinh Thần lại được diễn vai diễn xem như diễn viên chính.
Hắn không cam lòng.
Gần đây, Hàn Tuyển Ý cũng không còn quan tâm để ý hắn như lúc ban đầu nữa, hắn luôn cảm thấy có gì đó sai sai, đáng lẽ không nên như vậy mới đúng.
Rốt cuộc là sai sai chỗ nào nhỉ?
Buổi chiều, Tô Hàm vẫn luôn như người mất hồn, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể xin đạo diễn cho nghỉ một buổi.
Hắn đi mua đồ vật chuẩn bị về nhà, lúc đi ngang qua một công viên nhỏ thì lại thấy một con Husky nhìn rất dơ bẩn.
Tô Hàm không thích chó, nhưng theo bản năng thì hắn cảm thấy hắn nên đi đến tiếp cận con chó đó.
Hắn chậm rãi đi qua rồi lấy một cây lạp xưởng nhỏ trong túi ra, con Husky hít hít mũi, sau đó nó theo mùi hương mà đi về phía hắn.
Tô Hàm nắm dây dắt chó Husky đi đến trung tâm công viên, hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, hắn chắc chắn không thể mang con chó này về nhà được.
“Oreo!”
Một người đàn ông mặc bộ đồ tây đơn giản chạy chậm về phía hắn, ánh mắt anh ta dừng lại ở con Husky bên người hắn.
Tô Hàm nhìn người đàn ông đó, đột nhiên hắn cảm thấy trong lòng như có một tiếng sét đánh vào, trái tim đập thịch thịch thịch như trống bỏi.
Người đàn ông đẹp trai đó đi đến trước mặt Tô Hàm, anh ta cực kỳ lịch sự nói: “Cám ơn cậu, đây là con cún nhà tôi, may mà có cậu tìm được nó rồi.”
Tô Hàm lộ ra tươi cười mà hắn đã luyện tập vô số lần: “Đừng khách sáo, tôi thấy nó ngoan lắm nên nghĩ chắc là nó đã có chủ.”
Người đàn ông còn muốn nói gì nữa thì ngay lúc đó, người đang đứng ở trước mặt anh ta bỗng nhiên nhắm lại hai mắt, sau đó chậm rãi ngã xuống đất.
Tác giả có chuyện nói: Kỹ thuật diễn của bông sen trắng tốt như thế đó!
HẾT CHƯƠNG 15, 16, 17, 18.
Editor: Dạo này mình như bị loạn ngôn ngữ ý, mn thông cảm nhé…:(.